Chương 440: Cánh đồng Chó Ngáp
Phạm Chiêm, Dương Vũ Thư hợp quân với Lê Phụng Hiểu, Nguyễn Lạc Thổ và Cao Mộc Viễn. Cao Mộc Viễn đưa thuỷ quân xuống thuyền trong khi Dương Vũ Thư đưa bộ binh lên bờ cùng tiến quân dọc theo sông Cánh. Đội quân thuỷ do Cao Mộc Viễn chỉ huy, đội bộ binh do Nguyễn Lạc Thổ đốc suất. Lê Phụng Hiểu thống lĩnh Thiết kỵ dẫn đường. Đạo quân thuỷ bộ hơn năm nghìn tinh binh tiến khá chậm, mỗi ngày di chuyển được chừng hai chục dặm. Ba ngày sau, Nguyễn Lạc Thổ quyết định đóng quân tại hương Kẻ Cánh. Vùng Kẻ Cánh có đến tám ngôi làng lớn nhỏ nằm gần ngã ba sông. Trinh sát báo về, quân Tam Đái đang kéo đến hạ trại trấn bên kia sông rất đông.
- Qua sông là đến địa phận Tam Đái. - Nguyễn Lạc Thổ nói với mọi người. - Chúng ta chưa thông thuộc địa hình, chưa nắm rõ bên đó bài binh bố trận ra sao, cần phải hết sức cẩn trọng.
Lê Phụng Hiểu than:
- Nếu tay Bàn Phù Sếnh hay Lý Văn Ba tham gia trận này thì tốt biết mấy. Nghe nói hai tay đó có gốc gác vùng Tam Đái nhỉ?
Phạm Chiêm lên tiếng:
- Lê đại nhân cứ nói đùa, xưa nay quân ta có lệ không dùng tướng chỉ huy đánh chiếm quê quán.
Lê Phụng Hiểu vỗ vai Phạm Chiêm cười khà khà:
- Ấy là ta nói thế chứ ta hiểu. Hiện tại, với lực lượng đang có, ta tin Quảng Trí quân đang lo ngay ngáy.
- Cần phải tính đến việc quân dân bên ấy chống cự đến cùng, anh Hiểu ạ. Đó là đất căn bản của Quảng Trí quân. Ngay như tôi dạo trước cũng chống Đại Vương đến cùng chỉ vì không muốn chịu thua người vô danh đấy. - Cao Mộc Viễn thật thà.
- Ông đúng là một lão già bảo thủ. - Phụng Hiểu tặc lưỡi. - Mà chẳng mấy khi có dịp ông đi cùng thằng Chiêm, ông dạy bảo nó thêm.
Cao Mộc Viễn vội xua tay:
- Cậu Chiêm tuy tuổi còn trẻ nhưng có tài thao lược. Tôi chỉ hơn cậu ấy tuổi tác mà thôi. Anh Hiểu nói vậy tôi không dám nhận.
Nguyễn Lạc Thổ gấp hoạ đồ lại, nói với Cao Mộc Viễn:
- Cậu Chiêm đúng là có khả năng song chúng ta đang ở nơi lạ. Ông là người có nhiều kinh nghiệm thuỷ chiến nhất trong số chúng ta, thành bại sắp tới có khi nhờ ông cả.
Đoạn Nguyễn Lạc Thổ đứng dậy bước ra cửa lều tạm:
- Các ông ra mà xem.
Mọi người đứng dậy cùng đi ra ngoài, Lạc Thổ nói tiếp:
- Đất đai màu mỡ mà để hoang hoá thế này, như Đại Vương hay dạy, là tội của chúng ta. Đại Vương đã hạ quyết tâm trong năm nay quyết dẹp tình trạng cát cứ để bách tính nơi nào cũng như Thiên Đức.
Mọi người cùng lặng im phóng tầm mắt nhìn dòng sông mênh mông và cánh đồng đầy cỏ dại. Tất cả cùng rơi vào trầm tư. Một lúc sau, Lạc Thổ lại nói với giọng pha chút buồn bã:
- Lúc nào bình định yên vùng này tôi sẽ trở vể xóm làng cũ của tôi, mới đó… đã gần chục năm. Dẫu chưa về nhưng tôi đồ rằng làng mạc tiêu điều lắm.
Chợt Lạc Thổ hỏi Lê Phụng Hiểu:
- Lần gần nhất anh về quê cha đất tổ là khi nào, anh Hiểu?
