Chương 65: Tứ bề thọ địch
Chiều muộn hôm ấy, Thiên Gia Bảo Hựu quân tập trung trên khoảng đất bằng phẳng trước làng Nhất Vạn trong lặng lẽ, không cờ quạt. Kỵ binh có hơn một trăm đứng hàng đầu, còn lại là bộ binh trang bị giáo dài, đoản đao, mác, câu liêm và số cung thủ ít ỏi chưa đến ba mươi người.
Tin tức này được báo cho Chu Diện và Kiều Công Ngạn cũng nắm được tình hình chỉ sau hơn một canh giờ vì tin phải đi đường vòng. Sau đó, cứ mỗi một khắc, Chu Diện lại nhận được tin, tin nào hữu ích mới chuyển đi. Quân sĩ được lệnh ăn sớm, quân Thiên Đức được cấp thêm thức ăn là thịt muối và cá khô.
Trời nhập nhoạng, Chu Diện nhận tin Thiên Gia Bảo Hựu quân bắt đầu di chuyển về hướng Đông men theo chân núi. Quân thám thính báo về đã tận mắt nhìn và đếm đủ số quân Thiên Gia Bảo Hựu gồm cả kỵ binh trang bị nhẹ là năm trăm hai mươi.
-Tất cả quân sĩ đều đi giày bện rơm, giáo dài và lao mỗi người đều có một, hông giắt đoản đao hoặc gươm, số cung thủ rất ít, không đến ba mươi người ạ.
-Lập tức báo sang sông, ta cần biết giờ xuất kích và kế hoạch có thay đổi gì không?
Trời tối hẳn, Chu Diện nhận tin Thiên Gia Bảo Hựu quân đã vòng qua hẳn phía Đông dãy Linh Sơn, quân không dùng đuốc, khả năng cao là tập kích làng nào đó bên Siêu Loại. Hơn một khắc sau đó, Chu Diện nhận tin cả ba làng Vạn đều không có một ánh đèn, toàn bộ tĩnh lặng.
-Hừ! Bọn này cũng không tệ, chúng tắt đèn chính là phòng bất trắc. - Chu Diện nói với Khoát. - Ta dẫn tiền quân, ông hậu quân. Đám Thiên Đức đi lẫn với chúng ta, hai kèm một. Ông hiểu ý ta chứ?
-Tuân lệnh!
-Đi sắp đặt đi, chờ lệnh của Tả tướng quân thì xuất phát. Nói với bọn Thiên Đức hãy chuẩn bị kỹ càng và nhất nhất theo hiệu lệnh, không được tuỳ tiện hành động. Trong khi hành quân, không được nói, không dùng lửa, dặn kỹ.
-Rõ!
Từ bìa rừng phóng tầm mắt nhìn về hướng Bắc chỉ thấy vài khối đen lớn nhỏ bằng bàn tay nổi trên nền trời xám xịt, đó là những làng mạc đang nằm im lìm trong đêm.
Đầu giờ Hợi, Chu Diện nhận được mật hiệu ám chỉ tinh binh dưới trướng Tả tướng quân Kiều Công Ngạn sẽ vượt sông vào cuối giờ Hợi. Theo như bàn thảo, đội tinh binh nghìn người do Trương Lôi làm chủ tướng, Lý Văn Ba làm phó tướng sẽ t·ấn c·ông trực diện vào Nhất Vạn, ngôi làng lớn nhất trong ba làng có hình bán nguyệt, lưng tựa vào chân núi.
Chu Diện lệnh cho binh sĩ chuẩn bị xuất phát vào giữa giờ Hợi, đội hình chia làm hai khối. Khối đi trước gồm ba trăm quân theo ba hàng dọc, trong đó khoảng một trăm quân Thiên Đức đi hàng giữa do đích thân Chu Diện chỉ huy. Khối quân thứ hai là phần còn lại, tổng quân số khoảng hơn một trăm năm mươi cũng xếp ba hàng dọc, đi lùi về phía sau so với đội hình chính khoảng năm mươi trượng, chếch về bên phải.
Chu Diện và Triệu Văn Khoát rất tự tin với cách xếp đội hình như này bởi bên trái đội hình có sườn núi che chắn, bên phải thì trống trải, nếu tiền quân có b·ị đ·ánh tạt sườn thì hậu quân sẽ xông lên đánh vào ngang đội hình đối phương.
