Chương 370: Màn đêm không yên tĩnh.
Thiên Đức năm thứ 32, mùa hè, tháng 6, ngày mùng 4.
Đại đoàn Thiên Đức có dấu hiệu chuyển quân đóng trại dọc bờ sông Phú Nông. Từ Hiến Doanh, ba hải đội với hàng chục Xa Hải và Mông Đồng thuyền cũng giương buồm xuôi dòng Xích Giang rẽ vào sông Phú Nông. Trên bến dưới thuyền rợp bóng tinh kỳ.
Bên bờ đối diện, quân Đằng Châu kéo đến ngày một đông. Dọc bờ hữu ngạn Phú Nông dựng sẵn nhiều rào, cọc tre, hầm chông cùng chướng ngại vật hỗ trợ phòng thủ khác như máy phóng lao, xe chở rơm rạ phục vụ hoả công. La Đình Độ chế hàng nghìn Cự thạch pháo đặt cố định và cả di động sẵn sàng nghênh chiến.
Dương Cự Vọng sai sứ sang Sơn Nam Hạ. Trưa hôm sau, đoàn chiến thuyền hỗn hợp giữa Đằng Châu và Sơn Nam Hạ đóng kín hai bờ Xích Giang chờ lệnh ngược dòng chặn thuỷ quân Thiên Đức. Bộ binh Sơn Nam Hạ được đặt trong tình trạng sẵn sàng chiến đấu cao độ.
Khổng Chiêu Hà đích thân chỉ huy quân phòng thủ. Theo lời La Đình Độ, quân Thiên Đức tuy có hoả khí vượt trội song thường để đối phương đánh trước. Đối phương tràn lên, Thiên Đức dùng hoả khí tiêu diệt một phần trước khi tung quân đánh tan hoặc truy kích. Nếu Thiên Đức t·ấn c·ông trước, Đằng Châu chiếm lợi thế do là quân phòng thủ, tận dụng địa hình địa vật, chia nhỏ quân đeo bám đánh suốt ngày đêm. Thực tế, La Đình Độ đã ít nhiều thành công khi tiến hành chiến thuật c·hiến t·ranh du kích.
Bách tính Đằng Châu hay tin chiến loạn sắp xảy ra, dân chúng ngụ tại xóm làng tiền phương vội gánh gồng bồng bế nhau lui về tuyến sau lánh nạn. Tình hình Đằng Châu có những xáo trộn nhất định. Trong khi đó ở Nghĩa Trụ Hạ, Kim Động hay Nghĩa Trụ Thượng và Nam Sách, dân chúng không thấy quân ban bố thiết quân luật, chẳng huy động dân binh, chỉ bàn ra tán vào chẳng rõ thực hư.
Tối ngày 6 tháng 6, đầu giờ Tuất, pháo binh trên bờ và trên chiến thuyền Thiên Đức bất ngờ khai hoả. Ba quân Đằng Châu nháo nhác hò hét báo động cho nhau om sòm, đèn đuốc sáng rực khắp bờ sông, dài đến hàng chục dặm. Pháo binh Thiên Đức bắn vài loạt đì đùng sau đó im một quãng chừng nửa khắc đồng hồ. Hàng chục t·iếng n·ổ rền vang, tiếp đó, trên bầu trời không trăng bỗng có những đốm sáng li ti toả ra cùng với t·iếng n·ổ nhỏ. Chẳng riêng quân sĩ Đằng Châu mà ngay cả binh sĩ Thiên Đức cũng ngẩng đầu trông lên trời với vẻ mặt chứa đầy sự ngạc nhiên. Pháo binh Thiên Đức bắn liên tục như vậy trong gần một khắc, chớp lửa đầu nòng súng, tia lửa trên trời kèm âm thanh đủ loại tạo ra bầu không khí chẳng khác gì đêm Giao thừa.
Mùi thuốc súng phảng phất trong những cơn gió không ngừng hắt lên từ mặt sông tĩnh lặng. Sau màn khai hoả ấy, pháo binh Thiên Đức im bặt. Quân Đằng Châu đề cao cảnh giác nhưng mãi đến nửa đêm chẳng thấy đối phương có động tĩnh nào. Sự thực, thần công khai hoả không bắn vào đối phương mà bắn lên trời là thử nghiệm pháo hiệu trong tác chiến thực tế. Đồng thời thu hút sự chú ý của tướng sĩ Đằng Châu, các toán quân thám báo dễ bề hành động ở hậu phương. Theo quy ước, thần công khai hoả là tín hiệu hành động gửi đến những người đang ở Đằng Châu.