Lê Phụng Hiểu ngượng ngùng đưa tay vỗ trán:
- Cũng… cũng lâu rồi tôi chẳng nhớ. Kể từ ngày tôi đón mẹ già lên kinh sư là… là tôi không về nữa.
- Làng xóm chúng ta đi qua đều giống nhau ở chỗ tiêu điều xơ xác, ruộng vườn bỏ không và… - Lạc Thổ thở dài. - Nhìn bọn trẻ con đi chân đất, cởi trần chạy lông nhông thực tôi cảm thấy buồn lắm. Chuyến này Đại Vương cho tôi tham gia mà không cho anh Sếnh, anh Ba là có lý do sâu sa. Hai anh ấy tính tình cương trực, đánh trận khó ai bằng.
Cao Mộc Viễn nói:
- Ý anh Thổ có phải là… Đại Vương muốn chúng ta dành thời gian thay ngài phủ dụ bách tính?
Lạc Thổ nhoẻn miệng cười:
- Quân từ dân mà ra, muốn thắng Quảng Trí quân và Phan Văn Hầu bằng vũ lực thì… Đại Vương chỉ cần một ngày dốc toàn lực là nhổ bỏ cái gai. Điều ngài vẫn muốn ấy là bớt đổ máu, thu phục nhân tâm, giang sơn quy về một mối thì lòng người cũng đừng ly tán. Dân là gốc rễ, có dân sẽ có quân. Dân che chở chúng ta tự nhiên binh lực Tam Đái sẽ suy giảm mau chóng.
Phạm Chiêm nói:
- Cháu nghe nói chú trấn thủ trên mạn ngược đã thực hiện được nhiều điều hay khiến dân trong vùng ấy đều thuận theo Thiên Đức cả.
- Tôi đều làm theo những điều Đại Vương dạy trước khi trấn thủ và… thành quả cũng không tệ lắm. Gần đây có mấy ngôi làng trông là biết nghèo xác xơ. Chúng ta sẽ phải đóng quân ở đây một khoảng thời gian, ngoài việc quân, tôi thấy chúng ta nên giúp đỡ dân một tí.
Mọi người trở vào lều ngồi suy tính. Phạm Chiêm xem hoạ đồ một lúc lâu bèn hỏi:
- Chúng ta cách đại quân gần hai trăm dặm đường đất, tin tức đưa về hậu phương cũng không được thuận. Chú Lôi trấn ở cánh đồng Cỏ Lác làm trạm trung chuyển tin tức qua lại, binh lực chẳng tính là mạnh vì tân binh chiếm một phần. Tôi e quân Tam Đái biết điều ấy sẽ t·ấn c·ông chú Lôi. Còn như chúng ta đây binh hùng tướng mạnh, có sông Cánh làm hào tự nhiên, giả như núng thế vẫn dễ dàng lui quân.
Bốn vị chỉ huy còn lại nhìn nhau, dường như họ cùng nhận ra điều gì đó là lạ trong cách điều động binh mã. Cao Mộc Viễn người Tế Giang, Dương Vũ Thư quê Đằng Châu, Lê Phụng Hiểu từ kinh sư đầu quân về trong khi Nguyễn Lạc Thổ vốn là tướng quân Vũ Ninh, chỉ có Phạm Chiêm trưởng thành từ làng Vạn, gốc Thiên Đức. Chợt chẳng ai bảo ai, năm người đều bật cười:
- Đại Vương chọn tướng quả nhiên đều có dụng ý, năm chúng ta từ tuổi tác đến gốc gác đều khác. - Lạc Thổ nói. - Già nhất có ông Viễn và trẻ nhất là cậu Chiêm. Đấy, đi học nhiều mà quên béng cả. Năm chúng ta ngồi đây… nói sao cho phải nhỉ?
- Đại Vương muốn Thiên Đức ngày sau luôn có lớp kế cận. - Dương Vũ Thư bây giờ mới lên tiếng. - Thưa các tiền bối, tôi bái phục cách Đại Vương xếp đặt. Tôi vẫn chẳng thể tin ngài ấy trạc tuổi tôi.
Cả hội phá lên cười sảng khoái, bàn qua tính lại thêm một lúc, Nguyễn Lạc Thổ đưa ra quyết định tạm hoãn vượt sông, xin chủ ý Vạn Thắng vương.
