Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 351: Thần y Tuệ Tĩnh




Chương 351: Thần y Tuệ Tĩnh

Khuông Vạn Thái sư và hai vị cao tăng Thích Viên Chiếu, Thích Minh Không ngày đêm túc trực thuốc thang song vẫn chưa tìm ra được c·hất đ·ộc thích khách đã dùng.

Chương thức trắng suốt hai đêm ngồi bên giường ngắm nhìn Duệ thiêm th·iếp, thi thoảng anh lại vén tóc, lau mặt cho nàng. Đến khi Thiên Bình từ Chi Lăng trở về, nước mắt ngắn dài than khóc như thể Duệ sắp về nơi chín suối, bấy giờ Chương mới tạm rời Duệ. Trước khi đi nghỉ, anh đến thắp hương trong điện thờ Lý tiên vương kể lể sự tình, cầu mong tiên vương phù hộ cho Duệ tai qua nạn khỏi.

Chiều muộn, nữ binh bẩm báo với Chương, ngoài cổng làng có một vị tự xưng Thiền sư Nguyễn Văn Tĩnh, tu trong một ngôi chùa bên huyện Nghĩa Trụ Thượng xin được yết kiến.

-Ông ấy xin được xem bệnh tình của Thần phi.

Chương nghe vậy liền vui mừng, tự thân ra cổng làng Vạn Xuân đón người. Thiền sư Nguyễn Văn Tĩnh tuổi gần ngũ tuần khoác tay nải đứng chờ đợi. Đằng sau ông có hai chú tiểu, mặt mày sáng láng. Chương mời Thiền sư vào điện Hưng Quốc hỏi chuyện. Nhìn vị Thiền sư có gương mặt phúc hậu, trong lòng Chương dấy lên chút hi vọng dù mong manh.

-Thưa Đại Vương! - Thiền sư Nguyễn Văn Tĩnh thưa. - Bần tăng hay tin Thần phi bị kẻ xấu ám toán bên huyện Nghĩa Trụ Thượng, đến nay đã mươi ngày. Bần tăng biết chút y thuật nên tìm đến, mong là sẽ giúp được Thần phi.

-Đa tạ Thiền sư đã có lòng, mong Thiền sư giúp cho.

-Bẩm Đại Vương! Còn nước còn tát song bần tăng không dám nói trước điều gì, chỉ dám nói sẽ tận tâm tận lực báo đáp ơn huệ của Đại Vương.

Chương nghe Thiền sư nói vậy lấy làm lạ:

-Ta thật chưa làm gì giúp Thiền sư, Thiền sư không quản ngại đường xá xôi đến thăm hỏi đã là quý, lại có ý giúp chữa bệnh cho Thần phi. Dù kết quả có thế nào ta cũng xin ghi nhận tấm lòng của Thiền sư.

-Mô Phật! Thưa Đại Vương, bần tăng hơn hai chục năm ở trong chùa chuyên tâm làm thuốc Nam chữa bệnh cứu người, chẳng để tâm đến thế sự. Hay tin Thần phi đến giúp dân, kẻ xấu lợi dụng việc ấy thích sát người. Từ ngày Đại Vương cai quản vùng Tế Giang, bách tính được miễn thuế khoá, dân chúng no đủ. Trong chiến loạn, chùa chiền trong vùng không bị phạm một viên ngói, lại được Đại Vương cấp thêm ruộng, thêm gạo, ơn ấy bần tăng vẫn để trong lòng. Nay Thần phi g·ặp n·ạn, dân chúng trong làng Cẩm Giang lo vạ vào thân. Đến nay Đại Vương chưa có lệnh, kẻ thủ ác chưa biết là ai, dân chúng ngày đêm lo lắng tính mạng. Bần tăng cũng lo lắm thay. Nhân gặp Đại Vương, bần tăng xin ngài chiếu cố, dân làng Cẩm Giang tuyệt không ai liên quan đến những kẻ làm chuyện bậy bạ.

