Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 423: Phạm Ngũ Lão




Chương 423: Phạm Ngũ Lão

Lan Ngư phủ và Phạm Ngũ Lão mỗi người dẫn vài trăm tinh binh mai phục gần vị trí tù binh đã cung khai, tướng sĩ chờ đến tảng sáng nhưng mục tiêu vẫn bóng chim tăm cá. Phạm Ngũ Lão hạ lệnh thu quân, vừa lúc ấy quân dưới trướng Lan Ngư phủ phát hiện một toán chừng hơn hai trăm binh sĩ vận y phục tối màu, nai nịt gọn gàng di chuyển ven các lùm cây. Lan Ngư phủ cho quân nổ súng vừa chế áp vừa đánh động cho thuỷ quân đang vờn dưới sông.

Địch quân cắm đầu tháo chạy, Phạm Ngũ Lão và Lan Ngư phủ đốc quân truy kích được một quãng mới ngưng khi trước mặt có một ngôi làng nhỏ im lìm trong buổi sớm ban mai.

- Cậu nhìn xem, yên tĩnh đến lạ thường! - Phạm Ngũ Lão nói với Lan Ngư phủ. - Tôi dám cược rằng bên trong hoặc phía sau ngôi làng có quân binh mai phục.

Lan Ngư phủ cười mím chi:

- Muốn rõ thực hư chẳng khó, để em đánh trống khua chiêng xem sao.

Ba khẩu thần công được kéo đến, sau cái phất tay, những quả đạn bay thẳng vào những bụi tre. Bắn được vài loạt như vậy song chẳng thấy động tĩnh gì, Lan Ngư phủ cử một trung đội đưa khẩu Hoả pháo liên hoàn nhô cao khỏi đội hình bắn phá. Trong khi đó, Phạm Ngũ Lão dàn quân hình chữ “Nhất” sẵn sàng xung trận.

Những bụi tre lay động theo từng cơn gió nhẹ thổi từ hướng bờ sông. Phạm Ngũ Lão quyết định cho quân áp sát mục tiêu và chỉ dừng lại khi cảm thấy khoảng cách vừa một tầm tiễn. Lan Ngư phủ cho quân kéo thần công đặt sau bộ binh và cứ thế khai hoả trong gần một khắc đồng hồ không ngơi tay.

- Báo cáo! Phía sau ngôi làng phát hiện các đường hào nông mới đào hướng về phía Đông Bắc ạ!

Người lính trinh sát mặt mũi lấm lem, đứng nghiêm trang báo cáo tình hình. Phạm Ngũ Lão trầm ngâm một hồi trước khi dẫn quân xộc vào làng. Ngôi làng không có lấy một bóng người, ngay cả một con gà cũng chẳng thấy. Phạm Ngũ Lão ra sau làng, quả nhiên tận mắt nhìn thấy những đường hào sâu chừng hơn một thước, đầy dấu chân người, hướng về phía Đông Bắc.

- Ngắm chống không lại hoặc phát hiện kế hoạch bị lộ nên chúng thu quân. Dân làng này già trẻ đều theo, không phải bị cưỡng bức. - Phạm Ngũ Lão nhận định. - Mau báo cáo tình hình cụ thể lên trên để các anh ấy bàn định.

- Còn ngôi làng này, anh tính để hay phá? - Lan Ngư phủ hỏi.

- Để đấy, sớm muộn gì người dân cũng quay lại, cậu nhìn đằng kia kìa, mồ mả tổ tiên hãy còn đó, họ không thể bỏ đi luôn.

- Vậy dùng làm nơi trú quân tạm.

Phạm Ngũ Lão lặng yên không đáp, anh ngang dọc trong làng một hồi mới nói với Lan Ngư phủ:

- Nếu trú quân phải cẩn trọng, coi chừng đêm hôm chúng đánh úp vì thông thạo địa hình. Tôi còn nhớ vụ ở bên Tế Giang, Vạn Thắng vương phát hiện gian tế đào hầm trốn trong các bụi tre!

Hai chàng trai nhìn nhau như thể vừa cùng nghĩ ra ý tưởng nào đó và rồi cùng mỉm cười ranh mãnh. Hai chàng chỉ huy vẫy gọi binh sĩ đến thì thào một hồi. Lát sau, quân Thiên Đức rút ra khỏi làng và châm lửa đốt các bụi tre quanh làng. Bằng một cách thần kỳ nào đó, hàng trăm người lóp ngóp chui từ các hầm hố lên mặt đất giơ tay xin hàng vì không chịu nổi cái nóng là khói từ những đụn rơm ẩm ướt.

- Nhiều đứa không nói tiếng Vạn Xuân mà dùng thổ ngữ. - Lan Ngư phủ đăm chiêu. - Chúng là người phương Bắc hoặc dân miền thượng.



