Chương 394: Nhận họ
Quân sĩ Thiên Đức dàn hình bán nguyệt theo dõi nhất cử nhất động của đối phương, trong tay ai cũng lăm lăm khẩu súng do Thiên Bình tham gia tỉ thí. Xưa nay Vạn Xuân chẳng lạ gì chuyện tướng hai bên phân cao thấp. Tuy nhiên Hoàng hậu đánh với bà già thực là chuyện xưa nay hiếm.
Dương Quỳ nghênh ngang bước từ trong doanh trại ra, tay trái cầm một con dao bầu, mặt đằng đằng sát khí. Dương Quỳ dáng người thấp đậm, so với mặt bằng chung dân Đằng Châu, Dương Quỳ được xem là người béo tốt.
Dương Khoan thư thái xuất hiện với cây trường côn đen bóng, tóc điểm bạc, quấn khăn đầu rìu, mình trần, ống quần xắn cao như một nông dân. An Nhữ Hầu cầm giáo, đi sau Dương Khoan chừng nửa bước. Thiên Bình thấy vậy nói với Trương Hống:
-Anh hãy cẩn trọng, Dương sư phụ này hẳn là cha của Dương Yên Thư. Ông ta huấn luyện hàng vạn tinh binh Đằng Châu trong hàng chục năm qua, tuyệt đối không được khinh suất.
Dương phu nhân tất tả đi sau cùng, nét mặt của bà bảy phần rạng rỡ, ba phần hớn hở. Nhìn người phụ nữ cao gần 5 thước, miệng bỏm bẻm nhai trầu, ánh mắt thể hiện một người đàn bà chất phác, đơn thuần.
Phạm Thu Cúc đứng đối diện với Dương Quỳ, trong tay nàng là gậy ba trắc bằng thép sáng bóng. Mẫu gậy này xưởng quân khí mô phỏng theo thần khí của Thiên Bình, độ dài chừng 1 mét, nhỉnh hơn đôi chút so với nguyên mẫu. Trương Hống và Trương Hát dùng đao.
Thấy Dương phu nhân không cầm v·ũ k·hí, Thiên Bình hỏi:
-Bà lão, binh khí của bà đâu?
Dương phu nhân giơ hai bàn tay lên, đáp:
-Vũ khí của ta.
Thiên Bình nhoẻn miệng cười, thu ngắn gậy lại, giao cho nữ binh.
-Ồ! Hoàng hậu Thiên Đức cũng biết quyền cước ư? Tạ ơn Hoàng hậu đã chiếu cố bà già này.
Thiên Bình chắp hai tay, nói:
-Kính lão đắc thọ. Mong bà có sở học gì hãy đem ra thi thố, một khi đã bước ra đây, ta không thể nương tay dẫu bà là người lớn tuổi. Đó là cách ta tôn trọng đối thủ. Bà đã biết ta, chẳng hay danh tính của bà đây là?
Dương phu nhân nhìn Thiên Bình, cảm nhận rõ nàng không nói đùa, bèn cười hiền lành:
-Lạc Thị Sim là tên của ta.
Thiên Bình khẽ nhướng mày, dường như nàng đã từng nghe ai đó mang họ này. Kinh tộc không có họ Lạc, họ Lạc đều là những người trên thượng du. Thiên Bình hơi cúi đầu:
-Mong Lạc bá mẫu chỉ giáo.
-Hoàng hậu Thiên Đức kính người già như vậy, ta không để người thất vọng.
Dứt lời, Dương phu nhân thét một tiếng thủ thế, hai tay múa vài đường quyền rồi sáp vào t·ấn c·ông đối thủ. Thiên Bình ngạc nhiên trước thân thủ lanh lẹ của người đàn bà trạc tuổi mẹ nàng. Ngoài các đòn tay nhắm vào yếu huyệt của đối phương, các đòn chân của Dương phu nhân cũng khiến Thiên Bình tròn mắt ngạc nhiên. Thiên Bình chưa từng gặp đàn bà lớn tuổi di chuyển linh hoạt như vậy. Các đòn thế Dương phu nhân tung ra rất hiểm, song có lẽ do tuổi cao nên lực sát thương giảm đi nhiều hoặc do bà không có ý triệt hạ đối thủ.
Dương phu nhân tung ra mấy đòn bằng chân nhắm vào phần hông của Thiên Bình nhưng dễ dàng bị nàng dùng đầu gối giơ cao hoá giải hết cả.
