Chương 314: Phân cao thấp
Đào Công Sự, Đào Công Thắng dẫn hai nghìn quân kỵ trang bị giáp sắt, mũ trụ, theo sau có Cao Tòng Chinh dẫn một nghìn bộ binh cùng tiến về phía Tây Nam được hơn chục dặm gặp sông Nghĩa Giang ngoằn ngoèo chắn lối. Đội quân đi dọc bờ sông thêm hơn hai dặm chạm mặt bọn Bàn Phù Sếnh ở bờ đối diện. Bàn Phù Sếnh với hai tiểu đoàn kỵ binh trấn bên một chiếc cầu tre nhỏ hẹp, dài gần hai mươi trượng.
Hai bên dàn trận nhìn nhau, tiễn hay hoả mai đều không thể bắn tới. Đào Công Sự cưỡi ngựa lên một mô đất cao nói lớn:
-Bớ quân Thiên Đức, bọn ta là binh sĩ của Trữ quân. Các người ngoan ngoãn quy hàng sẽ được phong tước hầu. Chống đối Trữ quân chỉ có con đường c·hết mà thôi.
Bàn Phù Sếnh thúc ngựa dấn lên một quãng, đáp lời:
-Trữ quân của ngươi là cái thá gì? Ngươi cam tâm làm con chó trung thành cho nhà họ Tô, Trữ quân của ngươi chỉ là kẻ bù nhìn bất tài vô tướng, không xứng đáng cho bọn ta theo đâu.
-Ngươi là kẻ hỗn láo. - Đào Công Sự mắng. - Kẻ mà ngươi theo chỉ là thằng ranh hỉ mũi còn chưa sạch mà dám xưng vương là tội đại nghịch bất đạo.
Bàn Phù Sếnh nhổ toẹt bãi nước bọt xuống đất:
-Ta khinh! Các người là lũ có mắt như mù, khom lưng làm tôi tớ cho nhà họ Tô. Vương của ta là con của trời, ngài ấy sẽ thống lĩnh thiên hạ. Trữ quân là cái đếch gì. Các người đừng lắm lời, có gan cứ qua đây ta sẽ giúp các ngươi sớm đoàn tụ ông bà.
Đào Công Thắng cưỡi ngựa đến bên cạnh ghé vào tai Đào Công Sự, đoạn Thắng lên giọng:
-Chúng ra không phải lũ đàn bà mà đứng đôi co, các ngươi cậy có v·ũ k·hí lạ lớn tiếng. Ngươi là tướng, liệu ngươi có dám phân tài cao thấp với ta không? Ta họ Đào, tên Công Thắng.
Bàn Phù Sếnh đáp:
-Thằng trẻ ranh họ Đào, nếu ngươi muốn c·hết, Bàn Phù Sếnh sẽ thành toàn cho ngươi.
Bàn Phù Sếnh vứt súng lại, thản nhiên cầm đao cưỡi ngựa thong dong đến giữa cầu tre chờ đợi. Cầu tre không thể giao chiến, anh em họ Đào ra hiệu cho ba quân lui hẳn về phía sau năm mươi trượng. Bàn Phù Sếnh nhếch miệng cười thúc ngựa chạy qua cầu. Đào Công Thắng tay mang trường kiếm cưỡi ngựa đến gần, hất hàm nói:
-Nếu ta không lầm, ông từng là thuộc tướng của Sứ tướng Nguyễn Quốc Khánh?
-Đúng thế!
-Tại sao ông không theo Phụ quốc Thái uý? Ông làm tướng vương triều chẳng phải tốt hơn mấy lần so với chốn khỉ ho cò gáy này ư?
Bàn Phù Sếnh cười, đáp rằng:
-Nãy ta nói rồi, Vạn Thắng vương là chủ của ta, ngươi đừng phí lời.
