Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 553: Lăng trì




Chương 553: Lăng trì

Ba đại phu k·hám n·ghiệm t·ử t·hi đều đưa ra nhận định chung, có dấu hiệu cho thấy Trương Ba… làm chuyện nam nữ trước khi b·ị s·át h·ại. Thậm chí… đang làm dở liền b·ị s·át h·ại! Nghe vậy, Chương bảo với Nghiêm Quốc Luật, không nên công bố chuyện ấy nhằm giữ chút thanh danh cuối cùng cho n·ạn n·hân, cũng là… bớt xát muối vào nỗi đau tột cùng mà gia đình n·ạn n·hân đang phải trải qua vào lúc này. Đại phu cũng phát hiện vết chích nhẹ dưới thắt lưng của n·ạn n·hân song rất mờ nhạt. Theo nguyện vọng của gia đình, Nghiêm Quốc Luật trao trả t·hi t·hể, không tổ chức mổ khám nghiệm bởi đã xác định được h·ung t·hủ, việc cần kíp bây giờ chính là mau chóng tìm cho ra kẻ thủ ác.

Chương phúng điếu 5 nén bạc rồi lên ngựa quay trở lại thị trấn Chỉ Đạo. Anh dặn Nghiêm Quốc Luật gấp rút tróc nã n·ghi c·an, dựa vào tên và bức hoạ, kiểm soát chặt các bến đò, lối ra vào thị tứ và đặc biệt chú ý đến nữ khách thương thu mua nông sản, vải vóc.

Triệu Nhã Lâm không dằn lòng được bèn hỏi Chương:

- Quan gia! Ngài nghĩ bọn chúng hãy còn ở Nghĩa Trụ Thượng chứ ạ?

Chương trầm ngâm suy tư, mãi sau mới đáp:

- Huyện này rất rộng, chẳng ngoại trừ chúng sang bên Nam Sách. Tuy nhiên, chỉ cần chúng còn trên đất Thiên Đức thì ta chẳng tin không tìm ra. Ta ngờ đám nữ sát thủ này được phân công nhiệm vụ theo từng khu vực.

Triệu Nhã Lâm liền đặt ra nghi hoặc:

- Có khi chúng mô phỏng Thần Vũ quân của chúng ta!

Chướng kéo cương dừng ngựa, ngoảnh sang nhìn Nhã Lâm khiến cô nàng chột dạ. Chương không nói, giật cương thúc ngựa chạy mau. Quan Lam Giang thấy lạ liền đi sát lại gần, hỏi Nhã Lâm:

- Đại Vương lạ quá, chị Lâm. Ngài đang nghĩ gì?

- Là giả thuyết vừa rồi rất khả thi. Đại Vương của chúng ta ưu ái nữ nhân, Thiên Đức trọng nữ nhân, đối phương nhắm vào điểm yếu này, dùng nữ gian tế.

- Nhưng… nhưng vẫn chưa thấy tin tức từ Kim Động chuyển đến, liệu nhận định của Đại Vương có đúng không?

Triệu Nhã Lâm quay sang cười với Quan Lam Giang khiến cô nàng cảm thấy khó hiểu. Nhã Lâm nói, giọng chắc nịch:

- Một khi theo hầu người đàn ông kia, hãy đặt tính mạng và niềm tin ắt sẽ có quả ngọt. Em phải nhớ, đừng vì được yêu chiều mà bao che cho người thân làm điều xằng bậy, chẳng những cứu người chẳng được lại vạ đến thân. Đó là điều mà Hoàng hậu, Quý phi và chị Cúc đã dạy.

Quan Lam Giang đỏ mặt, lúng túng:

- Em… em không có ý gì.

Triệu Nhã Lâm mặt tươi như hoa, nói:

- Có ý cũng chẳng sao, người như vậy đáng cho chị em ta trao thân gửi phận. Năm sau chị sẽ được nạp th·iếp.

- Chúc mừng chị, chúc mừng chị!



- Em nhớ để ý đến sức khoẻ của Đại Vương. Mỗi khi ngài căng thẳng với đại sự, phải tận dụng cơ hội nhé.

