Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 619: Hỏa công




Chương 619: Hỏa công

Khói đen dưới hẻm núi Mó Hén bốc cao, ngọn lửa mỗi lúc một lớn.

Sai sót của Bùi Sơn Lâm là giao trận địa cho đội quân mệt mỏi của Trương Bồ sau một ngày đêm rong ruổi, địa hình hai bên hẻm Mó Hén chưa thuộc hết. Bên cạnh đó, số binh Bùi Sơn Lâm để lại trợ giúp Trương Bồ phần đa là dân bị trưng tập làm lính, tinh thần chiến đấu kém, kỉ luật chẳng có là bao đâm ra lúng túng. Kể từ lúc bọn Phan Vỹ dùng hoả công, nhiều kẻ đã tìm đường tháo thân.

Từ trên cao, trông thấy quân Vĩnh Yên thấp thoáng như thể muốn vào hẻm núi, Trương Bồ sai quân lăn gỗ đã, bắn tiễn xuống dưới nhưng chỉ được một lúc, khói từ các đ·ám c·háy che khuất tầm nhìn, lửa quật rát mặt. Chẳng còn trông thấy đối phương, Trương Bồ thét quân bắn loạn xạ xuống bên dưới hòng cản quân Vĩnh Yên.

Bấy giờ Phan Vỹ dùng Cự thạch pháo bắn hàng chục loại niêu, bình, nồi đất nung đựng dầu vào khu vực hẻm núi khiến ngọn lửa cao hàng trượng. Binh sĩ Vĩnh Yên chưa xông lên, thay vào đó tiếp hoả đạn cho quân bắn pháo, quyết đốt trụi hai ngọn núi.

Cuối canh Tư, đầu canh Năm trời bắt đầu đổ mưa nhẹ. Phan Vỹ lập tức hạ lệnh cho binh sĩ Tiểu đoàn 880 ào xuống dòng suối nhỏ cách hẻm núi không xa nhúng mình ướt đẫm, rồi cứ vài người một nhóm, đội lên đầu tấm phên đan từ cây rừng chạy thẳng vào ngọn lửa. Tiểu đoàn 881 chưa kịp xuống suối thì trời mưa lớn, quân tướng vội vã dùng phên tre đầu nối nhau mà chạy. Tiểu đoàn 882 vào hẻm núi sau cùng.

Trời mưa, khói từ đám c·háy r·ừng mau chóng tan biến. Lúc ấy Trương Bồ đang cùng thổ binh từ trên núi đi xuống tránh đ·ám c·háy, thấy trời mưa thì dừng chân, chưa biết trở lên hay đi xuống thì trông thấy tiền quân Vĩnh Yên lũ lượt kéo nhau vào hẻm núi đằng xa, bóng đoàn người lướt nhanh qua đ·ám c·háy đang tắt dần vì cơn mưa đến muộn.

Trương Bồ hô quân đổ từ triền núi xuống chặn đường Tiểu đoàn 880. Quân sĩ 880 gặp địch vẫn không vứt phên che đầu, nhờ đó tránh được vài loạt tiễn. Trương Bồ dàn quân chặn ngang hẻm núi quyết sinh tử một phen. Quãng này triền núi thoai thoải, hai bên nhiều cây rừng, lối đi chỉ rộng chừng một trượng, tính cả những lùm cây lúp xúp bên đường thì chỗ rộng nhất khoang quá ba trượng.

Đội hình Tiểu đoàn 880 dồn lại trong thoáng chốc nhưng mau chóng nghe hiệu lệnh oang oang của chỉ huy, một đại đội dạt sang bên tả, một đại đội sang bên hữu, đại đội còn lại đứng giữa con đường đất.

Trời đổ mưa ào ào.



Trương Bồ tiếc nuối vì không đem theo cung thủ, những mũi tiễn phóng ra từ nỏ Liên châu mới được trang bị chẳng thể làm khó được các tấm khiên bọc sắt hay xuyên qua những tấm phên đội đầu. Nói vậy Trương Bồ cũng gặp may bởi vì trời mưa, quân Vĩnh Yên không thể điểm hoả lựu đạn. Thêm nữa, đội hình hàng dọc trong không gian hẹp không tiện sử dụng lựu đạn nổ.

