Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 441: Hầu Nhân Thạch thúc thủ




Chương 441: Hầu Nhân Thạch thúc thủ

Sau mấy ngày bặt tin từ hậu phương, từ những cuộc đụng độ lẻ tẻ dưới chân đồi, Phan Văn Hầu hay tin một cánh quân Thiên Đức đã luồn sâu vào vùng Tam Đái kiểm soát chứ không đánh tập hậu. Phan Văn Hầu cử nhiều toán binh dò la song đều dội lại hoặc biệt tăm. Hầu Nhân Thạch, một tướng kỵ binh phương Bắc có mặt trên sườn đồi hơn một tháng trời, đề nghị với Phan Văn Hầu đưa quân xuống cánh đồng bày trận giao chiến bởi lực lượng hai bên tương đương. Hầu Nhân Thạch tự tin vào đội kỵ binh tinh nhuệ cùng một đội cung thủ vô cùng thiện xạ vốn là quân bản bộ theo xuống phương Nam.

Phan Văn Hầu cho quân xuống khiêu chiến đôi ba lần song đối phương án binh bất động khiến Hầu rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Đóng quân trên dãy đồi cao trong khoảng thời gian dài sẽ bất lợi. Sườn đồi phía Bắc có mấy con suối, nếu quân Thiên Đức chặn dòng, đội quân mấy nghìn người của Phan Văn Hầu sẽ gặp nhiều nguy khốn. Phan Văn Hầu không còn đánh giá thấp Chương như trước, song Hầu chẳng thể hiểu nổi cớ sao Chương không cắt đường nước bởi nếu là Hầu, Hầu sẽ làm như vậy. Vị Sứ tướng Tam Đái đem thắc mắc ấy nói với Hầu Nhân Thạch, Thạch nói:

- Ngài đánh giá kẻ tự xưng ấy quá cao. Chúng ta đóng ở nơi hiểm yếu, hắn công không được mới cho quân tập kích phía sau. Nếu ta lui quân sẽ trúng kế của hắn.

- Nhưng ở đây mãi mà hắn không đánh thì kẻ bất lợi sẽ là chúng ta. Lương thảo tích trữ dẫu có đủ dùng trong nửa năm cũng vô ích khi chúng kiểm soát toàn bộ vùng đất sau lưng. Hầu đại nhân, ông nghĩ thế nào nếu ông và ta trú ở một nơi bốn bề là địch? Chưa kể trong tay Vạn Thắng vương có nhiều kẻ thao lược.

Hầu Nhân Thạch đứng dậy nói:

- Phan đại nhân! Chúng tôi nương nhờ ngài đã lâu mà chưa có công trạng gì báo đáp. Quân sĩ của tôi ngày nào cũng mài kiếm luyện cung, nếu không đánh, kiếm sẽ mòn, cung sẽ gãy mất.

- Vạn Thắng vương là tay quỷ quyệt. - Phan Văn Hầu nói. - Hắn chừa mặt Bắc cốt để ta thu quân, hắn đuổi g·iết. Hậu quân của ta do Phùng Văn Lâm thống lĩnh lành ít dữ nhiều nên chẳng nghe tông tích. Trú đóng nơi này lâu mà không đánh chẳng khác nào giương cung mãi không bắn. Ba quân mỏi gối, tinh thần sẽ nao núng.

- Phan đại nhân, ngài hãy cho phép tôi khiêu chiến với Vạn Thắng vương.

Hầu Nhân Thạch thuyết mãi, Phan Văn Hầu cũng bằng lòng bởi Hầu muốn có biến chuyển nào đó trên chiến trường hòng dễ bề toan tính.

Hầu Nhân Thạch triệu tập binh mã bản bộ gồm hai đội với hơn một nghìn tinh binh trang bị tốt. Phan Văn Hầu sai thuộc tướng là Trịnh Minh cùng năm trăm quân khoẻ mạnh trợ chiến. Hầu Nhân Thạch giương cao kỳ hiệu dẫn quân xuống cánh đồng bày trận. Một mình Hầu Nhân Thạch vận giáp trụ cưỡi ngựa đến trước đại trại của Vạn Thắng vương khiêu chiến. Quân sĩ bẩm báo với Chương, Chương bỏ dở công việc đang làm, cười nhạt, vẫy Nhã Lâm lại gần:

- Cuối cùng các chiến binh phương Bắc đã lộ diện, theo em ta nên làm gì đây?