- Em không dám vậy đâu.

Triệu Nhã Lâm gật đầu:

- Cũng phải, trừ phi Đại Vương cho gọi, còn tự ý tính kế thì Hoàng hậu sẽ tính sổ với chúng ta. Đại Vương còn khoan hoà chứ Hoàng hậu sẵn sàng xuống tay với bất kì ai có ý tiếp cận Đại Vương đấy. Như chị hoặc em là do Đại Vương chọn, mọi việc chúng ta làm đều có người dõi theo. À mà… sao chị mãi chưa cấn thai nhỉ?

Quan Lam Giang nói:

- Nếu Đại Vương cho phép, em sẽ bắt mạch và bốc thuốc cho chị, sẽ sớm có tin vui mà.

- Nhớ lời chị nhé, trong nhà có trên dưới, trên bảo dưới nghe. Những chuyện cỏn con đừng thì thào bên tai Đại Vương, các chị lớn biết được sẽ phiền.

Dứt lời, Triệu Nhã Lâm thúc ngựa chạy lên trước. Cùng phận nữ, thông qua cử chỉ chăm sóc ân cần và ánh mắt của Quan Lam Giang dành cho Chương, Triệu Nhã Lâm nhận ra đó là tình cảm trai gái chứ chẳng phải đơn thuần là chúa tôi nữa. Vây quanh vị vương một cõi chẳng thiếu nữ sắc, bởi vậy cần tuyển chọn kĩ càng, đó là trách nhiệm mà Thiên Bình giao cho Nhã Lâm.

Chương định qua sông sau bữa cơm chiều, trước khi trời tối. Anh mời Quách Thương Hiệu và Đào Sư Tích ăn món cầy tơ tại khách điếm trong thị trấn. Đào Sư Tích và Quách Thương Hiệu nhân cơ hội này làm thân với nhau, một người giữ chức Huyện thừa, một là Phó Ty Nông nghiệp, họ kết giao ắt có lợi cho bách tính phủ Tế Giang.

Theo thói quen mỗi khi ngồi ăn hoặc uống, Chương luôn chọn chỗ ngồi nhìn thẳng lối ra vào. Đang ăn, anh ngoắc Nhã Lâm lại gần, hất hàm về phía cửa quán:

- Em theo dõi nữ nhân kia giúp ta.

Triệu Nhã Lâm nhìn ra ngoài quán, trong số những người qua lại trên đường, có một nữ nhân dắt theo hai con ngựa thồ từ dưới bến Chỉ Đạo đi lên.

- Ta đã thấy cô ả đi cùng hai nam nhân bên Xuân Quan, em nhớ chứ?

- Cô ả ở chung khách điếm với ta ạ?

Chương khẽ gật:

- Trang bị của ả rất giống những nữ nhân chúng ta đang tìm, ở bên Kim Động cũng vậy.

Nhã Lâm nhón gót bước nhanh ra khỏi quán, lẫn trong dòng người từ dưới bến Chỉ Đạo vào thị trấn.

Chương dặn Lưu Nhất Vạn:

- Anh nói chỗ anh Đô cắt cử người hỗ trợ, phải theo sát mọi động tĩnh của ả đó.



Triệu Nhã Lâm theo chân nữ khách thương vào Kinh Hoa đại tửu điếm. Chẳng mấy chốc nàng nhận ra Nguyễn Cư Đô và thuộc hạ giả trang vào gọi món. Sợ lộ, Triệu Nhã Lâm tìm gặp chủ quán, giơ thẻ bài, nhờ đó có y phục của tiểu nữ phục vụ. Nàng không quên dùng nhọ nồi quệt mấy vệt lên mặt.

Trong thân phận phục vụ, Triệu Nhã Lâm phát hiện hai nam nhân mới vào tửu quán, kể cả lúc gọi món vẫn không rời mắt khỏi nữ khách thương. Nguyễn Cư Đô biết Nhã Lâm là người của Chương, hiểu theo mọi nghĩa, cũng không rời mắt. Nhận thấy Nhã Lâm ra hiệu để ý hai nam nhân mới đến, Nguyễn Cư Đô liền phân phó cho thuộc hạ.

