Vắt Chanh Tưởng Bỏ Vỏ

Chương 41: Chương 41




"Trước kia ta vì hắn mà nguyện ý làm bất cứ thứ gì, thế nhưng hắn chưa từng có một chút tình cảm nào thật lòng với ta, xét cho cùng, chẳng qua là hắn muốn lợi dụng ta mà thôi, cũng không khác gì ngươi.



Cuối cùng ngay cả Bạch Trà cùng Nhuyễn Nguyễn đều bị hắn..



Hắn chính là đồ cặn bã, so ra thì ngươi vẫn là mạnh hơn hắn một chút." Phù Niệm Niệm cười tự giễu một cái: "Cho nên, một người cũng không thể ngu ngốc bị hại chết hai lần được?"

Lời nói của Phù Niệm Niệm khiến Nhiễm Chính có chút khó có thể tin, nhưng rất nhiều bí mật mà người ngoài không biết đều có thể bị Phù Niệm Niệm nói ra một cách chính xác, điều này khiến Nhiễm Chính không thể không tin nàng quả thực mơ tới chuyện tương lai.

Thật giống như trải qua một đời một lần nữa.

Nhiễm Chính giống như được khai sáng, khó trách Phù Niệm Niệm chán ghét Tô Huyên như vậy, chẳng trách lúc mình muốn giúp nàng cố định xương Phù Niệm Niệm lại vô thức rụt tay lại.



Nhiễm Chính nhìn những giọt nước khắp trên người mình, có lẽ ngay lúc đó máu cũng dính lên người Phù Niệm Niệm như thế này.

"Ngươi.." Cái chết của Phù Niệm Niệm có bao thê thảm, Nhiễm Chính có thể tưởng tượng được, nhưng chỉ cần trong đầu hiện lên một chút xíu tình cảnh lúc đó, hắn lập tức cảm thấy tim của mình giống như bị thứ gì dùng sức nắm lấy, nhất định phải hung hăng vắt khô máu trong người hắn mới bằng lòng bỏ qua cho hắn một cơ hội thở dốc.

Nhiễm Chính vô thức siết chặt tay, đốt ngón tay bị bóp trắng bệch, hắn không dám suy nghĩ.



Hắn không thể trơ mắt nhìn Phù Niệm Niệm chịu tội, càng không thể để Phù Niệm Niệm cả ngày lo lắng hãi hùng.

Hắn tuyệt đối sẽ không cho phép bất luận kẻ nào tổn thương nàng, tuyệt đối không để Niệm Niệm của hắn phải chịu thêm chút cực khổ nào nữa, trên đời này có Phù Niệm Niệm mới khiến cho Nhiễm Chính cảm thấy mình có ý nghĩa để sống tiếp.

"Sao Tô Huyên có thể gϊếŧ ngươi? Chỉ bằng ơn gặp gỡ lúc trước, hắn cũng không có lý nào lại làm loại chuyện này." Nhiễm Chính còn cẩn thận suy nghĩ lại, ánh mắt của hắn cũng không nhẹ nhàng gì.

Cho dù là như thế nào hắn cũng tin mình làm tổn thương gϊếŧ Phù Niệm Niệm, huống chi, hai thân phận chẳng qua đều là vì chuyện trên triều, từ đầu đến cuối hắn đều chưa từng nghĩ muốn lợi dụng Phù Niệm Niệm.

"Ta biết ngươi không tin." Phù Niệm Niệm ngồi ôm đầu gối: "Thật ra có đôi khi chính ta cũng không muốn tin, thế nhưng những chuyện kia quá chân thực, thậm chí ta còn biết ngươi quen biết Văn Điều từ khi còn nhỏ, điều này là giấc mộng nói cho ta biết."

Nhiễm Chính khẽ giật mình, quả thật hắn quen biết Văn Điều từ khi còn nhỏ, nhưng mà người biết Văn Điều từ khi còn nhỏ chính là Tô Huyên, không phải Nhiễm Chính.



