Chương 78: Lời tỏ tình ven sông
Thái sư Lý Đạo Thành liên tục nhận được tin tức Vũ Ninh vương chuẩn bị động binh đánh Thiên Gia Bảo Hựu của Phạm Tu. Vũ Ninh vương quân số hơn một vạn lại có người anh em ruột là sứ quân trấn giữ vùng Tam Đái nên khá mạnh. Phạm Tu quân số hơn một nghìn thật khó tránh bị diệt sạch, chưa kể Lý Lệnh công có thể thừa nước đục thả câu, bỏ đá xuống giếng.
Non nửa năm trước, Thái sư Lý Đạo Thành nhận được tin mật báo, tướng dưới trướng Kiều Công Ngạn là Trương Lôi đã dẫn hơn nghìn tinh binh vượt sông t·ấn c·ông Phạm Tu lúc nửa đêm nhưng bị diệt và bắt sống gần hết. Lý Đạo Thành không lấy làm lạ bởi ông từng biết Phạm Tu mười mấy năm trời. Phạm Tu giữ chức Tả Đô đốc xem ra còn chưa xứng vì ông ta không chịu luỵ ai. Một danh tướng giúp vua dựng nước lẽ nào lại bại trước đám hậu nhân hãy còn thò lò mũi xanh khi Phạm Tu đánh đông dẹp bắc!
Lý Đạo Thành cười ha hả vì Vũ Ninh vương bị thiệt, mất mặt mũi như vậy hẳn sẽ đòi lại cả vốn và lãi.
Đầu năm thám tử lại báo tin bọn Trương Lôi đầu quân cho Phạm Tu. Chuyện này không lạ vì Lý Đạo thành tin là Phạm Tu đủ uy dũng hàng phục tướng của đối phương. Tuy nhiên Lý Đạo Thành lấy làm lạ khi biết hàng binh trong hai làng Lôi và Thiên Bình nhất loạt rời làng, nghe nói đi về phía đầm lầy gia nhập quân Thiên Đức. Tất cả tin tức về số hàng binh và đội quân dở người năm trước chuyên gùi đá vào núi xây thành quách bỗng bị phong toả. Thuộc hạ cho biết không thể moi được thông tin nào từ làng Đường Vỹ, Long Ngô Động và những làng như Tả Oai, Hữu Oai, Hồ Khẩu, Môn thu thuộc giáp Thiên Đức.
-Người lạ muốn vào những làng này đều không được phép, dưới sông không cấm buôn bán nhưng binh sĩ Thiên Gia Bảo Hựu gác rất ngặt. Buôn bán cứ lo buôn bán, còn như có ý dò la tin tức trong làng xóm sẽ b·ị b·ắt ngay.
-Hừ! Lão già định làm gì? Trong nơi ấy có cất giấu bí mật ư?
-Bẩm Thái sư, bọn thuộc hạ dong thuyền ngang qua Đường Vỹ thì thấy thấp thoáng lá cờ rất lớn có hình đầu hổ và sừng trâu.
-Là đám Thiên Đức gì đó?
-Thời gian trước bọn thuộc hạ thấy cờ ghi đại đội Thiên Đức nhưng gần đây lại đổi thành tiểu đoàn Thiên Đức.
-Thế ư? Trước chúng có cả đội lớn nay chỉ còn một đội nhỏ? Có khi nào chúng rút hết vào rừng không?
-Thuộc hạ sẽ tìm hiểu thêm ạ.
Do vẫn có thiện ý với Phạm Tu và nhớ lời vị đại sư châu Đại Hoàng không quản đường xá xa xôi đến tận nơi cho lời khuyên, Lý Đạo Thành lại gửi thêm ba thuyền lương thảo cho Phạm Tu kèm theo lời nhắn đại ý là chân cứng đá mềm. Lý Đạo Thành cũng ngỏ ý cho năm trăm tinh binh bí mật đến giúp nhưng Phạm Tu từ chối ý tốt và không quên gửi thư:
“Ta sẽ chuẩn bị trà ngon thượng hạng uống cùng Thái sư ở điện Thái Hoà. Nay Vũ Ninh vương sớm muộn dẫn binh qua, mưa máu khó tránh. Lương thảo Thái sư cho, ta xin nhận và sẽ báo đáp.”