Chương lập tức hiểu chuyện, anh trấn an:

-Thiền sư an lòng, ta chưa từng có ý hại đến dân làng ấy. Kẻ nào làm, kẻ ấy có tội, oan có đầu nợ có chủ. Ta chinh chiến hay tin vội trở về, trong lòng còn nhiều bối rối nên chưa để ý đến việc an lòng dân. Đây là lỗi của ta.

Nói đoạn Chương quay ra bảo với Ngô Thì Nhậm:

-Lập tức truyền lệnh đến làng Cẩm Giang, Thần phi bị thích khách m·ưu s·át, phủ Thiên Đức đang truy tìm kẻ chủ mưu. Quan lại, hương thân và dân làng Cẩm Giang không phải chịu bất cứ trách nhiệm gì. Ai cung cấp manh mối giúp quan quân tìm được kẻ thủ ác sẽ được trọng thưởng.



Ngô Thì Nhậm liền thảo văn bản giao cho Trần Minh Dũng cử người đem đến huyện Nghĩa Trụ Thượng.

-Đại Vương nhân từ, có lòng cảm thương bách tính như vậy, quả thực là may mắn cho dân, cho nước. Tấm lòng của Đại Vương, bần tăng khắc cốt ghi tâm, nhất định sẽ lan truyền ân đức của ngài. Cứu người như cứu hoả, bần tăng có thể xem bệnh cho Thần phi được không ạ?

-Được, được chứ! - Chương lệnh cho nữ binh. - Các em mau đưa Thiền sư đến gặp Khuông Vạn Thái sư nắm bắt bệnh tình của Thần phi và những người khác.

Thiền sư cùng hai chú tiểu đi rồi, Ngô Thì Nhậm mới thưa:

-Bẩm Vương! Vị thiền sư này… dường như tôi đã từng nghe danh ở đâu đó rồi.

-Thời nay các cao tăng quy ẩn trong chùa ngoài tụng kinh niệm Phật thường bốc thuốc cứu người, ông nghe danh cũng đâu lạ gì.

-Bẩm Vương, gần ba mươi năm trước ở vùng Tế Giang cũ có một học trò tên là Nguyễn Văn Tĩnh. Người này thi đỗ Thái học sinh khoá đầu tiên nhưng lại không chịu ra làm quan. Tôi nhớ rằng, Nguyễn Văn Tĩnh mồ côi từ nhỏ, được các sư trong chùa nuôi dạy.

-Ồ! Chuyện ấy thú vị đấy, ông hỏi Khuông Vạn Thái sư và Thiền sư Sùng Phạm xem sao. Vị cao tăng này lo Thần phi có mệnh hệ gì ta sẽ dọn sạch cả làng Cẩm Giang nên tìm đến. Ta chưa từng có ý định đổ vấy tội cho dân làng ấy. Ông nên sang đó một chuyến vỗ về dân chúng thay ta, ông biết phải làm như thế nào chứ?

-Tôi đã hiểu, xin Vương an lòng.

Thiền Sư Nguyễn Văn Tĩnh bắt mạch kê đơn, tự bào chế thuốc ngay trong gian bếp rộng rãi của khu nhà Vạn Thắng vương. Khuông Vạn Thái sư Ngô Chân Lưu nói với Chương:

-Thiền sư Nguyễn Văn Tĩnh là học trò của đại sư Triệu Hải và Giác Thuỷ. Năm xưa lão nạp từng có vinh hạnh được gặp vài lần đàm đạo chuyện phật pháp. Lần cuối cùng lão nạp gặp hai đại sư cũng đã gần hai chục năm trời, có từng nghe hai vị kể về người học trò tài năng xuất chúng, đam mê y thuật, người ấy chính là Thiền sư Nguyễn Văn Tĩnh, thưa Vương.

Chương vui mừng:

-Như vậy thật là tốt, con nhất định sẽ sang Nghĩa Trụ Thượng gặp hai vị cao tăng một chuyến.

-Mô Phật! Lão nạp vừa nãy hỏi thăm, tiếc thay đại sư Triệu Hải đã viên tịch, còn đại sư Giác Thuỷ tuổi cao sức yếu. Hai vị đại sư ấy đều có y thuật cao siêu hơn lão nạp.

-Nói vậy là Duệ có hy vọng rồi phải không, thưa thầy?



