Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 320: Về làng Vạn Xuân




Chương 320: Về làng Vạn Xuân

Nguyễn Từ Minh và Giang Hạo Điền vốn trấn ở tả - hữu ngạn sông Văn Giang bị Phạm Cự Lượng kéo quân bộ đến uy h·iếp trong khi Đinh Công Tráng phá chiến thuyền dưới sông. Phạm Cự Lượng đem theo số lượng lớn pháo cũ kỹ đặt trên cánh đồng bắn tới tấp vào trại Tả Phó sứ. Số pháo Cự Lượng đem đến hầu hết là pháo chế tạo thời kỳ đầu, thường dùng cho quân luyện tập. Bởi thế, pháo bắn cấp tập nhưng chẳng gây thiệt hại đáng là bao cho đối phương.

Vương Thành Cao chỉ có dăm chục khẩu pháo, thêm chừng dăm trăm kỵ binh. Ban đầu thấy Cự Lượng bắn ồ ạt song chẳng chính xác, sau nhận ra đối phương không phải quân chủ lực nên lấy làm mừng bèn dẫn kỵ binh xông ra đánh. Phạm Cự Lượng bỏ cả pháo dẫn quân chạy hết. Vương Thành Cao truy theo được hơn một dặm bỗng có loạt đạn hoả pháo bắn vào bên tả khiến hàng chục kỵ binh bị phương. Thành Cao sợ trúng kế, bèn thu quân về giữ trại.

Phạm Cự Lượng bấy giờ dẫn quân quay lại, đem theo hơn chục hoả pháo, dùng khiên gỗ che tiễn và đạn trong trại bắn ra. Hoả pháo bắn hai loạt đạn cháy, hơn trăm quả, vào trại Tả Phó sứ gây cháy hàng chục lều lớn bé. Đầu tháng 3 tiết trời khô, thêm gió thổi gây cháy lan.

Vương Thành Cao một mặt cho quân d·ập l·ửa, một mặt dẫn kỵ bộ ra đánh. Phạm Cự Lượng lại dẫn quân chạy, bỏ lại hoả pháo liên hoàn. Vương Thành Cao cả mừng, cho quân thu giữ mà không đuổi theo nữa. Quân của Vương Thành Cao đang kéo hoả pháo về trại, Cự Lượng một lần nữa dẫn quân quay lại giao chiến. Vương Thành Cao tức lắm, cho kỵ binh xông lên trước quyết bắt cho kỳ được đối phương. Ngờ đâu, Cự Lượng giấu trong quân năm khẩu hoả pháo. Thay vì bắn đạn cháy, bọn Cự Lượng đặt sẵn lựu đạn bọc đất sét bên ngoài rồi khai hoả. Những quả đạn bay được chừng ba mươi trượng rồi p·hát n·ổ. Quả nổ trên không, quả nổ dưới đất, có quả nổ ngang hông những chiến mã đang phi nước đại. Kỵ binh của Vương Thành Cao cả kinh vội tản ra chạy ngược về sau không dám t·ấn c·ông. Phạm Cự Lượng cho binh sĩ khiêng hoả pháo chạy băng băng lên trước. Vương Thành Cao sợ hãi vội thúc quân quay về trại, bỏ chiến lợi phẩm vừa thu được.

Hoả pháo liên hoàn nhỏ, gọn nhẹ. Tuy trong tay trước sau chỉ có chừng hai chục khẩu nhưng kết hợp với lựu đạn ống tre nổ mảnh gây kinh kh·iếp cho đối phương. Phạm Cự Lượng dàn quân trước bản doanh uy h·iếp, không cho quân trong trại xuống cứu các thuyền dưới bến.

Vương Thành Cao bị o ép, thêm một lần dẫn toàn bộ binh mã đổ ra đuổi đánh. Phạm Cự Lượng cho bắn một loạt lựu đạn rồi binh sĩ khiêng hoả pháo chạy về sau. Vương Thành Cao thấy vậy thúc quân truy, Phạm Cự Lượng vừa lui vừa lệnh cho quân bắn hàng nghìn mũi tiễn nổ chặn hậu. Thành Cao phải gò cương không dám truy theo sát vì binh mã b·ị t·hương nhiều.

Nguyễn Từ Minh kéo quân về đến hợp với Thành Cao. Bọn Phạm Cự Lượng đứng xa cả dặm, thấy đối phương đông cũng không t·ấn c·ông nữa. Nguyễn Từ Minh hạ lệnh rút quân, mặc cho đạn tròn từ Mông Đồng rót thẳng vào đội hình trên bến. Vương Thành Cao nhận nhiệm vụ chặn hậu. Buổi chiều, quân Thiên Đức vây kín hai mặt Tây - Tây Bắc nhưng không t·ấn c·ông. Trời dần tối, Vương Thành Cao sợ b·ị đ·ánh úp, may thay Nguyễn Từ Minh cho thuyền quay lại đón, thêm bọn Giang Hạo Điền hỗ trợ nên Thành Cao thoát về được.

