Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 364: Tằm ăn lá




Chương 364: Tằm ăn lá

Cao Mộc Lân dùng hơn hai chục thuyền độc mộc chở quân sĩ len lỏi giữa lau lách lần mò vào Dạ Trạch. Đường lối chẳng có, binh sĩ ngồi trên thuyền dùng liềm, đao kiếm phát quang cỏ cây mọc trên mặt nước. Mỗi thuyền độc mộc chỉ chở được tối đa bốn người, gồm cả người chèo thuyền. Cao Mộc Lân không thể dẫn đại quân vào lùng bắt, đành dùng thuyền dọn đường từng chút một. Trên cành cây, dưới mặt nước, lẫn trong lau lách đều có rắn độc trườn bò doạ c·hết kẻ yếu bóng vía.

Đối phương từ trong chằm chèo thuyền ra, dùng tiễn bắn vào bọn Cao Mộc Lân. Hai bên chẳng trông thấy rõ nhau, đối phương dựa theo tiếng động mà bắn tiễn hú hoạ. Mộc Lân không vội vàng, lệnh binh sĩ tập trung phát quang, hòng mở một lối đủ rộng. Chương đưa cho Mộc Lân la bàn, nhờ la bàn, Mộc Lân dễ dàng xác định phương hướng. Từ sáng đến chiều muộn, binh sĩ mở được một lối rộng chừng năm trượng, sâu vào bên trong chằm chừng tám chục trượng tính từ điểm xuất phát.

Trời tối, Mộc Lân dẫn quân quay ngược trở ra ngoài. Sớm hôm sau, các thuyền độc mộc chậm rãi tiến vào, binh sĩ ngồi trên thuyền dùng súng hoả mai bắn vào lau lách hai bên đề phòng đối phương phục kích. Sự cẩn trọng của Cao Mộc Lân không thừa, bốn kẻ địch bị hạ. Thu giữ 2 thuyền nhỏ với hàng chục mũi tên tẩm độc. Ngày thứ hai, Cao Mộc Lân phát quang thêm trăm trượng mà bốn bề vẫn tiệp màu xanh rì của những tán cây mọc là là mặt nước, và cỏ nước cao quá đầu người. Dưới làn nước đục ngầu là sình lầy, sào cắm chẳng thấy đáy.

Theo lời các cụ cao niên quanh vùng, giữa chằm Dạ Trạch có gò nổi rất lớn, dễ chừng ở được vạn người. Thế nhưng gò cách rìa ngoài bao xa chẳng ai hay biết. Cao Mộc Lân mở lối thứ nhất từ hướng Nam tiến lên phía Bắc vì gần đó có một gò cao.

Địa hình khác xa dự liệu, ngày thứ hai, La Đình Kính phối hợp với Lý Trí Thắng mở thêm lối thứ hai từ hướng Tây sang Đông. Hàng chục chiếc thuyền đánh cá loại nhỏ của ngư dân được trưng dụng.

-Cao Mộc Lân! Cha con mày là đám rùa rụt cổ, lũ hèn mạt dùng đầu gối tiến thân, ăn cơm thừa của thằng tiểu tử họ Mạc.

Sớm ngày thứ ba, Mộc Lân nghe tiếng mắng chửi oang oang phía sau lau sậy, kèm theo đó, hàng chục mũi tiễn độc từ ba hướng bắn rào rào xuống mặt nước. Binh sĩ Thiên Đức đều trang bị khiên bọc đồng, vài mũi tiễn không làm khó được.

-Châu Phổ cứ ở trong đó đi, ngươi đừng t·ự s·át. Ngươi cũng yên tâm, vợ con ngươi sẽ không ai hại đến nhưng để ta bắt được, ta hứa sẽ lột da ngươi.

-Cao Mộc Lân, mày là thằng hèn!

-Tao hèn cũng hề chi! Tao hèn nhưng tao không bao giờ dùng thủ đoạn tàn độc s·át h·ại dân lành, cũng chẳng nhắm vào văn nhân. Châu Phổ, mày hãy ước có cánh để bay khỏi nơi này đi là vừa.

-Mộc Lân! Mày đừng vội đắc chí! Tao c·hết mày cũng c·hết!



-Châu Phổ! Mày cam tâm dẫn bọn đồ tể Đằng Châu về g·iết người mình, mày không bằng loài cầm thú.

-Do chúng mày ép bọn tao thôi, mày và thằng họ Mạc chó đẻ! Cha con phản tặc họ Cao.

Hai bên chửi qua mắng lại cho thoả cơn tức giận, người nào cũng muốn lấy mạng đối phương song chẳng thấy mặt nhau. Thuộc hạ Châu Phổ bắn tiễn độc, binh sĩ dưới trướng Cao Mộc Lân thì ra sức phát quang cỏ cây mở đường.