Đoàn người nối đuôi nhau men theo sườn núi lầm lũi đi trong đêm tối một cách cẩn trọng. Ngang qua vài ngôi làng phía xa, ngoài tiếng gió thổi vi vu thì chỉ còn âm thanh sột soạt của những bước chân không ngừng giẫm xuống cỏ dại băng qua những khoảng trống.
Đội hình đi trước bỗng dừng lại rồi ngồi hụp xuống hết lượt khi mới di chuyển được khoảng bốn dặm đường. Triệu Văn Khoát cho lính chạy lên hỏi thì được biết cần giữ nguyên vị trí trong khoảng một khắc. Nghe tin này Khoát nhếch miệng cười vì đoán biết được ý đồ của Chu Diện, ông ta muốn đội tinh binh vượt sông đánh vỗ mặt trước sau đó mới t·ấn c·ông làng Tam Vạn. Đây chỉ là mẹo nhỏ, thật ra cũng không được coi là mẹo. Chỉ là Chu Diện muốn bản thân quan trọng hơn và cũng sợ rằng dẫn quân t·ấn c·ông sớm thì có chút thiệt thòi.
Bốn bề tĩnh lặng, trăng cũng đã dần hiện ra sau những áng mây. Triệu Văn Khoát bỗng thấy hàng quân Thiên Đức kẻ nào kẻ nấy lấy ra một miếng khăn xô trắng buộc lên đầu.
-Tại sao lại quấn khăn tang như vậy? Điềm rủi đấy.
Triệu Văn Khoát thì thào với người thuộc quân Thiên Đức ngồi đầu hàng, kẻ này gằn giọng đáp:
-Bẩm tướng quân, một khi xung trận thì ta sống địch vong, khăn này thể hiện chí quyết tâm chỉ tiến không lùi của bọn ta.
Triệu Văn Khoát nghe nói vậy có phần cảm khái, gã từng nghe Dật và Trần Thông bảo rằng quân tự xưng Thiên Đức này rất có khí chất, khi xung trận vô cùng hăng máu.
Thấy đội hình phía trước đã di chuyển, Khoát phất tay ra hiệu, lập tức hàng quân đứng dậy cùng hành tiến. Di chuyển thêm khoảng một dặm đường, Triệu Văn Khoát chợt nghe thấy từ trong bìa rừng tối đen bỗng vang lên ba tiếng huýt gió rất lớn, tiếp sau đó là những âm thanh “sát” của hàng trăm người. Triệu Văn Khoát đang để tay trên đốc kiếm, phản ứng mau lẹ nhưng kiếm chưa kịp tuốt ra khỏi vỏ thì Khoát bỗng thấy trời đất quanh cuồng. Người vừa tặng Khoát một cú đấm thôi sơn vào phần mang tai chính là kẻ vừa nãy Khoát hỏi chuyện. Sau này Khoát biết đó là Nghiêm Phúc Lý. Khoát ngã vật ra, choáng váng chưa kịp gượng dậy đã nhận thêm một cú đánh bằng chuôi đao vào giữa trán khiến trời đất tối sầm lại. Trận giao chiến còn chưa bắt đầu mà phó tướng đã bị loại chỉ trong chớp mắt.
Từ trong khoảng tối của cây rừng, những bóng người đầu chít khăn trắng toát, đao giơ sáng loáng nhắm đội hậu quân áp sát. Đội binh cũng phản ứng mau lẹ nhưng mau chóng choáng váng khi nghe phía sau có âm thanh ối á, ngoái lại sau đã thấy hầu hết đã b·ị đ·ánh ngã ngửa. Hàng dọc quân Thiên Đức gần như ta tay cùng lúc với Phúc Lý, họ nhất loạt tung thẳng nắm đấm với bảy phần sức mạnh vào mặt người bên cạnh.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, những quân sĩ b·ị đ·ánh ngã chưa kịp hiểu tại sao đã lập tức bị tước khí giới. Bởi vậy khi đội quân từ trong rừng xông ra thì chỉ còn khoảng dăm chục quân sĩ lưỡng đầu thọ địch và chừng đó số quân bị gươm đao kề cổ không dám cựa quậy.
-Tất cả đứng im, hạ binh khí xuống. Hàng thì sống, chống thì c·hết!
Người vừa cất giọng dõng dạc không ai khác chính là Cao Lịch. Trần Thông vừa nghe đã thất kinh, chân tay bủn rủn trong khi Dật đứng cạnh ngơ ngác.
