Chương 427: Ngang qua điện Hưng Quốc
Mẹ của Lương Tích Am, người quả phụ nông dân họ Nguyễn bối rối khi gặp lại Triệu Nhã Lâm, chị không biết nên hành lễ thế nào cho phải. Triệu Nhã Lâm tiến lại gần, nàng nói:
-Em cần gặp thằng bé.
-Dạ… dạ bẩm… bẩm…
Triệu Nhã Lâm cười tươi:
-Em chỉ là một thôn nữ, sao chị lại dạ bẩm như vậy làm gì.
-Bẩm tiểu thư, nhà con đã biết thân phận của người, xin người… con không dám quá phận.
Triệu Nhã Lâm nhẹ giọng:
-Chị nhầm rồi, bọn em là nữ quân nhân. Anh Sơn chắc đã căn dặn chị kỹ càng trước khi sang đây. Nay em có lệnh đưa Tích Am đi ngay.
-Các… các tiểu thư đưa cháu đi đâu?
-Lý thiếu gia cần gặp thằng bé, đây là chuyện công chị ạ.
-Lý… Lý thiếu gia… ý tiểu thư là… là… Vạn…
Triệu Nhã Lâm đưa ngón tay lên miệng ra dấu chọ mẹ của Tích Am, nàng nói nhỏ:
-Em sẽ đưa thằng bé đi trước, chị thu xếp đi sau. Chị sẽ đến điện Hưng Quốc, bất kể ai hỏi thân thế, chị hãy nói không có người thân thích, được Trịnh Quý phi thương tình nhận về chăm nom đám trẻ.
-Sa… sao lại vậy ạ? Còn… còn…
Triệu Nhã Lâm ôn tồn giải thích một hồi, nàng động viên:
-Chị cứ an lòng, con trai chị là đứa khôn lanh, nó sẽ hiểu. Xong việc, chị và cháu vẫn ở cùng nhau chứ không ai chia cắt hai mẹ con sất.
-Nhà… nhà tôi chỉ lo thằng bé còn nhỏ quá, nó không hiểu chuyện, chẳng biết phép tắc sợ mà mất lòng người khác. Nhà tôi… mẹ con nhà tôi chân lấm tay bùn, quanh năm suốt tháng trong lũy tre làng, nào có biết chuyện quốc gia đại sự ra sao.
-Mẹ nào mà chẳng thương con, tuy vậy… thương con không có nghĩa là bắt nó ở bên cạnh mãi chị ạ. Trẻ cậy cha, già cậy con, người Vạn Xuân thường bảo như vậy. Chị phải tin vào thằng bé và… Trịnh Quý phi có con gái đầu lòng, năm nay đã lên 5. Trịnh Quý phi nhờ chị chăm sóc một thời gian.
-Trịnh… Trịnh Quý phi có phải… phải là người ở trong bếp nấu cơm cùng với tôi không? Có… có phải không?
Triệu Nhã Lâm khẽ gật đầu. Mẹ của Tích Am thở phào:
-Người nhân hậu và tốt bụng, con dân sẽ được nhờ.
-Đất nước này là của chung, chẳng phải của riêng ai chị ạ. Chị hãy nghĩ rằng một mai Tích Am sẽ trở thành nhân tài nếu Vạn Thắng vương nhận nó làm học trò.
-Nếu được như vậy thì mả tổ nhà họ Lương táng ở khoảnh đất tốt. Nếu được thế, tôi… tôi có c·hết cũng yên lòng nhắm mắt.
-Chị đừng nói gở. Bây giờ chị gọi thằng bé dậy giúp em, em đưa nó đi ngay kẻo Đại Vương trông.
-Triệu tiểu thư. – Mẹ của Tích Am đi vài bước chợt quay lại hỏi nhỏ. – Nhà tôi nghĩ mãi chẳng thể hiểu nổi Đại Vương nhắm đến thằng bé vì điều gì chứ? Cứ cho rằng nó tài trí hơn những đứa trẻ khác song đất rộng người đông, nhân tài trong thiên hạ nào có thiếu, cớ sao Đại Vương lại để tâm đến một thằng bé nơi thôn dã?
-Đại Vương không phải người thường, ngài có mắt nhìn người, người ngài chọn đều trở thành rường cột. Chị nói chẳng sai, đất Vạn Xuân có nhiều trẻ em, có thể tài giỏi hơn Tích Am nhưng duyên số đã khiến thằng bé gặp được Đại Vương.
-Vâng! Sau này trăm sự nhờ Triệu tiểu thư để ý giúp, thằng bé còn nhỏ dại.
-Trẻ con dễ dạy, chị hãy yên lòng.
Lương Tích Am mắt nhắm mắt mở từ trong căn nhà tranh vách đất trong quân doanh bước ra, trông thấy mấy cô gái vận y phục chỉnh tề đứng trước cửa nhà, Tích Am ngơ ngác trong giây lát và tròn mắt:
-Ơ! Chả phải chị… chị… à… đúng rồi… chị là người hầu của Lý Thiên An thiếu gia ư?