Nhã Lâm liền thưa:

- Thưa ngài, như anh Nhật Tôn cung cấp thông tin, Hầu Nhân Thạch quê ở đất Sở. Ông ta là một trong những thuộc tướng của Sở vương. Đất Sở rơi vào tay Đại Vũ, ông ta nương náu một thời gian ở vùng Quý Châu. Hầu Nhân Thạch được đánh giá là dũng tướng.

- Chúng ta cũng có nhiều dũng tướng. Có vẻ như Phan Văn Hầu đã nóng ruột và… Hầu Nhân Thạch muốn trả ơn?

Chương ngó sang thấy Thiên Bình đang vận giáp trụ, anh ngạc nhiên:

- Em làm gì thế?

- Nó khiên chiến tận cổng mà anh cứ để yên thế à?



- Nếu muốn đánh cũng không đến lượt em.

Thiên Bình tuy không bằng lòng nhưng đành chịu. Chương xem hoạ đồ, hỏi thêm tin tức tình báo tổng hợp từ thuộc hạ rồi nhẩn nha uống trà suy tính.

- Cần đánh tan nhuệ khí của họ! - Chương dứt khoát. - Để ta xem họ Hầu có tài cán gì.

Đứng trên vọng gác giữa doanh trại, Chương nheo mắt nhìn về hướng Bắc, trông thấy cờ quạt phấp phơi trong nắng sớm ở đằng xa. Hầu Nhân Thạch ngồi trên lưng ngựa luôn miệng gọi tên huý của Chương.

- Chúng kéo khoảng hai nghìn quân, ngoài quân kỵ còn có một đạo cung thủ, thưa Đại Vương. - Phạm Sĩ Sách đứng đằng sau cung cấp thêm thông tin cần thiết. - Bọn chúng đứng trong tầm yểm trợ của Cự thạch pháo giấu trên sườn đồi.

- Hắn bày trận như nào?

- Cung thủ đứng lẫn với quân kỵ, theo tôi thấy, hắn sẽ dùng cung thủ chế áp bộ binh của ta, đồng thời cho kỵ binh xung phong.

Chương nhăn mặt hỏi lại:

- Không có gì mới hơn à?

Phạm Sĩ Sách nghệt mặt, lúng túng chưa biết đáp ra làm sao cho đúng. Chương vỗ vai Sĩ Sách, nói với giọng thản nhiên:

- Thắng làm vua thua làm giặc. Anh nói với cậu Hổ dùng thần công chế áp đám cung thủ và bộ binh. Kỵ binh họ Hầu có gì? Giáp trụ tốt không?

- Chúng trang bị nặng, tương tự quân Thiết kỵ của ta ạ.

Chương búng tay một cái:

- Lựu đạn và hoả mai bắn ồ ạt, loại hết một lượt. Ta đánh giá cao lòng gan dạ của đối phương song súng đạn vô tình. Thời gian vừa rồi cũng đủ cho anh Thổ, ông Lôi đạt được một số thành quả. Các anh là nắm đấm thép, là Trung đoàn Súng trường, làm gì thì làm, hãy để bọn họ nghe danh là hồn siêu phách tán.

Chương trở về lều với đống giấy tờ, Nhã Lâm đứng hầu bên cạnh trong khi Thiên Bình nhấp nhổm không yên.

- Em ra xem thì được chứ đừng tham gia. - Chương nói với Thiên Bình. - Anh em ở dưới đang nóng lòng xung trận, hãy cho họ cơ hội thể hiện bản lĩnh. Đàn ông Thiên Đức còn nhiều, em ra mặt sẽ là cớ để bọn chúng bôi nhọ uy danh Vạn Thắng vương đấy.

Thiên Bình dĩ nhiên không đi, nàng lên võng nằm đong đưa, miệng ngân nga vài câu hát. Chương nhìn vợ, tủm tỉm cười chẳng nói gì thêm nữa.

Phạm Sĩ Sách vận quân phục chỉnh tề thong dong ra cổng đại bản doanh, anh dừng chân cách Hầu Nhân Thạch một quãng.



- Nghe giọng lơ lớ của ông, ông không phải người Vạn Xuân. Vạn Thắng vương có lệnh, chuyện của người Vạn Xuân do người Vạn Xuân tự giải quyết. Hầu đại tướng quân, ông nên dẫn binh mã về cố quốc hoặc xin Đại Vương của ta, Đại Vương nhất định sẽ thu nhận ông là dân Thiên Đức.

