Chương 560: Đối sách ở Thượng Sơn
Đứng trên vọng gác căn cứ Thượng Sơn, Chương trông thấy kì hiệu Đại Vũ và nhiều kì hiệu khác bay phấp phới trong nắng sớm.
Tôn Toàn Hưng vô cùng tự tin, muốn trêu ngươi Lý Quang Minh bèn tiến quân hạ trại cách Thượng Sơn chỉ 5 dặm về phía Bắc, thường cho một toán quân khinh kị khiêu khích, dụ Lý Quang Minh ra giao chiến. Đã mấy lần Lý Quang Minh cử những toán binh dò xét doanh trại của Tôn Toàn Hưng song bất thành. Bằng cách nào đó, các toán thám thính đều bị phát hiện từ sớm, vài loạt đạn tương đối chính xác dội đến khiến quân thám thính tử thương. Lý Quang Minh chưa tìm ra đối sách loại bỏ quân cảnh giới trên cao của Tôn Toàn Hưng, chỉ còn cách đóng kính cổng trại không giao chiến, mặc đối phương khiêu khích.
- Binh sĩ của chúng ở trên những con diều kia ư?
Chương chỉ mấy chấm đen nổi trên nền trời, hỏi Lý Quang Minh.
- Đã ai tận mắt trông thấy cơ cấu hoạt động của những cánh diều đó chưa?
Tả hữu người nọ nhìn người kia, chưa biết trả lời Chương ra sao. Bởi không ai hiểu nên chẳng có đối sách cũng dễ hiểu. Chương hỏi Lý Quang Minh:
- Chẳng lẽ trong quân không ai biết thả diều ư?
Lý Quang Minh bước lên thưa:
- Báo cáo Đại Vương! Chúng tôi đều biết thả diều nhưng chưa từng thấy con diều nào lớn và đem theo người được như vậy ạ.
Chương không nói thêm, anh nheo mắt nhìn xa xăm thêm một lúc. Đoạn Chương với tay rút lấy mấy cọng rơm trên mái tranh của vọng gác, anh tung mạnh vào khoảng không trước mặt, đứng lặng yên dõi mắt trông theo. Lúc sau, Chương chắp tay sau lưng quay trở vào trướng, nét mặt có vẻ ưu tư. Kể từ lúc Chương đến, không khí quân doanh tương đối nặng nề. Đây là lần đầu tiên Chương đến căn cứ Thượng Sơn, cũng là lần đầu anh thăm Trung đoàn 3 Sơn cước. Phàm là tướng sĩ, ai chẳng muốn lập đại công, nở mày nở mặt, có thể thẳng lưng ưỡn ngực trước thống soái ba quân.
Lý Quang Mình ngồi hàng đầu bên trái, Bố Giáp ngồi hàng đầu bên phải. Chương nhìn một lượt tướng sĩ chỉ huy trung đoàn, người nào người nấy vẻ mặt đều hốc hác, lo ra. Chương hỏi chung:
- Các anh có đoán vì sao Tôn Toàn Hưng không vội t·ấn c·ông căn cứ mà hạ trại thi gan không?
Lý Quang Minh liền đáp:
- Báo cáo Đại Vương, lực lượng của hắn không đủ đông. Tôi ước chừng hắn chỉ có khoảng ba nghìn quân dưới trướng, cộng thêm đám lâu la dẫn đường.
Chương gật đầu, anh phàn nàn:
- Hắn không vội là do muốn nắn gân các anh. Bọn chúng muốn xúi giục, chống lưng cho tàn quân, những kẻ có thù với Thiên Đức liên hợp lại. Ngoài đấu sức với bọn chúng còn phải đấu trí nữa. Nhìn các anh xem, mới thua dăm ba trận lẻ tẻ, binh lực chưa hao tổn đã lo đến nỗi đầu bù tóc rối thế này, sao có thể minh mẫn tìm ra đối sách được?