Nhã Lâm vừa cười vừa gật đầu:
-Phải rồi!
-Chị đến đòi bạc ư?
-Không!
-Sao chị biết mẹ con em ở đây?
-Chị hỏi thăm bên Nam Sách người ta chỉ đường. - Nhã Lâm nhăn mặt. – Sao trông em vẫn gầy như xác ve thế? Trời lạnh mà ăn vận phong phanh như này không sợ ốm à? Chưa kể quả ớt sẽ hỏng mất.
Bấy giờ Lương Tích Am mới cúi xuống, nhận ra bản thân đang vận cái áo ngắn lòi rốn cùng chiếc quần cộc. Cậu bé đỏ mặt quay trở vào nhà trong tiếng cười khúc khích của mấy cô gái. Lát sau Tích Am trở ra, ho húng hắng chữa ngượng, cậu đứng giữa cửa hỏi trống không:
-Mới cho vay được ba tháng đã đến tìm đến cửa, chưa có bạc trả, đến làm gì chứ? Chắc lép?
Triệu Nhã Lâm bĩu môi chê bai:
-Nhìn bộ dạng đói ăn như này… này mấy em… nhìn có khí chất của người có tiền không? Chị đến đây không phải đòi tiền bạc, Lý thiếu gia muốn gặp em có chút việc.
Lương Tích Am nhăn mặt gãi đầu, đưa mắt nhìn các cô gái một lượt:
-Các chị lặn lội đường xa đến đây tìm em hẳn có việc cần lắm, ngoài việc đòi nợ thì còn việc gì quan trọng hơn nữa?
-Chả phải em thích ngao du sơn thủy à?
Lương Tích Am liền sáng mắt:
-Có, có, em có!
Nhã Lâm hắng giọng:
-Vậy thu xếp tư trang đi luôn, việc gấp gáp, chậm là hết cơ hội.
-Chị nói thật chứ? Người lớn nói dối trẻ con thì đêm ngủ sẽ bị ma rạch miệng.
Nhã Lâm nhếch miệng cười khinh khỉnh:
-Bọn chị đây đi suốt đêm muốn gặp ma cho đỡ buồn còn chẳng thấy, em đừng dọa. Mau đi!
Lương Tích Am ngó trân trân Nhã Lâm thêm một lượt, cảm thấy không phải lời bông đùa, cậu sụt sịt:
-Để em hỏi mẹ em đã. Nhưng… hôm trước em có hỏi mấy người ở Kinh Môn, họ nói không biết Lý Thiên An là ai.
Nhã Lâm lười đáp lời, Lương Tích Am khẽ so vai rồi cũng quay lưng định trở vào bỗng thấy mẹ đã gói ghém đồ đạc đứng ngay phía sau khiến cậu ngạc nhiên quá đỗi.
-Có mấy của khoai lang luộc và ngô luộc hãy còn nóng, mọi người cầm theo ăn.
Nhã Lâm không khách sáo, nàng nhận túi vải đựng đồ ăn kèm lời cảm ơn và nhanh tay dúi vào túi áo mẹ của Tích Am một nén bạc rồi giữ chặt miệng túi. Nàng nói:
-Chị giữ làm lộ phí, sắp xếp xong việc, chị đi sau.
Tích Am đứng nghe lời mẹ dặn song ánh mắt nhìn đăm đăm bọn Triệu Nhã Lâm, cậu cảm thấy có gì đó rất lạ nhưng chưa diễn tả được thành lời. Sau trận đòn thập tử nhất sinh, Tích Am thương mẹ hơn. Nhận được sự động viên của mẹ, lại thấy một cô gái ở lại nên Tích Am tỏ ra phấn khởi, nhanh chóng theo chân Nhã Lâm ra khỏi quân doanh. Quan sát thấy Nhã Lâm giơ thứ gì đó ra, binh sĩ trực gác đứng nghiêm giơ tay chào để cả bọn đi qua. Tích Am thắc mắc, Nhã Lâm đáp lời:
- Lý thiếu gia có chút quen biết.
Tích Am cho là phải, người có tiền tất được trọng vọng, chân lý này chẳng phải do Tích Am ngộ ra, những thầy cô ở trường và những người lớn đã nói cho Tích Am điều đó.
Ngựa chạy một quãng xa, Tích Am quay sang hỏi Nhã Lâm:
- Sao không về Thuỷ Đường mà chúng ta lại về điện Hưng Quốc vậy chị?
- Ồ, em biết đường sao?
Tích Am chỉ về hướng mặt trời mới nhô lên khỏi ngọn cây:
- Thuỷ Đường ở hướng Tây mà chúng ta đang theo hướng Đông Bắc.
Nhã Lâm không tỏ ra ngạc nhiên, nàng chỉ nói:
- Chị chưa nói chúng ta đến Thuỷ Đường.