Phạm Cự Lượng một mặt dẫn quân vào trại Tả Phó sứ d·ập l·ửa, mặt khác cho bộ binh bắn tiễn nổ gây t·hương v·ong cho đối phương vừa đủ, hòng ép bọn họ đi cho mau.

Trên đường về, Vương Thành Cao trút hận thù lên trại thuỷ của La thành.

Trong cuộc xuất chinh hơn ba tuần, Nguyễn Từ Minh có khoảng 1600 binh sĩ t·ử t·rận, b·ị t·hương nặng nhẹ gần hai nghìn, tương đương bảy phần quân lúc ban đầu dẫn từ Đông Phù Liệt bị loại khỏi vòng chiến. Đông Phù Liệt không thu được kết quả gì, lại sinh hiềm khích với Trữ quân. Dẫu Nguyễn Ninh vương là anh em trong nhà với Vũ Ninh vương và Quảng Trí quân nhưng ông có ý định nghiêm túc với cuộc chiến này hay không? Chẳng ai biết được. Nguyễn Ninh vương cử tướng cầm quân là Tả - Hữu Phó sứ thay vì Tả - Hữu sứ dường như cũng nói lên nhiều điều.

Sau cuộc chiến, Phạm Cự Lượng hỏi Chương tại sao không dùng quân bên Nghĩa Trụ Thượng cùng đánh Giang Hạc Điền, tiêu diệt hoặc bắt sống đám Vương Thành Cao? Chương bảo:

-Đánh mạnh chặn hậu ắt họ chống đến cùng, chưa kể bọn Từ Minh biết đường lui bị mất sẽ một sống hai c·hết tìm lối thì ta sẽ tổn thất. Ép họ vừa đủ, gây ức chế lẫn sợ hãi như vậy ắt họ tìm người trút giận. Thứ nữa, nay mai Đông Phù Liệt và La thành táng nhau, tự họ tiêu hao chứ ta động thủ làm gì.

Sự thật cuối tháng 3 đúng là vậy.



Chương giao cho Phạm Cự Lượng và Lý Văn Ba thu dọn chiến trường Siêu Loại, lo chôn cất thương binh tử sĩ. Còn Chương, anh muốn về làng Vạn Xuân thăm vợ con và nhận chiếu chỉ của tiên vương dành cho phò mã sau gần một tháng trời xa cách.

Trong thời gian Chương ở huyện Siêu Loại, cô gái người Hoa quốc là Triệu Nhã Lâm lo trà nước, cơm canh trong trướng soái. Sau mấy tháng trời, Triệu Nhã Lâm đã học được tiếng Vạn Xuân. Tuy nhiên, cô nàng mới nói được những câu thông dụng thường ngày. Triệu Nhã Lâm làm đúng chức phận của một nữ cận vệ như những cô gái khác. Có điều, Nhã Lâm sinh trưởng trong gia đình mấy đời hào môn nên cung cách chăm sóc Chương có phần khác những nàng như Phạm Thu Vân.

Chương biết bọn Phạm Thu Vân để mắt đến Triệu Nhã Lâm không phải bởi nguồn gốc của Nhã Lâm mà vì những lời nhờ cậy nào đó. Chương vẫn hay nói lời cảm ơn mỗi khi Nhã Lâm phục vụ, giống như với bọn Phạm Thu Vân. Chương thường làm việc khuya, các cô gái đều cắt cử hai người hầu cậu song Chương đều lệnh cho họ trải chiếu ngủ ngay cửa trướng. Có mấy đêm tới phiên hầu, Triệu Nhã Lâm chỉ đi ngủ khi Chương đi nghỉ.

Là đàn ông, bên cạnh có bông hoa thơm thật chẳng còn gì bằng. Tuy nhiên, công việc bận bịu sớm hôm, Chương chưa từng để tâm đến cô gái xinh đẹp vẫn thường ngắm nhìn anh say đắm.

Chương về làng Vạn Xuân, Phạm Thu Vân không bố trí cho Triệu Nhã Lâm về cùng. Chương chẳng để ý việc đó nhưng lúc lên ngựa, thoáng thấy nét mặt đượm buồn của cô gái họ Triệu đứng trong hàng quân. Chương hỏi Thu Vân:

-Cho Triệu Nhã Lâm về cùng ta.