- Chia làm hai nhóm khai thác tại chỗ, đưa hết về tuyến sau, đặc biệt chú ý mấy đứa mắt láo liên tìm đường trốn và không thạo tiếng. Cần thì cứ thẳng tay hạ độc thủ, chúng ta chỉ nhân đạo với người chung tiếng nói mà thôi.

Hai người đang trao đổi, một binh sĩ đến báo, trong số hàng binh không có đầu lĩnh, tất cả đều là lính trơn.

- Quân ở đây tướng ắt không thể ở xa. - Phạm Ngũ Lão bặm môi, đấm hai bàn tay vào nhau đi đi lại lại, ngước nhìn ánh mặt trời đã lên cao. - Lan, lại tôi bảo.

Lan Ngư phủ ghé sát, Phạm Ngũ Lão nói nhỏ:

- Phóng hoả t·hiêu r·ụi làng này, chúng ta không thể ở lại và… chuột cống hẳn trốn ở chỗ nào đó kín đáo.

Lan Ngư phủ đồng tình, anh chàng cho binh sĩ rải rơm rạ khắp ngôi làng rồi châm lửa đốt trụi. Chẳng mấy chốc cả ngôi làng biến thành một ngọn đuốc giữa cánh đồng mênh mông. Phạm Ngũ Lão khoanh tay đăm chiêu nhìn ngọn lửa cháy phừng phừng. Đến trưa lửa tắt mà chẳng có ai ngoi lên khỏi mặt đất. Bấy giờ Phạm Ngũ Lão và Lan Ngư phủ mới ra lệnh cho binh sĩ dàn hàng ngang dùng thuỗn sắt chọc dò, chú ý những vị trí từng là chuồng trâu bò, nhà xí hoặc đụn rơm.

Cả nghìn người làm việc đó cùng lúc từ bốn phương tám hướng và công sức của họ được đền đáp khi binh sĩ phát biện một nắp hầm nằm dưới một cái giường đã cháy ra tro. Gọi hàng không được, binh sĩ dùng chảo gang đun nước sôi đổ xuống, mãi rồi cũng có một cánh tay đẩy nắp hầm bò lên xin hàng. Tiếp đó là gần chục người khác. Nhìn y phục và tác phong của họ, Phạm Ngũ Lão biết rằng đã túm được những kẻ cầm đầu.

Sau màn thăm hỏi sức khoẻ, binh sĩ dẫn những kẻ cứng đầu đến trước mặt Phạm Ngũ Lão và Lan Ngư phủ. Phạm Ngũ Lão lạnh giọng:

- Tách bọn chúng nó ra hỏi riêng rẽ, đứa nào khai khác với những đứa còn lại cứ xẻo lưỡi và chặt hai bàn tay xong hãy thả.

Nói đoạn Phạm Ngũ Lão bước đến đứng trước một người dáng dấp có phần oai vệ, anh cười nhạt:

- Thằng này có khí chất, nếu nó khẳng khái hãy thành toàn cho nó. Ta sắp hết một ngày, nếu Vương hỏi đến mà không moi được tin gì quý giá chả phải phí công anh em từ sớm à.

Phạm Ngũ Lão vừa quay lưng bước đi bỗng người đó lên tiếng:

- Tao nghe nói Vạn Thắng vương nhân từ, sao quân sĩ dưới quyền lại độc ác đến vậy? Chúng bay đốt làng, phá nhà của dân lành. Quả nhiên lời nói và hành động của chúng bay không giống nhau, một lũ tráo trở, nguỵ quân tử.

Phạm Ngũ Lão dừng bước, Lan Ngư phủ định nhào đến tung một cú đấm, Ngũ Lão cản lại, anh cười nhạt:

- Ngài ấy nhân từ nên chúng bay chống đến cùng, đến khi cảm thấy thua mới há miệng ra như vậy, thật là buồn cười. Vạn Thắng vương khoan hoà với dân chúng, còn với binh sĩ đối phương chống đến cùng thì không cần phải nương tay, cần diệt luôn mầm hoạ.

- Chúng mày không moi được gì từ tao đâu.

Phạm Ngũ Lão nhếch miệng cười:

- Tao hi vọng những người khác cũng nghĩ như mày!



Phạm Ngũ Lão nhìn quanh, có vài ánh mắt lảng tránh, anh nói thêm:

- Mày thật đáng thương! Tuy cùng nòi giống nhưng mày muốn xuống suối vàng tao sẽ đáp ứng cho.

Phạm Ngũ Lão chỉ vào mấy người vừa rồi lảng tránh cái nhìn của anh:

- Mấy người này sẽ được tha c·hết, không cần hỏi cung, đưa họ về tuyến sau giam lại, hết chiến sự sẽ thả.

