Chương 555: Vị khách không mời
Như ý định trước đó, Các lão tướng đã soạn thảo kế hoạch t·ấn c·ông các sứ quân cùng lúc tương đối tỉ mỉ. Mục tiêu chính là châu Đại Hoàng cũ, hướng nghi binh sẽ do Bàn Phù Sếnh và Phùng Hiền đảm trách, t·ấn c·ông La thành từ hai hướng Bắc và Tây. Đồng thời, cánh quân của Trương Văn Long, Hoàng Ngưu, Phạm Sáng đang ở Sơn Nam Hạ sẽ đảm trách nghi binh quân Trường Châu trước khi tung ra đòn quyết định. Thời gian dự kiến diễn rư chiến dịch là 3 tháng, huy động 3 vạn quân chính quy và khoảng 2 vạn quân địa phương, dân binh. Trong trường hợp tình hình trên chiến trường thuận lợi, bọn Sếnh và Phùng Hiền sẽ có sự hỗ trợ của Phạm Cự Lượng, bao vây ba mặt, tiêu diệt sứ quân tại La thành.
Song người tính chẳng bằng trời tính.
Trung tuần tháng Chạp, càng gần Tết tiết trời càng lạnh.
Chỉ còn vài ngày nữa là 23 tháng Chạp, Chương hí hoáy ngồi ghi chép để ban thưởng trong quân như mọi năm bỗng thị vệ vào bẩm báo, bên ngoài cổng điện có một nhà sư già xin được yết kiến Vạn Thắng vương. Chương dừng bút, ngẩng lên hỏi:
- Thiền sư Sùng Phạm ư? Mời vào, mời vào.
Thị vệ thưa:
- Dạ không ạ! Vị đại sư đó tự giới thiệu là Nguyễn Minh Không bên châu Đại Hoàng cũ. Ông ấy nói từng có giao tình với Lý Thái sư lúc còn ở thành Sơn Tây ạ.
- Nguyễn Minh Không à? Ta chưa từng nghe tên người này. Ông ấy già lắm hả?
- Dạ, tuổi cũng phải ngoại lục tuần đấy ạ. Trông ông ấy rất khắc khổ.
Chương gật gù:
- Ông ấy chẳng quản ngại đường xa đến tận đây, già như vậy chắc thông tuệ nhiều lẽ. Có khi biết Thiền sư Sùng Phạm với Khuông Vạn Thái sư đấy. Mời ông ấy vào điện.
Thị vệ quay trở ra, được vài bước Chương gọi giật lại, hỏi:
- Ông ấy quen Lý Thái sư?
- Dạ, ông ấy nói như vậy ạ.
- Vậy chờ một tí, để ta thay y phục ra đón.
Nhã Lâm đem y phục cho Chương thay, một bộ thường phục. Nàng hỏi:
- Sao Đại Vương phải thân chinh ra mời ạ?
Chương cười:
- Ông ấy từ châu Đại Hoàng đến, ta cần làm thân với giới sư sãi địa phương. Tốt mà.
- Vậy Đại Vương nên vận y phục cho trang trọng, sao lại xuề xoà được? Phải tỏ rõ uy nghi cho bọn họ mới được.
Chương phẩy tay, gạt đi:
- Nắm được tăng sư là nắm được phần hồn của dân, em quên hả?
- Vậy để em mời Hoàng hậu ra tiếp cùng Đại Vương.
Chương tất tả chạy ra ngoài cổng làng, từ xa, anh trông thấy vị sư già dáng khổ hạnh đứng cạnh bốt gác.
- Mời Minh Không Đại sư vào điện, Đại Vương đang chờ ạ.
Minh Không Đại sư nhìn Chương, ông chắp tay cúi đầu, nói rằng:
- Đại Vương! Xin ngài đừng giễu bần tăng. Bần tăng tuy tuổi cao nhưng hai mắt vẫn còn tinh tường lắm.
Chương ngạc nhiên nhìn lại y phục một lượt. Minh Không Đại sư lại nói:
- Chiếc áo không làm nên thầy tu, khí chất đế vương nào có thể bị che phủ bởi một y phục được chứ?