Nữ khách thương thuê phòng, thay y phục và trang điểm kỹ càng. Cô ta ngồi riêng một bàn và chả mấy đã thu hút một thương nhân bụng phệ đến làm quen. Họ cùng ăn chung, nói những câu mập mờ và sau bữa ăn, thương nhân bụng phệ hí hửng theo chân người đẹp về phòng của cô ả.

Hai nam nhân gọi món nhưng ăn một cách hững hờ như có ý chờ đợi. Cô ả rời bàn, hai nam nhân cũng gọi tính tiền và thuê một phòng nghỉ. Nguyễn Cư Đô theo dõi sát, phát hiện một trong hai nam nhân lảng vảng quanh cửa phòng của ả kia. Gặp chủ khách điếm, Nguyễn Cư Đô đề nghị hợp tác, nhờ đó, Nguyễn Cư Đô cùng thuộc hạ nhận phòng sát vách ả kia nhằm tiện bề theo dõi. Thậm chí, Nguyễn Cư Đô còn cử binh sĩ có thân thủ tốt ẩn nấp dưới cửa sổ ngoài ban công. Cả bọn đều nghe rõ những âm thanh đặc trưng của cặp đôi hoan lạc mãi đến tối muộn, còn tưởng công toi thì nhận thấy sự lạ. Cô ả kia sau một hồi hoan lạc, chỉnh lại xiêm y mở cửa bước ra ngoài, thả cái quạt giấy xuống sàn hành lang rồi quay vào phòng, cánh cửa phòng khép hờ.

Trong ánh đèn lồng mờ mờ ảo ảo, Nguyễn Cư Đô phát hiện hai bóng người nhẹ nhàng hé cửa phòng, nhón những bước nhẹ đến trước căn phòng của nữ khách thương. Hai kẻ nhìn quanh, cúi nhặt quạt giấy, bước giật lùi vào trong phòng, cẩn thận khép cửa.

Nguyễn Cư Đô phát lệnh hành động, hai binh sĩ cùng lấy đà đạp mạnh một lượt, cánh cửa tung ra khiến những người trong phòng giật mình sững lại.

Trong căn phòng ấm cúng, dưới ánh nến soi tỏ, bọn Nguyễn Cư Đô tận mắt trông thấy một cảnh khá lạnh người. Thương nhân bụng phệ nằm loã thể, ngáy o o trên giường. Ả nữ khách thương ngồi bên bàn uống nước. Hai nam nhân vừa vào phòng một kẻ cầm cuộn dây chão, kẻ còn lại thủ sẵn con dao rựa làm bếp. Hai nam nhân phản ứng rất nhanh, kẻ cầm dao rựa ném thẳng vào Nguyễn Cư Đô, đồng thời xoay người đạp tung cánh cửa sổ định t·ẩu t·hoát theo lối đó. Binh sĩ nấp bên ngoài cửa sổ vùng dậy dùng gậy thúc thẳng vào ngực hai nam nhân, đẩy ngược hai kẻ này vào trong. Nguyễn Cư Đạo hô quân nhào đến bắt giữ, trói chặt chúng lại.

Nữ khách thương luống cuống, ả định nhoài người vớ lấy túi đồ đặt trên bàn thì Nhã Lâm xuất hiện. Nàng chẳng nói chẳng rằng tung một cước vào giữa bụng đối phương, nhào đến tặng ả liền hai cái tát trời giáng. Binh sĩ bấy giờ mới xông trên bắt giữ ả.

Nhã Lâm rít lên:

- Con khốn! Bây giờ mày lòi mặt chuột rồi, bõ công bà theo mày.

Nàng nói với Nguyễn Cư Đô:

- Anh đưa hết bọn chúng về quân doanh, tôi sẽ báo với Quan gia.

Nguyễn Cư Đô chỉ lên giường, nói:

- Ông kia còn đang say giấc!