Việc này hắn chưa từng nói với Phù Niệm Niệm, Phù Niệm Niệm lại có thể thốt ra, rõ ràng giấc mộng này của Phù Niệm Niệm không có lửa thì sao có khói, quả thật có chút hứng thú.

"Vậy ta thì sao? Sao ta lại trơ mắt nhìn ngươi xảy ra chuyện?" Nhiễm Chính truy hỏi.

Phù Niệm Niệm nghĩ nghĩ: "Trong mộng ta khác với hiện tại, trong mộng lúc đầu căn bản là không xảy ra chuyện ở trong cung, ngươi cũng không bị giáng chức.





Chỉ là lòng ta đều đặt trên người Tô Huyên, cả ngày ồn ào muốn ngươi đưa hưu thư cho ta."

"Mới đầu ngươi không đồng ý, về sau ngươi đồng ý, nhưng cả ngày ngươi đều loay hoay đến sứt đầu mẻ trán, ngay cả nhìn ta nhiều một cái cũng không được." Phù Niệm Niệm nhìn nhánh hoa mai trong tay, trong mắt hiện lên vẻ ưu thương, rõ ràng là đang nghĩ đến chuyện gì đó không tốt: "Lúc trước Tô Huyên cự tuyệt ta, thế nhưng rất nhanh lại nói muốn dẫn ta rời kinh, còn nói muốn cưới ta, vậy mà ta tin hắn, giấu ngươi vụиɠ ŧяộʍ đi."

"Nếu như không phải bởi vì giấc mộng này, ta cũng sẽ không phát hiện mình bị lừa gạt như thế." Phù Niệm Niệm bĩu môi: "Người Nhiễm gia đối phó với ngươi, Tô Huyên cũng đối phó với ngươi, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy việc này rất trùng hợp sao? Huống chi, năm đó nếu không phải Nhiễm gia đâm một đao phía sau, Tô Huyên cũng không bị đầy đi sung quân.



Hiện tại Tô Huyên trở lại, lại không đối phó với kẻ cầm đầu, hết lần này tới lần khác lại đối phó với ngươi cái người không có chút quan hệ nào, đây không phải rất kỳ lạ hay sao?"

Nhiễm Chính thu lại ba phần chột dạ, hắn mới không phải không muốn đối phó với Nhiễm gia, hắn chỉ sợ làm vậy khiến Nhiễm gia ra tay, Phù Niệm Niệm sẽ rơi vào tình trạng ngủ đầu đường không chỗ để đi.

Hơn nữa trước mắt Nhiễm Thung cùng Nhiễm Mính của Nhiễm gia nương nhờ Đông xưởng, thực sự vẫn chưa thích hợp để xử lý.



Có câu nói bắt giặc trước bắt vua, hiện tại mục tiêu của Nhiễm Chính đều đặt ở trên người Thái tử Chu Ninh Cực cùng Đông xưởng, đương nhiên cũng không quan tâm mấy vị này.

Kết quả ai biết cái này lại trở thành nguyên nhân để Phù Niệm Niệm hoài nghi? Thảm hại hơn là hiện tại còn không thể nói cho Phù Niệm Niệm tất cả chân tướng, chỉ có thể để nàng hiểu lầm như thế.

Nhiễm Chính càng ngày càng cảm thấy mình nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội, vừa nghĩ tới trước đó mình bóp cổ Phù Niệm Niệm, búng trán Phù Niệm Niệm, còn dọa hù nói muốn bẻ gãy cổ của nàng..

"..."

Mắt thường cũng có thể thấy mặt của hắn đen hơn mấy phần.

Trước kia sao lại có thể làm mấy chuyện đó chứ?

Muốn Phù Niệm Niệm tin tưởng Tô Huyên, tiếp nhận Tô Huyên một lần nữa, hiển nhiên không phải chuyện dễ dàng.

Nhưng mà Phù Niệm Niệm nói ở trong mộng Hoằng Đức Hoàng đế cũng không trở lại vị trí cũ.

