Chương 401: Sức mạnh ngôn từ
Sau cơn mưa nhỏ, đường sá đủ in dấu chân người, Phương Liệt một lần nữa kéo quân đến cổng dinh Sứ tướng vào quãng giờ Thân. Hai đại đội với gần bốn trăm quân vừa tiến đều nổ súng đì đùng nhưng đạn không nhắm đến mục tiêu cụ thể. Dương Vũ Thư đốc quân từ trong dinh đánh ra, tiễn bắn như mưa cùng với hàng chục quả đạn bằng đá, chông. Phương Liệt cho lui binh về sau và tháo chạy khi Dương Vũ Thư dẫn đại bộ phận quân trấn dinh đuổi theo cho kỳ được.
Đàm Thuận Hy và Ma Kê chỉ huy hai trăm quân, nghe tiếng súng hiệu bèn chia làm hai mũi mau chóng từ nơi ẩn nấp áp sát hai bờ tường của dinh, bắc thang trèo vào. Binh sĩ còn lại trong dinh nhớn nhác, chống cự yếu ớt trước những loạt hoả mai đanh gọn gọi hàng.
Ma Kê dẫn đội Thân Vệ đánh về phía cổng chính của dinh, ép hơn hai chục cảnh binh phải tháo chạy ra ngoài. Nghe tiếng súng nổ ran từ dinh vọng đến, Phương Liệt lập tức hạ lệnh quân sĩ quay lại chống cự. Dương Vũ Thư rất phối hợp, anh chàng tỏ ra núng thế, hô hoán binh sĩ nằm rạp xuống đất tránh đạn. Tin dinh bị chiếm từ phía sau truyền lên càng khiến ba quân dao động dù đã uống rượu quyết một trận sảng khoái. Lý do chính có lẽ do chủ tướng Dương Vũ Thư của họ trù trừ.
Vũ Thư lui quân quay về dinh, cổng dinh đã đóng chặt, cầu treo đã kéo lên. Ma Kê và quân Thân Vệ thập thò trên bờ tường, nổ vài tiếng súng chỉ thiên uy h·iếp đối phương. Chẳng ai biết trong dinh có bao nhiêu quân Thiên Đức. Dương Vũ Thư còn một lựa chọn là dẫn quân chạy về hướng Tây, nhưng đó là mọi người nghĩ vậy. Thực tế, Dương Vũ Thư gọi năm tuỳ tướng đến bàn định ngay trước trận tiền, anh nói thẳng:
-Dinh mất, đằng sau lại có quân Thiên Đức. Đại quân Thiên Đức sẽ từ phía Đông và Đông Bắc mà đến. Vậy chỉ còn hướng Tây mà đi nhưng Trà Đoài bây giờ chẳng biết ra sao. Các người tính thế nào? Đánh c·hết bỏ một trận nay hạ giáo quy hàng về làng cũ?
Năm tuỳ tướng nhìn lẫn nhau, bọn họ trù trừ trước khi cùng phó thác cho Dương Vũ Thư.
-Được, nếu vậy ta sẽ nói chuyện phải quấy với quân Thiên Đức trước đã.
Dương Vũ Thư bước lên trước hàng quân gọi lớn vào dinh, yêu cầu thương lượng. Cổng chính của dinh hé mở, Đàm Thuận Hy lách mình bước ra, lên tiếng:
-Đàm Thuận Hy! - Hy tự giới thiệu. - Dương tướng quân có điều gì cần thương lượng?
-Các hạ đã chiếm được dinh, tại hạ thua trí các hạ. Tại hạ muốn thương lượng.
-Dương tướng quân anh dũng hơn người, chúng tôi rất muốn Dương tướng quân cùng đứng chung hàng ngũ quân Thiên Đức. Được như vậy thật chẳng gì bằng.
Dương Vũ Thư oang oang:
-Trước khi nói chuyện đó, tại hạ muốn các hạ để cho anh em binh sĩ rời đi. Họ còn có gia quyến.
Đàm Thuận Hy liền nói:
-Đằng Châu sớm hay muộn cũng thuộc về Thiên Đức. Chúng tôi rất trọng người nghĩa khí, rất cảm mến tài của tướng quân. Dương tướng quân, chỉ cần ngài thuận ý theo chúng tôi, binh sĩ của ngài muốn như thế nào đều do ngài quyết.
Vũ Thư hỏi lại:
-Lấy gì làm bằng?
-Chẳng hay Dương tướng quân còn bao nhiêu binh sĩ?
Dương Vũ Thư ngoái lại nhìn một hồi lâu mới đáp:
-Hơn bảy trăm người!
