Vậy Mà Cậu Còn Nói Không Thích Tớ

Chương 5




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Pinkie

“Tớ đi đây.” Lục Hạo Hiên đưa cặp sách cho Hạ Thiên.

“Aigu, từ từ.” Hạ Thiên gọi cậu ấy lại, lấy quyển tạp chí tiếng Anh từ trong cặp sách đưa cho cậu, “Cho cậu, tớ cũng không có ý gì, hôm nay cậu đã giúp tớ rất nhiều, cái này coi như để cảm ơn đi.”

Lục Hạo Hiên nhìn quyển tạp chí đựng trong bìa trong suốt kia, nói: “Đây là sách vật lý thiên văn, tớ cũng xem không hiểu.”

“Hả?” Hạ Thiên nói: “Cậu xem không hiểu vậy còn còn nhìn chằm chằm nó cả nửa ngày như vậy để làm gì, tớ tưởng là cậu thích đọc đấy?”

Lục Hạo Hiên không chút để ý nói: “Tớ xem từ đơn tiếng Anh trên bìa cuốn tạp chí đó, lúc trước tớ đã nhìn thấy từ này, nhưng khi đó lại không nhớ được nghĩa của nó là gì cho nên mới nhìn chằm chằm nửa ngày như vậy, còn lại đều là do cậu suy diễn.”

Hạ Thiên nhìn cuốn tạp chí phải dùng nhiều tiền để mua được trong tay, trong lòng muốn òa khóc, “Lục Hạo Hiên, sao cậu không nói sớm!”

Đồ ăn của cô, đã không còn tiền để mua nữa rồi……

Hạ Thiên gục đầu xuống, giống như con thú cưng nhỏ bị người ta vứt bỏ, đáng thương cực kỳ.

Lục Hạo Hiên thấy như vậy thì trong lòng mềm nhũn, lập tức nói: “Trưa mai, đi với tớ xuống căn tin ăn cơm.”

Nghe vậy, hai mắt Hạ Thiên sáng lên, nhưng ngay sau đó, nhưng sau đó lại ảo não, “Tớ đã làm mất phiếu cơm, căn tin lại không thể chuyển khoản hoặc dùng tiền mặt.”

Trầm mặc trong chốc lát, Lục Hạo Hiên nhẹ giọng nói: “Tớ có”.

Quên đi, dù sao cũng coi như đền bù cho cô, nếu không phải vì bịch sữa bò, cô sẽ không khó chịu như vậy.

Tự tìm cho mình một lý do thực chính đáng xong, Lục Hạo Hiên xoay người rời đi, khóe miệng còn khẽ cong, mang theo chút ý cười như có như không, lần đầu tiên có chút mong chờ với bữa cơm trưa ngày mai ở căn tin.

Hạ Thiên ngây ngốc đứng tại chỗ một hồi lâu mới phản ứng, sau khi xác định bản thân không nghe lầm thì mới hưng phấn nhảy dựng lên.

Dạ dày đau gì chứ, mấy giờ không ăn cơm thì có sao chứ, cả người nhũn ra không có sức lực thì có sao đâu, chỉ một chuyện Lục Hạo Hiên chủ động hẹn cô ăn cơm này thì hết thảy những cái đó đều không quan trọng.

chapter content



Giữa trưa ngày hôm sau, tại căn tin trường.

Hạ Thiên ngửi thấy mùi đồ ăn ngon, kẻ háu ăn như cô đã hoàn toàn bị dụ dỗ. Cô đi tới chuẩn bị lấy thịt kho tàu, nhưng không ngờ là, chưa kịp bỏ đồ ăn vào trong khay thì đã có một cánh tay ở phía sau ngăn lại, đoạt lấy thịt kho tàu bỏ về vị trí cũ, sau đó, một tô cháo kê nóng hổi xuất hiện trong khay đồ ăn của cô.

Hạ Thiên đau khổ, vừa nhíu khuôn mặt nhỏ lại vừa hỏi, “Cậu làm gì thế?”

Lục Hạo Hiên làm như không nhìn thấy vẻ mặt như mất đi toàn thế giới của cô, “Dạ dày mới được một ngày, tuyệt đối không thể ăn đồ dầu mỡ.”

Tuy rằng nói là như thế, nhưng mà…… Cô thật sự rất muốn ăn thịt nha.

Hạ Thiên bưng một tô gạo kê cháo yên lặng tìm chỗ trống rồi ngồi xuống, sau đó nhìn Lục Hạo Hiên ở đối diện ăn một miếng rồi lại một miếng thịt thăn xào chua ngọt.

Nhìn vẻ ngoài hấp dẫn của thịt thăn, rồi nhìn chằm chằm động tác nhai nuốt của Lục Hạo Hiên, Hạ Thiên tưởng tượng hương vị của miếng thịt đó trong miệng mình.

Lục Hạo Hiên không cần xem, cũng biết vẻ mặt bây giờ của cô, “Lau nước miếng của cậu đi, sắp chảy vào trong chén rồi kìa.”

Nghe vậy, đôi mắt nhỏ của Hạ Thiên oán giận nhìn Lục Hạo Hiên. Bây giờ cô đang hoài nghi, có phải Lục Hạo Hiên đồng ý ăn cơm cùng với cô, cơ bản không phải là quan tâm cô mà thuần túy là muốn tra tấn cô.

Nhưng mà…… Ai bảo cô vui vẻ chịu đựng cơ chứ?

Hạ Thiên cầm cái muỗng, ăn một muỗng cháo kê, tưởng tượng trong miệng là hương vị ngọt ngào là thịt thăn xào chua ngọt ở đối diện…… Hạ Thiên càng muốn ăn.

Hai người cứ im lặng ăn như vậy, không nói bất kỳ chuyện gì, sau đó, Hạ Thiên đột nhiên nói: “Đúng rồi, Lục Hạo Hiên, cậu chọn tự nhiên hay xã hội thế?”

“Tự nhiên.” Lục Hạo Hiên trả lời ngắn gọn.

Vừa nghe xong, Hạ Thiên đã nở nụ cười rạng rỡ, “Tớ biết ngay là cậu sẽ chọn tự nhiên mà, yên tâm đi, tớ đã nói với bố mẹ tớ rồi, tớ cũng học tự nhiên.”

Lục Hạo Hiên không biết chuyện này có cái gì làm cho cậu ‘yên tâm’, cậu ấy có học tự nhiên hay không cũng không có liên quan gì đến cậu?

Nhưng nhìn Hạ Thiên tươi cười rạng rỡ như ánh mặt trời thế kia, làm cho Lục Hạo Hiên không thể nói ra câu cuối cùng.

Hơn nữa, nhìn thấy bộ dáng tươi cười của cô, trong lòng cậu giống như cũng có một dòng nước ấm xẹt qua, mềm mại vô cùng.

Nếu lúc này Hạ Thiên ngẩng đầu lên, nhất định sẽ nhìn thấy sự dịu dàng hiếm có trong mắt Lục Hạo Hiên.