-Xem ra uy danh Hoàng hậu Thiên Đức không phải tự nhiên mà có!
Dương phu nhân đổi sắc mặt, thu hai cánh tay kẹp sát nách, múa vài đường quyền trước ánh mắt thập phần kinh ngạc của Thiên Bình. Nàng nở nụ cười ranh mãnh bấy lâu nay ít khi thể hiện.
-Ô! Bà cụ khá thật! Tới đi.
Dương phu nhân hét lớn, liên tục tung ra hàng chục cú đấm về phía Thiên Bình. Thiên Bình dễ dàng hoá giải. Trong một đòn đánh, Thiên Bình dùng tay trái gạt nhẹ đòn của đối thủ, đồng thời xoay nhẹ người muốn thúc cùi chỏ vào ngực Dương phu nhân. Dương phu nhân lấy làm thất kinh nghiêng người né được, nhảy vội ra sau. Mồ hôi lấm tấm hai bên thái dương.
Thiên Bình cười tươi:
-Bà không thắng được đâu, có tuyệt chiêu Phật gia quyền hãy thi triển đi chứ, đánh một hồi nữa bà làm gì còn sức.
Dương phu nhân sững người, chẳng hiểu vì sao đối thủ lại biết tuyệt chiêu của bà.
-“Chả nhẽ con Thư lại dạy hết cho đám này võ thuật bí truyền của ta ư? Không thể nào. Kể cả con Thư có dạy cũng chỉ mới nửa năm, chúng sao có thể lĩnh hội được”.
Nghĩ vậy, Dương phu nhân bỗng lên cơn giận, quyết thi triển sở học. Bà xông đến tung hư chiêu rồi bất thần đánh mạnh vào phần bụng của Thiên Bình. Bất cứ kẻ nào trúng phải đòn này nhất định sẽ ngã chổng vó. Thời còn con gái, một khi bà tung ra đòn này, con trâu mộng cũng đổ kềnh. Nhưng lạ thay, Thiên Bình vẫn đứng nguyên tại chỗ, điều này khiến bà mười phần kinh sợ. Thoáng nghĩ, Hoàng hậu Thiên Đức chẳng lẽ đã luyện nội công đến mức thượng thừa, đao thương bất nhập ư?
Thiên Bình không ra đòn, nàng nở nụ cười đắc chí đẩy Dương phu nhân ra. Dương phu nhân kinh hãi, ngơ ngác. Thiên Bình so vai:
-Bà lão hết sở học rồi đúng không? Phật gia quyền của bà quả thực rất mạnh, trúng đòn này nếu có ác tâm thì trâu bò cũng ngã. Lục phủ ngũ tạng bấy nhầy cả.
Dương phu nhân lắp bắp:
-Người… người là thần thánh phương nào? Sao có thể…
-Tất cả chiêu thứ của bà, ta đều thuộc lòng cả. Nếu bà không còn chiêu nào cao thâm hơn Phật gia quyền thì thắng bại đã rõ. Nãy giờ ta còn chưa ra chiêu mà.
-Người… người là ai? Sao… sao lại biết đòn thế của ta? Chả nhẽ Yên Thư con ta đã dạy cho người?
Thiên Bình nhìn Dương phu nhân:
-A… vậy ra bà đây là gia mẫu của Dương Yên Thư? Thật tiếc, ta không biết Yên Thư dùng Phật gia quyển. Ta thường luyện võ với Lâm Ái phi, chiêu thức của Ái phi y hệt của bà.
Thiên Bình bặm môi suy ngẫm:
-Cước của Lâm Ái phi lợi hại hơn bà nhiều, có thể do bà lớn tuổi. Phật gia quyền của bà cũng vì thế mà giảm uy lực. Nếu ta không nhầm, bà thuộc môn phái Bạch Hổ Thần quyền chỉ truyền cho nữ nhân. Năm xưa ta với Lâm Ái phi phân cao thấp bất phân thắng bại, bây giờ vẫn thế.
Dương phu nhân tái mặt, lắp bắp hỏi:
-Lâm Ái phi mà Hoàng hậu đề cập là ai? Sao lại biết Phật gia quyền?
-Ta không thể nói được. Ừm… đúng rồi… bảo sao ta nghe quen quen. Gia mẫu của Lâm Ái phi là Lạc Thị Mua đấy.