Đàm Thuận Hy gọi Ma Kê, hai người trao đổi một lúc, Thuận Hy nói:
-Chúng tôi đã tìm được kho bạc trong dinh nhưng chúng tôi không phải c·ướp. Vậy như này, mỗi binh sĩ của Dương tướng quân ai muốn về sẽ nhận 2 tiền (120 đồng) lộ phí. Chúng tôi thay Dương Sứ tướng trả lương tháng này.
Dương Vũ Thư ngây người:
-Có chuyện đó ư?
-Ai nhận tiền phải điểm chỉ, chúng tôi chỉ phát thay chứ không được tuỳ ý chiếm dụng tài sản của quân. Dương tướng quân cứ cân nhắc thử xem thế nào.
Dương Vũ Thư nhìn Đàm Thuận Hy đăm đăm, thực lòng không hiểu dụng ý của đối phương nhưng cũng làm theo. Dương Vũ Thư quay lại bàn định với tuỳ tướng, hỏi xem binh sĩ nào muốn về hãy giơ tay. Kiểm đếm có hơn hai trăm cánh tay ngập ngừng giơ lên. Dương Vũ Thư nói số lượng cho Đàm Thuận Hy. Ma Kê dẫn giải cả số tù binh trong dinh hơn ba trăm người ra ngoài. Ai muốn về đứng sang một bên nhận tiền, điểm chỉ trong khi nét mặt vẫn vương đầy sự hoài nghi.
Hơn bốn trăm người cầm tiền lủi nhanh như gió, họ sợ b·ị b·ắt lại.
-Những người theo tại hạ còn rất đông, các ngài tính thế nào?
Nghe Vũ Thư hỏi vậy, thấy việc cấp phát tiền cũng gần xong, Phương Liệt leo lên cổng dinh, cất tiếng dõng dạc trong ánh đuốc bập bùng:
-Thưa các anh em! Tôi là Phương Liệt! Tôi đại diện cho quân Thiên Đức xin có đôi lời. Quân Thiên Đức từ xưa đến nay trọng anh hùng không kể xuất thân. Dương tướng quân chấp nhận nộp mình đổi lấy an toàn cho binh sĩ, tôi thực cảm phục lắm. Anh em theo Dương tướng quân, vậy nếu anh em nguyện lòng, từ bây giờ anh em trở thành quân Thiên Đức. Vạn Thắng vương, người cai trị Thiên Đức vốn nhân nghĩa, khoan hồng độ lượng. Nếu anh em thuận theo, tự nhiên Vạn Thắng vương không bạc đãi. Bản thân tôi và nhiều anh em trong quân cũng từng đối đầu với Vạn Thắng vương nhưng giờ đây… anh em thấy đấy! Chúng tôi nguyện vì Vạn Thắng vương mà gầy dựng lại Vạn Xuân thống nhất. Chúng ta là người Vạn Xuân.
Khả năng hùng hiện của Đàm Thuận Hy hay Phương Liệt, những người đứng đầu một tiểu đoàn không phải bàn cãi. Quân sĩ luyện võ, họ phải học chính trị. Đàm Thuận Hy vốn là võ tướng nhưng học chính trị tốt, buộc phải làm Chính trị viên dù anh không muốn.
Phương Liệt diễn thuyết gần một khắc đồng hồ và chỉ kết thúc khi Đàm Thuận Hy đẩy Dương Vũ Thư lên đứng cạnh. Thuận Hy nói thêm:
-Dương tướng quân đây không phải tù binh của chúng tôi, các anh em cũng vậy. Chúng tôi cảm thấy vui mừng khi chào đón anh em gia nhập q·uân đ·ội Thiên Đức.
Đàm Thuận Hy huých nhẹ vào hông Dương Vũ Thư. Vũ Thư vỗ tay một cách ngượng ngùng. Binh sĩ dưới trướng Vũ Thư bấy giờ mới lác đác vỗ theo cho đến khi những tràng pháo tay kéo dài không ngớt. Công việc xong xuôi, tất cả kéo nhau vào dinh nổi lửa thổi cơm. Binh sĩ Môn Thôn ai nấy đều tỏ ra thân thiện với mong muốn xoá tan khoảng cách. Đàm Thuận Hy và Phương Liệt đồng ý cho mỗi binh sĩ uống tối đa ba chén rượu. Chất cay trong cái lạnh giúp thu hẹp khoảng cách giữa những người đàn ông từng cầm giáo chống lại nhau.
Uống rượu trong lúc đánh trận bị cấm, Đàm Thuận Hy và Phương Liệt đều biết nhưng tình thế khiến cả hai chỉ huy quyết như vậy. Sau này Đàm Thuận Hy và Phương Liệt viết kiểm điểm nhận lỗi nhưng Chương và Thiên Bình không trách phạt theo quân lệnh mà đem chuyện đó làm kinh nghiệm truyền đạt cho các chỉ huy khác. Tướng tiền phương, không nhất nhất cứng nhắc, dập khuôn mới là tốt.
