Chương 420: Nhập thành nội
Trời sáng rõ, tiếng trống dồn vang cả một góc trời, sương mù dần tan. Thời tiết trung tuần tháng Giêng vốn rét buốt song chẳng mấy ai để tâm.
Quân tiếp viện từ La thành bị Trung đoàn Kiến Xương của Phương Liệt chặn đánh đã mấy ngày. Hai bên vẫn ở thế giằng co. Phương Liệt chỉ huy gần hai nghìn quân, đối phương có hơn ba nghìn nhưng lợi thế quân phòng thủ cùng số thần công với tầm bắn vượt trội giúp Phương Liệt dễ dàng chống đỡ mà không cần cận chiến. Chương cảm thấy yên tâm khi không phải lo lắng quân cứu viện La thành đến Côn Lôn tiếp ứng.
Chương hạ lệnh khai hoả, tiếng trống trận đang đập thùng thùng đột nhiên im bặt trong chốc lát trước khi tiếng đùng đùng phát ra từ họng những khẩu thần công đen ngòm. Phạm Bạch Hổ phối hợp thuỷ pháo tập trung bắn vào cửa Nam dọn đường cho Trung đoàn bộ binh Thái Bình đổ bộ độ. Dương Vũ Thư và quân thuộc quyền mặc dù đã chuẩn bị tinh thần, song vẫn không khỏi giật mình khi âm thanh như sấm chớp rền vang sau lưng. Tiếng hô xung phong của hơn hai nghìn quân đổ bộ đợt đầu bị lẫn trong tiếng súng pháo. Phải nói rằng bọn Phạm Bạch Hổ khai hoả như giã gạo, như chưa từng được bắn.
Nhờ có thần công thuỷ bộ yểm trợ, Dương Vũ Thư lên bờ không gặp khó khăn. Phạm Tu bố trí một số hạ sĩ quan đang công tác tại trường quân sự tạm thời theo sát, làm phó cho các chỉ huy đến cấp trung đội trong quân Thái Bình. Nhờ thế, Dương Vũ Thư không thiệt một binh một tốt nào, dễ dàng thiết lập điểm đầu cầu.
Theo lời căn dặn của lão tướng Phạm Tu, Dương Vũ Thư lệnh cho từng đại đội tản ra, chia thành hàng chục mũi tiến công về hướng chính Bắc. Binh sĩ vừa di chuyển vừa tận dụng địa hình địa vật trú ẩn, tránh Cự thạch pháo có thể dội xuống đầu bất cứ lúc nào. Trung đoàn Thái Bình và hai tiểu đoàn phối thuộc mất chừng nửa canh giờ đổ bộ và chiếm một số vị trí gần khu vực cửa thành phía Nam. Thần công trên các chiến thuyền ngưng bắn, áp sát bờ, nâng nòng bắn tà dương, yểm trợ cho quân Thái Bình tiếp tục tiến công. Trong khi đó, Phạm Bạch Hổ cho quân đem hai chục thần công và một cơ số đạn lên thuyền vượt sông đổ bộ.
Quân thủ thành dùng nỏ, gạch đá kết hợp Cự thạch pháo đặt trên các điểm cao chống trả rất quyết liệt. Bộ binh trong Côn Lôn thành chia thành các toán nhỏ, cố gắng tiếp cận ngăn cản quân Thái Bình càng ngày càng tiến sâu vào tung thâm. Quân phòng thủ có địa lợi trên cao, thông thuộc địa hình nên quân Thái Bình có phần thất thế, thường xuyên bị động, t·hương v·ong một số. Binh sĩ Thái Bình đã dùng thủ pháo, lựu đạn song hiệu quả không cao, chủ yếu do chưa thành thục.
Mặt trời lên cao, Dương Vũ Thư và các mũi tiến công chôn chân bên dãy tường thành thứ hai, cao khoảng một trượng, né tránh các loại đạn đá, chông và hoả tiền rót đến không ngừng. Cự thạch pháo có hầm hào nguỵ trang, có vật che chắn hoặc gò tự nhiên, lại ở trên cao. Thế nên thần công của Phạm Bạch Hổ dẫu có xác định được vị trí vẫn rất khó tiêu diệt đối phương.
Trước tình hình ấy Phạm Bạch Hổ bèn cho quân khiêng hai khẩu Hoả pháo liên hoàn ngược lên một con dốc, đến gần chỗ quân Thái Bình ẩn nấp, chọn một chỗ tương đối bằng phẳng, tầm nhìn tốt hạ pháo. Bạch Hổ cho bắn vài quả lựu đạn ống tre cháy chậm về phía bên kia bức tường đất, dỏng tai nghe âm thanh đanh gọn mới mỉm cười hài lòng.