Hai bên đứng cách nhau độ một tầm tên hằm hè, vừa lúc ấy Tiểu đoàn 881 có Phan Vỹ đến phía sau. Biết bị chặn lối, Phan Vỹ lập tức lệnh một tiểu đội chia làm ba tổ, mỗi tổ ba người sử dụng hoả hổ quấn quanh thanh sắt dài 6 thước, vượt qua khoảng trống do Tiểu đoàn 880 chừa sẵn. Binh sĩ 880 dùng khiên chạy trước che chắn cho ba tổ cảm tử. Chạy một quãng ngắn, binh sĩ dừng lại điểm hoả, chỉ huy các đơn vị lập tức hô xung phong.

Trương Bồ hạ lệnh phóng tiễn, thổ binh vai kề vai chĩa giáo sẵn sàng nghênh chiến.

Hai mươi bảy ống hoả hổ lần lượt phụt ra các mảnh kim loại nhỏ sắc cạnh thay vì phụt lửa. Binh sĩ 880 bấy giờ mới xông đến, hai bên thi nhau dùng giáo dài mà đâm loạn xạ về phía trước trong đêm tối.

Trước mặt là mũi giáo, trên đầu tiễn hai bên phóng lẫn trong cơn mưa. Chẳng biết vì sao con người ta trước khi rời cõi dương gian lại gọi mẹ ơi, mế ơi…

Tiểu đoàn 881 đã nhập trận.

Quân Vĩnh Yên đeo băng trắng trên đầu, ai không đeo thì cứ thế ra sức mà chém, mà đâm.

Trong cơn mưa nặng hạt, mùi máu tanh lẫn với bùn xộc lên, mưa chẳng kịp rửa trôi.

Tiểu đoàn 882 đến nơi chẳng thể nhập trận nhưng ma xui quỷ khiến thế nào chỉ huy tiểu đoàn là Nguyễn Đăng Quang, một gã hay lo xa, lại sai quân khiêng theo mấy khẩu pháo cỡ nhỏ, tầm bắn chỉ độ ba, bốn mươi trượng. Phan Vỹ sau phút trù trừ liền đồng ý cho đặt pháo xuống đường. Nguyễn Đăng Quang chỉ có chưa đầy ba mươi viên đạn đá loại nhỏ, chưa dùng đã hết. Bởi thế lựu đạn nổ được sử dụng, cứ ba quả quấn thành một bó, bùi nhùi điểm hoả xong là bắn luôn. Có quả rơi xuống đất dính nước mưa mà tắt mất, lại có quả nổ trên không và cũng có chùm lấy mạng nhiều người.



Những t·iếng n·ổ lác đác vọng đến từ sau lưng khiến Trương Bồ giật mình, quân thì kinh hoảng. Thêm hàng chục t·iếng n·ổ khác lại khiến Trương Bồ nghĩ có quân Thiên Đức tập hậu. Trời tối lại mưa, chẳng thể trông được xa, bởi thế Trương Bồ hạ lệnh rút quân. Phan Vỹ đốc quân truy hơn hai dặm, vừa qua khỏi hẻm núi thì vuột mất Trương Bồ. Số là Trương Bồ có mấy trăm quân kị, lúc tham chiến ngựa buộc ở quãng rừng thưa, nay tháo thân có ngựa nên thoát được cùng phần lớn quân khinh kị dưới trướng. Thổ binh chạy tan tác, nhiều kẻ b·ị b·ắt giữ.

Qua được hẻm núi, Phan Vỹ thiệt hơn một trăm binh sĩ, vài chục khác b·ị t·hương, gấp rút hành quân với Tiểu đoàn 881 và 882, để 880 lại tuyến sau. Tiểu đoàn 880 thiệt hại non nửa quân số, bắt tù binh khiêng tử sĩ, thương binh quay lại bên kia hẻm núi chọn nơi chôn cất tử sĩ, cứu chữa thương binh. Với những binh sĩ t·ử t·rận được an táng ngoài tiền tuyến, sau sẽ có quân đến cải táng đưa về hậu phương dựa theo thẻ bài bằng kim loại trên t·hi t·hể.