Lời lẽ trong thứ khiến Lý Đạo Thành nửa mừng nửa lo.
-“Lão này ở trong tình thế nguy ngập cớ sao vẫn có lòng tin ở ngày sau? Lão ấy túc trí đa mưu, ắt có kế hiểm nhưng quân số kể cả đám hàng binh cũng chỉ hai nghìn thì sao địch nổi Vũ Ninh vương đây?”
Tại La thành, kinh đô Vạn Xuân, tin tức Vũ Ninh vương sắp động binh cũng được báo về hàng ngày theo lệnh của Phụ quốc Thái uý Tô Trung Từ, huynh trưởng của Tô Hoàng hậu, bác ruột của Lý Long Xưởng.
Tô Trung Từ tuổi ngoài ngũ tuần, quê gốc ở Đằng châu, một vùng đất tiếp giáp với Tế Giang và Hải Môn trấn. Sau khi Lý Nam Vương băng hà, với chức vụ đang nắm giữ là Thái uý, Tô Trung Từ dễ dàng thâu tóm quyền lực trong tay vì các võ tướng đều nghe lệnh. Sau Tam vương chi loạn, Tô Trung Từ định xử hai Hoàng tử nhưng Tể tướng Tô Hiến Thành đã khuyên can. Cùng họ Tô song Tô Hiến Thành chỉ lo quan văn nên quyền lực đều bị Tô Trung Từ lấn át.
Long Xưởng đã ngoài ba mươi nhưng ít để tâm triều chính, mọi việc đối nội đối ngoại đều giao cho Tô Trung Từ quyết cả. Quân tướng dưới trướng Tô Trung Từ có đến hơn ba vạn. Dân trong, ngoài La thành và những vùng lân cận có gần trăm vạn nên tiềm lực kinh tế và quân sự xem như hàng thứ nhất trong 15 sứ quân.
Tô Trung Từ muốn nhân cơ hội này chiếm đất của Vũ Ninh vương song còn gườm Thái sư Lý Đạo Thành. Bởi nếu Tô Trung Từ cho quân đánh Vũ Ninh vương ở mé Tây lại sợ Lý Đạo Thành thừa cơ từ Đông Bắc đánh xuống. Ấy còn chưa kể mấy sứ quân khác cũng chả chịu ngồi yên. La thành là miếng mồi ngon, người đông của nhiều, mạo hiểm một phen cũng lợi nhiều hơn hại.
Tô Trung Từ ngỏ ý hoà hoãn với Lý Đạo Thành nhưng chưa nhận được hồi âm đã thấy sứ quân Long Trát có di biến động nên đành từ bỏ ý định đánh Vũ Ninh vương.
Ban đầu Tô Trung Từ đinh ninh Vũ Ninh vương đánh Lý Lệnh công vì hai kẻ này đã vài lần giao tranh bất phân thắng bại, lấy sông Thiên Đức làm ranh giới. Song khi tin tức rõ ràng hơn, Tô Trung Từ tỏ ra vui mừng khi kẻ sẽ b·ị đ·ánh là Phạm Tu.
Tô Trung Từ vốn tị hiềm với Phạm Tu, nếu không phải em gái là Hoàng hậu, sợ là chức Thái uý sẽ của Phạm Tu. Tô Trung Từ biết Phạm Tu có thực tài, tưởng Phạm Tu đ·ã c·hết từ đời tám hoánh ai ngờ bây giờ lại dựng cờ xưng bá với quân số thu gom từ đâu về non nghìn quân chả khác gì đám giặc cỏ.
Thôi thì không chiếm được đất của Vũ Ninh vương mà Vũ Ninh vương lại đánh Phạm Tu, cũng là việc tốt nên Tô Trung Từ sai sứ giả đến gặp Vũ Ninh vương, kèm theo món lễ hậu là lời cam kết sẽ không thừa cơ đánh chiếm. Tô Trung Từ chúc Vũ Ninh vương dọn dẹp sạch đám giặc cỏ Phạm Tu.
Bởi yên tâm sẽ không bị Tô Trung Từ quấy mặt Đông, Vũ Ninh vương cho tăng quân t·ấn c·ông lên thành sáu nghìn tinh binh và bốn nghìn trợ chiến.