Chương ngoảnh hỏi Bố Giáp:
- Ông có nắm được tình hình dân chúng quanh vùng không?
Bố Giáp trình bày xong, Chương lắc đầu ngán ngẩm:
- Các anh chăm chăm lo đối phó với Tôn Toàn Hưng mà quên mất việc hệ trọng hơn là bảo vệ bách tính. Mất đất có làm sao? Đất nay mất mai đòi lại, người mất đòi làm sao? Chúng ta ở đây dương mắt lên nhìn bọn chúng c·ướp b·óc, hãm h·iếp đàn bà con gái ư? Các anh kéo dài tình trạng này thì dân vùng này thay vì ủng hộ sẽ quay ra oán hận chúng ta mất thôi. Anh Minh, anh phải quán triệt anh em, bà con ở vùng này cũng như gia quyến của anh em ở châu Lạng, Mao Khê hay các vùng khác, phải biết đau xót chứ hả?
Chương bảo Mai Đắc Thắng đem tin tức tình báo thu gọn đưa cho Lý Quang Minh và Bố Giáp cùng xem.
- Đoàn Kính Chí, Dương Trường Huệ dẫn binh nhưng không đem theo nhiều lương thảo, chúng thả cho quân c·ướp b·óc lương thực trong dân. Nay mai đoàn lương thảo của chúng mới tiếp ứng, tuy vậy, lương thảo cấp cho hơn hai vạn quân đồn trú lâu dài sẽ cần số lượng lớn nhưng chúng chỉ dùng hai, ba chục thuyền nhỏ tải lương. Có khả năng bọn Đoàn Kính Chí cho quân c·ướp b·óc, tự túc lương thực tại chỗ chờ bọn Tô Trung Từ cấp lương chăng? Thật khó mà biết! Việc trước mắt, thay vì đóng giữ trong căn cứ, các anh phải tổ chức các đơn vị chặn đánh, mai phục quân c·ướp lương chứ? Việc đó ông Giáp có làm được không?
Bố Giáp đứng bật dậy, thưa rằng:
- Tôi xin nhận lỗi vì chưa thông tỏ, chỉ lo giữ đất. Ngay bây giờ, tôi sẽ đưa binh đi chặn đánh đám c·ướp lương ạ.
Chương ra hiệu cho Bố Giáp ngồi xuống, anh chậm rãi nói:
- Chúng c·ướp lương ở lộ Tam Giang chứ chưa c·ướp quanh trại đóng quân, đó là chỗ cao tay của Đoàn Kính Chí. Ông tận dụng binh mã thông thạo địa hình tìm cách chặn bắt các toán binh thám thính của Tôn Toàn Hưng là hơn cả. Phải bắt được tù binh, khai thác tin tức mới đoán được ý đồ của bọn chúng. Chúng ta có thể không bảo toàn được tính mạng bách tính trong vùng nhưng phải cho bách tính thấy quân Thiên Đức hành động vì họ. Bách tính không giúp mà quay ra ghét, chúng ta bị tách ra khỏi dân thì chẳng những thua một trận đâu. Đành rằng Tôn Toàn Hưng không đủ lực nhổ căn cứ, vậy ta c·hết dí ở đây chẳng phải tự biến ta thành đội quân vô dụng ư?
Lý Quang Minh nói:
- Quân Sơn cước thề sống mái với Tôn Toàn Hưng. Chúng tôi đã nhận ra sự ấu trĩ của bản thân, xin Đại Vương cho chúng tôi thêm cơ hội, chúng tôi nhổ trại của Tôn Toàn Hưng dâng lên ngài!
Chương khẽ lắc đầu:
- Nhổ trại họ Tôn là cần nhưng phải dùng trí. Ta không lo về lòng dũng cảm của anh em đoàn 3. Các anh ạ, ngoài dũng cảm còn phải mưu trí nữa. Chúng ta không chỉ đánh một trận với Tôn Toàn Hưng mà phải cho hắn hiểu người Vạn Xuân không dễ bắt nạt.