Chôn cất đồng đội xong xuôi, một đại đội của Tiểu đoàn 880 bắt tù binh dẫn đường thẳng đến Cao Sơn. Đó có thể xem là điều khác biệt và tính chuyên nghiệp, tinh thần trách nhiệm của một đội quân mà phần lớn binh sĩ chỉ mới không lâu trước đây còn đối địch với Thiên Đức.

Hai chân thật chẳng so được với vó ngựa, Phan Vỹ đuổi theo Trương Bồ mãi đến trưa, tra khảo tù binh, biết phía trước có bản Voi, Phan Vỹ quyết định sẽ cho quân dừng chân ở nơi đó vì quân đã mệt. Bản Voi nằm ven khoảng rừng thưa cách đường đất hơn hai dặm. Phan Vỹ vô tình chạm trán với tàn quân của Trương Bồ. Vừa trông thấy bóng kỳ Thiên Đức, tàn quân bỏ chạy toán loạn vào rừng, cơm còn chưa kịp ăn. Phan Vỹ mặc kệ, cho quân sĩ ăn cơm thay vì đuổi theo. Bản Voi chuyên nuôi voi và thuần hoá voi rừng thành voi nhà. Thấy trong bản có mấy con voi, thêm ba chục con ngựa thồ và hơn hai mươi chiến mã tàn binh bỏ lại, Phan Vỹ liền nói với già làng cho mượn voi, ngựa chở quân.

Nhìn đội quân mấy trăm người vẫn còn vương mùi máu tanh trên chiến y, già làng vui vẻ giúp đỡ. Quân đông mà ngựa voi có hạn, ai mệt thì lên ngựa, lên voi cưỡi một quãng rồi đổi cho người khác.

Tàn quân cả trăm người trốn khỏi bản Voi thấy quân Thiên Đức đi rồi liền kéo trở lại bản đòi ăn. Bếp hồng đỏ lửa, dân bản phải ngửa một con lợn làm thịt. Cơm chín, thịt thơm vừa ngồi xếp bằng quan nhà sàn chưa kịp đụng đũa, tàn quân lại nghe quân Thiên Đức vào bản lại phải chạy. Đó là đại đội trực thuộc Tiểu đoàn 880. Biết Phan Vỹ mới rời đi trước hơn một canh giờ, quân sĩ chén luôn phần cơm canh tàn binh chưa kịp ăn rồi lập tức lên đường. Không quên dặn dân bản khuyên đám tàn binh tìm đường về bản sinh sống vì không trốn chạy mãi được.

- Mường Động bây giờ thuộc đất Vạn Xuân, người Mường là con dân Vạn Xuân. Vạn Thắng vương, vua của Vạn Xuân không trách tội ai, chỉ bắt cha con Đinh Sơn mà thôi.

Tuyên truyền ngắn gọn thêm vài câu, chỉ huy đơn vị lấy ra một đĩnh bạc trả cho bữa ăn rồi dẫn quân rời đi. Trước khi đến Mường Động, các đơn vị, gồm cả quân Vĩnh Yên, được cấp số bạc không nhỏ dùng để chi trả cho dân bản khi cần trưng dụng thực phẩm, dụng cụ… tướng sĩ phải giữ hình ảnh quân Thiên Đức không phải giặc c·ướp.

Nhắc đến Đinh Công và đội quân trấn giữ tại Mường Cốc sau khi điều Trương Bồ và Quách Cư Dĩ đi thì đầu trống canh Tư lại nghe tiếng pháo hiệu nổ vang. Đinh Công vội ra ngoài doanh trông về đằng Tây, trên mấy đỉnh núi đen thẫm đằng xa xuất hiện những đốm sáng màu đỏ nổi rõ trên nền trời xám nhạt.