-Nói với tay Vũ Thư và các chỉ huy bộ binh, ta sẽ dùng lựu pháo dọn đường, bọn họ dùng khiên che lưng bò lên. Nếu phát hiện các trận địa Cự thạch pháo của bọn kia, hãy tìm cách cắm cờ làm hiệu, cắm áo quần cũng được. Có vật chuẩn, thần công sẽ bắn dồn vào chỗ ấy bịt họng chúng.
Người lính thông tin chạy ào đi báo với Vũ Thư. Vũ Thư liền làm theo, anh chàng dẫn một đại đội nhảy qua một đoạn tường đất thủng, dùng khiên che lưng mà trườn bò thật mau lẹ. Phạm Bạch Hổ điều một Hoả pháo liên hoàn tiến thêm năm mươi trượng bắn yểm trợ. Cự thạch pháo của đối phương phát hiện ra sự lợi hại của khẩu pháo nhỏ liền tập trung tiêu diệt. Các pháo thủ của Bạch Hổ b·ị t·hương, pháo hỏng nhưng nhờ vậy bọn Dương Vũ Thư tiến được một quãng hàng trăm trượng rồi tản ra mất hút sau những lùm cây, bụi cỏ, mô đất.
Hoả pháo trên chiến thuyền được khiêng hết lên bờ, khiêng qua dãy tường thành đầu tiên. Thuỷ binh Trung đoàn Long Vũ trang bị hoả mai nhập trận. Lực lượng tinh nhuệ với hơn một nghìn tay súng chia làm ba mũi tiến công đồng loạt, bất chấp đạn đá từ các nơi bắn đến. Quân sĩ Thái Bình thấy thuỷ quân Long Vũ hăng hái xông lên liền hè nhau cầm v·ũ k·hí bá·m s·át, mặc cho tiễn bắn đá rơi. Trong phút chốc, khí thế quân tiến công ngút trời, súng nổ đì đùng khắp nơi. Qua bức tường thành thứ hai, quân Long Vũ chia thành các trung đội, quân Thái Bình cũng chia theo tương tự. Các đội quân hỗn hợp hàng trăm người tản ra truy lùng, t·ấn c·ông các toán quân phòng thủ ẩn nấp sau các gò đống, nhà, lùm cây… Lính có súng nhập trận, đôi ba loạt đạn là đối phương phần giơ tay xin hàng, phần vứt khí giới tìm đường tháo thân. Binh sĩ Thái Bình nhào vào trói hết lượt.
Một số khu vực, quân sĩ Thái Bình xông vào đánh chém giáp lá cà với quân La thành trong khi thuỷ quân Long Vũ hoặc quân sĩ do Nguyễn Lạc Thổ điều đến dùng súng hoả mai trợ chiến vòng ngoài. Những cuộc chạm chán bất đối xứng ấy đều có kết cục giống nhau. Quân thủ thành b·ị b·ắt sống và b·ị t·hương rất nhiều. Một bộ phận quân thủ thành thoát chạy về hướng Bắc, quân khinh kỵ truy đuổi bắt giữ hết lượt sau những loạt hoả mai bắn chỉ thiên. Đại bộ phận quân thủ thành rút vào bên trong khu tường thành trung tâm rộng khoảng 2 cây số vuông cố thủ.
Khác với hai vòng tường thành bên ngoài xây dựng dựa trên địa thế tự nhiên uốn lượn trên lưng chừng các ngọn đồi thấp, gò cao đan xen. Tường thành trung tâm xây theo đường thẳng, có hình chữ nhật, cao chừng một trượng. Nguyên liệu xây tường thành chủ yếu là đá và gốm vỡ, trong đó nhiều tảng đá lớn kè chân tường. Cao Tòng Chinh và Phí Quang Chiêu quyết tử thủ bởi tin tưởng vào sự vững chắc của tường thành cùng số Cự thạch pháo bày ở bên trong.
Cuối giờ chiều, Dương Vũ Thư cùng quân Thái Bình và quân Long Vũ làm chủ tình hình vòng ngoài, bắt đầu gọi hàng tướng sĩ bên trong thành trung tâm. Cao Tòng Chinh dùng Cự thạch pháo đáp lại. Phí Quang Chiêu sai binh sĩ bắc thang thò lên bờ tường bắn tiễn xuống. Phạm Bạch Hổ đưa được thần công đến bắn vào bức tường nhưng tường dày, rất khó xuyên phá.
Phạm Chiêm, Trung đoàn trưởng Long Vũ, cùng với Phạm Bạch Hổ, Dương Vũ Thư và một số tướng lĩnh khác họp bàn trước trận tiền. Thông tin thu được từ tù binh cho thấy, tường thành nội đã được Cao Tòng Chinh gia cố, cao trung bình một trượng rưỡi so với mặt đất, mặt thành rộng chừng hai trượng, chân rộng ít nhất sáu trượng và chỉ có một cửa vào duy nhất. Hào nước quanh thành chỗ hẹp nhất khoảng ba trượng, đoạn rộng nhất đến mười trượng.