Chương cười mà rằng:
- Những đại sư ta từng gặp đều giống nhau ở một điểm, ấy là thông tuệ. Thật đáng học hỏi. Mời Đại sư vào.
Minh Không Đại sư chắp hai tay, hơi cúi đầu:
- Bần tăng từ xa đến không có hẹn trước, lại được Đại Vương ra tận cổng đón, bần tăng lấy làm cảm động.
Chương và Thiên Bình ngồi đối diện với Minh Không Đại sư, sau những câu chào hỏi xã giao. Minh Không Đại sư lấy ra một cái hộp gỗ rất nhỏ, hộp toả ra mùi thơm dễ chịu, nói rằng:
- Thưa Đại Vương! Đây là món quà bần tăng dâng lên Đại Vương, xin ngài nhận cho.
Triệu Nhã Lâm nhận hộp gỗ, Minh Không Đại sư giải thích:
- Trong hộp này có 3 viên Hoàn hồn đan dược do chính bần tăng đã luyện thành từ những loại dược liệu quý. Hoàn hồn đan dược chỉ dùng cho nam nhân lúc ốm đau bệnh tật, cần hồi phục sức khoẻ mau lẹ đó ạ.
Chương cảm tạ. Minh Không Đại sư lại lấy ra một hộp gỗ khác, có phần đơn sơ hơn, trình nói:
- Trong hộp này có 5 viên Cửu hồn đan được, dành cho nữ nhân của Đại Vương. Đan dược này xem như thuốc bổ, đả thông kinh mạch nên phù hợp dùng cho nữ nhân có luyện võ. Còn như nữ văn nhân dùng sẽ bị ngứa ngáy do tác dụng đó ạ.
Chương nhận cả hai món quà, anh tủm tỉm cười, hỏi Đại sư:
- Mong Đại sư bỏ qua nếu ta thất lễ, Đại sư chẳng quản đường xá xa xôi chẳng thể chỉ tặng ta những viên thuốc quý. Có điều gì Đại sư cứ nói thẳng, nếu giúp được cho Đại sư, ta sẵn lòng.
Minh Không Đại sư đứng dậy, chắp hai tay cung kính hỏi rằng:
- Đại Vương có thể cho phép bần tăng bắt mạch cho ngài chứ ạ?
Chương thoáng ngạc nhiên nhưng mau chóng đồng ý. Minh Không Đại sư bước đến bắt mạch cho Chương. Trở về chỗ cũ, Đại sư nói:
- Thưa Đại Vương, chừng dăm này nữa Đại Vương sẽ lâm bệnh.
Thiên Bình vừa nghe vậy định đứng dậy nhưng bàn tay Chương đặt trên tay nàng khẽ bóp nhẹ một cái. Anh tươi cười mời Minh Không Đại sư giảng giải rõ hơn. Đại sư chậm rãi thưa:
- Mạch của Đại Vương không đều. Hẳn gần đây có nhiều điều khiến Đại Vương lao tâm khổ tứ. Thưa Đại Vương, bần tăng biết Đại Vương được trời Phật phù hộ, có lòng nghĩ đến bách tính. Bần tăng mạo muội xin yết kiến, việc đầu tiên chính là dâng biệt dược giúp Đại Vương mau hồi phục.
Chương nghe xong liền nói:
- Y thuật của Đại sư cao siêu như vậy, liệu có thể truyền dạy đôi chút cho đại phu của ta có được không?
- Bần tăng không dám nhận bản thân y thuật cao siêu.
Chương xem như Minh Không Đại sư ngầm đồng ý bèn gọi Quan Lam Giang lại gần, nói Lam Giang hãy học hỏi cách làm đan dược, bào chế ra loại biệt dược tương tự cấp phát cho binh sĩ, công dụng bằng vài phần thứ Minh Không Đại sư làm ra cũng quý rồi.