Nghĩ đến đây, Nhiễm Chính càng nghi hoặc, hắn lấy thân phận hai người sống bảy năm, không phải là vì nội ứng ngoại hợp với Hoằng Đức đế sao? Nếu như Hoằng Đức Hoàng đế không trở lại vị trí cũ, thì sao hắn có thể rời kinh?

Cái tên Tô Huyên muốn dẫn Phù Niệm Niệm đi kia hẳn là giả, như Phù Niệm Niệm nói là người khác giả trang.




Nhưng Phù Niệm Niệm lại bởi vậy mà tin chắc rằng Tô Huyên chính là Nhiễm Mính, lợi dụng nàng xong thì sẽ gϊếŧ người diệt khẩu.

Nhiễm Chính nhớ tới lúc trước Oánh Nương nói đến động tĩnh khác thường của bốn phòng, lại suy nghĩ đến thân hình kia, nói không chừng Nhiễm Mính thật sự có ý định giả mạo Tô Huyên.

"Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghĩ qua, Tô Huyên trong mộng với Tô Huyên trong hiện thực có lẽ không phải là một người?"

Phù Niệm Niệm lắc đầu: "Hắn thấy ta nhiều lần không mắc mưu đã tức hổn hển, rõ ràng chính là muốn lợi dụng ta, làm sao có thể không phải là một người?"



"Niệm Niệm, mộng với hiện thực thường ngược nhau." Nhiễm Chính nhìn Phù Niệm Niệm, trong mắt lộ ra một loại ôn nhu chưa từng thấy, tuy nói là hoàn toàn giống sự ôn hòa trước đây, nhưng tổng thể lại khiến cho người ta cảm thấy không giống nhau lắm.

Ánh mắt của hắn như tơ, toàn bộ quấn xung quang Phù Niệm Niệm.



Đời này hắn tuyệt đối sẽ không để Phù Niệm Niệm rời đi, càng sẽ không ly hôn với nàng.



Hắn muốn nâng niu Niệm Niệm của hắn ở trong lòng bàn tay, hắn muốn bảo vệ tốt ánh sáng của hắn.

Môi mỏng Nhiễm Chính chậm rãi phun ra một câu: "Ta sẽ không để cho ngươi xảy ra chuyện gì."

Trong thoáng chốc Phù Niệm Niệm tưởng mình nhìn lầm rồi, Nhiễm Chính nhìn nàng như vậy, nhất thời làm cho nàng cảm thấy giống như trên mặt mình dính thứ gì.



Nhưng vừa nghĩ tới Nhiễm Chính, Phù Niệm Niệm lại lấy lại tinh thần.

"Ngươi đồng ý?" Cuối cùng nàng cũng thở phào một hơi: "Ngươi đồng ý sớm một chút thì tốt bao nhiêu? Cũng không bị Tô Huyên giày vò thành như bây giờ."

"Ngươi muốn làm gì?" Nhiễm Chính nhàn nhạt hỏi nàng: "Bây giờ chuyện ta có thể giúp ngươi rất có hạn, nhưng ta sẽ hết sức cố gắng."

Phù Niệm Niệm lắc lắc hoa mai trong tay, trong mắt có ánh sáng giảo hoạt: "Trước tiên ngươi cần phải hồi kinh, bây giờ Tam ca của ta thừa kế tước vị, ta muốn kéo hắn cùng đứng ở mặt trận giống chúng ta."

"Quốc công gia?"

"Ừm." Phù Niệm Niệm gật gật đầu: "Ta có một kế hoạch."

Phù Niệm Niệm cẩn thận tỉ mỉ nói với hắn, ít ngày nữa chính là sinh nhật Phù Cận Niên, nàng thêu một chiếc khăn tay mùa xuân, đáng tiếc kỹ thuật hơi vụng về, thực sự khó mà nói đến thanh nhã, vốn định đổi đồ vật khác để đưa, nhưng hết lần này tới lần khác việc này giống như lại bị Phù Cận Niên biết.


Cho nên càng nghĩ, nàng muốn đem khăn tay kín đáo đưa cho Tô Huyên rồi nói với Phù Cận Niên là bị Tô Huyên đùa giỡn.