Trong cuộc t·ấn c·ông vào sâu trong đất lạ của đội quân hỗn hợp, Chương không bổ nhiệm ai làm tổng chỉ huy đều có dụng ý riêng. Xét về tuổi, Cao Mộc Viễn đã ngũ tuần nhưng đầu quân Thiên Đức gần sau cùng, cấp bậc lẫn chức vụ ngang với Phạm Chiêm, Dương Vũ Thư. Lê Phụng Hiểu xưa kia chức trọng, nay thống lĩnh Thiết kỵ, cũng xem là tâm phúc của Chương nhưng quân kỵ còn mỏng. Trương Lôi gần ngũ tuần, xét cả vai vế, tuổi tác trong quân nếu thống lĩnh sẽ chẳng ai ý kiến song mọi người đều thống nhất bầu Nguyễn Lạc Thổ, người đang là chỉ huy một đại đoàn có nhiều kinh nghiệm điều quân, là chỉ huy chung. Đây có lẽ là điều Chương thầm mong muốn. Bất kỳ vị chỉ huy nào trong quân Thiên Đức cũng đều nên hướng về mục tiêu chung cao cả thay vì kèn cựa lẫn nhau.
-Nhìn qua sẽ thấy chúng ta đang ở cánh đồng Chó Ngáp mà không vượt sông đánh sang là dở nhưng tôi tin Đại Vương sẽ thuận cho. - Lạc Thổ giải thích. - Chúng ta ở đây chặn Phan Văn Hầu, uy h·iếp Quảng Trí quân và… an dân.
- Cháu vẫn lo lão họ Phan trên đường lui sẽ đánh bác Lôi. - Phạm Chiêm nêu ý kiến.
- Cậu lo cho ông ấy là tôi mừng. - Lạc Thổ cười mà rằng. - Phan Văn Hầu còn chẳng lo thân nổi, thoát được là may, hồn vía đâu mà đánh ông Lôi.
Lạc Thổ giải thích cặn kẽ cho hai tướng trẻ, theo lời Thổ, Vạn Thắng vương nắm trong tay hai trung đoàn bộ binh chủ lực của Đại đoàn Thiên Đức là Long Ngô Động, Súng trường cùng Lữ đoàn Thần Sấm con cưng. Bên cạnh đó còn hai tiểu đoàn Thần Vũ, Thiên Kim và lực lượng tượng binh của Bùi Thị Xuân, Trần Quang Diệu đang nôn nóng lập công. Tổng binh lực khoảng năm nghìn quân thiện chiến trang bị tận răng. Chưa kể cánh tả có Lý Kế Nguyên, Phạm Ngũ Lão và Lan Ngư phủ. Vạn Thắng vương phô trương thanh thế cốt thu hút và cầm chân chủ lực của Tam Đái đổ về đó. Phan Văn Hầu hẳn đã biết quân Thiên Đức lẻn vào hậu phương đánh phá. Tuy nhiên, nếu Phan Văn Hầu thủ mãi sẽ sinh chuyện, còn như có dấu hiệu lui quân về cánh đồng Cỏ Lác hay Chó Ngáp sẽ là đại hoạ bởi khi ấy Vạn Thắng vương sẽ đốc quân truy kích đến cùng.
- Tôi đã huy động anh em đưa hơn hai nghìn con ngựa về huyện Vũ Ninh. Số ngựa đó không hẳn là ngựa tốt song dùng cho bộ binh truy kích sẽ gây kinh sợ cho đối phương. Lúc đầu tôi cứ nghĩ Vạn Thắng vương cần ngựa trang bị cho anh đấy, anh Hiểu.
Lê Phụng Hiểu tặc lưỡi:
- Ngựa vùng cao là tốt, là tốt lắm. Tôi không nghe Đại Vương đả động gì đến việc cấp thêm ngựa cho quân Thiết kỵ dù tôi đề đạt mấy bận rồi. Đúng là càng ngồi cao càng trông xa. Đại Vương cho anh đi cùng tôi là có ý từ trước mà chẳng nói.
- Bởi thế chúng ta hãy lo sắp đặt doanh trại, thu thập tin tình báo trước đã. Đại Vương đánh tan bọn Phan Văn Hầu thì quân Tam Đái bị diệt chỉ còn là vấn đề thời gian. Tôi chả hiểu sao Phan Văn Hầu lại khinh suất như thế. - Nguyễn Lạc Thổ đăm chiêu.
- Lòng thù hận làm mờ mắt, cái này tôi biết! Tôi từng như thế mà!
Lời của Cao Mộc Viễn khiến mọi người lại được thêm một tràng cười nữa.