Hầu Nhân Thạch chỉ mặt Phạm Sĩ Sách mắng rằng:

- Đừng giở giọng thuyết hàng, ta không làm tôi cho k·ẻ g·ian trá, nguỵ quân tử như Mạc Thiên Chương. Chủ của ngươi là kẻ không rõ gốc tích, là con chuột hèn nhát nấp sau lưng các ngươi. Ngươi tên họ là gì? Ta không muốn xuống tay với kẻ vô danh tiểu tốt.

- Phạm Sĩ Sách, chỉ huy quân Súng trường.

- Ngươi có tài cán gì mau nói, ta sẵn sàng giao chiến với ngươi.

Hầu Nhân Thạch tuốt gươm khỏi vỏ, mặt đằng đằng sát khí. Phạm Sĩ Sách từ tốn:

- Ta gặp ngươi không phải giao đấu, ta là chỉ huy, giao chiến lả nhiệm vụ của binh sĩ.

- Ngươi coi thường ta ư? Ta sẽ băm ngươi ra làm đôi.

Hầu Nhân Thạch định thúc ngựa, bất thần Phạm Sĩ Sách rút ra hai ống tre giơ lên:

- Dẫu cho các ông giỏi cung kiếm đến đâu cũng không thể chiến thắng được thứ này. Ta cho ông và sĩ tốt cơ hội lui binh, đừng uổng mạng, đừng cố lấy trứng chọi đá.

- Các ngươi là hũ hèn, thân nam nhân hãy phân cao thấp bằng đao kiếm, sao lại dùng ám tiễn? Ta nói không sai, chủ của ngươi là kẻ nhát gan.

Phạm Sĩ Sách nhếch miệng cười nhạt châm một quả lựu đạn ống tre lấy đà ném mạnh về phía trước. Sau âm thanh đinh tai nhức óc, con chiến mã của Hầu Nhân Thạch chồm lên hất ngã chủ nhân rồi phi nước đại chạy dạt sang một hướng. Hầu Nhân Thạch vừa tức, vừa sợ lại vừa thẹn khi quân sĩ Thiên Đức trong doanh trại đồng thanh cất tiếng cười vang.

- Ngươi… ngươi…

Hầu Nhân Thạch chỉ gươm về phía Phạm Sĩ Sách, giận run. Sĩ Sách cười tươi, tung hứng quả lựu đạn tre trong tay, anh thản nhiên:

- Ta nói chả nghe, các người không phải đối thủ của Vạn Thắng vương. Họ Hầu kia, ngươi tưởng danh xưng Vạn Thắng vương do Đại Vương của ta tự xưng ư? Danh xưng ấy cho chúng ta tôn. Sống ở đời, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Ngươi bỏ xứ nương nhờ Vạn Xuân phải chọn đúng chỗ kẻo đoản thọ.

- Quân khốn! Các ngươi dùng xảo thuật gì?



- Xảo thuật?

Phạm Sĩ Sách châm lửa rồi ném quả lựu đạn tre về phía đối phương. Tiếng nổ lớn kèm khói khiến Hầu Nhân Thạch giật mình kinh hãi ngã ngửa ra đằng sau.

- Cút về đi! Đại Vương của chúng ta có lòng nhân, nếu các người còn chấp mê bất ngộ thì xuống suối vàng mà làm vương làm tướng.

Phạm Sĩ Sách quay gót trở về trại trong tiếng hò reo của quân sĩ. Hầu Nhân Thạch trấn tĩnh sau phút giây kinh hãi, vớ vội thanh kiếm, hằm hằm cuốc bộ trở về bản trận. Ba quân lặng im chờ lệnh, Hầu Nhân Thạch thoáng lưỡng lự giữa tiến và lui. Đúng là trăm nghe chẳng bằng một thấy, khi nãy, nếu muốn, Phạm Sĩ Sách ném lựu đạn đến chỗ Hầu Nhân Thạch đứng là Thạch rồi đời. Thạch chẳng phải kẻ ngu dại, nhìn dấu tích quả nổ để lại trên mặt đất, Thạch tin rằng bản thân khó toàn mạng.

Ngoái đầu nhìn lá cờ lớn có hình hổ trâu tung bay dưới ánh nắng đầu hè, Hầu Nhân Thạch chẳng có nhiều thời gian suy ngẫm khi thuộc tướng đã sẵn sàng xung trận. Bọn họ cũng như Thạch, đều cho rằng đám man mọi có nhiều xảo thuật gây kinh sợ. Sức mạnh của cơ bắp, độ bén của lưỡi gươm hay độ chính xác của mũi tiễn là điều mà những chiến binh dưới quyền Hầu Nhân Thạch tin. Hàng trăm ánh mắt đổ dồn chờ lệnh, Hầu Nhân Thạch đành miễn cưỡng hạ lệnh cho quân tiến chậm một quãng trước khi xung phong.