Binh sĩ lôi mấy người đó đi ngay, Phạm Ngũ Lão hất hàm với người vẫn tỏ vẻ ương ngạnh:

- Mạng sống của mày tự mày định đoạt, đó chính là lòng nhân của Vạn Thắng vương. Còn như mày cứ thích đâm vào chỗ tối, đừng trách quân Thiên Đức.

Phạm Ngũ Lão quay lưng bỏ đi một quãng, kẻ đó bị binh lính xúm lại lôi đi, gã gào lên:

- Chú họ tao là Trương Lôi, chú họ tao là Trương Lôi!

Binh sĩ nghe vậy liền dừng việc lôi kéo chờ lệnh bởi nhiều người từng nghe danh Trương Lôi, một số từng học ở Trung tâm tân binh Thiên Đức. Phạm Ngũ Lão quay lại, cười nhạt:

- Ồ! Mày sợ rồi à? Chú Lôi đúng là trưởng bối của bọn tao, là một trong những người gầy dựng quân Thiên Đức. Được, nể chú ấy tao rửa tai nghe xem mày nói gì nào.

- Tao là Trương Thiên!

Phạm Ngũ Lão gật gù:

- Thế Trương Thiên giữ chức gì trong quân của tay Hầu? Và… mày núp dưới hầm làm gì? Có sao cứ nói nhưng nửa lời gian trá thì chú Lôi cũng chẳng nhận họ đâu.

Sau chút ngập ngừng, Trương Thiên khai sạch bách những gì được chỉ thị. Binh sĩ ghi chép lại, đọc cho Phạm Ngũ Lão nghe thêm một lượt trước khi nhảy lên ngựa tức tốc phi về đại bản doanh quân Thiên Đức cách chừng hơn chục dặm về hướng Tây.

- Đưa tay này về giao cho chú Lôi, tội trạng của nó định đoạt sau. Mấy kẻ gan cùng mình kia cũng vậy.

Còn lại hai người sánh vai, Lan Ngư phủ hỏi Phạm Ngũ Lão:



- Sao anh biết tay đó là đầu lĩnh?

- Dựa vào ánh mắt và thái độ của những kẻ khác khi nhìn hắn.

- Em không để ý.

- Tập quan sát kỹ hơn đi, đừng có nói cậu sẽ thành một võ tướng, cậu phải trở thành một tướng quân.

Lan Ngư phủ gãi đầu cười híp mắt.

- Vậy anh về bản doanh hay ở lại đây với em?

- Chúng ta cứ chốt lại chờ lệnh, với số anh em hiện tại đủ để đối chọi với hai, ba nghìn bộ binh Tam Đái.

- Còn bọn phương Bắc?

- Hừ! Bọn khốn ấy coi chúng ta là rợ, nếu không vì chủ trương của quân thì ta cho mỗi thằng một đao đỡ phiền.

- Em thực không hiểu vì sao Đại Vương khoan hoà cả với bọn người ngoài. Ai cũng biết sớm muộn chúng sẽ tràn xuống, trừ thằng nào bớt thằng ấy. Mà… - Lan Ngư phủ tặc lưỡi. - Thị vệ trưởng của Đại Vương gốc gác phương Bắc liệu…

Phạm Ngũ Lão giơ tay ngắt lời Lan Ngư phủ:

- Cậu cần suy nghĩ thêm và nhất thiết nên nghĩ xa. Ngay như Vạn Xuân chúng ta chín người mười ý, thêm bạn bớt thù là cách mà Đại Vương hướng đến. Tôi nghe nói phương Bắc người đông thế mạnh, quân Thiên Đức cần dung nạp thêm người phương Bắc chống người phương Bắc.

Lan Ngư phủ gật đầu, có vẻ tâm đắc:

- Tả Đô đốc có từng nói với em, biết người biết ta trăm trận trăm thắng.

- Lúc học ở trường quân sự có dạy, cậu quên à?

- À dạ! Mải miết nên… hề hề hề.

Phạm Ngũ Lão nhìn bóng chiều đã ngả, anh nhắc Lan Ngư phủ:

- Dặn anh em ăn xong thay nhau cảnh giới, chỗ nghỉ phải cẩn trọng, cố giấu vị trí cho tốt, phòng đêm hôm chúng nó mò đến quấy.

Lan Ngư phủ chạy đi, Phạm Ngũ Lão đứng nhìn theo bóng dáng chàng trai trẻ đầy tài năng lẫn trong màu áo thuỷ quân bất giác mỉm cười hài lòng:

- Thiên Đức cần thêm những người như cậu ta.

Phạm Ngũ Lão ở tuổi 28 đã chững trạc, trở thành chỗ dựa tinh thần cho binh sĩ dưới quyền và những người trẻ hơn như Lan Ngư phủ.