-Cao Tòng Chinh tự tin cố thủ đúng là có lý do của hắn. - Phạm Bạch Hổ nhận định. - Tường dày lại cao, hạn chế uy lực thần công. Hào rộng như thế này, nếu bộ binh vượt qua sẽ làm mồi cho những viên đá.
-Chỉ còn cách dùng Hoả pháo liên hoàn bắn vượt qua tường trong khi quân thuỷ bộ vượt hào nước áp sát chân tường. - Phạm Chiêm nêu ý kiến. - Áp sát chân tường th·ành h·ạn chế được đạn đá song phải đối mặt với hoả công hoặc dầu sôi hắt từ bên trong ra.
-Tôi nghĩ thế này, xin phép trình bày với các anh để cùng tính. - Dương Vũ Thư có phần rụt rè. - Chúng ta có thể đắp gò cao tương đương với tường thành, khi ấy thần công hoả pháo sẽ quan sát được động tĩnh bên trong tường thành, dễ bề yểm trợ cho chúng tôi.
-Đúng! Rối rắm quá tôi nghĩ chưa thông. - Phạm Bạch Hổ hỉ hả. - Đắp ụ cao thần công bắn sẽ dễ hơn. Có điều địa hình thoai thoải, đắp sẽ tốn chút sức lực.
Phạm Chiêm, Bạch Hổ và Vũ Thư cùng bàn định thêm một hồi, quân sĩ vẽ lên giấy hoạ đồ thành nội Côn Lôn dựa theo lời khai thu thập được của tù binh. Sau cùng ba người quyết định đắp bốn ụ đất cao ở mặt Nam thành nội ngay trong đêm tối, tránh quân binh trong thành quan sát. Gần ba nghìn quân sĩ dùng cuốc, thuổng, mai, xe rùa chở đất, gạch đá… đắp ụ dưới ánh trăng khuya lạnh lẽo. Chương và Phạm Tu đến lều tạm vào lúc nửa đêm thị sát, động viên tinh thần tướng sĩ. Bản thân Chương cũng tự tay cầm thuổng đào đất lẫn trong đội quân. Thân Vệ quân và nữ thị vệ cũng xắn tay hì hục đào đất. Quân sĩ Thái Bình rất hăm hở, họ nghe nói Vạn Thắng vương đang ở quanh đây, đang đào đất y hệt như họ. Những người lính mới gia nhập q·uân đ·ội Thiên Đức nhìn chung đều muốn thể hiện bản thân không kém cạnh. Thực tế, họ không gặp bất cứ trở ngại nào khi gia nhập và quân Long Vũ hay quân trợ chiến đều coi họ là đồng đội. Củ khoai lang hay bắp ngô luộc còn nóng hổi đều chia đôi.
Trời sáng, bốn ụ đất cao chừng hơn một trượng, mỗi ụ có diện tích hàng trăm mét vuông đã thành hình. Hơn bốn chục khẩu thần công chia đều trên bốn ụ đất, kèm theo mấy khẩu Hoả pháo liên hoàn. Binh sĩ cố thủ trong thành nội và ngay cả Cao Tòng Chinh cũng thất kinh khi trông thấy những họng thần công đen ngòm đang hướng trực diện mặt thành. Chưa hết, quân Long Vũ còn dùng hàng trăm thang tre đan chéo vào nhau đứng lên dùng hoả mai sẵn sàng ngắm bắn đối phương ló đầu lên mặt thành.
Chương thư thả ngồi bên ấm trà sau khi ăn sáng, lão tướng Phạm Tu đứng thẳng, đặt tay lên đốc kiếm nheo mắt dõi theo dõi động tĩnh, lộ rõ vẻ hài lòng.
-Toà thành này thực hiểm yếu, sau này bố trí, gia cố lại, kết hợp với thần công các loại thì… nói sao nhỉ? Ừm… nếu một trung đoàn cố thủ, để công phá có khi cần đến vạn quân.
Chương thủng thẳng đáp:
-So với thời bác cầm quân đánh với Hoa quốc thì sao? Bao lâu sẽ hạ được thành?
-Thật xấu hổ! Nếu thời đó có khi bọn ta mất vài tháng bao vây thi gan đấy.
Chương đứng dậy vươn vai, lấy tay che miệng, ngáp một cái thật dài.
-Bác nghiên cứu thêm, sau cố vấn cho cho các cậu ấy sắp đặt phòng thủ. Hai vòng thành bên ngoài, nếu muốn vượt qua được phải bỏ lại dăm bảy nghìn quân là đạt.
-Cháu vẫn tin quân phương Bắc sẽ tràn xuống?
