Vạt Nắng

Chương 17:Sinh nhật anh




Đi loanh quanh cửa hàng, quả thực ở đây có quá nhiều sự lựa chọn cho bộ trang phục của nó. Suy nghĩ mãi, nó không biết mình nên mặc gì đây. Nếu mặc đồ bình thường quá thì không xứng với buổi tiệc, còn lồng lộn sang trọng quá thì nó không thích. Chị nhân viên thấy nó chưa chọn được đồ mình ưng ý bèn tư vấn:

\- Hằng ngày em thích mặc đồ như thế nào, nói đi chị tư vấn cho.

\- Dạ em thích mặc đồ thoải mái, năng động một chút nhưng như vậy thì không hợp lắm. Đồ sexy quá thì chắc em không mặc được đâu, còn đồ dễ thương quá thì có vẻ hơi trẻ con. Em muốn chọn một bộ váy thanh lịch, nữ tính một chút ạ.

\- Em chờ chút, chị lấy vài mẫu cho em xem nha.

Nói rồi chị nhân viên đi lựa cho nó vài bộ váy, treo lên móc riêng rồi gọi nó lại thử.

\- Em nhìn xem mình thích chiếc váy nào. \_ Có vẻ các chị nhân viên ở đây rất nhanh để nắm được tâm lí khách hàng, mấy bộ váy chị ấy mang ra chiếc nào cũng đẹp cả. Nó phân vân mãi rồi chọn một chiếc váy đuôi tôm dáng ngắn phối từ vải ren và vải lưới màu thiên thanh. Chiếc váy này không chỉ nữ tính, quý phái, nhẹ nhàng mà còn có phần quyến rũ nữa. Nó đã bị chinh phục hoàn toàn bởi bộ váy này rồi.

Từ phòng thử đồ bước ra, nó đã thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người trong cửa hàng, kể cả anh. Chiếc váy được mặc bởi một người có vóc dáng cân đối như nó quả thật là hoàn hảo. Nó như một cô công chúa bước ra từ câu chuyện cổ tích, tiến đến phía anh và hỏi:

\- Bộ váy này có được không ạ? \_ Anh nãy giờ nhìn nó không chớp mắt, anh cũng không hiểu mình bị làm sao nữa. Chính câu hỏi của nó đã kéo anh về với thực tại.

\- Em thật đẹp. \_ Anh nói xong khiến mặt nó đỏ ửng hết cả lên vì tạm thời chưa tiêu hoá nổi câu nói của anh. Ngắm mình trong gương, nó cũng thấy mình trông khác hẳn bình thường. Người ta thường nói “người đẹp vì lụa” đúng là không sai mà.

\- Thanh toán chiếc váy này giúp tôi, đóng gói cẩn thận và đẹp một chút.

\- Vâng thưa thiếu gia. \_ Dứt lời, một chiếc váy khác y hệt chiếc nó đang mặc trên người được lấy ra, thanh toán và đóng gói thành hộp quà cẩn thận. Nó cũng đi thay váy trên người mình ra rồi cùng anh đi về.

\- Cảm ơn anh vì món quà.

\- Không có gì đâu, có cần anh thuê thợ làm tóc và trang điểm đến nhà em không?

\- Không cần đâu ạ, những việc này em tự làm được mà. Anh cứ thế em ngại lắm, cảm giác như mình dựa vào anh hơi nhiều thì phải.

\- Anh lại đang mong em dựa cả đời đây này.

\- Thôi đừng trêu em nữa, mau về đi. \_ Nó phải ngăn anh lại ngay chứ không anh mà cứ thả thính nó là nó không kiềm chế được mình mất.



Để chuẩn bị cho sinh nhật anh, ngay khi vừa về nó đã phải ra ngoài lần nữa để mua hộp quà cho anh và giày phù hợp với chiếc váy anh tặng nữa. Ngày mai nó phải ra tiệm để làm tóc với trang điểm thôi, nếu không thì với tay nghề gà mờ của nó chắc nó biến mặt mình thành thảm hoạ mất. Định rủ Lan Anh đi cùng nhưng nhỏ bận rồi nên nó đành đi một mình thôi…

Chính tay đan khăn tặng anh, nó viết thêm chiếc thiệp nho nhỏ mang đầy tình cảm “mặn nồng thắm thiết” rồi đặt vào hộp quà. Đêm qua nó đã thức khá khuya để hoàn thành xong chiếc khăn này, bây giờ dậy ăn sáng rồi đến tiệm làm tóc trang điểm luôn. Nó sẽ sang nhà Lan Anh đi cùng nhỏ, tí nữa cũng vậy vì Minh bận giúp anh rồi.