- Chắc đã b·ị đ·ánh thuốc mê, phúc tổ bảy đời nhà ông ta hãy còn dày.

Kinh Hoa đại tửu lầu được phen nhốn nháo, khách thuê trọ chỉ biết quan binh đến bắt người chứ chẳng rõ đầu đuôi.

Ba sát thủ bị giam ở hai nơi, Chương đích thân đến thẩm vấn. Hai nam nhân quỳ dưới đất, tay bị trói. Chương ngồi trên ghế mây, tự tay xem giấy tờ tuỳ thân của bọn họ. Anh nói:

- Thật bất ngờ khi chúng bay người Siêu Loại còn ả kia là thương khách gốc Sơn Tây. Chẳng có lời nào biện minh cả, đứa nào khai thực ra thì ta tha cho gia quyến, còn dối trá nửa lời thì c·hết khó lắm.

Hai sát thủ ngậm tăm. Chương nói với Nguyễn Cư Đô:



- Giấy tờ này là thật, truy ngược chẳng khó, chỉ tốn chút thời gian thôi. Bọn máu lạnh này hành sự không phải lần đầu. Anh trói hai tay chúng vào hai chiến mã, ta muốn phế bỏ hai cánh tay của bọn chúng.

Nguyễn Cư Đô lập tức thi hành mệnh lệnh, một kẻ bị trói hai tay, binh sĩ quất cho chiến mã chạy ngược hướng với nhau. Hai cánh tay của sát thủ đứt lìa trong tiếng kêu la thảm thiết, hắn lìa đời vì mất máu cấp. Chứng kiến cảnh này, nữ khách thương sợ đến xanh mặt.

Chương túm tóc nam sát thủ còn lại, lạnh giọng:

- Mày biết lăng trì không? Nếu mày kín miệng, tiếp theo ta sẽ phế tứ chi của mày. Ta không có nhiều thời gian đâu.

Để mặc hắn ở đó, Chương đến chỗ nữ sát thủ, nâng cằm cô ả lên xem mặt.

- Ngươi dùng nhan sắc quyến rũ đàn ông, s·át h·ại họ, phanh thây nhét vào rương gỗ rồi chôn hoặc vứt các phần t·hi t·hể ven đường. Hai thằng kia là đồng phạm, chúng giả trang n·ạn n·hân phải không? Nói! Nếu cứng họng ta cho binh sĩ hãm h·iếp ngươi, ngươi muốn c·hết không dễ đâu.

- Ngươi… ngươi không bằng loài cầm thú!

Chương cười nhạt:

- Sợ mà vẫn cứng họng nhỉ? Được, ta dĩ độc trị độc cho ngươi hiểu thế nào là sướng đến c·hết!

Anh thản nhiên nói với Nguyễn Cư Đô:

- Ai muốn thưởng thức ả này cứ tự nhiên, đừng tranh giành, rút thăm xem ai may mắn trước.

Chương bỏ đi, Nguyễn Cư Đô lệnh binh sĩ thực hiện mệnh lệnh. Một binh sĩ cởi y phục ra, ả kia bấy giờ mới nghĩ Chương làm thật bèn xin khai nhận.

Ả từng được dạy, quân Thiên Đức không b·ạo h·ành nữ nhân, và tin vào điều đó trong quá trình hành sự. Nay đối mặt với một kẻ tướng mạo rõ là văn nhân mà xuống tay lạnh lùng và dứt khoát hơn hung thần khiến ai nấy đều có phần ghê sợ.