Dương phu nhân nghe vừa dứt lời tưởng như sét đánh ngang tai, chân tay bỗng run lẩy bẩy. Bà đột nhiên chắp hai tay, quỳ sụp xuống vái lạy:
-Hoàng hậu vạn tuế! Hoàng hậu vạn tuế!
Thiên Bình lấy làm ngạc nhiên, nàng vội bước đến đỡ Dương phu nhân đang run lẩy bẩy đứng dậy. Thấy hai mắt người đàn bà hoe đỏ, rõ là đang xúc động quá đỗi. Thiên Bình chưa kịp hỏi, Dương phu nhân đã nói, giọng nghẹn ngào:
-Lạc… Lạc Thị Mua là… là chị ruột của thảo dân. Xin Hoàng hậu xá tội cho thảo dân mạo phạm.
-Hử! Bà là dì ruột của Ái phi? Có thể nào lại vậy được?
Tuy hỏi vậy nhưng nhìn thái độ Dương phu nhân đang xúc động, Thiên Bình đoán là phải rồi. Ngay từ lúc bắt đầu giao đấu, Thiên Bình đã ngờ ngợ vì các chiêu thức đối thủ tung ra lại quen đến không ngờ. Tưởng như nhắm mắt Thiên Bình cũng có thể hoá giải được.
Thiên Bình và Uyển Như phân cao thấp mãi chẳng xong. Sau này thêm Lam Khuê gia nhập, mỗi người một sở trường, sở đoản khác nhau. Trở thành chị em chung một chồng, ba nàng dạy cho nhau tuyệt học của bản thân.
Thiên Bình chẳng giỏi võ nghệ như Bùi Thị Xuân nhưng tài phi đao bách phát bách trúng của Thiên Bình vốn là thứ nàng dạy lại cho hai chị em chung nhà học mãi cũng chưa thể thành tài. Đến khi hai nàng phi nhận thấy vấn đề sẽ được giải quyết bằng… hoả mai thì chẳng thèm học phi đao của Thiên Bình nữa. Đàn chị của Thiên Bình là Bùi Thị Xuân cũng chịu thua về khả năng phi đao của Thiên Bình.
Từ nhỏ, Thiên Bình lãnh ngộ sở học từ Triệu Quang Phục, Đoàn Thượng, và nhất là Phạm Tu. Ngoài việc dạy cho Thiên Bình sở học nhà họ Phạm, Phạm Tu còn mời dăm ba thầy trong vùng đến dạy cho cháu gái và con gái nuôi trong làng.
Thiên Bình không hỏi gì thêm, mặc kệ người đàn bà lớn tuổi gục đầu vào vai nàng khóc nghẹn từng cơn. Sau cùng nàng nói:
-Bà nên nén cơn xúc động, Yên Thư hiện tại khoẻ mạnh và đang làm việc trong trại huấn luyện binh sĩ. Mấy tháng trước Vũ Thư đã giúp nữ binh Thần Vũ trở về Thiên Đức, chúng tôi mang ơn anh ta. Yên Thư được đối xử tốt.
Nghe nhắc đến con gái, Dương phu nhân liền trở lại với thực tại.
-Để thảo dân nói với lão già ngưng tay, chúng… chúng ta là… là người nhà.
Thiên Bình trông sang anh em họ Trương đang phân cao thấp với thầy trò Dương Khoan, nàng cười:
-Ồ! Chẳng sao, cứ để bọn họ đánh cho thoả.
-Xin hỏi Hoàng hậu, Ái phi mà người nhắc đến tên họ là gì?
-Lâm Uyển Như, ái nữ của thương gia Lâm Chí Hoà tại kinh đô. Dì từng nghe danh ông ta chứ?
-Dạ bẩm Hoàng hậu, thảo dân có từng nghe đôi lần, ông ta là đại thương gia người… dạ… Hoàng hậu vừa gọi thảo dân là…
Thiên Bình cười hiền lành, giải thích:
-Lâm Ái phi là chị em tốt của ta, bà là dì của chị ấy cũng là dì của ta.
Dương phu nhân nhất thời lúng túng. Nữ binh chạy đến, Thiên Bình giao Dương phu nhân và dặn nữ binh:
-Dì ruột của Ái phi đấy, hãy chăm sóc bà ấy cho tốt.
Gần đó, những người đàn ông vẫn đang say máu triệt hạ lẫn nhau cho kỳ được.