-Lão nạp mong điều tốt đẹp đến với Thần phi. Những ngày qua, lão nạp chỉ đủ sức làm c·hất đ·ộc không phát tác. Bẩm Vương, việc Thần phi xảy ra cớ sự là điều không ai muốn, lão nạp cũng như phật tử hay tin đều lấy làm lo lắng. Lão nạp mong rằng Vương không vì điều này mà lạm sát người vô tội. Thần phi vốn nhân hậu, hẳn người cũng không muốn Vương…

Chương chắp tay trước ngực, cúi đầu nói:

-Thầy yên lòng, con không phải người giận cá chém thớt.

-Mô Phật!

Chiều ngày hôm sau, thần sắc của Duệ và những người khác quả nhiên khá hơn trông thấy. Thiền sư Nguyễn Văn Tĩnh thưa rằng:

-Đại Vương hãy bớt lo lắng, bệnh tình của Thần phi có dấu hiệu tốt. Bần tăng sẽ có lòng tin.

Dăm ngày sau, Duệ hồi tỉnh nhưng còn yếu, chưa thể nói chuyện. Phi tiêu tẩm độc cắm vào bắp tay phải của nàng, nơi ấy máu tụ tím đen như đồng xu. Thiền sư Nguyễn Văn Tĩnh dùng lưỡi dao nhỏ, chích m·ũi d·ao nặn máu bầm, bôi thuốc cầm máu, đắp thuốc lá cây, băng bó cẩn thận.

-Thưa Đại Vương! Máu độc đã không còn, Thần phi nghỉ ngơi tĩnh dưỡng chừng nửa tuần trăng có thể đi lại được nhưng để bình phục hoàn toàn cần thêm chừng hai tuần trăng. Trong thời gian này, Thần phi không nên cử động mạnh cánh tay phải. Xin Đại Vương thứ lỗi, bởi độc ngấm sâu, v·ết t·hương sẽ để lại sẹo, bần tăng đã cố hết sức.

Chương cầm tay Thiền sư lắc nhẹ, anh nói:

-Thầy thật là bác sĩ giỏi, tài năng của thầy cần phải dạy nhiều người trẻ tiếp nối. Nếu thầy thuận ý, ta mời thầy về làm giáo sư giảng dạy ở trường y thuật.

-Mô Phật! Tạ ơn tấm lòng Đại Vương nhưng bần tăng chỉ muốn chuyên tâm nghiên cứu các bài thuốc chứ không có ý ra làm quan.

-Ồ, không phải quan, không phải quan. Ta mời thầy dạy cho những lương y trong phủ Thiên Đức. Y thuật của thầy cao siêu, thầy cũng nên dạy cho nhiều người biết, có vậy họ mới đủ khả năng chữa bệnh cho bách tính chứ.

Khuông Vạn Thái sư ngồi cạnh bên thuật rõ ý định và mong muốn của Chương. Thiền sư Nguyễn Văn Tĩnh nhận lời, hàng tháng ông sẽ đến trường y thuật giảng dạy chừng một tuần. Những học trò giỏi ở trường y thuật sau đó sẽ theo Thiền sư về chùa giúp Thiền sư bốc thuốc chữa bệnh.

Sức khoẻ của Duệ, Mộng Dao, Đan Ngọc chuyển biến rõ rệt. Các nàng đã ngồi dậy được, tuy vậy Thiền sư Nguyễn Văn Tĩnh bảo rằng c·hất đ·ộc ngấm trong cơ thể các cô hơn một tuần, ngày sau sẽ ảnh hưởng đến việc sinh nở. Trong năm người b·ị t·hương, Trần Đan Ngọc và một nữ binh trẻ chưa có chồng. Chương nghe vậy, trong lòng vô cùng băn khoăn.

-Thưa Đại Vương! Bần tăng biết Thần phi đã hạ sinh hai vương tử là Mạc Bách Khoa và Mạc Kinh Điển, Vương còn vướng bận điều chi?