Mộc Lân có thêm hơn chục thuyền nhỏ do Vũ Bang Hộ đưa đến, quân sĩ thay nhau cắt cỏ chặt cây, bắt rắn đẩy nhanh tiến độ. Hết ngày thứ ba, Cao Mộc Lân mở được một đường thẳng dài ngót hai dặm song vẫn chưa thấy gò nổi chốn nào trong khi Châu Phổ điên cuồng bắn tiễn tẩm độc phá quấy.

Cuối ngày thứ năm, lối vào chằm do Cao Mộc Lân phát quang dài chừng năm dặm, binh sĩ phát hiện được gò nổi nhưng trời tối buộc phải lui do sợ phục kích. Bên hướng La Đình Kính cũng đã chạm được gò đất, từ báo cáo của Mộc Lân và Đình Kính có thể thấy trong chằm Dạ Trạch có một quãng đất cao ráo và vô cùng rộng lớn.

Chương quán triệt ba quân, địch có một nhúm, chúng không thể thoát nên an toàn tính mạng binh sĩ đặt lên hàng đầu. Ngày tiếp theo, Mộc Lân, Đình Kính và Lý Trí Thắng không vội đổ quân lên gò. Thay vào đó, binh sĩ vừa bắn hú hoạ cảnh giới vừa phát quang các lùm cây bụi cỏ um tùm ngập nước. Cao Mộc Lân, Lý Trí Thắng chưa rõ chủ ý của Chương vì sao không cho chặt cây lớn mà chỉ phát quang bụi rậm.

Hơn một nghìn binh sĩ Thiên Đức bắt đầu đổ bộ vào sớm ngày thứ bảy chọn chỗ đứng chân rồi toả hình rẻ quạt ra các hướng. Lựu đạn bắt đầu được sử dụng ở những vị trí nghi ngờ có mai phục. Hàng chục kẻ dính mảnh văng b·ị t·hương nằm kêu la. Khai thác những kẻ này, bọn Cao Mộc Lân biết lều trại của Châu Phổ nằm ở mé Đông Bắc của gò lớn.

Lý Trí Thắng, Cao Mộc Lân và La Đình Kính chia ba mũi cùng tiến, dùng lựu đạn mở đường, đạp bằng cỏ dại mà đi băng băng. Những rắn rết, côn trùng độc trên cây hay trườn bò dưới đất bị binh sĩ bắt sạch sẽ. Bất cứ con gì động đậy đều có thể biến thành món nướng khi đêm xuống.

Lều trại của Châu Phổ trống trơn, nồi niêu xoong chảo, ngũ cốc, lồng chim, chuồng gà ngổn ngang. Bếp than củi nguội lạnh, mấy giỏ, chum vại đựng rắn rết mở toang hoang. Lần theo dấu vết để lại, bọn Cao Mộc Lân thấy chim chóc bay tứ tán ở mạn phía Bắc của gò đất, Mộc Lân dẫn quân đi mau, cứ vài trượng binh sĩ ném một quả nổ sang trái, phải hoặc phía trước dọn đường. Chương gọi hình thức dàn quân hàng ngang nổ súng, ném lựu đạn, liềm sắt gắn vào sào dài cắt cỏ, giáo dài đâm chọc xung quanh… như vậy là đi càn!

Tầm nhìn hạn chế, đi càn với hoả lực mạnh thực sự hợp lý bởi Châu Phổ không có bất kỳ cơ hội nào giáp chiến, tiễn độc chẳng còn bao nhiêu. Một vài kẻ gan lì nằm phục trong lùm cây muốn mạng đổi mạng nay khi nhổm người dậy vung đao đã trở thành mục tiêu của hàng chục họng súng đen ngòm.

Sự thực, Chương muốn bọn Cao Mộc Lân, Lý Trí Thắng và La Đình Kính trải nghiệm hình thức tác chiến dựa vào hoả lực bắn lượt trong địa hình phức tạp. Nay mai, nếu Chương tiến đánh Tam Đái hay các vùng thượng du, binh sĩ đỡ bỡ ngỡ. Bên cạnh đó, Chương muốn biến chằm Dạ Trạch thành căn cứ huấn luyện và đồn trú.

Châu Phổ cùng hơn năm chục thuộc hạ còn sống sót sau khi bị dồn ép tỉa dần kéo nhau lên thuyền chống sào lướt trên sình lầy, cỏ nước hòng tìm đường thoát thân. Một số khác chạy tứ tán, ẩn nấp trong những lùm cây trên gò nổi rộng hơn một chục héc-ta.



Cao Mộc Lân đốc quân đuổi sát, súng hoả mai bắn đuổi không ngớt. Một số kẻ b·ị t·hương bị hất xuống sình lầy kêu la oai oái. Cao Mộc Lân không có chủ ý bắt kẻ b·ị t·hương, binh sĩ chẳng cần b·ắn h·ạ, rắn rết và đầm lầy sẽ làm thay việc ấy. Đến đường cùng, Châu Phổ đứng trên mũi thuyền, lăm lăm thanh kiếm trong tay, mắng Cao Mộc Lân:

-Thằng họ Cao chó đẻ, mày có giỏi hãy đánh tay đôi với tao! Mày lại đây!