- Minh Không Đại sư! Ta đồ Đại sư đến Vạn Xuân hẳn còn có điều hệ trọng cần tỏ bày. Mời Đại sư tự nhiên.
Minh Không Đại sư nói:
- Thưa Đại Vương, bần tăng bao năm quan sát tinh tượng, thấy rằng sắp tới đất trời đổi thay, ngày thành đêm, vật đổi sao dời, tai ương theo đó mà thi nhau kéo đến. Cũng bởi theo dõi sát sao tinh tượng, bần tăng mới dám đồ Đại Vương có thể gặp trọng bệnh. Thưa Đại Vương, ngài nối nghiệp vương triều Lý, lại có lòng khoan hoà, nghiệp lớn sẽ thành trong năm tới. Sức khoẻ của Đại Vương gắn liền với non sông gấm vóc.
Chương tủm tỉm cười, nói với Đại sư:
- Minh Không Đại sư! Ta vẫn chưa nghe đề đạt nào cả.
- Bần tăng không thỉnh cầu cho bản thân, thưa Đại Vương, nay mai Đại Vương động binh đánh Sứ quân Ngô Thiên Sách, cúi xin ngài giơ cao đánh khẽ. Bách tính Trường Châu vốn hiền lành, chăm chỉ, đều là lương dân. Bần tăng thỉnh cầu Đại Vương đối xử khoan dung, độ lượng với dân Trường Châu như đã làm với bách tính Sơn Tây quy thuận.
Chương liền gật đầu, anh nói:
- Ta đồng ý với Đại sư. Bách tính Vạn Xuân là bách tính của ta, ta chỉ đánh bắt những kẻ cầm đao kiếm chống lại ta, song… đó cũng là việc bất đắc dĩ. Ta luôn lấy nhân trị quốc làm đầu.
- Thưa Đại Vương, địa hình Trường Châu có đủ sông ngòi, đất bằng và núi non. Thiên Đức quân sức mạnh vô song, chẳng khó để bình định. Tuy vậy, Đại Vương chưa nên chĩa mũi nhọn vào Trường Châu lúc này, cái lợi tuy có nhưng ít.
Chương giữ nét mặt bình thản, anh chậm rãi nói:
- Trữ quân tại La thành là mục tiêu ta cần trừ bỏ! Sứ quân ở Trường Châu ta không để vào mắt.
Minh Không Đại sư chắp tay mô Phật, giọng đều đều:
- Đại Vương có thù riêng hận chung với Trữ quân cả thiên hạ ai ai cũng biết. Đại Vương tài trí địch muôn người, quần hùng nể sợ, ai ai cũng tỏ. Nay Đại Vương động binh, trông qua thiên hạ đoán quân Thiên Đức đưa đại quân sang sông đánh Trữ quân. Kẻ có trí lại chẳng cho là như vậy, Đại Vương có hay chăng?
Chương nhíu mày không đáp, anh mời Đại sư nói tiếp:
- Bất cứ mưu sĩ nào có hiểu biết trong thiên hạ, theo sát tình hình chiến sự Vạn Xuân hàng chục năm qua đều biết Đại Vương liệu sự như thần, hành binh mau lẹ, bất ngờ và luôn chiếm thế thượng phong, định đoạt chiến trường và tính mạng tướng sĩ đối phương ngay từ lúc khởi sự. Thiên hạ nghĩ Đại Vương sẽ đánh La thành, đại binh dồn cả về mặt ấy song thực tế… Trường Châu mới là mục tiêu thực sự của ngài. Ngài thu hút sự chú ý của thiên hạ về La thành, đồng thời đưa trọng binh t·ấn c·ông Trường Châu.
Chương không đổi sắc mặt, anh nói:
- Lời vừa rồi của Đại sư thật có lý.