-Hai thiếu nữ còn chưa có chồng mà đường sinh nở lại như vậy, ta cảm thấy bản thân mình có lỗi. Hai cô gái ấy vì Thần phi mà xả thân bất chấp, ta biết lấy gì đền bù cho họ đây?

-Đại Vương, xin ngài an tâm. Bần tăng chỉ nói việc sinh nở sẽ ảnh hưởng chứ đâu bảo họ không thể sinh con. Chỉ là khó thụ thai hơn mà thôi. Đại Vương có lòng quan tâm đến cả những người tuỳ tùng như vậy, bần tăng cảm thấy trong lòng vui lắm thay. Bần tăng sẽ tìm thêm các loại thảo dược để Thần phi và các cô ấy sắc uống hàng ngày, tin rằng sẽ tốt cả thôi.

Nghe vậy, Chương lại dấy lên hi vọng. Anh nói:

-Nơi ta đến từng có một thần y tái thế tên gọi là Tuệ Tĩnh. Ta không rành chữ nghĩa nhưng đồ rằng “Tuệ” trong thông tuệ, “Tĩnh” trong tĩnh lặng. Ta thấy lúc chữa bệnh, thầy chuyên tâm vô cùng, lại có tấm lòng bồ tát. Ta chỉ nghe danh vị thần y đó chứ chưa được gặp mặt.

-Bần tăng chỉ là một nhà sư, pháp danh của bần tăng là Huệ Tĩnh. Xin Đại Vương đừng quá đề cao bần tăng, cứu người là trách nhiệm của bần tăng vậy.

-Ta thấy danh hiệu Thần y Tuệ Tĩnh rất hợp với thầy. Mong thầy ngày sau giúp cho những người trẻ tinh thông y thuật.

-Đại Vương ngày đêm lo cho dân, cho nước, ấy là việc đại sự. Bần tăng nguyện góp chút sức lực, không quản khó khăn.

Chương bèn đổi chủ đề:

-Thầy trị được độc dược, chẳng hay loại độc mà thích khách dùng thích sát Thần phi được làm từ nguyên liệu gì mà Khuông Vạn Thái sư chưa tìm ra được?

-Thưa Đại Vương, độc dược có thành phần chính là dương kim hoa. Loại độc này ngấm sẽ khiến người trúng khô cổ họng, không nuốt và không nói được. Các biểu hiện có thể thấy bằng mắt thường như đồng tử giãn, tim đập nhanh, lịm dần, mê man rồi t·ử v·ong. Dương kim hoa nếu bị n·gộ đ·ộc có thể gây ảo giác.

Khuông Vạn Thái sư lên tiếng:

-Mô Phật! Lão nạp không ngờ dương kim hoa bào chế làm thuốc giảm ho, chống phong thấp, giảm đau răng mà lại kịch độc như vậy. Tuệ Tĩnh Thiền sư thật là cao minh.

Để hai vị cao tăng ngồi đàm đạo, Chương đến bên giường, vuốt nhẹ mái tóc dài đen nhánh nhưng chẳng còn mượt mà của Duệ, anh nói:

-Khổ thân em! Chốc nữa anh hỏi Thần y Tuệ Tĩnh, nếu được, anh sẽ đun nồi nước gội đầu cho em. Cứ ngoan ngoãn nằm tĩnh dưỡng, em chăm sóc anh bao năm, bây giờ phải ngoan ngoãn nghe lời biết chưa?

Duệ khẽ nhoẻn miệng cười, gương mặt nàng đã hồng hào trở lại.

Chương vui mừng vì Duệ thoát khỏi tay tử thần nên anh không hỏi loại cà độc dược đó trồng ở đâu. Thần y Tuệ Tĩnh là cao tăng, ông biết nơi nào trồng loại cà độc dược nhưng không nói ra bởi ông biết Chương sẽ dễ dàng đoán ra kẻ thủ ác. Ông là nhà sư, chẳng muốn cảnh máu chảy đầu rơi song lại không thể dối gạt người thiện lương, thật may Chương không hỏi.

Tuy nhiên, niềm vui rồi sẽ qua đi và Chương không dễ dàng bỏ qua chuyện hệ trọng như vậy, có chăng là anh không để người khác nhận ra mà thôi.