Lý Quang Minh, Bố Giáp, Trương Ma Nị, Giáp Dĩnh Kế, Giáp Dĩnh Trì và Nùng Dân Chính cùng đứng dậy một lượt, cúi xin Vạn Thắng vương chỉ cách phá giặc. Chương nhận ra Trung đoàn 3 Sơn cước toàn chiến tướng và thiếu những con người có khả năng phân tích, nhận định tình huống, đưa ra giải pháp.
Chương gọi Phạm Kính Ân đến giới thiệu với mọi người:
- Tạm thời ta bổ nhiệm Phạm Kính Ân, Trung đoàn phó Trung đoàn 8 Thiết kị, Quân đoàn 2 làm Tham mưu trưởng. Phạm Kính Ân có khả năng tổ chức, nhận định và phán đoán tình hình khá tốt. Cậu Ân còn trẻ, kinh nghiệm trận mạc chưa nhiều nhưng ta tin sẽ giúp sức cho anh Minh, anh Nị.
Chờ cho Phạm Kính Ân làm quen với bọn Lý Quang Minh xong xuôi, Chương nhắc tất cả hướng chú ý lên hoạ đồ Mai Đắc Thắng vừa gấp rút hoàn thành, phân tích cho mọi người cùng nghe. Theo lập luận của Chương, mắt người thường dẫu có tinh tường đến mấy cũng không thể nhìn xa quá mười trượng trong điều kiện thiếu ánh sáng. Trường hợp có trăng và trăng tỏ, đứng trên cao quan sát cũng chẳng thể phát hiện các vật thể ngoài trăm trượng. Đằng này, các toán binh Lý Quang Minh phái đi do thám đều bị đạn đá, đạn lửa dội xuống đầu ở khoảng cách trăm trượng có lẻ. Điều này có nghĩa quân của Tôn Toàn Hưng bằng cách nào đó dùng lửa hiệu kín đáo báo khoảng cách cho quân cảnh giới trên cao. Quân cảnh giới dựa vào tín hiệu chỉnh tầm bắn của Cự thạch pháo. Từ các lập luận trên, Chương khẳng định ngoài sử dụng lửa hiệu thì không có cách nào khác.
- Như vậy, chúng ta phải hỏi cặn kẽ các binh sĩ thám thính đã b·ị t·hương như thế nào, trước khi bị pháo dội xuống có sự lạ nào không. - Chương nói, giọng anh chắc nịch. - Các anh nhìn trên hoạ đồ xem này!
Chương dùng com-pa bằng tre, lấy soái trại Tôn Toàn Hưng làm tâm vẽ vài vòng tròn rồi giảng giải:
- Theo báo cáo anh Minh đã trình bày đêm hôm qua, ta biết được tầm bắn của Cự thạch pháo của Tôn Toàn Hưng khoảng 1 dặm, hơn kém khoảng ba chục trượng. Tương tự cách huấn luyện của pháo binh Thiên Đức dùng kì hiệu hoặc vật chuẩn làm mốc cố định thì Tôn Toàn Hưng cũng phải có vật chuẩn. Địa hình phía Bắc căn cứ trống trải, hầu như không có vật chuẩn mà Cự thạch pháo như thể có mắt nên ta suy luận theo hướng này.
Chương dùng phấn trắng, thước kẻ vẽ lên bảng đen. Anh nhấn mạnh từng câu từng chữ:
- Tôn Toàn Hưng phải bố trí quân dùng lửa hiệu ngoài tầm bắn của Cự thạch pháo. Lúc ta đưa ra giả thuyết này anh Ma Kê có nói, nếu binh sĩ phương Bắc ẩn nấp, đốt lửa hiệu trong ống tre, ống bương có đục lỗ hướng về bản trại thì chúng ta không phát hiện lửa hiệu trong đêm. Ta suy nghĩ, tiến hành thực nghiệm và thấy rất có khả năng. Quân cảnh giới trên diều dựa vào lửa hiệu báo cự li.