Các toán quân Vi Thọ Kỳ, Ma Kê, Ngô Phù Khê, Hùng Sơn, Lưu Nhất Vạn có toán nghe tiếng đì đùng từ xa vọng lại, có toán ở xa không nghe nhưng dựa vào thám mã chạy trạm mà đoán định. Vi Thọ Kỳ, Ma Kê đột nhập vào quân doanh đã chọn làm mục tiêu, ném lựu đạn vào lều soái, tháp canh, chuồng ngựa gây c·háy n·ổ rồi lựa thời cơ lộn xộn mà lẩn vào bóng đêm rút lui. Ngô Phù Khê và Lưu Nhất Vạn chia nhau phục hai bên đường cái ném lựu đạn vào đại đội kỵ binh từ hậu phương hướng lên tiền tuyến. Hàng trăm quả lựu đạn được sử dụng trong thời gian ngắn, quân Đằng Châu bỏ chạy toán loạn. Lưu Nhất Vạn và Ngô Phù Khuê c·ướp ngựa bỏ chạy.
Nghiêm Đạt và Hùng Sơn tập hợp tiểu đội dưới quyền, áp sát một trận địa Cự thạch pháo hạ gục một số binh sĩ, một đội ném lựu đạn t·ấn c·ông tập hậu một toán bộ binh trú đóng gần bờ sông, toán còn lại đến trại ngựa tháo hết dây buộc, c·ướp ngựa t·ẩu t·hoát ngang qua một kho lương mới dựng tiện tay đ·ốt p·há rồi biến mất vào màn đêm.
Tin tức từ các nơi liên tục đưa về dinh Sứ tướng khiến Dương Cụ Vọng rối trí. Cự Vọng muốn đích thân ra ngoài xem xét tình hình nhưng Chu Thanh Đông và La Đình Kính ngăn cản bởi đêm hôm khó biết địch ta, chưa rõ quân Thiên Đức có mưu kế gì, cần chờ trời sáng rồi liệu. Dương Cự Vọng cho là phải, bèn lệnh thám mã truyền tin đến các doanh án binh bất động, nâng cao cảnh giác, cấp báo cho Khổng Chiêu Hà đề phòng đối phương bai mặt giáp công. Năm trong số các quân doanh Đằng Châu không nhận được tin từ dinh Sứ tướng bởi quân thám mã vừa rời phủ liền bị bọn Trương Ma Nị phục sẵn hạ gục nhằm c·ướp ngựa. Trương Ma Nị và bọn Linh Thông Thuận vận y phục giả trang cưỡi ngựa quay ngược trở lại dinh. Quân giữ cửa ngăn lại, bọn Trương Ma Nị liền hạ gục luôn.
Thấy có động, quân trong dinh kéo ra. Trương Ma Nị dùng lựu đạn ném vào cửa, ném cả vào trong dinh gây nổ lớn. Trương Ma Nị, Đinh Điền, Trương Tú, Linh Thông Thuận và Lưu Cơ đã ném hơn sáu chục quả lựu đạn trước khi rút lui t·ấn c·ông một đồn gác ở phía Tây Bắc dinh rồi lẩn mất. Dương Cự Vọng thấy b·ị đ·ánh đến cửa thì vô cùng kinh sợ. Vọng biết đối phương chỉ có năm người liền thẹn quá hoá giận, mình vận giáp trụ dẫn quân bản bộ xông ra truy kích mặc cho Chu Thanh Đông khuyên giải.
Chu Thanh Đông và La Đình Kính không yên tâm, cũng không thể ở trong dinh khi Sứ tướng đã xuất trận đành nai nịt gọn gàng nhảy lên ngựa, mỗi người dẫn hai trăm bộ binh đèn đuốc sáng rực nhắm hướng Dương Cự Vọng dẫn binh bám theo làm quân chặn hậu.
Chu Thanh Đông nói với La Đình Độ:
-Ta nghi đây là kế chim non rời tổ, mấy kẻ kia chỉ làm mồi nhử mà thôi.
-Chu đại nhân lo vậy quả không thừa, bọn Thiên Đức lắm mưu nhiều kế. Ta chưa hiểu chúng đến đây bằng cách nào.
-Vùng giáp ranh quá dài, ta đột nhập bên đó được ắt chúng cũng chẳng khó để làm vậy. Có điều, thứ v·ũ k·hí mà chúng có thực quá kinh kh·iếp, loáng một cái cả trăm quân t·hương v·ong. Tình trạng này còn kéo dài sĩ khí sẽ giảm, lòng quân dao động, chúng đánh mạnh là khốn.