Nó không ngờ làm tóc và trang điểm lại lâu đến vậy. Mặc dù mặt mộc của nó đã xinh lắm rồi nhưng Lan Anh bảo lâu lâu mới có dịp đặc biệt nên phải trang điểm kĩ một chút. Nhưng nó nhất quyết không chịu, vậy nên chị chuyên viên chỉ đành trang điểm nhẹ nhàng cho nó. Nói là nhẹ nhàng nhưng cũng 2 tiếng chứ ít gì, nói chung là “makeup look” của nó hôm nay hoàn toàn phù hợp với chiếc váy anh tặng luôn. Chuyển qua phần làm tóc, để hợp với chiếc váy thì nó nhờ chị chuyên viên tết tóc rồi búi cuộn lại ra đằng sau. Tất cả đã tôn lên vẻ đẹp nhẹ nhàng mà tinh tế của nó trong buổi tiệc này.



7 giờ tối tại nhà anh

Nó và Lan Anh đã có mặt trước cổng nhà anh và phải có vé mời để được vào tham dự buổi tiệc. Ngôi nhà hôm nay được trang trí theo ý kiến hôm nọ của nó, vậy nên nó cảm giác như mình có đóng góp một chút gì đó cho buổi tiệc này vậy.

\- Alo, em và An Hạ đến chưa? \_ Anh Minh gọi điện cho Lan Anh.

\- Bọn em vừa tới nơi, bây giờ đang đi vào rồi.

\- Hai em cứ đi thẳng tới sân khấu chính, anh với Khiêm đang ở đó.

Nói rồi hai đứa nó đi đến nơi buổi tiệc được diễn ra.

Bước vào căn nhà là cảm giác hoàn toàn khác khi ở bên ngoài, sang trọng hơn, lộng lẫy hơn. Nó với Lan Anh phải mất một lúc mới xác định được vị trí của Minh và Khiêm vì hôm nay quả thực có rất nhiều người. Rảo bước lại bàn tiệc, nó và Lan Anh đã thành công thu hút ánh nhìn của mọi người.

\- An Hạ, Lan Anh. \_ Minh vẫy tay gọi.

\- Xin lỗi hai người vì bọn em đến hơi muộn.

\- Không sao đâu, buổi tiệc vừa mới bắt đầu thôi. \_ Anh lên tiếng.

Bây giờ nó mới nhìn kĩ anh. Không còn là thiếu niên năng động, trẻ trung như hàng ngày mà hôm nay, anh như một quý ông lịch lãm với bộ vest đen cùng mái tóc được vuốt tinh tế. Toàn thân anh toả ra một mị lực chết người có thể đánh gục toàn bộ các cô gái trong buổi tiệc ngày hôm nay. Ngẩn người nhìn anh một lúc nó mới để ý đến bóng dáng của hai người lớn đang tiến về phía bọn nó.

\- Bố, mẹ. \_ Thì ra là bố mẹ anh. Bây giờ thì nó hiểu lý do vì sao anh lại hoàn hảo như vậy rồi.

\- Giới thiệu với hai người, đây là Lan Anh và An Hạ.

\- Con chào cô chú. \_ Cả nó và Lan Anh cúi người chào bố mẹ anh.

\- Con gái nhà ai mà xinh thế này không biết! \_ Mẹ anh nói thế làm nó với Lan Anh chỉ biết cười trừ.

\- Bạn gái con đấy cô ạ. \_ Minh ôm eo Lan Anh liền bị nhỏ ném cho một ánh nhìn sắc lạnh.

\- Thì ra là bạn gái Minh, còn con là… \_ Mẹ anh hỏi nó.

\- Dạ…con là bạn của Lan Anh ạ. \_ Chẳng nhẽ nó lại nói anh là crush của nó, có cho nó 10 tỷ nó cũng không dám nói câu ấy.

\- Thế thì đủ hiểu thằng Khiêm nhà mình kém quá rồi anh nhỉ, con bé xinh thế kia mà không tán được là thế nào? \_ Cô nói với chú bằng giọng điệu mang ý cười.

\- Đúng đấy cô ạ, thằng này nó kém lắm, con chơi với nó con biết mà. \_ Minh cố tình đổ thêm dầu vào lửa.