-Dạ thưa…

Chương khẽ chau mày, Thu Vân vội chạy đến gọi Triệu Nhã Lâm bước ra khỏi hàng:

-Triệu Nhã Lâm theo hộ vệ Vương!

Triệu Nhã Lâm đứng nghiêm đáp, nét mặt rạng rỡ:

-Tuấn lệnh!

Chương khẽ thở dài, thúc ngựa đi. Một cô gái đẹp có bao lựa chọn tốt, sao phải làm quân cờ cho huynh trưởng vậy chứ. Triệu Trung muốn tỏ lòng báo đáp, ông ta thể hiện rất tốt. Bởi vậy Chương chẳng muốn em gái Triệu Trung thiệt thòi. Thực sự, em gái một vị tướng quân bên Hoa quốc có danh phận và địa vị không tệ, chưa kể gia tộc. Lâm Uyển Như từng nói với Chương rằng họ Triệu là một tộc lớn, từng nắm nhiều vị trí trọng yếu trong triều đình Hoa quốc trước đây.

Chương gọi Phạm Thu Vân lên, nói:

-Ta không biết Thiên Bình có dặn dò em điều gì nhưng em phải nhớ, việc quân là việc quân nghe chưa?



Phạm Thu Vân biến sắc mặt, vội thưa:

-Xin Vương thứ lỗi.

-Ta nhắc em vậy thôi, em có lòng lo cho Thiên Bình, cho Duệ là tốt nhưng nếu ta có ý muốn nào ai ngăn cản? Anh trai cô ấy xả thân vì chúng ta, mong có một chỗ dựa vững chắc trên đất này nên cô ấy mới ở đây. Hãy thương cô ấy, đừng có hắt hủi. Các em là phụ nữ với nhau mà, nghe không?

-Dạ, em đã hiểu.

-Em năm nay đã 22 rồi, cũng quyết việc hôn sự đi, còn tương tư Bạch Hổ không? Cậu ta yêu súng hơn phụ nữ đẹp như em.

Phạm Thu Vân đỏ mặt, Chương nói thêm:

-Chờ cậu ta sợ là đến khuya, em nên chủ động.

-Sao… dạ… sao Vương biết chuyện ấy ạ?

-Những người thân cận bên ta, ta đều phải biết họ mong muốn điều gì. Hạnh phúc của một người con gái không phải trên lưng ngựa xông pha chiến trận, vẫn phải là tìm được ý trung nhân sớm hôm vui vẻ đến già. Ta sẽ nói với Tả Đô đốc vun vào, có được không?

-Đội ơn Vương!

-Ơn huệ gì, em theo ta làm bao việc. Thiết nghĩ, ta cần phải làm điều gì đó cho em.

Lúc sau, Chương lại gọi Triệu Nhã Lâm cưỡi ngựa chạy lên. Cô gái họ Triệu nét mặt tươi như hoa. Chương chậm rãi hỏi:



-Em có muốn gặp huynh trưởng của em không?

Triệu Nhã Lâm chớp chớp đôi mắt với hàng mi cong v·út, đoạn cô lắc đầu dứt khoát khiến Chương thoáng ngạc nhiên, anh hỏi thêm:

-Thế đã học được bao nhiêu chữ Vạn Xuân rồi?

-Dạ… dạ ít!

-Dành thời gian học thêm chữ Vạn Xuân nữa.

-Dạ, tuấn lệnh!

-Tuân lệnh chứ không phải tuấn lệnh. - Chương phì cười.

-Vâng, tuân… tuân lệnh.

-Ừ, đúng rồi. Em học nhanh đấy, để ta nhờ Thần phi dạy cho em thêm. Thần phi cũng nói được chút ít tiếng Hoa quốc, hai người vừa dạy vừa học lẫn nhau sẽ tốt. Lâm Ái phi thông thạo hơn cả, hãy nhờ cô ấy chỉ bảo cho.

-Tuân lệnh!

Triệu Nhã Lâm lui về sau, đến một đoạn, cô nàng nói với Thu Vân:

-Chị Vân! Chị Vân đang dạy chữ cho em, em muốn bái chị làm sư.

Phạm Thu Vân nhớ lời Chương khi nãy, bèn tươi cười đáp:

-Em dạy ta tiếng của em, như vậy là hoà, đâu cần bái sư.

-Đội ơn chị Vân.

Nhìn nét mặt rạng rỡ của cô gái trẻ, tuổi vừa mười chín, Thu Vân cố nuốt tiếng thở dài ngược vào trong.

-“Vương để ý đến cô ấy, thêm Công chúa Thiên Bình nhà ta với Duệ dặn lưu tâm, thật là khó thay. Thôi… đành phải nói cho Duệ, Vương đã nhắc khéo vậy rồi, mình phải nghe.”