Chương 79: Tài nữ thứ ba
Lâm Uyển Như đứng chờ Chương trên mạn thuyền trong bộ đồ sườn xám màu đỏ có thêu hoa, nhìn cô nàng nổi bật giữa cảnh vật sông nước hữu tình xung quanh.
Chương thừa nhận Lâm Uyển Như đẹp.
Nếu như Thiên Bình đẹp theo kiểu hồn nhiên, lanh lợi còn Duệ đẹp theo kiểu thuỳ mị, nết na, dịu dàng thì Uyển Như mang nét đẹp của tiểu thư đài các, sang trọng, quý phái và có phần ma mị. Cô nàng có sống mũi cao, gương mặt thanh tú, cổ cao vai gầy. Hẳn là nhiều vị công tử nơi kinh đô đã phải lòng cô nàng.
Thiên Bình một lần nữa bị bảo tiêu của Lâm Uyển Như ngăn không cho lên thuyền nhưng khác với lần trước. Lần này Thiên Bình khoanh tay đứng trên bờ nhìn Uyển Như với nét mặt của kẻ chiến thắng nhìn kẻ chiến bại. Thiên Bình nghĩ, dù Uyển Như có câu dẫn Chương, muốn làm vợ bé của Chương thì cũng chả sao. Ngôi vị chính thất Thiên Bình tự cho là đã nắm trong tay nên… thoáng thương cảm với kẻ thứ ba chậm chân.
-“Các cụ dạy đúng, trâu chậm uống nước đục, cô thật đáng thương.”
Đoạn Thiên Bình nói một câu khiến Lâm Uyển Như đứng dưới thuyền nghe chữ được chữ mấy thấy khó hiểu:
-Uyển Như tiểu thư xinh đẹp và tài trí nhưng chỉ xếp thứ ba thôi. Đừng có mơ.
Chỉ mỗi Chương nghe là cảm thấy tim dường như vừa đập lỡ một nhịp.
-Lần nào gặp anh Chương cũng thật khó, cô gái kia là gì của anh?
-Ta đến bàn công việc theo lời Uyển Như tiểu thư đề nghị.
-Một mối quan hệ mập mờ sao? Cô gái vừa rồi nói gì ta chưa hiểu.
Chương khẽ nhún vai, nhoẻn miệng cười không đáp. Uyển Như mời Chương vào căn phòng nhỏ đã từng tiếp cậu hai lần trước đó.
-Sắp tới đây Vũ Ninh vương sẽ dẫn binh sang, mùa gặt cũng cơ bản xong rồi. - Chương cúi đầu cảm ơn Uyển Như, đưa tay đỡ chén nước trà. - Tiểu thư không nên neo thuyền ở đây.
-Đa tạ anh Chương đã quan tâm, nếu gặp anh dễ dàng thì ta đã không phải neo thuyền tại bến sông này, thật may anh đã đến.
-Cô Uyển Như đã nhận đủ lô hàng thứ hai, chất lượng có vấn đề gì hay sao?
-Không! - Uyển Như khẽ lắc đầu. - Ta đã kiếm được rất nhiều từ những thứ anh làm ra nên muốn gặp để cảm ơn anh.
-Trách nhiệm của ta là đảm bảo hàng giao cho cô Uyển Như đúng số lượng và chất lượng. Đã bước ra làm ăn chả phải cần chữ tín hay sao? Cô Uyển Như không cần phải làm vậy.
-Anh Chương biết nay mai Vũ Ninh vương động binh, chả hay anh đã có toan tính gì chưa?
-Ta từng nói rồi, một thương nhân buôn bán phải nộp thuế. Nay nộp cho người này, mai nộp cho người khác cũng là nộp vậy thì cứ kê cao gối mà ngủ chả phải tốt sao? Càng đánh nhau thì thương nhân càng có cơ hội làm giàu.
-Nghe chừng anh Chương có đôi câu chưa được thật lòng.
-Cũng còn tuỳ vào chỗ đứng của từng người nữa cô Uyên Như ạ.
Uyển Như lấy ra một bì thư đưa cho Chương, Chương nhận lấy lật ngang lật dọc rồi đưa lại.
-Uyển Như tiểu thư quên rằng ta không biết chữ ư?
Lâm Uyển Như tròn mắt nhìn Chương bởi cô không tin một thương nhân lại không biết chữ. Đoán được thắc mắc của cô gái, Chương nói:
-Buôn bán không nhất thiết phải biết chữ.
-Thật ta vẫn không tin một người ăn nói như anh, phong thái đĩnh đạc lại không biết chữ.
