Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 282: Bao vây Vương gia trang




Chương 282: Bao vây Vương gia trang

Thần Vũ quân đưa đến Kinh Môn thành hơn năm trăm tù binh Tế Giang có chuyển biến tốt về tư tưởng.

-Các người chuyên tâm làm theo lời ta dặn? Rượu thịt, bạc tiền, gia đình riêng rồi sẽ có đủ. Nay mai ta lấy hết Tế Giang, các người muốn về ta sẽ cấp tiền về. Còn như đưa gia quyến đến ở sẽ được trọng thưởng.

Chương thưởng hậu, bảo rằng sẽ sớm đưa đàn bà, con gái đến ở lẫn với họ, còn như theo đuổi được ai phải xem tài họ đến đâu. Từ Kinh Môn thành, quân dưới trướng Nghị dẫn số người này thẳng đến cánh đồng, nơi có bãi đất bằng phẳng, dựng nơi ở, phát quang bờ bãi, làm bến đò Mao Khê.

Ty Dân vận, Ty Thông tin, báo Thiên Đức Mới liên tục vận động dân nghèo trong 5 huyện Thiên Đức cũ đi “kinh tế mới” ở Hải Đông. Quyền lợi rất hậu, cấp nhà, ruộng, lương thực hàng tháng, trâu bò và 1 nén bạc cho mỗi hộ.

-“Khai khẩn đến đâu ruộng thuộc về nhà đó, miễn thuế ba năm.”

Thông điệp đơn giản, ngắn gọn.

Hạ tuần tháng 10 đến trung tuần tháng 11, hơn hai nghìn hộ với trên năm nghìn dân nghèo chủ yếu từ Kim Động đã di cư đến ven sông Đá Vách định cư tạo thành 2 xã Tân Đức Thượng và Tân Đức Trung. Đặng Sỹ Nghị tuyển tân binh địa phương cũng đưa đến gần nơi này thao luyện. Dân nghèo ở Kinh Môn, Thuỷ Đường và Ninh Hải cũng có hơn nghìn hộ đăng ký đến nơi ở mới ven bờ hữu ngạn sông Đá Vách, tạo thành xã Tân Đức Hạ.

Đoàn Thượng cũng đưa một tiểu đoàn tân binh sang đóng ở bờ tả ngạn sông Đá Vách. Chỉ trong hơn hai tháng sau đó, huyện Thuỷ Đường bỗng chốc có thêm vạn dân mới, gồm cả bọn Triệu Trung.

Công cuộc di dân là bước đầu tiên của Chương, anh dự tính đưa chừng 2 vạn dân về huyện mới, huyện Mao Khuê. Bùi Quốc Khái và Trịnh Hoài Thượng không phụ công Chương giao phó. Hai vị nhân sĩ này làm việc cùng Ngô Miên Thiệu bên huyện Thuận Thiên rất hợp.



Trước khi về Thừa Thiên lo các việc còn dang dở, Chương cần phải thực hiện một việc, ấy là chiếm quyền kiểm soát đầu nguồn sông Kinh Sư.

Lê Chân rời làng Mao Khê, cùng đội nữ binh Đường Vỹ nhập với hai đại đội quân Thần Vũ hành quân ngược dòng sông Đá Vách mất hai ngày đêm, hạ trại ven chân núi Phượng Sơn. Phượng Sơn nằm ở phía Đông Bắc sông Kinh Sư, phía Đông có dòng Nhật Đức. Bên kia sông Nhật Đức là đất Cổ Dũng của Vũ Ninh vương.

Trên Vạn Xuân giang sơn hoạ đồ, châu Vũ Ninh xưa kia có ba con sông.

Sông Thiên Đức (đức của trời) là chi lưu của Xích Giang, ngăn cách châu Vũ Ninh xưa thành Vũ Ninh và Siêu Loại.

Sông Nhật Đức (đức của mặt trời) chảy từ hướng Bắc xuống, ngăn cách đất Cổ Dũng và đất Phượng Sơn.