Bố Giáp băn khoăn:
- Chúng tôi không phát hiện hầm hố nào quanh trại quân của chúng.
Chương gật đầu, nói rằng:
- Không nhất thiết phải đào hầm hố ẩn nấp, chúng có thể chọn bụi cây, bụi cỏ, gò đống… náu mình. Chỉ là ta chưa nghĩ ra cách thức chúng phát hiện trinh sát của ta mỗu khi tiếp cận. Bọn Tĩnh Mịch Thiền sư và tàn quân Ngô Tất Sắc hẳn đã cung cấp thông tin về uy lực và tầm xa của thần công, vì vậy chúng mới hạ trại cách 5 dặm.
Bố Giáp lại hỏi về quân sĩ cảnh giới trên các con diều, làm thế nào Tôn Toàn Hưng có thể đưa người lên đó?
- Các anh đều biết diều phải ngược gió mới bay cao được. Bây giờ là mùa hè, hướng gió khác với mùa đông, các anh có thể hỏi các cụ cao niên Thượng Sơn. Các cụ sẽ nói cho các anh dựa theo kinh nghiệm, còn ta sẽ chỉ cho các anh bằng kiến thức khoa học.
Bố Giáp ngồi ngẫm nghĩ một lúc, ngập ngừng hỏi:
- Có phải… Đại Vương muốn nói gió mùa Đông Nam đang thổi vào mùa này không ạ? Ban nãy trên vọng gác, tôi trông thấy Đại Vương kiểm tra hướng gió.
Chương nhoẻn miệng cười, anh nói:
- Nhìn cờ là biết hướng gió, ta chỉ thuận tay mà thôi. Cha ông chúng ta ngàn đời là chủ đất này, các anh đánh giặc phải học hỏi cha ông, nhất định phải như vậy.
Phạm Kính Ân giơ tay xin phép phát biểu:
- Có phải Đại Vương muốn ám chỉ gió mùa mùa hè nóng ẩm mưa nhiều, mưa thì diều sẽ vô tác dụng có phải không ạ?
- Cậu nghĩ sao? - Chương khịt mũi.
Phạm Kính Ân tự tin thưa:
- Báo cáo, tôi có hỏi anh Hổ, anh Hổ có dạy lúc mưa gió tầm nhìn hạn chế, pháo binh lại bắn không nhìn nên sẽ dựa vào âm thanh quy ước ạ. Mấy hôm trước Đại Vương hỏi cặn kẽ bên anh Yết Kiêu về diều giấy có thả vào ngày mưa được không? Và khi giao chiến với Dương Trường Huệ có gặp mưa hay không ạ.
Chương khẽ nhún vai, anh thả mình xuống ghế, nói rằng:
- Trong khi chúng ta chưa chế ra v·ũ k·hí hạ những con diều ở trung quân của đối phương thì dựa vào thời tiết mà phế bỏ đôi mắt của bọn chúng đi. Các anh nên thảo luận kỹ càng và đừng quên một chi tiết, đại bộ phận quân phương Bắc là người Vân Nam. Người Vân Nam chưa chắc là Hán tộc và họ có thần phục bọn Đoàn Kính Chí hay không? Ta đã trao đổi ý này với Yết Kiêu, nhắc Yết Kiêu lưu tâm. Sở dĩ ta không điều quân tinh nhuệ đang ở châu Hoan lên chống giặc là bởi ta tin tưởng các anh thừa sức nện bọn giặc cỏ này một trận nên thân. Các anh phải nghĩ nhiều hơn trước khi hành động và đừng để những gì các anh thấy ảnh hưởng đến khả năng suy luận.
Lý Quang Minh vâng dạ rồi hỏi:
- Bọn chúng có hoả khí hệt như chúng ta, bẩm Đại Vương, ngài có đối sách gì xin mách cho bọn thuộc hạ.
- Anh nhắc đến quả nổ bọn chúng dùng ư?