Chương giữ vẻ mặt bình thản, đưa chén trà lên nhấm một ngụm. Uyển Như vẫn nhìn Chương, dường như cô muốn xem thử lời vừa rồi của Chương có thật không.
-Đây là thư trao đổi giữa Phụ quốc Thái uý Tô Trung Từ và Vũ Ninh vương.
Ánh mắt của Chương không có chút nào thể hiện rằng cậu quan tâm lời Uyển Như vừa nói khiến cô có chút thất vọng. Thật lòng thì Chương chẳng quan tâm đến Vũ Ninh vương giao tình với ai và Phụ quốc Thái uý là kẻ nào. Chức vụ ở nơi này phần đa nằm ngoài hiểu biết của cậu. Ngay như chức Tả Đô đốc của Phạm Tu cũng thế, Chương không hiểu chức ấy tương đương với chức nào trong q·uân đ·ội. Nếu cậu biết chức Tả Đô đốc tương đương tam thiếu, dưới tam công một bậc có thể cậu sẽ nghĩ khác. Nói dễ hiểu, chức Tả Đô đốc giống như Thứ trưởng Bộ Quốc phòng vậy. Cụ thể, Phạm Tu giữ chức ấy và quân sĩ quanh kinh đô đều dưới quyền ông. Hữu Đô đốc sẽ quản quân ở các châu, phủ còn lại.
-Ta đã tốn rất nhiều công sức, tiền bạc và mối quan hệ để có được thứ này xem như… xem như làm quà. Anh tặng ta đôi dép nên ta muốn tặng anh một thứ mà ta tin rằng anh cũng thích.
Đoạn Uyển Như gọi Chi Lan vào và đưa cho cô bức thư:
-Đưa cho cô gái ở trên bờ đọc rồi đem lại đây.
Chương khẽ chau mày, chả lẽ trong đó có quân tình?
-Phụ quốc Thái uý cam đoan sẽ không tiến đánh trong khi Vũ Ninh vương t·ấn c·ông Tả Đô đốc Phạm Tu. Bởi có lá thư này, Vũ Ninh vương đã tăng thêm quân binh đánh Tả Đô đốc Phạm Tu.
-Việc cơ mật như vậy mà Uyển Như đem so sánh với đôi giày cói ư? Hậu lễ này ta sao dám nhận?
-Cũng lời ban nãy của anh Chương, ấy là còn tuỳ chỗ đứng mỗi người. Đối với anh đôi giày cói chỉ là đôi giày cói, đối với ta bức thư chỉ là bức thư mà thôi.
Chương đành cười vì chịu thua lý của cô gái, một cô nàng sắc sảo có thừa.
-Tả Đô đốc là người tốt, kẻ nào hại ông ấy thì ta sẽ ghi sổ. Sau này cái ông Phụ quốc Thái uý gì đó mà mua giày, cô Uyển Như nhớ bán giá cao nhé.
-Anh Chương đừng giả ngây nữa, nếu ta đoán không lầm anh đích thị là chủ tướng của quân Thiên Đức.
Chương khẽ nhún vai đáp:
-Người của Uyển Như tiểu thư thật khéo moi tin. Thiên Đức quân chỉ là đám trai tráng trăm người tụ tập thích làm loạn. Thật xấu hổ khi được gọi là chủ tướng.
-Một người khiêm nhường, ăn nói chặt chẽ, thâm tàng bất lộ không thể là chủ tướng của một đội quân ô hợp. Ta buôn bán cũng như đánh trận, chỉ người tài trí mới thành công được.
-Uyển Như tiểu thư lại đề cao ta rồi.
Chi Lan trở lại với bức thư và bảo rằng Thiên Bình đã đọc nên câu chuyện tạm ngưng. Uyển Như đẩy bức thư về phía Chương, Chương đẩy ngược lại và nói:
-Nó nên ở đúng chỗ nó nên ở, thứ này ở trong tay Uyển Như tiểu thư hoặc ta thì có vài kẻ m·ất m·ạng. Mạng người đáng quý, mong tiểu thư hiểu.
Lâm Uyển Như nhìn Chương với ánh mắt rất lạ sau đó để bức thư sang một bên.
-Đa tạ tin tức mà tiẻu thư cho biết, nơi này không còn an toàn nữa, không nên ở lại đâu.
Chương định đứng dậy chào ra về thì Uyển Như vội hỏi:
-Chúng ta liệu… liệu có thể là bạn không?
-Bất cứ ai giúp ta đều đã là bạn, thiết nghĩ tiểu thư không cần phải hỏi vậy chứ.
-Ta có hơn ba mươi thuyền, trong đó có mười thuyền lớn như thế này. Anh Chương có muốn dùng để đưa quân sang đánh Vũ Ninh vương trước khi ông ta tràn sang không? Số thuyền này có thể chở không ít hơn bảy trăm quân.