Minh Không Đại sư lại nói:
- Ba quân Trường Châu đã sẵn sàng tử chiến, thổ binh Đà Bắc đã xuất hiện ở Trường Châu và cả quân Đỗ Động Giang, Nguyễn Ninh vương. Bần tăng nghĩ Đại Vương hẳn đã biết. Thiên Đức t·ấn c·ông Trường Châu, bể máu đổ ra. Với sức mạnh hiện có, Đại Vương vẫn sẽ thắng nhưng thiệt hại cả hai bên, nhất là bách tính Trường Châu sợ là không thể đếm xuể. Bần tăng không yên lòng, muốn đem những điều đã biết tâu lên, mong Đại Vương suy xét.
Chương giả vờ ngạc nhiên:
- Nói vậy Ngô Thiên Sách chuẩn bị tốt đấy chứ? Nguyễn Ninh vương giúp ông ta, như vậy ta t·ấn c·ông La thành càng thuận lợi. Trời giúp ta.
Minh Không Đại sư trình bày thêm đôi điều, mong muốn Chương không nên động binh với Trường Châu vì Ngô Thiên Sách chuẩn b·ị đ·ánh đến cùng với quân Thiên Đức bằng tất cả nguồn lực hiện có. Bách tính Trường Châu đã được huy động tham gia vào cuộc chiến tiềm tàng, bởi vậy, một khi Thiên Đức nổ súng, hàng vạn người Trường Châu vốn chỉ cầm cuốc, cầm cày sẽ bỏ mạng oan uổng.
Chương lắng nghe nhưng không để lộ bất cứ ý định nào. Anh mời Minh Không Đại sư ở lại, song Đại sư chỉ xin dùng bữa cơm chay.
Phạm Tu và Lý Đạo Thành hay tin Minh Không Đại sư ở làng Vạn Xuân vội đến gặp. Sau đó, Đại sư cùng hai vị lão thần đến Linh Sơn cổ tự thăm Khuông Vạn Thái sư.
Một mình ngồi trong thư phòng đầy những hoạ đồ treo quanh sa bàn, Chương ngả lưng, gác chân lên bàn làm việc, đôi mắt khép hờ, suy nghĩ mông lung những lời Minh Không Thiền sư đã nói trước đó. Gọi bọn Trần Minh Dũng, Trần Nhật Tôn đến báo cáo, Chương biết các đơn vị Thiên Đức đang tiến hành chuyển phần lớn lực lượng chủ lực về phía bờ Tây sông Xích Giang. Anh lệnh Trần Minh Dũng truyền tin đến các đơn vị tạm thời hạ trại chờ lệnh mới.
Thiên Bình đem canh vào, giục Chương uống. Nàng hỏi:
- Anh quyết việc gì là làm cho kỳ được, trước đó đều toan tính cẩn trọng mọi lẽ. Lần này huy động đại quân lại dừng ngang, chẳng lẽ những gì Đại sư Minh Không nói khiến anh thiếu tự tin?
Chương đặt cái bát lên khay, liếm môi:
- Một việc lặp đi lặp lại sẽ trở thành thói quen và bọn họ nhận ra vài thói quen của anh. Phải biết bên cạnh những Ngô Thiên Sách, Trữ quân… bây giờ có nhiều mưu sĩ phương Bắc. Bọn họ đang ra sức thể hiện bản thân hòng tìm chỗ đứng trong hàng ngũ cấp cao của họ Ngô hay họ Nguyễn. Một ông sư nhìn ra được ý đồ thật sự của chúng ta, có nghĩa kẻ khác đã trông thấy.
- Vậy anh trù liệu ra sao?
Chương kéo Thiên Bình ngồi xuống, nói nhỏ:
- Lộng giả thành chân! Anh cần điều chỉnh kế hoạch lại một tí là được. Em sẵn sàng lên đường chứ hả?
Thiên Bình khẽ gật, nàng cầm một tờ giấy trong bản kế hoạch lên, xem lướt qua:
- Anh vẫn chưa định ngày?
- Khâm Thiêm Giám cho hay thiên tượng sẽ xảy ra sự lạ trong vài ba hôm nữa. Anh vẫn đang chờ tin từ Nguyễn Bình Khiêm rồi mới quyết định ngày giờ động binh.
- Ồ! Từ bao giờ chồng em lại tin vào các thầy tướng số như vậy?
