Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 448: Trần Quang Diệu




Chương 448: Trần Quang Diệu

Nghiêm Phúc Lý, Phạm Thu Vân, Bùi Thị Xuân và Trần Quang Diệu dẫn Thần Vũ quân đến tiếp ứng, nâng tổng số quân Thiên Đức tại khu vực làng Đồng Quỳ lên gần hai nghìn người. Lý Kế Nguyên, Phạm Ngũ Lão quay trở ra họp bàn. Trong ba ngày bốn đêm nếm mật nằm gai trong rừng, bọn Lý Kế Nguyên đã bắt được hơn chục người gồm cả dân thường lẫn tráng đinh được cử đi đổi phiên gác. Như vậy, theo nhận định, nội trong ngày sẽ có động vì quân đổi gác không quay về thôn bản.

Đúng như dự liệu, chiều ngả bóng, một toán chừng hai chục tráng niên mình trần đóng khố vai khoác cung nỏ, tay cầm dao dài vừa đi vừa phạt cây cỏ cùng nhau tiến vào rừng. Trần Quang Diệu ra dấu cho mọi người, bằng mọi cách phải triệt hạ hai người đeo sừng trâu bên nách bởi một khi họ có cơ hội thổi tù và, cánh rừng này không còn là nơi yên tĩnh nữa.

Đoàn người tỏ ra cảnh giác khi tới bìa rừng, họ chăm chú quan sát những ngọn cây cao dường như đang tìm kiếm dấu hiệu lạ nào đó. Một trong số những tráng niên chỉ trỏ, đám người nhốn nháo. Bọn Lý Kế Nguyên nằm phục dự điều không hay, đến khi một tráng niên tách ra khỏi đám đông hướng về thung lũng, đưa tù và lên miệng thì binh sĩ Thiên Đức buộc phải dùng xạ tiễn khiến người này đổ gục như thân chuối bị đốn gốc. Gần như cùng lúc ấy, một bóng đen bật dậy khỏi nơi ẩn ấp chạy như bay về chỗ đám đông còn đang bàn tán xôn xao. Bóng đen ấy chẳng ai xa lạ, chính là Phạm Ngũ Lão. Ngũ Lão sải bước nhanh, thuận đà ném cục đá nhỏ vào mục tiêu là người đeo tù và còn lại trước khi tung người đạp hai người khác ngã dúi dụi. Lý Kế Nguyên, Nghiêm Phúc Lý và Bùi Thị Xuân cùng hàng chục bóng đen khác cũng bất thần lao lên t·ấn c·ông sau Phạm Ngũ Lão vài ba nhịp.

Một số tráng niên người bản địa phản ứng mau lẹ bằng cách xoay người bỏ chạy. Trần Quang Diệu dẫn một nhóm quân truy đuổi, vật ngã được những người bỏ chạy. Sau một hồi quần thảo, chẳng ai thoát được về thôn bản báo tin. Hai tráng niên bỏ mạng, một người b·ị t·hương nặng, còn lai chỉ bầm da tím mặt mà thôi. So về sức vóc, tráng niên Sán Dìu khoẻ hơn tráng niên Kinh tộc. Tuy nhiên, binh sĩ dưới trướng bọn Lý Kế Nguyên đều là tinh binh được huấn luyện kỹ càng nên mau chóng chiếm lợi thế. Khai thác tù binh ban đầu cũng khó nhằn nhưng có Trần Quang Diệu vốn làm bên Bộ Công an, với nhiều ngón nghề, điều chuyển qua thì các tù binh đều phải khai rành rẽ mọi lẽ.

Sùng Phán đã được Lý Tường giao cho hai mươi thớt voi cùng một nghìn quân khoẻ mạnh. Do không thấy toán người cảnh giới trở về, Lý Tường sai người đi xem có chuyện gì và không ngoại trừ quân Thiên Đức đã truy theo dấu tượng binh.