Tích Am chẳng hỏi thêm, thay vào đó cu cậu nhìn ngang ngó dọc suốt quãng đường trong khoảng gần nửa canh giờ. Nhã Lâm xuống ngựa ven một bến nhỏ trên đường Hữu Siêu Loại. Nàng trao đổi với một binh sĩ ở gần đó trong khi Tích Am vẫn ngồi trên ngựa cùng một nữ thị vệ. Nhã Lâm quay lại đưa cho Tích Am một tấm khăn nhỏ, nàng dặn:
- Che mặt lại.
- Tại sao ạ?
- Sau em sẽ hiểu.
Tích Am miễn cưỡng làm theo.
- Các chị ai cũng thơm, đến miếng khăn che mặt cũng thơm, hình như là… mùi hoa nhài.
Nhã Lâm nhoẻn miệng cười tỏ vẻ đồng tình với nhận định của Tích Am. Vừa lúc đó, một con thuyền nhỏ hai mái chèo cập bến. Nhã Lâm ra hiệu:
- Chúng ta sẽ đi thuyền.
Bốn nữ thị vệ cùng Tích Am lên thuyền nhắm hướng Đông. Mái chèo khua nước trên dòng sông Khoai nhộn nhịp thuyền bè loại nhỏ. Tích Am đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Hơn nửa canh giờ sau, Nhã Lâm chỉ về phía trước và bảo:
- Bắt đầu vào địa phận điện Hưng Quốc, chốc nữa ngang qua cổng đừng có ồn ào.
- Vạn Thắng vương ở đó đúng không chị?
Nhã Lâm chỉ lên trời:
- Chỉ ông ấy mới biết.
Luỹ tre xanh bao quanh làng Vạn Xuân, càng đến gần làng, hai bên bờ sông dày đặc tháp canh kiên cố bằng bê tông. Thuyền bè qua lại không được neo đậu. Tích Am trông thấy những tốp binh sĩ y phục chỉnh tề vai khoác hoả mai đi tuần. Thuyền bè qua lại tấp nập nhưng yên tĩnh lạ kỳ, ngoài tiếng mái chèo khua nước cùng tiếng những chú chim líu lo trên các tán cây ven bờ, tuyệt không có tiếng người cười nói. Các thuyền ngang qua khu vực cổng làng Vạn Xuân, tức điện Hưng Quốc, đều đi rất chậm. Ai đội mũ nón đều bỏ ra khỏi đầu thể hiện sự tôn kính người đứng đầu Thiên Đức.
Tích Am mắt tròn xoe nhìn cảnh vật trước mặt, cậu thầm nghĩ:
- “Vậy ra đây chính là nơi Vạn Thắng vương ở, nhìn cũng giống như một ngôi làng yên bình, chẳng thấy bóng dáng cung kiện như mình nghĩ. Nghe bảo Vạn Thắng vương rất giàu có, sao lại không xây cất cung điện nguy nga tráng lệ nhỉ?”
Thuyền đi xa một quãng, Tích Am đem thắc mắc hỏi Nhã Lâm, nàng cười:
- Bách tình còn khốn khó, Đại Vương sao có thể xây nhà cao cửa rộng. Đại Vương rất giản dị.
- Vậy nhiều tiền để làm gì nhỉ?
- Đại Vương giàu nhất nước, bởi giàu nhất nên ngài chỉ quan tâm đến bách tính ăn no mặc ấm. Đã giàu nhất rồi, đứng trên vạn người thì tiền bạc đâu còn ý nghĩa nữa.
Tích Am bặm môi đăm chiêu một hồi mới gật gù thừa nhận:
- Có lẽ đúng. Tính ra chị cũng giàu có, à, theo người giàu có nên chị hiểu được là phải. Em nghĩ trò nào trống nấy, nông dân ắt hiểu nông dân còn người giàu sẽ hiểu nhau. Người giàu không hiểu người nghèo và ngược lại. Đại Vương hiểu nên người đứng trên thiên hạ.
- Sách nào viết như thế?
- Em vừa mới nghĩ ra chứ sách nào viết? Đi một ngày đàng học một sàng khôn chị ạ.
Nhã Lâm đưa tay xoa đầu Tích Am xem như thừa nhận lời cậu bé nói là đúng.
Thuyền đi thêm chừng một nén hương thì tấp vào bến bên đường Tả Siêu Loại. Nhã Lâm lên bờ, nàng gặp một binh sĩ trao đổi điều gì đó trong chốc lát. Bốn con tuấn mã được đưa đến, cả đám lên ngựa trực chỉ hướng Bắc mà đi.
Tích Am vẫn để ý nhất cử nhất động của Nhã Lâm, rõ ràng Nhã Lâm không phải là thuộc hạ của một thương nhân. Tích Am đọc sách, hỏi nhiều nên biết, dẫu Vạn Thắng vương trọng nông trọng thương nhưng thương nhân vẫn là dân thường, sao binh sĩ Thiên Đức lại có vẻ vô cùng nghiêm trang sau khi nói chuyện với Nhã Lâm.
-“Chẳng lẽ… đồng tiền quả thực có quyền lực vậy ư?”