Vạt Nắng

Chương 60:Thủ phạm




Mặc dù vẫn chưa hết giận anh vì vụ hôm nọ nhưng nhờ có việc này, nó mới càng hiểu rằng mình yêu anh nhiều đến mức nào. Nó sẽ không thể sống nổi nếu thiếu anh mất. Chỉ vì chuyện này mà nó suýt quên mất sự cố xảy ra ở buổi biểu diễn, đã đến lúc tìm ra kẻ phá hoại này rồi.

\- Thuỳ My, em kiểm tra lại giúp chị những khách mời và nhân viên có mặt ở buổi trình diễn nhé, đừng bỏ sót một ai.

\- Vâng ạ, bây giờ em đi làm luôn đây.

Nó không tin mình lại không thể tìm ra người đã giở trò trong buổi trình diễn. Tuy là khó khăn thật đấy nhưng nó không cam tâm nhìn công sức của mọi người bỏ ra lại bị huỷ đi một cách trắng trợn.

Ngồi xem lại danh sách những người có mặt ở buổi trình diễn, khách mời đều là những người nổi tiếng và có tiếng tăm trong ngành thời trang, sẽ chẳng ai rảnh rỗi mà đi phá buổi trình diễn của nó làm gì. Phạm vi tạm thời thu hẹp lại còn nhân viên của công ty nó hoặc công ty anh. Nó không nghĩ nhân viên của Dream lại làm ra việc này, họ không cớ nào lại huỷ đi tác phẩm do chính mình mất công mất sức làm nên cả. Tuy nhiên chưa chắc, nhỡ đâu công ty nó có nội gián thì sao. Thôi bỏ đi, khó nghĩ quá… nó phải xem xét cẩn thận vụ việc này.

\- Thuỳ My, em báo cho phòng camera là chút nữa chị đến nhé!

Có một bí mật mọi người không biết là từ khi vào công ty, nó đã cho lắp đặt rất nhiều camera ẩn. Thú thật thì nó là người cầu toàn, luôn yêu cầu công việc đạt hiểu quả cao nhất nên việc lắp thêm camera để quản lí cũng là điều dễ hiểu. May mắn làm sao, nhờ thế mà quá trình điều tra diễn ra thuận lợi hơn. Người gây ra việc này chắc chắn chỉ ở xung quanh phòng thời trang vì trong một khoảng thời gian ngắn, thủ phạm không thể vừa làm hỏng thiết kế, vừa phá hỏng camera trong phòng rồi trốn ra ngoài được. Sau khi loại đi những người không liên quan thì nghi phạm chỉ còn lại 5 người, bao gồm 3 nhân viên ở công ty nó và 2 nhân viên ở công ty anh.

\- Em không nghĩ 2 người này là thủ phạm. Thứ nhất, họ đều là nhân viên kì cựu của bộ phận thiết kế. Trước đây, do không có cơ hội nên tài năng của họ chưa thực sự được bộc lộ. Thứ hai, qua quá trình quan sát, em thấy họ đổ rất nhiều tâm huyết vào buổi trình diễn lần này, họ không thể làm hỏng thiết kế chủ đề được. \_ Thuỳ My chỉ vào màn hình, bình tĩnh nói.

\- Chị thấy người còn lại của công ty mình cũng không phải thủ phạm. Em có thể thấy, hầu như cô ấy chỉ ở phòng trang điểm để giúp đỡ người mẫu thay đồ và chuẩn bị các thứ khác. Cô ấy tuy có ra ngoài một lúc nhưng theo hướng đi thì chị nghĩ là đến nhà vệ sinh, hơn nữa còn trong khoảng thời gian ngắn như thế, làm sao có thể vào phòng thời trang mà phá hỏng thiết kế chủ đề.

\- Như vậy… chỉ còn 2 người của K&H.

\- Được rồi, để chị gọi cho giám đốc bên đó. Việc này liên quan đến chuyện hợp tác của hai công ty, chúng ta không thể tuỳ tiện xử lý được.

Nói rồi, nó lấy điện thoại gọi cho anh.

“Bây giờ anh có rảnh không, sang công ty em có chút việc.”

“Em nhớ anh à?” \_ Anh nói với giọng điệu đùa cợt, nó cũng đến bó tay.

“Có chuyện nghiêm túc đấy. Em đang điều tra về việc thiết kế chủ đề bị phá hỏng hôm trước, mọi bằng chứng đều hướng đến hai nhân viên công ty anh. Phiền anh đến đây một chuyến.”

“Anh tới ngay đây!”

Rất nhanh sau đó, anh đã có mặt ở công ty nó. Được rồi, vì tốc độ nhanh nên nó tạm tha thứ cho anh.

\- Là 2 người này ạ. \_ Nó chỉ lên màn hình camera.