-Đại Vũ đế thống nhất được Hoa quốc sẽ chĩa mũi nhọn xuống phương Nam, đó là cách hắn ta giải quyết các vấn đề nội tại trong quốc gia. Các tướng lĩnh bại trận sẽ trở thành quân tiên phong cho Đại Vũ đế.
-Ta còn có điều chưa hiểu, trận chiến này cháu có thể giao cho những người khác thống lĩnh, cớ sao phải thân chinh?
-Cháu muốn xem anh em chiến đấu thế nào, đặng này sau có thêm hiểu biết. Thống lĩnh q·uân đ·ội trên giấy tờ rất nguy hiểm, một ngày chiến trận bằng trăm ngày mài đũng quần mà bác.
Phạm Tu ra hiệu cho quân đánh trống, tiếng trống chưa dứt, thần công và hoả mai đồng loạt khai hoả, ghìm đầu đối phương khỏi mặt thành giúp quân thuỷ bộ vượt hào nước. Cao Tòng Chinh cho Cự thạch pháo bắn trả, đạn đá rơi xuống hào nước chẳng khác nào cơn mưa nặng hạt. Dương Vũ Thư và Phạm Chiêm cầm kiếm đốc quân vượt hào nước bất chấp mưa đá. Binh sĩ Thiên Đức dán lưng vào bờ tường tránh đạn rơi, dùng một số thang tre chuẩn bị vượt tường. Bên trong, Cao Tòng Chinh sai quân bắn tiễn lên cao từng loạt, muốn ngăn cản quân Thiên Đức.
Cánh cổng duy nhất ra vào khu vực thành nội được Cao Tòng Chinh gia cố thêm bằng đá. Nói chính xác là bít cổng. Bởi vậy, Phạm Bạch Hổ dùng thần công phá cửa gỗ nhưng quân thuỷ bộ không vào được bằng lối này.
Thêm một lần nữa, quân Thiên Đức tập trung hoả khí bắn vào một điểm, tạo điều kiện cho bộ binh vượt tường. Bằng kinh nghiệm đã có, Phạm Chiêm chỉ huy quân sĩ bò trên mặt thành sử dụng hoả hổ phụt vào bên trong trước khi tụt xuống. Quãng đầu giờ Thìn, vài trăm quân Thiên Đức đã tràn qua được tường thành, dùng hoả mai chế áp bộ binh đối phương. Nửa canh giờ sau đó, hơn hai nghìn tay súng vào được thành nội, chia thành các tiểu đội, trung đội tản ra chiến đấu. Binh sĩ Thái Bình với đao kiếm và lựu đạn theo sát trợ chiến.
Cao Tòng Chinh có trong tay gần ba nghìn bộ binh, sau khi quân Thiên Đức tràn vào, một phần ba số này hạ giáo quy hàng tìm đường sống, mặc cho các chỉ huy thét lạc giọng. Sang đến giờ Tỵ, Cao Tòng Chinh chỉ còn trên dưới một nghìn binh sĩ, lui về góc Đông Bắc thành nội cố thủ. Một số binh sĩ La thành vượt tường bỏ chạy bán sống bán c·hết về hướng Đông, một số thoát, một số bị Phương Liệt bắt được trên đường truy kích.
Phí Quang Chiêu và Cao Tòng Chinh cố thủ trong một ngôi nhà lớn cùng hơn trăm binh sĩ trung thành. Lúc ấy đã gần chính Ngọ. Dương Vũ Thư dẫn quân bao vây, gọi hàng Cao Tòng Chinh. Chinh một mực không hàng. Dương Vũ Thư định dẫn quân xông vào thì nhận lệnh tạm ngưng, chờ Vạn Thắng vương đến.
-Hạ sát trăm người, thêm một vài người cũng chẳng làm các anh vẻ vang hơn. - Chương nói với Dương Vũ Thư. - Anh phải dùng trí, ý ta là đánh vào nhân tâm của hắn, chia rẽ hắn với số binh lính trung thành.
-Thưa Đại Vương, quân sĩ trung thành sẽ không chịu hàng đâu ạ.
Chương mỉm cười, quay sang bảo Nhã Lâm sai thị vệ mau gọi Phạm Chiêm đến.
-Chúng ta mạnh hơn về mọi mặt là điều ai cũng thấy. Mạnh như vậy mà những người này còn không chịu hàng thực đáng ngưỡng mộ. Phạm Chiêm sẽ giúp anh thấy, ngoài sức mạnh chúng ta còn hơn họ cả cách dùng trí nữa.
Dương Vũ Thư vâng dạ song thực chưa hiểu ẩn ý của Chương. Chương không trách bởi Vũ Thư chưa qua lớp đào tạo chính trị. Những lúc như thế này cần làm công tác địch vận, giả như vẫn ngoan cố thì tiêu diệt cũng chẳng tiếc.