-Đấy là toàn bộ cơ nghiệp của tiểu thư, ta đoán vậy. Cảm tạ ý tốt của tiểu thư nhưng… - Chương lại cười. - Ông ta muốn sang cứ để ông ta sang, ngăn cản chỉ khiến ông ta muốn sang cho bằng được.
-Ta muốn cược một ván.
-Cược? Cược gì?
-Ta đem tất cả gia sản cược vào anh.
Chương khẽ chau mày vì không hiểu ý định của Lâm Uyển Như. Cô nói tiếp:
-Ta không biết hết nội tình, cũng chẳng biết rõ anh có thể làm được gì nhưng trực giác mách bảo ta nên bỏ tiền vào anh.
-Từ bao giờ việc làm ăn lại dựa vào trực giác nhỉ?
Lâm Uyển Như nhìn Chương, ánh mắt cương quyết khiến Chương lại phải xoay chén trà.
-Ta dò la về anh thì chắc anh cũng biết ta là ai. Ta là thứ nữ của Lâm gia ở La thành, mẹ ta làm lẽ, đã mất. Trong mắt Lâm gia ta không có chỗ đứng nên ta muốn tìm một nơi nương nhờ, nơi có thể giúp ta. Ta nhắm anh.
Chương giơ hai bàn tay lên nói:
-Một kẻ không biết chữ, cầm kiếm cũng không đúng cách như ta? Uyển Như tiểu thư có nhìn nhầm không?
-Bây giờ anh chưa là ai thì may ra ta có chỗ đứng, một khi anh đã là người có danh trong thiên hạ sợ là cơ hội gặp anh còn chẳng có.
Chương thở dài:
-Người ta bảo trí tưởng tượng của con gái rất phong phú mà ta từng không tin. Ta không có gì để Uyển Như tiểu thư nương nhờ, sự thật chính là vậy.
Uyển Như khẽ lắc đầu rồi cười đầy tự tin, nói:
-Địch quân đông, nay mai đánh mà anh vẫn bình thản ắt đã có chuẩn bị. Ta phận nữ nhi không biết việc quân cơ nhưng anh đi lại đều có nữ binh bảo vệ, dựng cửa hàng mà có tới ba trăm người đến làm. Buôn bán với cách thức không giống ai thì hẳn không phải người thường.
-Tiểu thư biết nhiều về ta quá.
-Là do ta quan tâm. Anh Chương, nếu anh không chê, ta muốn được đầu quân cho Thiên Đức. Sau này mặc anh sai bảo.
Thấy Lâm Uyển Như đứng dậy định hành lễ, Chương giơ tay ngăn lại.
-Ở Thiên Đức quân chúng ta không hành lễ như vậy. Nếu Uyển Như tiểu thư muốn đầu quân cho Thiên Đức cũng tốt thôi. Tuy nhiên để khi nào Vũ Ninh vương tràn qua và rút đi mà ta còn, Thiên Đức còn thì tiểu thư gia nhập cũng không muộn.
-Anh Chương không tin ta? Ta tuyệt không phải gian tế.
Chương lắc đầu, nói:
-Bởi tiểu thư dám đặt cược cả gia sản vào một người mà tiểu thư chưa biết có tương lai ra sao đủ khiến ta thấy mình thật nhỏ bé. Tiểu thư cần một chỗ đứng?
Lâm Uyển Như gật đầu.
-Vậy ta sẽ giúp tiểu thư đứng đúng chỗ.
-Ý ta đã quyết, mong anh Chương giúp ta trở thành quân Thiên Đức. Mọi việc sau này ta đều sẽ nghe theo.
Ngẫm nghĩ một lúc, Chương mượn Uyển Như bút lông và tờ giấy. Cậu viết lên đó một dòng chữ kỳ lạ và nói với Uyển Như.
-Nếu tiểu thư quyết tâm theo Thiên Đức quân thật thì sau khi Vũ Ninh vương rút quân có thể đi tìm chúng ta. Hãy viết những chữ này lên một lá cờ mới, mặt còn lại viết gì tuỳ ý tiểu thư.
-Anh nói anh không biết chữ.
-À, ta nói hãy còn thiếu. - Chương cười. - Ta không biết chữ Hán.
-Còn đây là chữ gì?
-Tiểu thư là quân Thiên Đức rồi sẽ được học.
-Chẳng lẽ anh vẫn chưa tin ta muốn gia nhập quân Thiên Đức thật sao?