Nhất cử lưỡng tiện, cũng không mất mặt, còn có thể phá vỡ hảo cảm của Phù Cận Niên với Tô Huyên.

Phù Niệm Niệm nói đến cao hứng bừng bừng, nhưng đang nói thì đột nhiên giọng nói dần chậm lại.

"Lỡ như gần đây lại không gặp được Tô Huyên thì làm sao bây giờ?" Bỗng nhiên Phù Niệm Niệm cau mày một cái.

"Việc này dễ thôi." Nhiễm Chính khẽ cười một tiếng: "Sinh nhật Quốc công gia mở tiệc chiêu đãi tân khách, các ngươi đưa thiếp mời choTô Huyên là được."



"Cho hắn? Hắn có đến không?" Phù Niệm Niệm chống cằm: "Hắn thiếu chút là loại bỏ luôn tước vị Anh quốc công rồi, có khi đã sớm hận chết Phù gia."

"Ta giúp ngươi, chắc chắn sẽ khiến hắn đi.



Thật ra..



Tô Huyên cũng không xấu như ngươi nghĩ đâu." Nhiễm Chính hỏi dò: "Dù sao hiện thực cũng không giống trong mộng."

Ai ngờ Phù Niệm Niệm bỗng nhiên xị mặt xuống: "Nhưng hắn thật sự muốn gϊếŧ ta, còn trói ta, còn nói muốn bẻ gãy cổ của ta, hơn nữa hắn còn chiếm.."

Phù Niệm Niệm đang nói bỗng nhiên đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Dù sao cũng không phải thứ tốt gì."

"..."

Nhiễm Chính cảm thấy mình có chút đau răng.

Hắn không phải cố ý chiếm tiện nghi của Phù Niệm Niệm, huống chi còn bị nàng tát cho một cái.



Bây giờ lại bị Phù Niệm Niệm chửi một câu, Nhiễm Chính cũng không thấy dễ chịu gì.


Uất ức vô cùng.

"Ngươi sao vậy?" Phù Niệm Niệm nhìn vẻ mặt Nhiễm Chính càng ngày càng kỳ lạ thì hỏi.

Nhiễm Chính vội vàng ra vẻ bình tĩnh lắc đầu.

"Ta hận không thể loạn đao chém chết hắn, treo hắn lên trên xà nhà, hạ độc chết hắn." Phù Niệm Niệm bĩu môi.

"Ách, không tốt lắm đâu.."

"Hả?" Phù Niệm Niệm không nghe rõ tiếng Nhiễm Chính.

Nhiễm Chính trầm mặc, không phải nàng đang hoài nghi mình đấy chứ?

Giọng điệu không có gì đặc biệt nhưng vào trong mắt Nhiễm Chính lập tức trở thành có ý tứ khác, hắn vội vàng giải thích: "Ta nói là Tô Huyên khó đối phó, ngươi đồng ý với ta, mọi thứ đều phải thương lượng với ta."

Nhìn dáng vẻ Nhiễm Chính như thật, Phù Niệm Niệm giảo hoạt cười cười: "Trước đó ta nghĩ trăm phương ngàn kế muốn cùng ngươi đối phó với hắn, ngươi luôn luôn hờ hững, hiện tại chịu chút lỗ vốn, ngươi ngược lại là biết nghe lời."

Nhiễm Chính từ chối cho ý kiến, trong lòng chỉ muốn cười khổ.

"Những chuyện này vẫn phải dựa theo kế hoạch của ta mà làm." Phù Niệm Niệm còn nói, dù sao trải qua những truyện đời trước, nàng có kinh nghiệm hơn.

"Được." Nhiễm Chính lời ít mà ý nhiều, đồng ý vô cùng dứt khoát.


Phù Niệm Niệm nói nàng đã từng rất thích Tô Huyên.





Lúc Nhiễm Chính nghe được câu này, vốn trong lòng có chút hưng phấn, thế nhưng nói càng nhiều với Phù Niệm Niệm, lòng hắn càng lạnh.

