Chương 584: Ma pổ da!
Ngay lúc Nguyễn Địa Lô vừa khai hoả, âm thanh ồn ào trong quân doanh im bặt, lửa tắt ngúm, chả mấy chốc quân doanh Xóm Trại chìm vào bóng tối. Tiếng thanh la khua tứ phía, hư hư thực thực, ba quân Thiên Đức từ các vị trí mai phục, đón lõng nhất loạt đổ ra hò nhau đuổi bắt các toán thổ binh.
Vương Côn Sơn cùng toán thân binh vài mươi người ở hướng chính diện hăng hái hơn cả, quyết chí lấy mạng thổ binh Mường Động trả thù cho anh em binh sĩ t·ử t·rận trước đó. Hướng bờ sông ở mé tay trái, Phùng Nguyên Hoàn chỉ huy vài trăm khinh kị chạy men theo sông Hắc về phía Bắc nhằm ngăn cản thổ binh bơi qua sông trốn mất. Bên cánh phải, Bố Giáp và Kiều Quân Kỷ mỗi người đem theo hơn ba mươi tinh binh luồn rừng nhanh hơn đi trên đất bằng, vừa truy vừa gõ chiêng đánh động.
Cánh đồng lúa ven Xóm Trại phút chốc đen đặc những người là người nhưng tuyệt không có lấy một ánh đuốc. Kẻ trốn người truy đều dưới bóng trăng.
Chương vận giáp trụ, leo lên tuấn mã phóng vọt ra khỏi quân doanh sau Vương Côn Sơn một quãng không xa. Dương Yên Thư vận y phục lụa màu xanh thiên thanh, tay cầm trường côn cùng bọn Vi Thọ Kỳ hộ tống Chương.
Nguyễn Địa Lô không vội tham gia truy kích, anh chàng chạy đến kiểm tra hai mục tiêu đã b·ắn h·ạ. Mục tiêu thứ nhất m·ất m·ạng bởi viên đạn trúng bả vai, xuyên từ sau ra trước. Mục tiêu thứ hai b·ị t·hương, viên đạn trúng vào bắp đùi, về sau mới biết đó là Tôn Viết Văn. Tôn Viết Văn nằm sấp nhịn đau giả c·hết, chờ Nguyễn Địa Lô lại gần, bất thần lật người vung một đường kiếm nhằm đoạt mạng đối phương. Nguyễn Địa Lô từng nhiều lần theo hộ vệ Chương, cảnh giác luôn có thừa nên đường kiếm của Tôn Viết Văn chém vào hư không. Địa Lô tung cước đá văng thanh kiếm, dí nòng súng hãy còn ấm nóng vào vết thườn của Tôn Viết Văn, gằn giọng:
- May cho mày ông đây không đánh kẻ ngã ngựa.
Dứt lời, Địa Lô cúi xuống túm cổ áo Tôn Viết Văn, cậu chàng địa phương quân chạy đến giúp sức, thu sạch số tiễn đeo trên lưng Tôn Viết Văn.
- Thằng này cao to, cậu gọi thêm người nữa đưa nó về doanh nhờ Quan đại phu cứu chữa cho nó.
Quan Lam Giang mau chóng gắp viên đạn ra, Tôn Viết Văn gào thét như lợn bị chọc tiết, đau đến mức b·ất t·ỉnh nhân sự. Nhờ được cứu chữa kịp thời, Tôn Viết Văn giữ lại được một mạng.
Vương Côn Sơn đuổi chưa thể bắt kịp được mấy toán thổ binh bởi chốc chốc phải khom người giơ khiên che chắn những mũi tiễn độc bắn trả. Vương Côn Sơn kiên trì bá·m s·át và tấm tắc khen đám thổ binh rút chạy vẫn chưa loạn. Kẻ nọ chạy, kẻ kia quỳ gối giương nỏ bắn chặn đoàn truy binh. Quãng đường truy đuổi ngày một xa, thổ binh thưa dần, một phần vì họ tản nhau ra để chạy, phần bị trúng tiễn phóng ra từ nỏ Liên châu bị loại khỏi vòng chiến.
Dưới ánh trăng khuya, Vương Côn Sơn phát hiện một bóng người tháo chạy, có vài kẻ chặn hậu, đoán chừng đó là kẻ cầm đầu, Vương Côn Sơn hô thân binh cầm khiên bọc đồng nhất tề ào lên đuổi bắt cho kì được.