- Bọn nó không s·ợ c·hết!

Nghe chỉ huy dưới quyền nhận xét, Phạm Bạch Hổ và Phạm Sĩ Sách quay ra nhìn nhau cười nhạt. Phạm Bạch Hổ lạnh giọng:

- Thành toàn cho chúng! Một số kẻ chỉ thích ăn đòn xong mới ngoan chứ lời lẽ chân thành chúng coi như mây khói.

Kỳ hiệu trên chòi canh phất mạnh, hàng rào bằng tre cao chừng năm thước ngay lập tức đổ ập xuống do binh sĩ chặt dây chão. Những đoạn rào đổ lộ ra các họng thần công đen ngòm sẵn sàng khai hoả.

Quân kỵ của Hầu Nhân Thạch cùng hò hét lấy sĩ khí thúc ngựa chạy băng băng trên cánh đồng trống trải, bụi bay tứ tung, đằng sau là quân cung nỏ.

Kỳ hiệu trên chòi canh đổi màu và không ngừng vẫy mạnh báo hiệu khoảng cách khoảng trăm trượng.

- Ngu dại không có tội, hãy cho họ một cơ hội, giữ mạng sống cho họ ngày sau sẽ có lợi cho ta!

Phạm Bạch Hổ và Phạm Sĩ Sách giật mình khi giọng của Chương ngay bên tai. Phạm Bạch Hổ liền gật đầu tuân lệnh, anh khoát tay một cái, ngay lập tức hàng chục Hoả pháo liên hoàn được đẩy lên ngang hàng với thần công. Chương nhoẻn miệng cười, khẽ gật đầu rồi chắp tay sau lưng thong thả trở vào trong.

Phạm Bạch Hổ lệnh khai hoả, những Hoả pháo bắt đầu nhả đạn, vài giây sau, hàng chục t·iếng n·ổ lớn nối tiếp nhau không dứt. Thêm chừng dăm loạt bắn, khói đen bốc lên trên cánh đồng, đội hình t·ấn c·ông bị dồn cục, ngựa hí vang trời. Phạm Bạch Hổ khai hoả một loạt thần công, t·iếng n·ổ đầu nòng đanh gọn đầy uy lực, hàng chục quả đạn kim loại rơi vào đội hình t·ấn c·ông gây nhiều t·hương v·ong.

Phạm Sĩ Sách nhảy xuống đất, rút phăng thanh kiếm lệnh đeo bên hông giơ lên cao thét lớn:

- Hàng sống chống c·hết! Tiến lên!

Phạm Sĩ Sách chạy vọt ra khỏi doanh trại, binh sĩ Trung đoàn Súng trường theo kỳ hiệu, chia ba mũi xung phong trong khi Hoả pháo bắn thêm hai loạt thật cao trước khi tạm ngưng. Một mũi nổ súng đánh vỗ mặt, hai mũi còn lại tương đương với hai tiểu đoàn từ hai bên cánh nổ súng t·ấn c·ông vào sườn đội hình đang có phần r·ối l·oạn của Hầu Nhân Thạch. Trước khi nổ súng, gần như toàn bộ binh sĩ dưới quyền Phạm Sĩ Sách đều ra sức ném mạnh một quả lựu đạn tre.

Quân số hai bên ngang ngửa song v·ũ k·hí thua thiệt và đội hình bị chia cắt khiến Hầu Nhân Thạch hoảng hốt. Bản thân Thạch với kỳ hiệu tướng quân đằng sau đã bị hàng chục binh sĩ Thiên Đức nhắm đến. Chiến mã b·ị t·hương nặng, Hầu Nhân Thạch bị ngựa đè chẳng thể rút chân, quân sĩ xung quanh b·ị đ·ánh rạt sang nhiều phía, chẳng ai giúp được Thạch.

Thạch toan rút gươm t·ự v·ẫn nhưng Phạm Sĩ Sách kịp xông đến đá văng thanh gươm. Anh cúi xuống túm cổ áo Thạch thét lớn:

- Ngươi phải sống, mạng sống này do Vạn Thắng vương ban cho ngươi. Ngài sẽ giúp ngươi báo thù!

Hầu Nhân Thạch chưa kịp hiểu gì đã bị binh sĩ Thiên Đức xốc nách lôi đi. Thạch ngoái lại nhìn, bất lực nhìn quân sĩ đang tìm lối thoát thân trong làn khói đen dày đặc.