Cô ả họ Phan, người huyện Hát, phủ Sơn Tây. Mấy tháng trước ả được chiêu mộ với khoản tiền hậu hĩnh gấp vạn lần nghề chài lưới cùng chồng ở mom sông. Phan thị lén trốn sang La thành, tại đây ả được đào tạo trong hơn hai tháng, được cấp một số tiền lớn làm vốn buôn bán và tung ả hoạt động dọc theo sông Văn Giang. Hỗ trợ Phan thị là hai nam nhân đã cài cắm ở huyện Siêu Loại từ nhiều năm trước. Phan thị không biết kẻ điều hành đường dây gián điệp là ai, chỉ biết cấp trên của ả là chủ một tửu quán nhỏ tại Xuân Quan, Siêu Loại. Phan thị và đồng bọn của ả đã hạ sát 5 người, hai trong số đó là thương nhân mua lợn mà bọn Chương từng ở chung khách điếm. Sau khi s·át h·ại hai người đó, đồng bọn của Phan thị nhét họ vào rương gỗ, thả xác xuống sông Văn Giang. Dự tính tiếp theo của Phan thị và đồng bọn là tìm cách hạ sát một người ở thị trấn Chỉ Đạo, phân thây n·ạn n·hân rải ở nhiều nơi, khiến dân chúng hoang mang, lo sợ.

Từ lời khai của Phan thị, Nguyễn Cư Đô sai quân đến huyện Siêu Loại cấp báo, âm thầm bắt vợ chồng chủ tửu quán nhỏ dưới bến đò Đông Dư. Khai thác vợ chồng nhà đó, Công an huyện Siêu Loại ập vào một số làng mạc trong huyện bắt giữ hơn chục kẻ chỉ điểm cùng ba nữ sát thủ vẫn đang miệt mài với công việc buôn bán, g·iết người thả trôi sông.

Nguyễn Cư Đô bắt giữ một người tại thị trấn Chỉ Đạo, người này hành nghề buôn rượu, thường tiếp xúc với vợ chồng chủ tửu điếm bên Xuân Quan. Gõ đầu tên này, Nguyễn Cư Đô và Nghiêm Quốc Luật bắt giữ thêm vài người thường cung cấp tin tức cho gã. Các cuộc bắt bớ diễn ra âm thầm, mau lẹ, tránh đánh động đến những đường dây gian tế chưa bị phát hiện.

Tổng hợp lời khai của từng kẻ b·ị b·ắt, Chương giúp Nghiêm Quốc Luật, Đào Sư Tích, Nguyễn Cư Đô dựng lại phương thức tổ chức, hoạt động của các toán gian tế. Từ đó phổ biến xuống tận làng, xã cho dân binh để ý đến những người lạ mặt.

Nửa tháng sau, Nghiêm Quốc Luật bắt giữ được 8 nữ nhân tình nghi. Ban đầu bọn họ đều một mực chối tội. Nghiêm Quốc Luật không nương tay, nhờ đó bắt thêm được một số kẻ nhận tiền bạc cung cấp tin tức quân sự. Một vài trong số đó là quân binh huyện Nghĩa Trụ Thượng. Hai trong số 8 nữ khách thương khai nhận từng s·át h·ại một n·ạn n·hân tên Trương Ba, vùi xác ven gò đất, đổ ốc lên khiến t·hi t·hể bớt mùi và mau phân huỷ hơn. Thủ đoạn của hai ả là dụ Trương Ba làm chuyện trai gái, nhân cơ gội dùng đòn gánh đập vào đầu Trương Ba khiến anh ta choáng váng sau đó b·óp c·ổ n·ạn n·hân cho đến c·hết. Để đảm bảo không có rủi ro, hai ả đâm một trâm độc vào thắt lưng n·ạn n·hân.

Với mỗi mạng người s·át h·ại, nữ sát thủ nhận 10 nén bạc, một số tiền khổng lồ.

Vùi xác Trương Ba xong, hai ả chọn nghỉ nơi đồng không mông quạnh, ngoặt sang hướng Tây, dự định đến huyện Nam Sách, đến Ninh Hải và theo thuyền buôn chờ sẵn ngược dòng Phú Nông, vào Xích Giang về lại La thành.

Chương toát mồ hôi trước số lượng gian tế b·ị b·ắt giữ và thủ đoạn hành động của những nữ nhân chân yếu tay mềm. Anh yêu cầu công an các huyện kết hợp với q·uân đ·ội địa phương lùng sục gắt gao, quyết nhổ bỏ tận gốc gian tế khi năm hết Tết đang đến gần.