Mục đích quan trọng hơn phương pháp.
Chén tạc chén thù, Phương Liệt mới rỉ tai Dương Vũ Thư tin tức khai thác được từ thám mã. Vũ Thư gật gù nghe để đó, thực lòng anh hoài nghi Phương Liệt nại thêm lý do hòng kéo anh lại gần vòng tay quân Thiên Đức sau đó sẽ dùng anh và đội binh dưới quyền cùng đánh quân Đằng Châu. Vũ Thư hiểu một lẽ, dẫu anh không phải thân tín của Dương Sứ tướng nhưng lý nào Sứ tướng giữa dòng thay ngựa.
Phương Liệt quyết định giao lại dinh Sứ tướng cho Dương Vũ Thư và dẫn quân Tây tiến vào canh Năm. Vũ Thư lấy làm lạ khi Phương Liệt không dùng bất kỳ quân sĩ nào của Vũ Thư. Vũ Thư thẳng thắn hỏi, Phương Liệt nói:
-Chẳng phải tôi nghi lòng dạ tướng quân, song chúng tôi có lệ không dùng quân vừa hàng phục đánh lại đồng bạn của họ. Tướng quân muốn có thể tự ý dẫn quân trợ chiến cho chúng tôi nhưng dinh này rộng lớn, cần phải canh chừng lương thảo, tài vật chờ Đại đoàn Thiên Đức đến rồi bàn giao. Tướng quân có tín vật của Vạn Thắng vương, chẳng ai làm khó đâu.
-Vậy… bao giờ tại hạ trả tín vật này?
-Thu Cúc sẽ nhận hoặc một chỉ huy cấp cao nào đó sẽ nhận rồi giao nộp Vạn Thắng vương. Chúng tôi đã hoàn thành mục tiêu chiếm dinh Sứ tướng. Bây giờ phải đến Trà Đoài yểm trợ cho cánh quân của thống lĩnh Yết Kiêu.
-Mọi chuyện diễn ra chóng vánh thế này thực tại hạ vẫn còn nhiều bỡ ngỡ.
Phương Liệt vỗ vai Dương Vũ Thư cười hỉ hả:
-Luyện binh ba năm dụng một giờ, những lúc như thế này mới cần người tài trí, tháo vát mà.
-Phương Liệt tướng quân! Chẳng lẽ ngài không chút đề phòng bọn tại hạ đương đêm trở mặt ư?
-Sợ thì có sợ nhưng khi hành sự phải tin vào đồng đội của mình. Dương tướng quân, tướng quân có tín vật. Thứ đó không phát bừa đâu. Thu Cúc tuy còn trẻ nhưng là thị vệ thân cận của Thần phi. Quan tướng Thiên Đức đều biết, Thần phi Nguyễn Diệu Huyền là người tài trí, Thần phi chọn người và dạy thuộc hạ rất cẩn thận.
-Thứ lỗi tại hạ chưa hiểu rõ, trong lòng còn nhiều băn khoăn khiến Phương Liệt tướng quân bận lòng.
Đàm Thuận Hy bấy giờ mới lên tiếng:
-Việc quân gấp gáp, nhất thời chưa thể chu toàn. Dương tướng quân trông chúng tôi lỏng lẻo vậy thôi, thực tế… chẳng biết nên nói làm sao. Chúng tôi là một trong những đơn vị thiện chiến của quân Thần Sách. Ngày rộng tháng dài từ từ sẽ hiểu nhau. Chúng tôi tin tưởng nơi Dương tướng quân.
Dương Vũ Thư chăm chú lắng nghe đến khi cả ba chia nhau ra nghỉ ngơi mỗi người một góc. Vũ Thư chẳng thể chợp mắt bởi lòng anh còn nhiều mối tơ vò. Mẹ già, vợ dại, con thơ đang ở huyện Vũ Thư. Em gái ở đâu đó bên Thiên Đức và quân tình Đằng Châu đang vô cùng lộn xộn. Phương Liệt và Đàm Thuận Hy chẳng biết tin về Yên Thư bởi hai người đóng quân tại huyện Nghi Dương và chuyện ấy do bên Trần Nhật Tôn quản.
Vũ Thư trằn trọc mãi đến đầu trống canh Năm khi quân sĩ Tiểu đoàn Môn Thôn đổi gác dậy nấu cơm. Phương Liệt cùng đội quân hơn năm trăm người rời dinh Sứ tướng khi trời còn chưa sáng rõ, để lại trong dinh hơn bốn chục binh sĩ b·ị t·hương nhẹ và có dấu hiệu sức khoẻ không tốt. Những binh sĩ ở lại dinh sẽ canh gác kho gia sản của Dương Sứ tướng chờ bàn giao cho đại quân.