Phân tích trước sau, ai cũng biết chuyện đụng trận là khó tránh nhưng t·ấn c·ông là hạ sách, uốn ba tấc lưỡi mới là thượng sách. Nếu thu phục được tộc Sán Dìu, quân Tam Đái sẽ mất đi một lực lượng ủng hộ đáng kể. Nghiêm Phúc Lý, Đại đoàn phó Thiên Đức là người có quyền chỉ huy cao nhất, anh gửi thư cấp báo về cho Chương. Nghiêm Phúc Lý cũng tính đến khả năng bản thân làm thuyết khách trước khi động đao.

Bàn bạc còn chưa xong, quân sĩ báo tin, dưới thung lũng có hàng nghìn ngọn đuốc đang tiến lên. Cả bọn vội ra trông, quả nhiên thấy đuốc cháy rực cả một vùng kèm tiếng trống, tù và cùng thanh la. Nghiêm Phúc Lý lập tức chia quân ẩn nấp sẵn sàng chờ lệnh.

- Tính đồng bào của họ rất cao, cái yếu của họ là tổ chức, bắt được tộc trưởng sẽ quy phục được hết thảy.

Nghe Trần Quang Diệu nói, Lý Kế Nguyên tặc lưỡi:

- Anh nói như đúng rồi, rắn mất đầu thì dễ nhưng làm thế nào để được như vậy mới là chuyện khó. Ta còn chẳng biết Lý Tường mày ngang mũi dọc ra sao.

Trần Quang Diệu khoanh tay đứng tựa vai vào thân cây, bắt chéo chân, giọng thản nhiên:

- Bọn Tam Đái dùng bổng lộc có được những người này, xét về tài lực ta nào thua ai.

Phạm Ngũ Lão lên tiếng:

- Em thiên về hướng đánh cho họ thần phục hoàn toàn thay vì dùng tài vật lấy lòng. Ta không ở gần đây, e họ sẽ có lòng phản trắc.

- Lý Cảo vì mang ơn tiên vương mà đổi họ song đã mất. - Bùi Thị Xuân vạch tán lá trông ra. - Có khi mời Thiên Bình thương thuyết lại hay.

- Thiên Bình tuy đã khác xưa nhưng vị trí mẫu nghi thiên hạ, không thể đến đây. - Trần Quang Điệu đáp lời vợ. - Việc cỏn con như này kinh động đến Đại Vương thử hỏi chúng ta còn có giá trị gì.

- Đánh không anh Lý?

Nghiêm Phúc Lý đứng suy tư, chẳng vội trả lời Phạm Ngũ Lão. Với những chiến tướng như Ngũ Lão hay Kế Nguyên, đánh là việc dễ. Trong quân hiện tại chẳng có ai đủ tài ăn nói đi thuyết đối phương. Phạm Thu Vân có thể coi là người có khả năng đối đáp mềm dẻo nhưng phận nữ nhân, tộc Sán Dìu không coi trọng nữ nhân như tộc Dao.

- Tốt nhất cứ án binh bất động, đêm hôm như thế này họ sẽ không dám xông vào rừng khi chưa tỏ mọi lẽ. Chúng ta nên ẩn giấu lực lượng khiến họ bán tín bán nghi là hay hơn cả.

Nghiêm Phúc Lý thì thào sau một hồi cân nhắc. Anh truyền lệnh ba quân không được tự ý nổ súng trừ phi có hiệu lệnh. Nghiêm Phúc Lý đoán đúng, đoàn người đông đến hàng nghìn tụ ở một khoảng đất bằng cỏ mọc cao ngang ngực, đèn đuốc sáng rực. Có nhiều tiếng hú gọi, đáp lại là sự tĩnh mịch đáng sợ của rừng già.



- Họ không dám vào thật! - Phạm Ngũ Lão rỉ tai Kế Nguyên. - Nếu họ vào gần hơn nữa ta đổ ra đánh thì…

- Cậu nên bỏ ý nghĩ ấy đi, hãy dành sự hăng hái ấy lúc cần. Chúng ta không đánh nhau với dân thường. Cậu nhìn rõ đi, họ tuy cường tráng nhưng chỉ là dân, không phải quân. Đối với dân, dẫu họ có theo bên nào cũng phải khoan hoà. Đại Vương hay dặn như vậy chẳng lẽ cậu quên ư?