Từ Quý Châu có mặt cùng đám mưu sĩ La thành, ai nấy đều lộ rõ vẻ lo lắng.

- Lý Quang Minh sắp t·ấn c·ông, hắn biết ta rút một phần lực lượng. - Từ Quý Châu nhận định. - Sẽ cam go lắm đây.

Hơn nửa canh giờ sau quả nhiên quân canh trên vọng lâu báo có bóng tinh kỳ đỏ sẫm của Thiên Đức dưới ánh trăng lạnh. Chẳng bao lâu sau, một loạt đạn đá rơi vào đoạn lũy mới khắc phục. Quân trong lũy đáp trả cầm chừng vì chưa trông rõ binh lực đối phương.

Sau một loạt đạn như thể thăm dò ấy là khoảng không tĩnh lặng đến rợn người.

Canh Năm vừa điểm, hàng trăm hoả đạn sáng rực trời đêm nhắm đến sườn núi bên trái chiến lũy, chả mấy chốc hàng trăm đống lửa lớn nhỏ bùng lên, tiếp đó Lý Quang Minh đổ thêm dầu vào lửa theo đúng nghĩa đen. Lửa cháy lan quanh một góc chân núi đá, gặp gió lớn, khói đen tạt vào chiến lũy.

Lửa cháy mỗi lúc một lớn, quân Thiên Đức lộ rõ ý đồ đốt trụi một ngọn núi trước cho hàng chục khẩu Cự thạch pháo đơn sơ chuyển làn bắn hoả đạn vào cánh trái đội hình phòng thủ của Đinh Công. Trận địa pháo bên trái của Đinh Công đáp trả bằng đạn đá nhưng không ngăn được hơn ba mươi khẩu Cự thạch pháo phân tán vừa bắn vừa dấn lên. Lửa bao trùm quanh trận địa pháo, buộc Đinh Công phải lùi quân pháo bên trái về phía sau, đồng thời đẩy cụm pháo trấn thủ ở giữa lên sát chiến lũy bắn chặn.

Lực lượng tượng binh Mường Động sẵn sàng nống ra t·ấn c·ông các khẩu pháo thô sơ của Thiên Đức đã hiện rõ trong ánh lửa cháy lan sáng rực một góc trời. Từ Quý Châu khuyên Đinh Công không vội cho tượng binh nống ra vì bên cánh phải tối om, có thể Bùi Thị Xuân ém tượng binh bên mặt đó chờ đợi.

Nửa tuần hương trôi qua, các khẩu Cự thạch pháo của Thiên Đức chỉ còn cách chiến lũy hơn bốn mươi trượng. Bản thân Từ Quý Châu lúc này cũng chưa biết xử trí ra sao vì… bên ngoài lũy hãy còn nhiều hố chông. Với sức nặng của các chú voi, chẳng có ván gỗ nào có thể chịu được. Từ Quý Châu tính đến khả năng đưa bộ quân tràn ra t·ấn c·ông pháo Thiên Đức, song làm vậy, chỉ cần Bùi Thị Xuân từ trong bóng tối xuất hiện cùng hoả khí thì chẳng khác nào đưa mặt cho người ta vả.

Đương lúc căng thẳng, mọi sự chú ý và binh lực sẵn sàng chống quân Thiên Đức tràn vào thì quân canh bên mạn phải đội hình phòng ngự hét toáng lên cấp báo. Quân Thiên Đức đã bắc ván qua nhiều hố chông, chỉ còn cách mặt lũy chưa đầy ba mươi trượng.

Chẳng chờ Đinh Công truyền lệnh, quân pháo án ngữ bên cánh phải và trên sườn núi còn lại thi nhau trút đạn xuống khoảng trống mấy trăm mét vuông hòng ngăn bước tiến của quân Thiên Đức.

Từ Quý Châu lúng túng, chẳng biết bên nào mới là mũi t·ấn c·ông thực, bên nào là nghi binh bởi đến lúc này ngoài hoả đạn, đạn đá bắn ra từ các khẩu pháo đá thì quân tượng bộ của đối phương vẫn chưa xuất đầu lộ diện.