Thiết kế chủ đề được chuyển từ xưởng sản xuất lên phòng thời trang. Trong thời điểm đó thì chỉ có hai người đó là đáng nghi nhất thôi.

\- Chắc chắn không phải người này. \_ Anh chỉ vào người con trai trên màn hình lớn. \_ Đây là trợ lí thư kí của anh, cậu ấy đã làm việc với anh nhiều năm rồi. Chàng trai này là người tính tình thật thà, nhanh nhẹn, không thể làm ra loại chuyện này.

\- Vậy còn cô ấy? \_ Nó hướng ánh nhìn về người phụ nữ xuất hiện gần phòng thời trang.

\- Người này… anh nhìn không quen mắt lắm. Hình như là nhân viên mới, làm ở bộ phận quản lí người mẫu.

\- Nhân viên ở bộ phận này phải làm những gì?

\- Bình thường thì quản lí lịch trình tập luyện, sinh hoạt của người mẫu và một số thứ khác. Trong những buổi trình diễn thế này, quản lí người mẫu sẽ rất bận vì phải ở bên cạnh người mẫu mọi lúc mọi nơi. \_ Anh nói.

\- Nhưng anh thấy không, cô ấy không hề ở bên người mẫu trong phòng trang điểm mà liên tục ra ngoài đi đâu đó, người này chắc chắn có vấn đề.

\- Để anh gọi cho người mẫu này đến đây.

Chẳng mấy chốc, một trong những người mẫu của buổi trình diễn đã có mặt ở phòng camera công ty nó.

\- Theo tôi được biết, quản lí thường sẽ ở bên giúp đỡ người mẫu trong quá trình trang điểm và làm tóc. Nhưng hôm đó quản lí của cô đâu?

\- Hôm đó cô ấy nói mình bị đau bụng nên liên tục ra ngoài, tôi cũng không tiện hỏi việc này. Còn chuyện tại sao cô ấy xuất hiện gần phòng thời trang thì tôi cũng không biết.

\- Cảm ơn cô. Thuỳ My, em xuống phòng thời trang với chị nhé! Còn anh thì về đi, lúc nào cần em sẽ gọi.

\- Mới thế mà đã muốn đuổi anh rồi à? \_ Anh ngước nhìn nó.

\- Bây giờ em đang rất bận. Cơ mà hình như, công ty anh cũng còn nhiều thứ cần xử lý nhỉ? \_ Nó cười nhẹ.

\- Thôi được rồi, em làm gì thì làm đi. Có gì thì gọi anh nhé!



Sau một khoảng thời gian suy luận rồi tìm bằng chứng các thứ, cuối cùng nó cũng biết thủ phạm phá hỏng thiết kế chủ đề là ai. Không ngoài dự đoán, đó chính là cô nhân viên bộ phận quản lí người mẫu ở công ty anh. Còn tại sao nó biết thì… đó là cả một quá trình dài.

\- Nói đi, tại sao cô lại phá hỏng thiết kế chủ đề? \_ Nó dùng chất giọng lạnh lùng đến sởn gai ốc để chất vấn cô nhân viên trước mặt mọi người, trong đó có cả người công ty nó và công ty anh.

\- Chắc giám đốc Alina hiểu lầm gì rồi, tôi không hiểu cô đang nói gì hết. \_ Cô ta chối bỏ.

\- Tôi hỏi một chút, tại sao trong buổi trình diễn, cô không ở cạnh người mẫu mà liên tục ra ngoài, chẳng những thế lại còn loanh quanh ở gần phòng thời trang?

\- Tôi… hôm đó tôi bị đau bụng, phải vào nhà vệ sinh rất nhiều lần nên đi qua phòng thời trang cũng là điều dễ hiểu.

\- Cô chắc chắn mình không vào phòng thời trang? \_ Nó hỏi lại một lần nữa.

\- Tôi… tôi không có. Nếu không tin, cô có thể xem lại camera. \_ Cô nhân viên ấp úng.

\- Không may, camera của phòng thời trang hỏng rồi, bị ai làm hỏng thì chắc hẳn cô rõ hơn ai hết chứ đúng không? \_ Nó nhếch môi.

\- Cô đừng có mà ngậm máu phun người. \_ Cô ta nhìn nó bằng ánh mắt hình viên đạn.

\- Nói dối thì cũng cố tìm lý do nào hợp lý một chút, lộ liễu quá đi. Thứ nhất, chắc là cô không biết nhưng nhà vệ sinh dành cho khách của công ty chúng tôi không hề ở gần phòng thời trang. Nhà vệ sinh gần phòng thời trang chỉ có nhân viên công ty mới được dùng mà thôi, cô chưa đến đó lần nào nên không biết cũng dễ hiểu. Tiếp theo, cô đoán xem tôi đã tìm thấy thứ gì ở phòng thời trang. \_ Nó vừa nói vừa đưa tấm giấy ghi số thứ tự ra cho mọi người xem.