Sông Nguyệt Đức (đức của mặt trăng) chảy ngang đất Vũ Ninh, gần như song song với sông Thiên Đức. Sông Nguyệt Đức chảy hết đất Cổ Dũng nhập với sông Nhật Đức. Sông Nhật Đức chảy đến bến Bình Than hợp với sông Thiên Đức, vùng này trên hoạ đồ gọi là Lục Đầu. Từ bến Bình Than, dòng chảy vào đất Hải Đông cũ gọi là sông Kinh Sư. Đầu nguồn Kinh Sư lượn một vòng qua Phượng Sơn thuộc quyền kiểm soát của Vũ Ninh vương.

Dòng còn lại từ Lục Đầu chảy xuống phía Nam chia thành nhiều nhánh, một trong số đó là Văn Giang.

Chương muốn chiếm cứ vùng Phượng Sơn để thuyền bè từ huyện Thuận Thiên sang Kinh Môn, Thuỷ Đường hay Ninh Hải thông thuận. Nếu Chương dùng thuỷ quân và bộ binh đánh với Vũ Ninh vương sẽ chẳng mấy khó khăn. Tuy nhiên, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện.



Phạm Sư Mạnh mách với Chương rằng, vùng Phượng Sơn có 4 anh em hào trưởng họ Vương, đứng đầu là Vương Chí Linh, nắm trong tay hơn năm trăm gia nô xưng bá. Hàng năm, anh em họ Vương vẫn cống nộp cho Vũ Ninh vương trâu ngựa và lương thảo. Nếu Chương thu phục được bốn anh em họ Vương, tự nhiên sẽ mở rộng vùng kiểm soát mà không cần đưa quân đến trấn giữ. Vũ Ninh vương muốn thu lại Phượng Sơn cũng khó.

Vũ Ninh vương canh chừng Hải Đông nên đóng đồn thuỷ bộ ở đầu nguồn sông Kinh Sư. Nếu Chương lấy được Phương Sơn rồi bất ngờ t·ấn c·ông quân trấn giữ của Vũ Ninh vương từ mặt sau sẽ đắc lợi.

Gần ba tháng qua, Trần Nhật Tôn đã tung nhiều người xâm nhập vùng Phượng Sơn dò la tình hình, kiểm tra thực địa, xem bố phòng của quân Vũ Ninh vương ở mạn này.

Từ ngày Thiên Đức quân chiếm được Hải Đông dễ như trở bàn tay, Vũ Ninh vương lập tức tăng cường thêm quân ở ba trại phên giậu. Anh em nhà họ Vương ở Phượng Sơn được miễn cống nạp ba năm. Đồng thời, Vũ Ninh vương cũng đã cử 500 quân bộ đến đóng trại ở Phượng Sơn làm hậu bị cho ba trại thuỷ bộ ven sông.

Mặt phía Tây của Phượng Sơn đồi núi điệp trùng, nhiều đầm phá, bùn lầy, hầu như chẳng có người ở. Lê Chân và ba dân binh làng Mao Khê dẫn lối cho bọn Chương cắt rừng mà đi. Tổng số quân Chương dẫn theo, tạm gọi là quân bản bộ, gần tám trăm người gồm quân thân vệ, hai đại đội thuộc Tiểu đoàn Thần Vũ. Tiểu đoàn Đường Vỹ đủ quân số cùng gần hai chục sỹ quan, hạ sĩ quan thuộc Đại đoàn Thiên Đức.

Sau một đêm nghỉ ngơi, Chương cho đắp sa bàn cát họp bàn với bọn Trần Nhật Tôn, Lê Chân, Phạm Thu Vân. Chiều muộn ngày hôm ấy, những tổ trinh sát được bọn Tôn, Lê Chân dẫn đường đã tiếp cận mục tiêu quan sát tỉ mỉ lần cuối rồi lui về.

Chương chọn thời điểm t·ấn c·ông lúc gà gáy vừa dứt. Chiến thuật lựa chọn là đánh điểm diệt viện. Theo đó, ba trăm quân chia thành 15 nhóm tiếp cận, bao vây Vương gia trang, mục tiêu phụ, bức hàng anh em họ Vương.