Tiền quân do Chu Diện thấy phía sau có động nhất loạt quay lại, đao kiếm tuốt ra khỏi vỏ nhất loạt hô lớn nhưng chạy chưa nổi ba bước thì hàng quân phía bìa rừng cũng b·ị đ·ánh ngã và tước binh khí mau lẹ. Bản thân Chu Diện cũng ngơ ngác trước khi có bất kỳ phản ứng nào. Chỉ trong một khoảnh khắc, hơn ba trăm quân dưới trướng Chu Diện chỉ còn phân nửa. Chu Diện đoán quân Thiên Đức trở cờ, quyết mở đường máu, lệnh sĩ tốt t·ấn c·ông số quân mới đổ ra từ trong rừng để giải cứu hậu quân nhưng vừa chạy vừa hét còn chưa được ba mươi trượng đã thấy hàng trăm kẻ đầu quấn khăn tang xuất hiện bên sườn trái đánh thọc sườn.
Đối phương không hạ binh khí hoặc còn lưỡng lự cân nhắc thiệt hơn, Cao Lịch không chần chừ thét anh xem xông lên giao chiến. Đối phương chống cự yếu ớt, hơn chục kẻ mau chóng bị hạ, số còn lại đã có quyết định, vội vàng ném binh khí sang một bên quỳ gối giơ hai tay ra sau gáy. Trần Thông thì ngã ngửa tự bao giờ, tay chân run lẩy bẩy, nói không thành câu. Dật cũng sợ nhưng đang hướng tất cả sự chú ý vào Cao Lịch, người mà Dật tưởng đã vì Dật mà bỏ mạng tháng trước.
Chu Diện không cam tâm, thét ra lệnh binh sĩ nhắm hướng Bắc mở đường máu trước khi bị vây tứ phía. Diện vung kiếm xông lên dẫn đầu đội binh trăm người quyết ăn thua đủ tìm đường thoát thân. Chu Diện thừa quyết tâm nhưng một mũi tên bắn sượt qua vai trúng vào binh sĩ phía sau. Diện chưa tiếp cận được đối phương thì hàng chục mũi tên bắn đến như mưa, Diện vung kiếm múa hòng gạt mũi tên và may sao không bị trúng. Song Diện không hay biết, có người muốn ông ta sống. Mạng sống của Diện đánh đổi bằng hơn chục binh sĩ theo sau ngã xuống, đám binh sĩ chùn chân tụ lại một chỗ.
Diện xông pha trận mạc hơn mười năm nay, từ sĩ tốt đi lên nhưng chưa từng trải qua trận đánh nào chớp nhoáng như thế này khi mà chưa đầy nửa khắc, toàn bộ ba trăm binh sĩ dưới trướng như cá nằm trên thớt. Bị hạ gục, bị vô hiệu quá hết quá nửa.
-Kẻ nào mau ra mặt, chúng bay là bọn nào, bọn Thiên Đức khốn nạn dám lừa ông.
Diện gào lên.
Hàng quân đứng chắn trước mặt Diện tách ra một khoảng trống, Diện trố mắt sững người khi kẻ đang ngồi trên lưng ngựa kia không ai khác chính là Chương.
Diện ngó trân trân, sau Chương chả phải là đám đàn bà con gái lo cơm nước giặt giũ ư? Sao bây giờ chúng lại cưỡi ngựa, đầu chít khăn vàng và kẻ nào kẻ nấy cung nỏ trên tay nhắm thẳng vào Diện.
Chương hạ tay xuống, những cung những nỏ thôi nhắm vào Diện. Xung quanh im phăng phắc, Diện tức sôi máu, muốn xông lên đâm cho kẻ ăn cơm mềm một kiếm.
-Tướng quân. - Chương cất lời. - Thắng thua đã định, ta không có ý hạ sát tướng quân và binh sĩ.
Chương nhìn nhóm lính đang dồn lại một chỗ nói lớn:
-Tất cả anh em binh sĩ nghe đây, ta là chủ tướng của Thiên Đức quân. Các người ta và mỗi người thờ một chủ, có kẻ vì miếng cơm manh áo, có kẻ vì bị bức ép phải theo nhưng mạng mỗi người chỉ một. Tất cả hạ binh khí, ta đảm bảo các người sẽ toàn mạng trở về với gia đình, người thân.
Chu Diện nhổ toẹt bãi nước bọt xuống đất, hằm hè nói:
-Ta khinh! Ngươi chỉ là thằng ăn cơm mềm, gian trá, xảo quyệt. Ông không bao giờ phục.
Chương quay sang hỏi cô gái bên cạnh:
-Ăn cơm mềm nghĩa là gì?