\- Đây… đây là…

\- Đúng, đây là giấy ghi số thứ tự trình diễn của người mẫu. Công ty chúng tôi chỉ phát tờ giấy này cho quản lí của các người mẫu. Trùng hợp thay, số thứ tự này là của người mẫu cô đây phụ trách. Sao, còn gì để nói không?

\- Cô… cô được lắm. Đúng đó, là tôi phá hỏng thiết kế chủ đề đó. Thì sao, cô muốn làm gì tôi, giết tôi à? \_ Cô ta vênh mặt thách thức nó.

\- Tôi nào dám, giết cô thì tôi phải đi tù mất. Thay vào đó, tôi có thể giao cô cho cảnh sát mà. Hành vi của cô hoàn toàn có thể kết thành tội danh huỷ hoại hay cố ý làm hư hỏng tài sản của công ty. Cô có muốn ăn cơm nhà nước vài ba năm không? Hay thôi vậy, chúng ta giải quyết bằng vấn đề kinh tế cũng được. Tôi tính sơ sơ toàn bộ công sức, nguyên liệu, giá trị lẫn tầm quan trọng của thiết kế chủ đề thì cô cần bồi thường ít nhất là 1000 USD. Xin hỏi cô muốn chọn phương án nào nhỉ?

\- Cô… cô… \_ Cô ta câm nín, không nói được bất cứ thứ gì.

\- Đó là tôi chưa nói đến việc cô đã huỷ đi biết bao mồ hôi, công sức của mọi người. Cô nghĩ xem, nếu như hôm đó chúng tôi không kịp thời phát hiện rồi may lại thiết kế chủ đề, đồng nghĩa với việc buổi trình diễn không thành công thì cô sẽ phải bồi thường bao nhiêu tiền. Con số đó lớn hơn gấp trăm nghìn lần cái giá mà tôi vừa đưa ra đấy. \_ Nó ghét nhất là những người không biết trân trọng công sức của người khác, không coi ai ra gì.

\- Đây không phải là lỗi của tôi… tôi là bị người ta bắt ép nên mới làm như vậy.

\- Oh wow, ai là người ép cô thế? \_ Nó bình thản.

\- Là người phụ nữ hay đến tìm tổng giám đốc tên Quỳnh Châu. \_ Lại là chị sao? \_ Mẹ tôi mắc bệnh nặng đang nằm trong bệnh viện, tôi buộc phải làm theo lời cô ấy để kiếm tiền chữa trị cho mẹ. Tôi không hề muốn làm hỏng thiết kế chủ đề, tôi chân thành xin lỗi mọi người. \_ Cô nhân viên đó quỳ xuống trước mặt nó, bật khóc nức nở.

\- Thôi được rồi, cô đứng lên đi, việc này tôi không truy cứu nữa. Dù sao cô cũng có nỗi khổ riêng của mình, chuyện của tôi và Quỳnh Châu, tôi sẽ tự giải quyết.

\- Nhưng… \_ Thuỳ My đứng bên cạnh ấm ức, cô không ngờ nó lại dễ dàng tha thứ cho cô nhân viên kia đến vậy.

\- Tôi hiểu cảm giác vì người thân mà có thể bất chấp làm tất cả, cô ấy cũng chỉ vì mẹ mình mà thôi. Dù sao thì nhờ có chuyện này, tôi mới thấy được tài năng thật sự của nhân viên Dream, mọi người đã đoàn kết làm nên một tác phẩm để đời, tôi rất vui. \_ Sau bao nhiêu chuyện, nó đã học được cách tha thứ cho người khác. Ai mà chẳng có lúc mắc phải sai lầm, nếu nó cứ cố chấp chỉ nhìn vào cái sai của họ, mọi chuyện sẽ ngày càng xấu hơn mà thôi.

\- Cảm ơn mọi người rất nhiều, tôi xin lỗi mọi người một lần nữa. \_ Cô nhân viên đó đứng dậy, cúi đầu.

Từ nãy đến giờ, anh không nói bất cứ một câu nào, cứ để mọi chuyện cho nó giải quyết. Anh không ngờ Quỳnh Châu lại dám làm chuyện này. Có lẽ những năm qua, vì Candy mà anh đã nhẫn nhịn người phụ nữ này quá nhiều rồi…
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Chia sẻ một chút: Chương 60 này quả thực là chương mà tác giả nhớ nhất. Chẳng là lúc đầu tác giả viết chương này trên điện thoại, xong cuối cùng đọc lại thì ngu ngơ xóa nhầm hơn 2000 chữ xong phải viết lại bằng máy tính. Hơn nữa, tác giả viết chương này trong lúc u mê bộ phim "Dân quốc kì thám" nên bày đặt phá án các kiểu, nhiễm phim nó thế. Mọi người thông cảm~~