Sau này lá thư của Tô Trung Từ gửi cho Vũ Ninh vương không biết bằng cách nào đã ra khỏi phủ đến tay Chương. Cũng chỉ vì lá thư này mà Chương ghi thù với Tô Trung Từ và khiến ông ta bao phen thất điên bát đảo.
Tô Trung Từ không phải kẻ khờ, ông ta cũng có cách dò la tin tức của riêng mình và cũng như Thái sư Lý Đạo Thành hay Vũ Ninh vương, ông ta đánh giá thấp, thậm chí chẳng để tâm đến đội quân Thiên Đức nào đó.
Phạm Tu, Quang Phục, Đoàn Thượng hay Bỉnh Di đều hiểu Thiên Gia Bảo Hựu bị nhắm đến nên càng ra sức hỗ trợ Thiên Đức. Thành ra quân của Chương có khoảng thời gian rất dài để hình thành và gầy dựng.
Phạm Tu như cây cao đứng đón gió, thu hút sự chú ý của các sứ quân nhưng lại án binh bất động, chả đánh ai. Đến khi các sứ quân nhận ra sự chú ý của mình đã nhầm nơi thì mọi sự đã muộn. Ngay cả Chương cũng phải sau này mới hiểu vì sao bất cứ điều gì cậu muốn, thứ gì cậu làm đều được tạo mọi điều kiện.
Sau này Thiên Gia Bảo Hựu đóng vai trò trợ chiến, bình định và đóng giữ còn Thiên Đức là quân lưu động với đặc thù luồn sâu đột kích, xung kích, thọc sườn hoặc mũi vu hồi. Chính bởi vậy lá cờ hổ trâu mỗi khi tung bay giữa trận tiền đều khiến đối phương kh·iếp sợ vì xuất quỷ nhập thần. Và sứ quân nếm trải vị đắng đầu tiên sẽ sớm lộ diện.
Thiên Bình mặt mày cau có báo với Chương rằng ả mặt hoa da phấn, đỏng đảnh họ Lâm muốn gặp Chương bàn đại sự. Nếu Chương không đến thì ả không mua hàng nữa.
-Cô ả neo thuyền lớn gần Long Ngô Động, hẳn là ả đã biết anh ở đây rồi. Nhìn bộ dáng của ả đó chắc chắn là không phải người đứng đắn gì, anh phải cẩn thận giữ mình trong sạch.
Chương nghe mà nhăn mặt. Chương không đần độn đến nỗi không biết ý định của cô họ Lâm kia. Thêm rắc rối chi bằng bớt phiền hà? Hai cô gái ở đây còn chưa đủ hay sao mà rước thêm hoạ? Biết vậy dạo nói bừa đã có vợ cho xong chuyện nhưng nói vậy sẽ khiến Thiên Bình được nước làm càn.
Thiên Bình thì thào gì đó với Duệ, Duệ đến cạnh bàn của Chương xếp lại mấy tờ giấy rồi nói bâng quơ:
-Ả họ Lâm buôn bán lớn ắt là con gái Lâm gia ở La thành; phàm làm việc gì cũng phải sinh lãi, tất có mưu mô. Tổ tiên Lâm gia là người Hoa quốc, cựu thù của Vạn Xuân, không nên kết giao, tuyệt không nên kết giao vì ả có khi là gian tế.
Chương giả vờ không nghe thấy gì nhưng Duệ và Thiên Bình không buông tha, hai cô còn kẻ tung người hứng một hồi, vẽ ra nhân dạng của Lâm Uyển Như chả khác gì ả hồ ly chín đuôi với tính cách xảo trá.
Bởi đang bận việc nên Chương chưa thể đi ngay, ba ngày sau lại thấy Thiên Bình bảo ả hồ ly vẫn neo thuyền tại bến chờ bằng được giám đốc của Vạn Xuân. Chương tạm gác việc để đi gặp xem Uyển Như muốn gì. Mới bước chân ra khỏi cửa thì Duệ đã cất giọng ngon ngọt:
-Bạc thì cần mà cũng đủ rồi, việc cũng giao dân làm nên ta đâu cần gì ả. Bây giờ bên Siêu Loại đầy người đến mua về bán lại, ta chả cần ả đâu anh ạ. Ả là gian tế.