Phạm Ngũ Lão lặng thinh, lăn người nằm ngửa, nhịp chân một hồi. Lý Kế Nguyên thấy vậy bèn nói:

- Cậu cái gì cũng tài, mỗi tội hay sốc nổi, muốn làm mau lẹ mọi thứ.

- Trước sức mạnh tuyệt đối, mọi chuyện đều dễ giải quyết. Anh còn lạ gì.

- Lòng dân không phải cứ dùng sức là thắng. Đại Vương hay dặn tôi để ý cậu là có lý do cả đấy.

Phạm Ngũ Lão quay sang:

- Hả? Đại Vương dặn gì anh?

- Cậu mưu trí không kém ai, dũng mãnh hơn người song đôi lúc bồng bột, hành động đôi lúc dựa vào sức mạnh răn đe người khác phải theo. Chuyện ấy không hẳn là xấu nhưng còn tuỳ tình hình. Bọn họ kể cả có đến ba, bốn nghìn lực điền với giáo mác và gan dạ cũng chả phải là đối thủ của chúng ta. Chúng ta dễ đánh thắng một đạo quân nhưng một tộc người thì chưa chắc. Lúc họp quân tưởng cậu có mặt chẳng lẽ không chú tâm lời Đại Vương?

- Tôi có nhớ nhưng… anh nói tôi mới ngộ ra. Do tôi muốn mau chóng lập công, sớm bắt tay họ Sùng đưa về.

- Cậu cần rèn luyện thêm về tư tưởng, Đại Vương trông mau nhiều hơn ở cậu. Cậu hấp tấp hỏng ráo cả.

Phạm Ngũ Lão huých nhẹ vào mạng sườn Lý Kế Nguyên:

- Bảo sao Đại Vương lại để anh kèm tôi, hoá ra đều có chủ đích. Giả như tôi mà đi cùng thằng Lan Ngư phủ thì…

- Cậu sẽ bảo nó dùng súng pháo bắn? Ây! Quản người rất khó, quản việc dễ hơn. Đại Vương đã dặn riêng tôi phải để ý, không được để anh đốt trụi làng mạc. Dân chúng vùng này mà thấy vậy, chả phải công sức của anh em binh vận, dân vận đổ sông ư?

- Tôi nghe theo anh mà. Thôi tôi đánh một giấc, bọn nó mò vào anh khều tôi nhé.

- Về đằng sau mà nằm, đừng có phiền tôi.

Phạm Ngũ Lão bò hẳn về sau thu mình đánh một giấc mặc kệ tiếng hú gọi không ngớt ngoài bìa rừng vọng vào. So với những Kế Nguyên, Phúc Lý, Bùi Thị Xuân và Trần Quang Diệu thì Ngũ Lão ít tuổi hơn cả. Anh cũng tự biết bản thân đôi lúc còn sốc nổi, những lời gan ruột của Kế Nguyên khiến Phạm Ngũ Lão tỉnh thêm ra và ngủ ngon lành mãi cho đến lúc được lay gọi. Cả đêm dài trôi qua chẳng có kẻ nào dám vào rừng bởi… Trần Quang Diệu lấy bộ da hổ của Phạm Ngũ Lão giả làm ông ba mươi vạch lá doạ những kẻ yếu bóng vía. Da hổ vẫn còn tươi, mùi hôi tanh phảng phất trong đêm khuya khiến hàng trăm đôi chân chùn bước, người nọ xúi người kia đi trước xem thử có phải hổ báo hay không nhưng sau cùng tất cả đều rút xuống thung lũng.