Cao Mộc Lân tỉnh bơ đáp lời:

-Tao với mày sơ giao chẳng tính thân tình, nay chia đôi ngả, ai thờ chủ nấy. Mày chỉ có hai lựa chọn, một là hạ khí giới đầu hàng chờ Vạn Thắng vương phán tội, hai là tao lột da đầu dìm c·hết mày trong bùn.

-Mày là thằng vong ơn bội nghĩa, cha con mày hèn nhát quy thuận họ Mạc, thằng chó.

-Tao từng nhận ân huệ La Lệnh công, Vạn Thắng vương đánh bại Lệnh công, không hại Lệnh công và gia quyến và trọng dụng bọn tao, cớ sao tao không theo? La đại nhân La Đình Kính nay cũng là theo dưới trướng Vạn Thắng vương! Sao? Mày theo La Đình Độ, lão Độ có bảo chúng mày đột nhập La phủ hành thích Lệnh công không?

-Mày đừng xảo ngôn! Mày qua đây đánh với tao!

Cao Mộc Lân lắc đầu:

-Chúng mày không có bất kỳ cơ hội nào đánh với tao. Chủ của mày khiến em tao suýt m·ất m·ạng, tao với mày là cừu địch.

Châu Phổ gào lên:



-Mày lại đây, lại đây!

Cao Mộc Lân chiêu dụ thuộc hạ Châu Phổ:

-Chúng bay là hạng tôm tép, đường cùng rồi có muốn uổng mạng cho lão họ Chu nữa hay không? Vạn Thắng vương có lệnh, trong chúng bay kẻ nào dân gốc Tế Giang sẽ được miễn tội c·hết trừ kẻ cầm đầu Châu Phổ!

-Không được nghe nó nói, bọn nó không ta cho chúng ta đâu.

-Vạn Thắng vương xưa nay một lời đã định như núi cao muôn trượng. Kẻ nào gốc gác Tế Giang còn cha mẹ già, vợ dại con thơ quay đầu là bờ, thực lòng hối cải sẽ được khoan hồng. Các người không lạ gì ta, hẳn cũng nghe Thuỷ Sư Đô đốc nay thống lĩnh một quân. Các người có tội đến đâu sẽ bị xử đến đó nhưng Vạn Thắng vương khoan hoà nhân đức, chỉ cần biết hối cải, tay chưa nhuốm máu sẽ được giảm nhẹ. Ta và các người vốn cùng dân Tế Giang, ta không lừa các người làm gì. Còn như muốn g·iết cái người tại nơi hoang vu này chỉ cần hạ lệnh là xong cần gì phí lời.

-Thằng họ Cao xảo ngôn, không được nghe nó! Đánh đi, lại đây thằng khốn!

Cao Mộc Lân tiếp tục nói lời chia rẽ bọn Châu Phổ, gần hai chục kẻ sau hồi lưỡng lự bèn vứt đao kiếm xuống sình lầy giơ tay xin hàng.

-Tướng quân, tướng quân! Chúng tôi không phải người Tế Giang nhưng chúng tôi chưa từng g·iết người, xin cho chúng tôi một đường sống!

Châu Phổ gào khản cổ, vung gươm thét chửi loạn xị. Sau cùng, Châu Phổ chỉ còn hơn chục thuộc hạ thân tín không chịu buông kiếm quy hàng.

-Kẻ nào quy hàng hãy nằm hoặc ngồi xuống thuyền, đây là cơ hội cuối của các người.

Châu Phổ nộ khí xung thiên ném thanh kiếm về phía Cao Mộc Lân, Lân dùng khiên gạt đi.

-Ngắm mấy thằng cứng đầu kia! - Mộc Lân hét lớn. - Tao đếm đến ba!

Châu Phổ không thể lên bờ, chẳng thể nhảy xuống bùn. Bất đồ, binh sĩ Thiên Đức vây bên ngoài chằm Dạ Trạch quăng hàng loạt dây thừng túm được Châu Phổ cùng đám thuộc hạ, kéo cả bọn như thân chuối đổ lướt trên mặt bùn lầy lội. Cao Mộc Lân hí hửng vào bờ túm cổ Châu Phổ, lạnh giọng:

-Mày cứ chửi thoải mái, nể tình tao với mày từng uống rượu chung mâm, tao gửi đầu mày trên cổ, giao mày cho bên công an, mày chửi là họ cắt lưỡi mày.

Châu Phổ gào lên mắng chửi nhưng đã bị binh sĩ lôi đi cùng đám thuộc hạ.