Đào Công Thắng bấy giờ mới thôi dụ hàng, hai bên gườm mắt nhìn nhau, bất đồ cùng thét lớn. Đào Công Thắng thúc ngựa xông lên vung kiếm chém, Bàn Phù Sếnh dùng đao gạt ra. Hai bên đánh qua đánh lại một hồi chưa phân thắng bại, bất thần Bàn Phù Sếnh lựa thế vung đao chém thật mạnh. Đào Công Thắng đỡ sát chiêu, thanh trường kiếm bị gãy, mũi đao của Sếnh sượt qua người Thắng. Thắng giật mình thất kinh, Bàn Phù Sếnh lợi dụng cơ hội trở ngược chuôi đao thúc vào mặt Thắng. Thắng đang choáng váng liền nhận một cước vào hông ngã lăn xuống đất.
Binh sĩ của Thắng đang hò reo bỗng nhiên im bặt.
Bàn Phù Sếnh cho ngựa lùi lại rồi nói:
-Cung kiếm của các người đều là thứ dùng cho trẻ con chơi mà thôi. Quân Thiên Đức không dùng những thứ bỏ đi ấy, chỉ tân binh mới dùng. Các người nghĩ có thể chống lại Vạn Thắng vương bằng vạn binh mã mang đến ư? Thật ngây thơ.
Đào Công Thắng đứng dậy, máu mũi máu miệng chảy tong tỏng xuống ngực.
-Ngươi đừng đắc ý sớm như vậy. Được, xem như ngươi có bản lĩnh.
-Ngươi chưa phục ư?
Bàn Phù Sếnh xuống ngựa, hai tay khoanh trước ngực, hất hàm nói:
-Vũ khí các ngươi chẳng thể bằng ta, các người có muốn giao đấu bằng nắm đấm không? Nắm đấm của ta cũng rất cứng.
Đào Công Thắng thất thểu dắt ngựa về sau, thuật lại với Đào Công Sự. Sự bảo Cao Tòng Chinh lên đánh tay đôi với Bàn Phù Sếnh hòng lấy lại mặt mũi.
Cao Tòng Chinh khổ người cao lớn, từng thắng rất nhiều cuộc thi vật ở kinh đô nên rất tự tin.
-Tôi họ Cao, tên Tòng Chinh, xin được lĩnh giáo.
-Tôi họ Bàn, người ta gọi là Phù Sếnh.
Dứt lời, hai bên hằm hè bước trái bước phải, bước qua bước lại một lúc rồi mới ra đòn hiểm hòng triệt hạ đối thủ. Cao Tòng Chinh trẻ hơn, cậy sức, liên tục tung ra những cú đấm xé gió nhắm vào mặt đối thủ. Bàn Phù Sếnh vừa đỡ vừa lui.
Cao Tòng Chinh quét ngang một cú đấm vào mang tai Bàn Phù Sếnh, Sếnh hụp người xuống né được, thuận đà dùng đầu húc mạnh khiến Tòng Chinh ngã ngửa ra sau.
-Các người là Kinh tộc, Kinh tộc sáng dạ hơn bọn ta nhưng đọ sức đừng hòng thắng.
-Lão già lắm lời, nãy giờ chỉ tránh né, có ngón nghề nào hãy giở ra đi.
Bàn Phù Sếnh tặc lưỡi:
-Bọn trẻ thật khó dạy, nếu không đánh cho ngươi nên thân, e rằng ngươi không phục.
Hai bên nắm chặt hai tay thủ thế, đoạn Bàn Phù Sếnh nhào đến tung cú đấm bằng tay phải, Tòng Chinh dùng tay thuận gạt ra. Bất thần Phù Sếnh áp sát thúc mạnh cùi chỏ vào giữa ngực đối thủ. Cao Tòng Chinh lảo đảo, ngã ngửa ra đất thêm một lần nữa.
-Nếu không có giáp ta e ngươi khó toàn mạng. Thân thủ ngươi không tệ nhưng hãy còn chậm lắm. Cần luyện tập thêm.
Dứt lời, Sếnh rút thanh đao cắm gần đó nhảy tót lên ngựa trở về bản trận bên kia sông. Sếnh hạ lệnh đốt cầu tre, hai bên cứ đứng nhìn nhau trân trân mãi đến chập tối mới thu quân.