Sùng Phán dẫn đoàn tượng binh khoảng ba chục thớt voi tập trung cách bìa rừng hơn trăm trượng lúc xế trưa. Cờ quạt, trống kèn, thanh la rộn rã như ngày hội. Trông xa xa dưới thung lũng có bóng dáng đàn bà, em nhỏ túm tụm lại dõi theo. Cả chiều hôm ấy không thấy Sùng Phán tiến lên khiến bọn Nghiêm Phúc Lý lấy làm lạ. Chập tối đèn đuốc sáng rực, chỗ đàn voi có chút nhốn nháo. Nghiêm Phúc Lý cho trinh sát trườn xuống xem sự tình và hay biết mới có một toán chừng dăm chục người mới đến, ngựa buộc gần chỗ đàn voi.

- Hẳn có sự biến nào đó rồi! - Nghiêm Phúc Lý nhận định.



Bùi Thị Xuân thắc mắc:

- Nếu chúng tăng viện và dùng lực lượng áp đảo ùa vào rừng ta sẽ lui về Đồng Quỳ chờ thêm cứu viện hay chiếm cứ địa thế này?

- Đang có địa lợi không nên bỏ. - Trần Quang Diệu thản nhiên nói. - Ta trong tối, họ ngoài sáng. Để xem thi gan ai hơn ai. Ta chắc mẩn họ đoán quân Thiên Đức có trong rừng nên không dám tiến. Cọp beo dẫu có hung dữ đến mấy cũng chạy hết từ đời nảo đời nào rồi.

- Anh Diệu nói phải đấy! - Phúc Lý đồng tình. - Hẳn là họ đang tính kế đánh ta, ta ém quân là hơn cả, lộ binh mã sẽ bất lợi.

Bóng đêm tĩnh mịch bao trùm vạn vật, trăng hạ tuần tháng Tư lên muộn, gió thổi hiu hiu xua tan không khí oi bức ban ngày. Để ẩn nấp trong rừng, binh sĩ Thiên Đức đào các hố cá nhân cạnh nhau, độ sâu đủ để nằm sấp hoặc ngửa, chui vào túi ngủ đánh giấc bất cứ lúc nào không phải phiên trực gác.

Đêm dài tĩnh mịch trôi qua trong bình yên. Đến sáng bảnh mắt, Sùng Phán cởi trần đóng khố, đầu chít khăn, lưng khoác cung tên, tay cầm đại đao chỉ vào rừng nói oang oang:

- Bọn Thiên Đức chuột nhắt mau ra cả đây, chúng bay đừng trốn chui trốn lủi làm gì cho mất công. Nếu chúng bay không ló đầu ra, ông cho một mồi lửa rụi sạch bây giờ.

Nghiêm Phúc Lý dụi mắt tỉnh giấc vì anh thức gần sáng mới chợp mắt. Nghe chất giọng lơ lớ của Sùng Phán, Phúc Lý chợt nhếch miệng cười trừ:

- Đúng là hắn đã biết ta ở đây!

- Nhưng có bao nhiêu thì nó không biết đâu, anh chắc như vậy. - Trần Quang Diệu đưa ra nhận định.

- Nó rủ ta phân tài cao thấp, để em bảo Phạm Ngũ Lão cho cậu ấy thoả lòng.

Trần Quang Diệu ngăn lại:

- Đại đao của anh bấy lâu chưa được dùng, thôi chú để anh toại nguyện một lần kẻo mụ Xuân nghĩ anh là đồ bỏ đi.

- Thằng đó lưng hùm vai gấu, anh nhắm nuốt được nó không?

Trần Quang Diệu vặn vẹo thân mình vài cái, nhe răng cười:

- Anh tuổi băm mấy nhát nhưng lúc trẻ đã tu luyện trên núi, cọp beo anh coi là mèo thì hạng Sùng Phán cậy sức có là gì.

- Tuỳ anh! Có thua thì cứ chạy về, anh em nào trách ông già.