Gần năm trăm quân còn lại chia thành 20 nhóm nằm phục ở một địa điểm gọi là Bến Tắm. Quân đồn trú của Vũ Ninh vương muốn tiếp ứng Vương gia trang buộc phải đi qua nơi này. Nhiệm vụ của quân mai phục là tiêu diệt và bắt sống toàn bộ quân đồn trú của Vũ Ninh vương.

Thật sự, nếu Chương muốn xoá trại đồn trú của Vũ Ninh vương tại Phượng Sơn không khó, tràn vào đánh g·iết một chốc xong. Tuy nhiên, Chương muốn nhân cơ hội này giúp hạ sĩ quan và binh sĩ Thiên Đức thực hành những gì anh đã giảng dạy trước đó.

Chương không tham gia trực tiếp vào trận chiến mà chọn một vị trí nằm giữa hai đội quân để tiện nắm tình hình.



Cánh vây Vương gia trang do Phạm Thu Vân chỉ huy, cánh phục binh ở Bến Tắm dưới quyền Lý Kế Nguyên.

Gà vừa gáy sáng, cổng chính Vương gia trang phát ra ba t·iếng n·ổ lớn, xung quanh trang lác đác có thêm vài t·iếng n·ổ khác phụ hoạ. Một lúc sau, anh em họ Vương nai nịt gọn gàng, tay cầm đao kiếm dẫn gia nô đốt đuốc tràn ra. Bọn Phạm Thu Vân b·ắn h·ạ vài kẻ rồi tung mấy quả nổ hù doạ. Anh em họ Vương không biết địch quân có bao nhiêu người vội rút vào trong trang chờ trời sáng rõ.

Bọn Phạm Thu Vân vây ba mặt, Bắc - Tây - Đông. Trời vừa sáng tỏ, anh em họ Vương thấy quân t·ấn c·ông phần nhiều là nữ nhân, quân áng chừng hai trăm người bèn hô hào gia nô xông ra chém g·iết. Bọn Phạm Thu Vân không có ý tiêu diệt nên vừa bắn vừa di chuyển liên tục và ném thêm dăm bảy quả nổ. Anh em họ Vương và đám gia nô kinh sợ lại rút hết vào trong trang cố thủ. Dù bọn Phạm Thu Vân không vận y phục màu vàng nhưng anh em họ Vương đoán biết là quân Thiên Đức.

Vương Chí Linh cưỡi ngựa chạy một vòng quanh trang, thấy rằng cửa hậu ở hướng Nam không có bóng dáng quân Thiên Đức. Ban đầu Vương Chí Linh nghĩ có phục binh song họp với Vương Côn Sơn, Vương Mật Sơn và Vương Ninh Chấp cùng đám gia nhân, kẻ nào cũng nói quân t·ấn c·ông chỉ hơn hai trăm người chứ không thể hơn.

-Vậy mau chóng nhờ bọn Đại Bộ ứng cứu.

Ba gia nhân cưỡi ngựa lần lượt phi ra khỏi cửa nam của trang nhắm hướng trại quân Đại Bộ cách hơn 4 dặm về phía Nam. Gia nhân gọi cứu viện vừa khuất dạng, ngoài cửa mới có t·iếng n·ổ đì đùng.

-Bọn chúng không thuộc địa hình, thật may cho ta. Anh em ta cố thủ trong này chờ viện binh, bọn Thiên Đức có thần khí nhưng không bắn qua được tường gạch với bụi tre đâu. Chờ cứu viện đến, trong đánh ra ngoài đánh vào diệt gọn hết đám đàn bà ấy.

Vương Chí Linh liên tục nhắc gia nô cảnh giác, xung quanh trang, thi thoảng có tiếng hoả mai đoàng đoàng như muốn báo cho Vương Chí Linh biết là đang bị bao vậy.

Phạm Thu Vân ngang nhiên đứng trước cổng trang gọi hàng Vương Chí Linh. Gia nô dùng nỏ bắn ra nhưng không tới đành đấu khẩu với quân Thiên Đức. Cao tằng tổ hỉ, cao tằng tổ khảo, thúc bá đệ huynh, cô di tỉ muội, tứ thân phụ mẫu đều được hai bên triệu về hết lượt.

Vương Chí Linh muốn câu giờ và Phạm Thu Vân cũng chẳng vội.