Bóng người Vương Côn Sơn truy chính là Hà Công Rộng. Rộng đã bắn hết số tiễn đem theo, trong tay chỉ còn thanh trường kiếm nên cắm đầu chạy. Thổ binh hộ vệ ban đầu bá·m s·át gót Hà Công Rộng nhưng tiễn độc đem theo chẳng còn, thổ binh chặn hậu nhanh chóng thất thế khi chỉ còn kiếm trong tay. Một thổ binh chẳng thể chống lại vài binh sĩ Thiên Đức song đa phần không chịu khuất phục. Thân binh Vương Côn Sơn dẫn theo nhất tề dùng trường côn xông vào vụt tới tấp, bắt sống được vài ba chục kẻ. Chương thong dong cưỡi ngựa đến vừa lúc Vương Côn Sơn hực hực khí thế băng ngang một thửa ruộng, nhắm đến gò đất phía trước, định bụng chặn đầu bắt Hà Công Rộng đang chạy trối c·hết.
Đương hăm hở vì sắp bắt được kẻ đầu sỏ, Vương Côn Sơn giật mình bởi sau lùm cây trên gò đất đột nhiên xuất hiện bóng người đứng bật dậy giương cung nhắm vào Vương Côn Sơn. Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, Vương Côn Sơn kịp nhảy sang bên trái né tránh, mũi tiễn sượt qua cánh tay, để lại một vết rách nhỏ.
Vương Côn Sơn còn chưa kịp định thần thì loạt tiễn từ trên gò bắn xuống như mưa. Vương Côn Sơn là một tay có thân thủ tốt, lăn tròn nhiều vòng, tránh được vài mũi tiễn đoạt mạng. Thân binh lúc này kịp đến, nhào tới dùng khiên che chắn, tạm thời cứu Vương Côn Sơn một mạng.
Vương Côn Sơn bật dậy nhìn quanh chẳng còn trông thấy bóng dáng Hà Công Rộng ở đâu thì tức lắm. Ngẩng lên gò, Vương Côn Sơn trông thấy bóng dáng nữ nhân tóc búi cao ngồi trên lưng ngựa giương cung bắn chặn về phía thân binh của Vương Côn Sơn, vừa bắn vừa cất giọng oang oang:
- Ma pổ da! Ma pổ da!
Nghe giọng nữ nhân áng chừng tuổi con mình, Vương Côn Sơn thêm điên tiết, móc quả lựu đạn tre, điểm hoả rồi ném về phía gò đất. Quả lựu đạn đúng ra phải rơi trúng mục tiêu, chẳng hiểu sao lại rơi xuống sườn gò p·hát n·ổ. Tiếng nổ lớn khiến con ngựa cất tiếng hí vang trời, tung hai vó lên trước.
Tôn Ninh Hà bấy giờ mới giật mình kinh sợ, hoảng hốt gò cương không chế chiến mã.
Vương Côn Sơn định điểm hoả quả lựu đạn thứ hai, bỗng cảm thấy cánh tay phải vô lực, buông thõng, hai mắt hoa lên và đôi chân không đứng vững, lảo đảo như người say.
Chương đứng không quá xa chứng kiến mọi sự từ đầu chí cuối. Bóng nữ nhân trên lưng ngựa vừa mất dạng, Chương cũng kịp thúc ngựa chạy đến. Vương Côn Sơn nằm vật ra đất, hơi thở khò khè.
- Thủ trưởng bị trúng tiễn độc của ả tiện nhân kia!
Một thân binh hét toáng lên.
- Xin cho em đuổi bắt ả đó!
Dương Yên Thư xin lệnh, Chương vô thức phẩy tay như thể đồng ý bởi anh đang lo cho tính mạng của Vương Côn Sơn.
Mạng người nào cũng quý nhưng mạng của một số người quý hơn một chút.
Thân binh xác nhận Vương Côn Sơn bị tiễn bắn sượt qua cánh tay, v·ết t·hương nhỏ, máu vừa rỉ ra đã đông lại nhanh đến nỗi Chương không tin vào mắt, đứng như trời trồng trong một thoáng. Đột nhiên Chương túm lấy một thân binh thét hỏi:
- Tiễn độc đâu? Tiễn độc đâu?
Thân binh lúng túng, một người khác nhặt vài mũi tiễn độc hệt như loại Vương Chí Linh gửi về báo cáo.
- Đem mấy thằng kia lại đây, mau lên!
Chương gào lên, chỉ về phía mấy thổ binh vừa b·ị b·ắt. Thân binh của Vương Côn Sơn dường như hiểu ý định của Chương, tù binh bị áp giải đến ngay tức khắc. Thân binh đá vào khuỷu chân, bắt tất cả tù binh quỳ gối. Chương chẳng nói nửa lời, cắm phập ba mũi tiễn lên đùi ba tù binh, trợn mắt, nghiến chặt hai hàm răng rít lên:
- Đếch cần biết chúng mày có hiểu không, nếu người này c·hết thì tất cả chúng mày sẽ c·hết theo, không chừa thằng nào. Thuốc giải đâu?