Sếnh, Chu Diện, Trương Lôi, Lạc Thổ, Đặng Công Chất là những tướng bên châu Vũ Ninh theo Chương từ lâu. Lạc Thổ và Sếnh, như Trương Lôi từng đề cử, sức có thể địch vài người. Trong đó, Sếnh ngoài khoẻ còn có võ nghệ đầy mình.
Tất cả các cầu tre bắc qua dòng Nghĩa Giang đều đã bị phóng hoả ra tro ngăn quân Đông Phù Liệt và La thành tràn qua.
Sông Nghĩa Giang hẹp nhưng sình lầy ngập đến bụng, ngựa không thể qua trừ phi bắc cầu phao bằng tre. Quân La thành đã chọn được những chỗ thuận lợi song quân Thiên Đức ở bên bờ đối diện đều chờ sẵn. Quân La thành ném tre xuống bùn được vài trượng, lò dò xuống đóng cọc đều bị hoả mai bắn tỉa. Thứ nữa, bọn Đào Công Sự chưa nhận được lệnh vượt sông vì cánh quân Đông Phù Liệt cũng chưa có ý định ấy, cứ bên nọ nhường bên kia mãi đến khi hay tin bọn Phan Văn Hầu thua to mà chưa thể sang được sông, Tô Trung Từ và cả Nguyễn Từ Minh mới chịu có động tĩnh.
Từ Minh dẫn đại quân nhắm hướng chỉ huy sở của Thiên Đức song tiến rất chậm, được non mười dặm lại hạ trại tạm đóng quân. Đồng thời gửi thư cho Lý Mẫn, thúc giục Lý Mẫn mau hội quân. Mẫn nại rằng đang thiếu lương nhưng cũng cho bọn Đào Công Sự, Cao Quang Chương đem năm nghìn binh mã đóng trại gần những nơi có thể vượt sông Nghĩa Giang. Lý Mẫn khá cẩn thận, lại biết Thiên Đức có hoả khí mạnh, không muốn giơ đầu chịu trận trước.
Một cuộc chiến lạ kỳ.
Từ Minh hạ trại được một đêm buộc phải tiến lên vì đêm hôm, quân Thiên Đức quấy phá luôn. Binh sĩ không hao tổn đáng là bao nhưng chẳng được yên giấc khi chốc chốc lại có t·iếng n·ổ đùng đùng trên đầu.
Binh sĩ Đông Phù Liệt dùng hàng trăm thang tre chuẩn bị sẵn ném hết xuống sình lầy, sau đó đặt ván gỗ hoặc khiên gỗ làm lối sang sông. Quân Thiên Đức bắn tiễn nổ như mưa, hàng trăm mũi tiễn cắm xuống bùn p·hát n·ổ khiến binh sĩ Đông Phù Liệt b·ị t·hương hàng trăm người. Từ Minh bèn dùng pháo bắn qua sông, Thiên Đức dùng thần công bắn trả buộc Từ Minh phải lui quân về sau trăm trượng hạ trại tìm kế sách khác.
Tô Trung Từ bấy giờ bảo Lý Mẫn dùng toàn bộ Cự thạch pháo hiện có dội mưa đá cho quân vượt sông. Lý Mẫn làm theo, sắp đặt bốn trăm khẩu Cự thạch pháo bắn vọt qua sông. Pháo Thiên Đức im tiếng, Lý Mẫn lệnh bộ binh mau chóng vượt sông. Bộ binh La thành bắc được gần xong một cầu phao, hoả pháo liên hoàn và pháo đá Thiên Đức mới trút đạn xuống lòng sông. Bộ binh La thành lại phải rút sau khi hàng trăm binh sĩ b·ị t·hương hoặc t·hiệt m·ạng.
Cự thạch pháo bắn vọt qua bờ, pháo Thiên Đức lại lùi về sau có lệnh mới bắn cấp tập xuống sông lòng sông. Ba đội binh mã lớn nhỏ trấn hai bên dòng sông hẹp cứ giằng co như vậy thêm vài ngày nữa.