Chương nhìn Duệ, tủm tỉm cười:
-Em không phải là Bình, em cứ là em được rồi. Tiền bạc chả bao giờ đủ, càng lúc như này càng cần phải có tiền và cho kẻ khác thấy ta bình chân như vại. Đừng lo, anh nghe nói em thoả thuận với Bình là em thứ hai nhỉ? Có ai giành giật thứ hai đâu mà lo.
Duệ đỏ mặt tía tai quay lưng chạy ù đi còn Thiên Bình từng muốn làm thích khách tặng riêng Uyển Như một phi đao nhưng không dám manh động vì sau thời gian dài ở chung nhà, làm chung việc thì Thiên Bình đã hiểu tính Chương. Chương chiều chuộng, ưu ái cô nhiều cái nhưng không có nghĩa là mờ mắt. Thiên Bình sợ làm bậy sẽ bị ghét, mất cơ hội chính thất nên đành dằn lòng. Bởi hơn nửa năm còn chưa được Chương nắm tay lần nào khiến Thiên Bình ngay khi chạm mặt Uyển Như đã thấy bất an. Xinh đẹp thì Thiên Bình không sợ mình thua nhưng rõ là ả kia rất có sức hút. Trực giác của con gái cho Bình biết phải ngừa cô ả này.
Chương tản bộ đến bến sông gần Long Ngô Động, Thiên Bình đi cạnh bên không nói lời nào. Mãi rồi Chương mới bảo:
-Em mười tám rồi không còn trẻ con nữa, đừng để kẻ khác chỉ nhìn nét mặt mà đoán được em nghĩ gì, như vậy khó làm đại sự.
-Việc khác em đều làm tốt nhưng em không ưa ả đó.
-Tại sao?
-Ả người gốc Hoa quốc.
-Kể cả người Hoa quốc cũng chả sao huống chi lại gốc. - Chương ôn tồn. - Mình làm ăn cần nhìn vào cái lợi, tránh cái hại.
-Ả ta có ý với anh, anh phải biết chứ.
-Có ý thì sao? Kệ cô ấy. Anh cũng đâu thể cấm em có ý với ai khác được.
-Không đúng, em chỉ có ý với anh thôi.
-Được rồi, đừng có nhăn nhó nữa, nhăn nhó sẽ làm em giảm đi vài phần xinh đẹp đấy.
-Anh không được để ả đó tiếp cận, anh phải…
Thiên Bình nói không hết câu đã á khẩu bởi Chương dừng lại cầm lấy tay cô, hôn trộm một cái lên má rồi cười, dắt cô đi tiếp. Thiên Bình cảm thấy hai má nóng ran, nhịp thở cũng có phần gấp gáp, đôi tai như ù đi và đôi chân như thể đang không ở trên mặt đất.
-Đừng có tị nạnh với người đến sau, chả ai thay đổi được việc có người đã hạ rắn độc cứu anh một mạng. Cây gậy duy nhất anh có cũng tặng cho em, đôi dép duy nhất của anh cũng tặng em, nỏ Liên Châu đầu tiên làm ra cũng tặng em. Nếu như anh là vua thì cũng đem cả vương quốc tặng em hết. Em là số 1, Duệ là số 2 được chưa?
-Ưm!
Thiên Bình vô thức gật đầu, cô nghe rõ lời Chương nói nhưng đang ngây ngất nên chả suy nghĩ gì được mà chỉ tự hỏi, tự trả lời:
-“Anh ấy đang ngỏ lòng với mình ư? Mình là số 1, là chính thất. Được rồi, nếu bà là chính thất thì bà sẽ cai quản kẻ khác. Chúng bay đến sau thì phải xếp sau chị Duệ.”
Nghĩ và làm bao giờ cũng khác nhau nhưng những lời ngọt ngào đậm chất văn vở của Chương đã đốn gục trái tim non nớt của Thiên Bình. Tất nhiên đây đều là những lời thật lòng của Chương. Bình và Duệ đã trở thành một phần cuộc sống của cậu, cậu rõ hơn hai hết.
Nhưng Chương nào biết trái tim cậu rồi sẽ còn có thêm nhiều ngăn nữa bởi những cô gái không màng của cải, tính mạng mà theo cậu. Tuy nhiên Duệ và Thiên Bình, hai cô gái đồng hành cùng Chương từ những bước chập chững luôn được xếp riêng ra một chỗ.