Trần Quang Diệu cười nhạt, bỏ ngoài tai lời khích bác của Nghiêm Phúc Lý. Phạm Ngũ Lão mừng hụt tỏ ra tiếc rẻ đứng tần ngần trong khi Bùi Thị Xuân vẫn thản nhiên ngồi đó mài hai thanh đoản kiếm. Xuân đưa lưỡi kiếm lên thổi nhẹ một cái, nói với Phạm Ngũ Lão:

- Thôi cậu nhường cho anh ấy.

Phạm Ngũ Lão thả mình nửa nằm ngửa ngồi bên cạnh Bùi Thị Xuân:

- Bấy lâu anh ấy mài đao dưới rốn chứ có dùng tay bao giờ.



Bùi Thị Xuân lườm một cái, gõ nhẹ đốc kiếm lên đầu Phạm Ngũ Lão:

- Cậu ăn nói linh tinh, lão ấy trông cứ như say rượu nhưng thanh đại đao không phải đồ chơi đâu. Các cậu tung hoành ngang dọc nên chả biết chứ lão ấy mà dễ nạt thì chị cậu đã đá đít từ lâu rồi.

- Ý chị là ông Diệu chỉ sợ mỗi chị ư?

- Sợ vợ tốt chứ sao. Hồi cậu bé ai dạy cậu đao pháp mà cậu quên mau thế?

Phạm Ngũ Lão so vai nằm xuống huýt gió.

- Không ra xem lão ấy đánh à?

- Em trêu thế thôi chứ không có ý coi thường lão Diệu, lão ấy ít nói nhưng hạng như Sùng Phán chắc vài chiêu là toi đời. Quan trọng là lão Diệu nhà ta có muốn xuống tay hay không mà thôi.

- Chị cần tượng binh, lão ấy sẽ chiều theo ý chị.

- Nói vậy là nhà chị ủ mưu rồi.

- Chị nhìn thấy mặt trời trước cậu lí nào lại để cậu đoán ra sớm thế được.

Phạm Ngũ Lão bĩu môi tỏ ý chê:

- Thấy mặt chị em đoán là chị dùng quan hệ để được lên đây tiếp quản tượng binh rồi. Sao chị còn ngồi đây?

- Chả có gì đáng xem đâu.

Thực như lời Bùi Thị Xuân nói, trận đấu chẳng có gì đáng xem bởi Trần Quang Diệu tay xách đại đao bước phăm phăm ra khỏi rừng thẳng đến trước mặt Sùng Phán, xưng danh xong liền múa đại đạo chém Sùng Phán tới tấp khiến Phán lấy làm kinh sợ vừa đỡ vừa lui. Đao của Sùng Phán đỡ mãi cũng văng mất, lưỡi đại đao kề bên cổ, Sùng Phán vã mồ hôi lạnh, mặt tái nhợt. Trần Quang Diệu hất hàm, gằn giọng:

- Ngươi là thá gì mà khua môi múa mép, hoặc đầu ngươi rời khỏi cổ hoặc giao ra đây mười thớt voi!

Sùng Phán lắp bắp nói không thành lời, Trần Quang Diệu liền đạp Sùng Phán ngã kềnh ra đất, giẫm chân lên ngực Phán, lạnh giọng:

- Ông không có nhiều thì giờ, mạng ngươi hay mạng đàn voi?

- Xin… xin đại nhân tha mạng. Tiểu… tiểu nhân xin đổi… đổi mười thớt voi.

Trần Quang Diệu quay ra quắc mắt nhìn đám thuộc hạ của Sùng Phán:

- Chúng bay nghe chưa? Đem mười thớt voi buộc vào gốc cổ thụ đằng kia.

Sùng Phán lắp bắp ra lệnh, thuộc hạ bèn làm theo ngay tắp lự. Thấy voi cột xong xuôi, Trần Quang Diệu thu đao đảo mắt một lượt rồi lui dần về phía rừng. Sùng Phán hoàn hồn nhặt thanh đao thét thuộc hạ xông lên nhưng mới được mươi bước chân, hai quả lựu đạn ném đến nổ vang khiến cả bọn kinh hồn bạt vía phải thoái lui.