Chương nhìn tả hữu, mọi ánh mắt đều chờ đợi lời của anh.
- Ta đã kiểm tra thương binh và thấy rằng mức độ sát thương của các quả nổ không lớn. Các anh dùng lựu đạn tre thành thục chẳng lẽ không hiểu nguyên lý ư? Quả nổ của chúng dễ dàng bị hoá giải bởi khiên gỗ, chưa nói ba quân đều trang bị khiên bọc sắt. Nghe một t·iếng n·ổ cứ nằm sát xuống đất, dùng khiên che chắn rồi trườn chéo sang hai bên mà tránh. Tuy ta chưa có thống kê nhưng khả năng một quả đạn rơi trúng người một binh sĩ là rất thấp. Trong tay các anh có thần công, có lựu đạn, có Hoả pháo mạnh hơn chúng. Dùng như thế nào cho có hiệu quả thì các anh phải suy tính.
Chương đứng dậy làm vài động tác thể dục, anh cười mà rằng:
- Việc còn lại giao cho các anh cùng bàn tính, ta đã đưa ra các gợi ý rồi, chẳng lẽ ta làm thay các anh luôn ư? Ta tin các anh thừa sức làm gỏi Tôn Toàn Hưng.
Đoạn Chương chỉ vào bọn Mai Đắc Thắng, Ma Kê, Vi Thọ Kỳ, Nguyễn Địa Lô, ra lệnh:
- Các anh theo ta hàng ngày cũng học hỏi được vài điều, đến lúc góp sức, góp ý với anh em ở đây. Trung đoàn 3 Sơn cước đánh cận chiến hay luồn rừng làm thầy người khác, song còn hạn chế lúc tác chiến đồng bằng với một đối thủ ngang tầm. Ta không muốn ba quân truyền tai nhau rằng Trung đoàn 3 Sơn cước dẹp bọn Tôn Toàn Hưng nhờ có ta. Ta ở đây quan sát và chờ đợi tin thắng trận.
Để tướng sĩ cùng bàn luận và đưa ra đối sách, Chương tranh thủ chợp mắt trong đại bản doanh sau một đêm thức trắng.
Thiên Bình bụng to vượt mặt, Nhã Lâm lộ bụng bầu, Lam Khuê và Uyển Như mới sinh nên chuyến đi này ngoài Quan Lam Giang còn có Dương Yên Thư theo hầu cận.
Chương đối đãi bình thường với Quan Lam Giang như trước đây dù cô nàng là người của Chương theo các nghĩa. Quan Lam Giang ít nói nhưng nhanh ý. Còn Dương Yên Thư, cô gái Đằng Châu, được Uyển Như tiến cử nên Chương đồng ý cho đi cùng dù chưa biết bố trí cô nàng vào việc gì.
- Anh Lý Quang Minh có dặn chúng em, khi nào Đại Vương tỉnh giấc thì bẩm báo với ngài, các anh ấy đã thống nhất kế sách đối phó với Tôn Toàn Hưng ạ.
Dương Yên Thư đưa cho Chương tờ giấy chi chít chữ ngay khi anh vừa tỉnh giấc. Chương nhoẻn miệng cười, không vội xem. Anh nói:
- Có đối sách là Tôn tặc tiêu tùng. Có gì ăn không nhỉ?
Quan Lam Giang chỉ chờ có vậy, mau chóng bê mâm cơm chuẩn bị sẵn. Chương ngồi xếp bằng tròn đánh chén một lèo ba bát cơm, thi thoảng lại giục hai cô gái ăn mau. Sau bữa cơm, Chương mới đọc kế sách do Lý Quang Minh trình lên, anh đưa lại cho Dương Yên Thư và dặn:
- Em hãy đọc, ghi nhớ rồi đưa cho Mai Đắc Thắng.
Chương thay y phục, đảo một vòng quanh căn cứ Thượng Sơn trước khi đến thăm một số cụ cao niên có tiếng nói trong làng Thượng Sơn.