-Ta tin nhưng lần này ta chưa cần đến thuyền. Tiểu thư có tài năng buôn bán vậy ta sẽ đặt tiểu thư đúng chỗ, có vậy tiểu thư mới như hổ thêm cánh chứ.
Lâm Uyển Như thoáng thất vọng rồi nhìn ngang nhìn dọc cũng không biết những chữ Chương vừa viết trên giấy nghĩa là gì.
-Chẳng hay những bảo tiêu kia là thế nào?
-Họ từng lả thuộc hạ của thân mẫu ta, rất mực trung thành.
-Có bao nhiêu người như vậy?
-Nếu ta tập hợp lại cũng gần bốn trăm người.
-Ồ, một đoàn thuyền buôn khá đấy.
Đoạn Chương lấy từ trong người ra mấy miếng sắt hình chữ nhật nhỏ bằng hai ngón tay, chọn một cái đưa cho Lâm Uyển Như và nói:
-Hãy giữ thứ này cẩn thận.
Lâm Uyển Như nhận lấy miếng sắt, một mặt có hai sọc ngang khắc chìm song song với nhau, mặt còn lại có một ký tự.
-Nếu Uyển Như tiểu thư vẫn còn giữ ý định đầu quân thì chúng ta sẽ gặp lại. Còn bây giờ tiểu thư nên sớm tránh xa vùng chiến sự.
-Ta muốn…
Chương đưa một ngón tay lên ngang miệng, hạ giọng:
-Quân lệnh như núi, chỉ thi hành không hỏi tại sao. Nếu tiểu thư muốn vào trong quân cần phải nhớ điều này.
-Vậy đây là thứ gì? Tín vật?
-Ta cũng chưa biết nên gọi là gì nhưng sau này có gặp quân Thiên Đức hay Thiên Gia Bảo Hựu hãy đưa ra.
-Lệnh… lệnh bài ư?
-Ồ không, thứ này sẽ chứng minh thân phận của tiểu thư. Ngoài tiểu thư ra sẽ không ai được phép dùng, ba người đã có nó, tiểu thư là người thứ tư và là nữ.
Đoạn Chương cười:
-Cũng đừng cố làm giả, kẻ nào làm giả sợ là khi trưng ra khó sống.
Trước khi Chương ra về, Lâm Uyển Như hỏi:
-Anh Chương, thật là anh chưa có nương tử?
-Ý tiểu thư là vợ?
-Đúng vậy.
Chương phì cười rồi nói khó hiểu:
-Hãy nhớ lời cô gái trên bờ nói, tiểu thư là người sáng dạ, cũng nên cân nhắc.
Chương đi rồi Lâm Uyển Như rơi vào trầm tư, ngắm nghía miếng sắt và cho là lệnh bài hoặc… tín vật định tình. Thật ra miếng sắt được mài giũa cẩn thận ấy thể hiện chức vụ Đại đội trưởng, cấp bậc Trung sĩ. Ký hiệu ở mặt sau là “C”. Chương mới nhờ làm được một số cái, đã đưa cho các cấp chỉ huy và còn dư lại.
Uyển Nhi nhất thời không nhớ Thiên Bình đã nói gì nên hỏi Chi Lan, Chi Lan nhắc lại thì lập tức Uyển Như hiểu ra.
-“Đã có ít nhất hai kẻ nhanh chân hơn ta, là kẻ nào? Cô gái họ Phạm đó ư? Hừ! Ta đây sao có thể xếp thứ ba chứ?”
-Tiểu thư, tiểu thư nhất định muốn đầu quân cho Thiên Đức sao?
Lâm Uyển Như nắm chặt miếng sắt, nhìn Chi Lan và nói:
-Ta xin anh ta còn không nhận ngay, lại còn cho ta tự quyết sau khi Vũ Ninh vương tràn qua. Ngươi phải biết là anh ta không có chút nào run sợ. Anh ta không giống kẻ liều mạng mà là bậc trí dũng. Nếu vạn quân của Vũ Ninh vương không làm gì được anh ta thì đúng như anh ta nói, ta đã đứng đúng chỗ cần đứng. Bây giờ ta theo anh ta làm sĩ tốt nhưng chỉ cần biến anh ta thành phu quân ngày sau không cần phải nhìn thái độ kẻ nào sất.
-Cô gái họ Phạm ấy nhất định là ý trung nhân của hắn.
-Ngươi nghĩ ta không xinh đẹp sao? Xưa nay anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà ta đã nhắm thì khó thoát. Trong đá quả nhiên có ngọc, về đây buôn bán đúng là ý trời mà.
Trên đường về lại quân doanh Chương hắt xì liền mấy cái, Thiên Bình thấy vậy liền chủ động… cầm tay ủ ấm giúp Chương đỡ lạnh!