Hắn không biết trong mộng của nàng rốt cuộc Nhiễm Chính kia đã làm cái gì, lại để cho Phù Niệm Niệm chết thê thảm như vậy.



Thế nhưng hắn biết, trong hiện thực mình nhất định sẽ không tùy ý để người khác ức hiếp nàng, hắn còn muốn tìm Phù Niệm Niệm đã từng yêu Tô Huyên sâu sắc trở về.

Hắn còn muốn cầm tay Phù Niệm Niệm để nàng vĩnh viễn ở bên cạnh mình.

Nhiễm Chính ở Y Hạc Quán hơn hai canh giờ, Phù Niệm Niệm xác định Đông xưởng đã bị mất dấu, lúc này mới thả Nhiễm Chính rời đi.

"Chờ một chút." Phù Niệm Niệm nhìn bóng lưng Nhiễm Chính, bỗng nhiên gọi hắn lại.

Nàng nhẹ nhàng đi về phía trước hai bước, nhón chân lên nhìn một chút, muốn lấy hoa mai cài lên tóc Nhiễm Chính xuống: "Rơi mất rồi sao? Sao không thấy nữa?"

"Héo rồi, cho nên chắc rơi ở chỗ nào rồi." Vẻ mặt Nhiễm Chính nhàn nhạt, có vẻ không quan tâm chút nào: "Ta phải đi rồi, ta vụиɠ ŧяộʍ trở về nên không thể ở kinh thành lâu được."

Phù Niệm Niệm bĩu môi, đưa miếng vải cho hắn: "Bịt mắt lại, ta đưa ngươi ra ngoài."

Nhiễm Chính cũng không có ý kiến gì, chỉ ngoan ngoãn làm theo lời Phù Niệm Niệm.



Mặc dù không nhìn thấy bất cứ thứ gì, thế nhưng có Phù Niệm Niệm cầm tay hắn, hắn ngược lại rất thản nhiên, ước gì nơi này lớn một chút, có thể đi chậm hơn một chút nữa.

Phù Niệm Niệm dẫn hắn ra cửa nhỏ, mang xa một chút mới mở miếng vải cột trên mắt hắn, Nhiễm Chính cũng không vội vã mở mắt, hắn cười cười sâu xa, nửa ngày mới chậm rãi biến mất trong tầm mắt Phù Niệm Niệm.

Sau đó, hắn bước nhanh vòng quanh ngõ nhỏ rắc rối phức tạp, ngay sau đó lách mình trèo lên một xe ngựa đang phi nhanh.

Văn Điều đợi đã lâu, trên mặt hắn tràn đầy lo âu và bất đắc dĩ: "Đã lúc nào rồi? Ngươi còn dám lấy gương mặt này chạy loạn khắp nơi ở kinh thành."

"Không có cách nào." Nhiễm Chính trả lời rất qua loa, hắn chỉ lo lấy nhành hoa mai đã héo từ trong tay áo ra đặt dưới mũi hít hà, vẫn còn có hương thơm.

Hắn cười cười.

Văn Điều nhìn thấy tình huống này chỉ cảm thấy không thể hiểu nổi, khóe miệng của hắn co lại hỏi: "Ngươi đã xảy ra chuyện gì?"

"Hóa ra là loại cảm giác này." Nhiễm Chính cảm thán nói: "Như thế nào mới có thể làm cho người khác động tâm với ta?"

"..."

Văn Điều càng nghĩ mãi không ra: "Ngươi cứ đi ra ngoài cửa thành nhìn xem, nữ tử muốn gả cho Nhiễm Chính ngươi đã kéo vài dặm địa, thế mà ngươi còn hỏi ta làm sao để cho nữ tử động tâm với ngươi?"

"Không giống nhau." Nhiễm Chính cong cong khóe miệng, ánh mắt nhìn hoa mai tràn ngập trìu mến: "Nàng không giống người khác."

Tác giả có lời muốn nói:

Hố đã đào xong, Mai Mai định nhảy thế nào?

Kích động xoa tay tay, hắc hắc hắc~.