Chương túm tóc tù binh gần nhất, quát thẳng vào mặt:
- Tao hỏi thuốc giải đâu?
Một binh sĩ Xóm Trại bấy giờ mới hoàn hồn, hiểu ý thượng quan nên quát theo bằng tiếng Mường.
- Nói với chúng nó mau đưa thuốc giải ra, nhược bằng không cắm mỗi thằng một tiễn vào gáy. Mau lên!
Quả nhiên có thuốc giải!
Binh sĩ Xóm Trại thông ngôn xong, lần dưới khố tù binh lấy ra được một viên đan dược đen sì, nhỏ như hạt đậu. Chương chẳng biết đó có phải thuốc giải hay không, sai quân bỏ vào miệng Vương Côn Sơn. Kỳ lạ thay, chẳng mấy chốc v·ết t·hương nơi cánh tay của Vương Côn Sơn tiếp tục rỉ máu, hơi thở cũng đều dần, hai con ngươi không còn trợn ngược toàn lòng trắng nữa.
- Bọn mọi này thật kinh tởm. - Chương thở phào. - Sao chúng lại giấu thuốc giải ở chỗ n·hạy c·ảm thế chứ! Các anh nghe đây, không kẻ nào được hé răng nói rằng ta lấy thuốc giải từ bộ hạ của bọn mọi này cứu ông Sơn. Hãy nói là tìm thấy trong khố của chúng thôi.
Thân binh vâng dạ, người lính Xóm Trại rụt rè hỏi:
- Thưa thượng quan, có cần dịch lời vừa rồi cho chúng nghe không ạ?
Chương nghệt mặt nhìn cậu trai trẻ, cười như mếu:
- Không cần! Cậu mau nói với mọi người lục soát, lấy hết thuốc giải của chúng.
Bấy giờ Chương ngó quanh, giật mình không thấy Yên Thư đâu liền hỏi Vi Thọ Kì đang cầm đoản đao đứng quay lưng cảnh giới gần đó. Vi Thọ Kì đáp:
- Dương tiểu thư được thượng quan cho phép đã dẫn một toán Thân Vệ và thân binh của ông Sơn đuổi theo ả kia.
Chương ngây ra:
- Ta cho đi khi nào?
Đến lượt Vi Thọ Kỳ bối rối. Chương giục:
- Mau đuổi theo! Yên Thư có bề gì ta biết ăn nói sao với Uyển Như?
Vi Thọ Kỳ vội vàng dân binh tháp tùng, vừa đi được một quãng thì Nguyễn Địa Lô bắt kịp. Thật may, cả bọn đi gấp chưa đến 3 dặm nghe thấy đằng trước có nhiều tiếng hò reo vọng đến, Vi Thọ Kỳ sai quân vọt lên trước nắm tình hình, lát sau quân bẩm báo:
- Dương tiểu thư đang đánh nhau với ả tiện nhân bắn ông Sơn ở đằng trước ạ!
- Sao lại có tiếng hò reo nhiệt thành như vậy? Chúng có bao nhiêu quân?
- Một nhúm hơn chục đứa ạ. Dương tiểu thư và ả kia chửi nhau rồi lao vào đánh. Anh em không dám vào trợ chiến vì Dương tiểu thư nói đó là chuyện đàn bà.
Chương nhăn mặt:
- Có chuyện hay như vậy à? Được! Để ta xem con gái xứ Mường Động trên núi đọ tài với nữ nhân Đằng Châu dưới đồng bằng ra sao.
Chương ngoảnh sang hỏi Vi Thọ Kỳ:
- Anh Kỳ! Anh nghĩ ai sẽ thắng đây?
- Dương tiểu thư được truyền thụ Dương gia côn và Bạch Hổ Thần quyền nên… sẽ có lợi thế đó ạ. Tuy vậy… một vài môn võ bí truyền ở các xứ Mường không hoa mỹ nhưng hiệu quả lắm ạ. Tôi thực không dám võ đoán.
- Ồ! - Chương ngạc nhiên. - Nói vậy anh đánh giá cao ả kia. Ta tò mò đấy. Thân mẫu của Yên Thư cũng từng ngang dọc, chả nhớ bà ấy tộc nào nữa.
Chương thúc ngựa phi nước trung, càng đến gần chỗ đám đông tụ tập càng thấy náo nhiệt.
Cứ nghĩ đàn bà lắm chuyện hoá ra đàn ông cũng chẳng kém là bao khi mấy chục thanh niên đứng quây xem nữ nhân thi triển quyền thuật, bình phẩm vô cùng sôi nổi.