Đương nhiên, câu nói của mẹ anh và Minh đã gây nên lực sát thương không hề nhẹ đối với nó. Anh đã không đáp lại thì thôi đi đằng này lại còn:

\- Mày bớt khinh người đi thằng kia. Mẹ nữa, mẹ cứ yên tâm, con sắp rước được An Hạ về nhà rồi. \_ Nó sốc đến mức mắt chữ A miệng chữ O nhìn anh mà không nói nổi câu nào. Lan Anh bên cạnh lại cứ cười làm cho nó đã ngại còn ngại hơn.

\- Thôi bớt đi con, con làm An Hạ sợ rồi kìa. \_ Vâng và bây giờ là bố anh lên tiếng, bỗng nhiên nó nghĩ việc đến buổi tiệc ngày hôm nay có phải sai lầm không nhỉ?

\- Thôi được rồi. Khiêm, nhân vật chính lên sân khấu đi kìa. \_ Nó thầm cảm tạ mẹ anh đã giải vây cho nó. \_ Để mẹ nói chuyện với An Hạ cho. \_ Ôi, nó phải làm sao bây giờ,....

Anh cũng chỉ biết cười rồi tiến lên phía sân khấu. Buổi tiệc chính thức bắt đầu.

“Cảm ơn mọi người đã đến dự buổi tiệc sinh nhật của tôi ngày hôm nay. Tại đây, mọi người cứ thoải mái vui chơi nhé!” \_ Anh tuyên bố một câu ngắn gọn để bắt đầu buổi tiệc. Từ lúc anh bước lên sân khấu đến giờ, không biết bao nhiêu ánh nhìn của các tiểu thư đã hướng về phía anh rồi. Tự nhiên nó thấy mình chả là gì so với rất nhiều người ở đây ngày hôm nay. Không được, nó không được nghĩ như thế, nó là An Hạ cơ mà.

\- Cô đã từng nghe Khiêm kể nhiều về con. \_ Mẹ anh lên tiếng cắt ngang mấy cái suy nghĩ linh tinh của nó.

\- Dạ…con…anh Khiêm nhắc đến con ạ? \_ Nó thật sự không biết nói gì khi đứng trước nhan sắc “nghiêng nước nghiêng thành” của mẹ anh.

\- Ừ, nó rất nhiều lần nhắc đến con. Ở trường, con là hội phó hội học sinh đúng không?

\- Vâng ạ, con mới vào hội học sinh chưa lâu.

\- Hiếm khi cô thấy thằng Khiêm nó nhắc đến người con gái nào lắm. Hôm nay gặp con thì cô hiểu rồi. \_ Mẹ anh nói làm nó không biết làm gì ngoài cười.

\- Trông thằng Khiêm nó thế thôi chứ thực ra nó sống nội tâm lắm, cô là mẹ nó mà nó cũng ít khi nói chuyện với cô bao giờ. Sau này cô mong con sẽ giúp đỡ nó nhiều hơn.

\- Con sẽ cố gắng ạ. Anh Khiêm ở trường cũng giúp đỡ con rất nhiều.

\- Cảm ơn con, con cứ đi chơi thoải mái nhé, cứ coi đây như nhà của mình. Bây giờ cô phải đi tiếp khách với chú một chút.

\- Vâng ạ. \_ Lần đầu nói chuyện với mẹ anh nên tim nó đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài luôn vậy á. Nhưng nghĩ lại thì nó thấy mẹ anh rất hiền, cô còn xinh nữa. Nếu là con trai chắc nó yêu mẹ anh mất…

Nhìn xung quanh thì có vẻ Lan Anh và Minh đã đi đâu đó rồi. Anh thì đang bận tiếp khách với bố mẹ. Mà ở đây nó cũng chẳng quen ai ngoài mấy người họ cả nên nó đành ra hồ bơi chơi một chút.

Ngoài hồ bơi, đúng là không khí khác hẳn trong nhà. Ngoài này đa số là bạn anh, toàn là trai xinh gái đẹp. Nó đứng ở bàn uống nước một chút thì thấy anh đi lại. Thấy anh nên nó đỡ lo hơn hẳn, ít nhất thì còn có người nói chuyện cùng chứ không phải chịu cảnh cô đơn ở đây. Tuy nhiên, khi anh chưa kịp lại đến chỗ nó thì có một cô gái nhào đến ôm chặt lấy cổ anh:

\- Anh Khiêm, nhớ em không? …