-Tiên hạ thủ vi cường, phải tràn sang đó mà đánh. Ta rất thông thạo đất Tế Giang.
-Sứ tướng chưa có lá gan ấy. - Chu Thanh Đông thở dài. - Ta chưa rõ vì sao gần như toàn bộ mật thám cử đi đều b·ị b·ắt hết lượt. E ngày sau chẳng kẻ nào dám nhận tiền bán mạng.
Câu chuyện giữa Chu Thanh Đông và La Đình Độ bị cắt ngang bởi tiếng phụ nữ la thất thanh mé bên trái đội hình hành quân. Chu Thanh Đông dừng ngựa trông rõ. Trên cánh đồng trống, hai người phụ nữ cầm đuốc hớt hải chạy trên bờ thửa.
-Cứu với! Các quan ơi cứu con với.
-Có chuyện gì vậy? - Chu Thanh Đông tự hỏi, đoạn nói với quân hầu. - Ngươi đến xem có chuyện gì.
Quân hầu tuân mệnh, nhảy xuống ruộng chạy đến chặn hai người phụ nữ lại, quát hỏi:
-Có chuyện gì?
Một người phụ nữ trẻ, đầu chít khăn mỏ quạ dính bùn đất, nét mặt lộ rõ vẻ hoảng hốt, lắp bắp:
-Thưa… bẩm… bẩm đại nhân. Quân… quân Thiên Đức đánh… đánh vào làng ạ. Bẩm đại nhân, chúng… chúng bắt và s·át h·ại dân làng con ạ.
-Ngươi làng nào?
-Chúng con ở làng Đông Ninh ạ. Xin đại nhân cứu giúp.
-Đông Ninh à? Bọn Thiên Đức có bao nhiêu người?
-Dạ con không biết, con chỉ thấy một toán độ hơn chục người. Chị em con chui qua rào tre chạy đi báo quan.
Dứt lời, hai cô gái quỳ sụp xuống cầu xin, điệu bộ thảm hại vô cùng.
-Các ngươi chờ ở đây.
Quân hầu lật đật chạy quay lại bẩm báo với Chu Thanh Đông và La Đình Độ trong khi hai người phụ nữ trẻ vẫn quỳ trên bờ ruộng. Chu Thanh Đông chưa từng trực tiếp cầm quân, La Đình Độ bèn đề nghị Chu Thanh Đông giao quân, Độ lập tức dẫn binh trấn áp làng Đông Ninh. Chu Thanh Đông trù trừ:
-Cần phải biết chúng có bao nhiêu quân.
-Ta đoán chúng không thể đông, đây là cơ hội trời cho, cần tiêu diệt sạch sẽ đám ấy.
Chu Thanh Đông sai một kỵ binh phi ngựa chạy lên trước đuổi theo đại quân của Dương Cự Vọng báo tin.
-Gọi hai người đấy lại đây, ta muốn hỏi rõ sự tình.
Chu Thanh Đông nói với quân hầu, người này lập tức đến chỗ hai người phụ nữ trẻ:
-Chu đại nhân cho gọi các người, biết gì hãy trình bày rõ với Chu đại nhân, ngài ấy sẽ cứu làng Đông Ninh.
-Đội ơn đại nhân, đội ơn đại nhân!
Quân hầu xoay người bước đi trước, hai người phụ nữ líu díu bước theo sau. Trời tối, chẳng ai thấy được trên tay hai người phụ nữ, mỗi người cầm sẵn hai quả lựu đạn quấn chặt với nhau.
Hơn nửa canh giờ trước, Phạm Thu Cúc và Triệu Nhã Lâm mật phục gần dinh Sứ tướng tìm cách đột nhập vào bên trong bỗng phát hiện bọn Trương Ma Nị t·ấn c·ông cổng chính của dinh. Hai nàng bàn định với cựu binh, quyết định chờ đợi. Nếu bọn Trương Ma Nị thất thế, hai nàng sẽ dùng lựu đạn trang bị bên mình để giải nguy. Trương Ma Nị rút lui, Dương Cự Vọng dẫn quân truy kích. Phạm Thu Cúc quyết định, Dương Cự Vọng đi rồi, hai nàng sẽ dễ dàng lợi dụng nhốn nháo đột nhập dinh Sứ tướng trừ khử mục tiêu mà hai nàng đang nhắm đến.
Kế hoạch của Thu Cúc vì thế phải thay đổi khi Chu Thanh Đông và La Đình Độ dẫn quân ra khỏi dinh.