-Ý ông ta nói chủ tướng dựa bóng cha vợ.
-Ta làm gì có cha vợ?
Đoạn Chương quay ra nói với Chu Diện:
-Ông là võ tướng không phục ta cũng phải vì ta không biết võ nghệ nhưng… - Chương nhếch miệng cười gian trá. - Ta tuỳ tiện chọn một quân sĩ cũng có thể khiến ông vạn kiếp bất phục.
-Thằng khốn đừng nhiều lời, sĩ khả sát bất khả nhục. Ông đây chỉ xem mày là thằng chó chui gậm chạn.
Chương nói với cô gái:
-Em hãy cho ông ta biết nữ binh Thiên Đức là như thế nào. Anh không muốn lấy mạng ông ta.
Cô gái trẻ mặt búng ra sữa xuống ngựa bước đến đứng đối diện sẵn nghênh chiến với Chu Diện, binh khí trong tay cô ả là một que sắt dài chưa đến ba tấc.
-Ông đừng sợ, chủ tướng có lệnh không s·át h·ại ông, ta cũng không muốn ông mất mặt, ông nên suy tính cho kỹ.
-Thằng kia, thời gian qua ông đây đối xử với mày không tệ vậy mà mày lấy oán báo ơn, mày không bằng loài cầm thú.
-Ta không có nhiều thời gian, nếu ông đánh thắng được cô ấy thì ông và toàn bộ binh sĩ sẽ được tha ngay tại đây, thế nào?
Chu Diện mím môi cố nén cơn tức giận nheo mắt nhìn đối thủ. Diện không tin bản thân không hạ được con bé mới nứt mắt song tại sao đám nữ binh này lại chít khăn vàng?
-“Thằng khốn kia chả lẽ là hoàng tử?”
Chu Diện gườm gườm nhìn đối thủ, muốn một kiếm kết liễu nhưng sau một tiếng động nhỏ, thanh sắt trong tay cô gái bỗng trở thành một cây gậy sắt dài khoảng bảy tấc. Thứ binh khi này Diện chưa từng thấy trước đây.
-Đỡ!
Cô gái thét lên miệng tiếng, múa cây gậy sắt vun v·út áp sát nhắm thẳng đầu Chu Diện mà bổ. Trong tích tắc ấy, Diện nghĩ phần thắng nằm chắc trong tay, đúng là trẻ người non dạ, ngựa non háu đá khi có quá nhiều sơ hở. Diện vung kiếm lên tiếp chiêu, dự định sẽ dùng tay phải tung cú đấm thôi sơn vào ngực đối phương. Diện chưa kịp làm vậy, thứ gì đó vừa sượt qua tai, bả vai đau nhói, chân trái như muốn khuỵu xuống.
Thanh kiếm rơi xuống đất nhưng đã bị gãy làm đôi, Diện khuỵu xuống, cô gái thu binh khí lùi lại phía sau. Diện không tin vào mắt, tại sao chỉ một chiêu đã khiến kiếm gãy làm đôi, chiêu thức cô gái dùng vô cùng đơn giản nhưng sức tung ra thật kinh người. Nếu cô ta không nương tay, sợ bả vai trái, tay trái đã bị phế mất.
Diện nhịn đau đứng dậy nhìn quanh một lượt, nếu đám đàn bà con gái đã kinh khủng như vậy thì những tráng niên kia sẽ như thế nào đây? Chẳng còn cơ hội nào thoát thân, sợ rằng đội tinh binh kia có qua sông cũng khó toàn mạng.
Chu Diện đấu tranh nội tâm dữ dội, Diện biết, bây giờ có thoát về được thì bao tội trạng bị đổ hết, e là đầu cũng không còn trên cổ. Diện nhìn Chương chằm chằm và tự hỏi:
-“Thằng này là ai? Đám quân này ở đâu ra? Chả lẽ… ngay từ đầu đã là một cái bẫy? Khốn nạn, thằng Thông chó đẻ, quân đần độn. Chính nó đã khiến ta rơi vào cảnh này.”
Diện quay ra sau, quân sĩ đã hạ binh khí từ lúc nào, vẻ mặt kẻ nào kẻ nấy thất sắc, ánh trăng vàng vọt chỉ khiến những khuôn mặt trở nên nhợt nhạt như sợ hãi hơn. Dưới đất những quân sĩ bị trúng tên đang không ngừng rên rỉ lăn lộn. Diện biết đã thua tâm phục khẩu phục, đằng nào cũng c·hết thôi thì để lại mạng cho quân vậy.