Chương không trả lời, anh đưa cho Thiên Bình xem các bản báo cáo mới nhất được gửi về từ Sơn Nam Hạ. Thiên Bình đọc đến đâu ngạc nhiên đến đó. Theo tin cấp báo. thành Bình Kiều tại châu Thanh Hoa, lị sở của Sứ quân Đoàn Nhật Khanh bị quân Lâm Phồn vây ráp trong nay mai. Quân Lâm Phồn rất đông, ước tính đến hơn 3 vạn.
Lâm Phồn nằm ở phía Nam châu Thanh Hoa, cách thành Bình Kiều gần 400 dặm đường. Bao năm nay, quân Lâm Phồn chỉ quấy quả vùng đất rộng phía Nam. Năm nay mùa hè h·ạn h·án, sau đó lại n·gập l·ụt khiến dân Lâm Phồn thiếu lương thực. Bởi quân dân đều đói, quân Lâm Phồn quyết định Bắc tiến với sự ủng hộ của mấy vạn dân. Các đạo quân thuộc quyền Đoàn Nhật Khanh trấn tại đất Hoan Châu, vùng mới khai hoang ít lâu, bị bức rút. Quân dân Lâm Phồn tiến đến đâu là c·ướp phá lương thực tới đó, tình cảnh vô cùng hỗn loạn. Dân chúng Hoan Châu phải trốn lên rừng hoặc chạy nạn về phía Bắc.
Đoàn Nhật Khanh sai sứ giả cầu cứu các sứ quân như Ngô Thiên Sách, Nguyễn Ninh vương, Trữ quân, Đỗ Thục song chẳng nhận được hồi âm. Chẳng sứ quân nào chịu giúp Đoàn Nhật Khanh vì họ đương lo đối phó với cuộc t·ấn c·ông tiềm tàng của Thiên Đức.
Dân châu Thanh Hoa chạy nạn đến Sơn Nam Hạ, quân Thiên Đức thu nạp, dựng lều tạm và cấp lương thực cho họ. Tôn Cường, mưu sĩ của bọn Trương Văn Long nhận định, Đoàn Nhật Khanh cầu viện Thiên Đức là chuyện sớm muộn, nếu không muốn m·ất m·ạng vào tay đám giặc phương Nam.
Nếu Hoa quốc coi Giao Châu cũ, nay là Vạn Xuân, là xứ man di cần cai trị thì Lâm Phồn, vương quốc phía Nam Vạn Xuân bị gọi là man mọi, đều là cách gọi miệt thị các tộc người sinh sống ở Vạn Xuân và Lâm Phồn. Hoa quốc từng cai trị dân Giao Châu hàng trăm năm nhưng không chính thức cai trị Lâm Phồn vì dải đất ven biển ít tài nguyên, đất đai cằn cỗi, sắc dân phức tạp. Thay vào đó, chính quyền Hoa quốc chỉ đặt một lị sở nhận cống nạp của vương triều thứ tư do một người tên Luật Đa La Bắt Ma dựng lên. Người kế tục hiện tại có ngoại hiệu là Phạm Phan Chí, trưởng nam của Luật Đa La Bắt Ma.
Thiên Bình hỏi Chương:
- Anh tính sao?
- Tuy anh rất muốn em thống lĩnh ba quân trợ giúp Bình Kiều nhưng nghĩ kĩ thì… đôn đốc quân lương ở Siêu Loại sẽ phù hợp với bà chửa hơn là chinh phạt.
- Nói bình đẳng thật khó vì anh không phải chửa, toàn những lúc em mang thai thì đánh nhau to, chán không tưởng.
- Chiến cuộc còn nhiều, em phải gương mẫu cho chị em đẻ nhiều mới được. Thôi, đi nghỉ đã nào.
Chiều 23 Tết, Chương cảm thấy trong người không khoẻ bèn sai người đun nồi nước lá tắm rửa qua loa. Anh nghĩ lời tiên liệu của Minh Không Đại sư bắt đầu ứng nghiệm.