Về Đến Tiên Tôn Thời Thiếu Niên

Chương 1: Trọng sinh (1)




Edit: Cá Mặn Ướp Muối

La Lâm Hoa

Xuân Hòa nguyên niên*.

(*Nguyên niên: Năm đầu tiên của một niên hiệu vua chúa.)

Tạ Thức Y đệ tử thủ tịch của Vong Tình Tông lấy thân dụ địch, thâm nhập Ma Vực, phá hủy Hồng Liên Chi Tạ, hoả thiêu Thập Phương Thành, diệt trừ đại yêu Hoài Minh Tử, khắp thế gian đều phải kinh sợ.

Cùng năm, Tạ Thức Y bế quan Nam Sơn Phong, một đi chính là trăm năm, không ai biết nguyên nhân.

Ngôn Khanh cảm giác đại não hỗn hỗn độn độn, như là có người đang cầm cái dùi ở trong đầu hắn liều mạng khuấy, đau nhức khó chịu.

Bên cạnh có người đang nói chuyện, ngữ khí tràn đầy phẫn nộ cùng thất vọng.

"Ngươi sao có thể tiện như vậy chứ! Ngươi thật sự cho rằng chỉ cần nỗ lực hết thảy vì hắn, hắn liền sẽ yêu ngươi?! Ai cho ngươi cái lá gan đó, cư nhiên dám tự tiện đi vào Linh Phố ăn trộm La Lâm Hoa, La Lâm Hoa được tông môn dày công chăm tưới một trăm năm, mà cứ như vậy bị ngươi trộm tới đưa cho một cái dã nam nhân bên ngoài điều trị kinh mạch?! Ngươi ngươi ngươi ngươi --" Người này tức đến mất tiếng, cuối cùng giận dữ hét: "Ngu xuẩn! Ngu không ai bằng!"

La Lâm Hoa? Đây là thứ gì, hắn không phải chết ở Thập Phương Thành sao?

Ngôn Khanh nỗ lực mở mắt ra, lại chỉ thấy trong phòng đứng không ít người. Đằng trước có một vị phu nhân trang điểm hoa mỹ viền mắt đỏ bừng, không ngừng lấy tay áo gạt lệ, hai người nha hoàn bên cạnh thật cẩn thận mà đỡ lấy nàng. Ánh sáng rất mờ, hẳn là buổi tối.

Ngôn Khanh dời đi tầm mắt, phát hiện đối diện là một bàn thờ Phật, trên án đài màu đỏ lập vô số bài vị.

Phu nhân nước mắt nước mũi liên tục, nức nở nói: "Gia chủ, Tiểu Khanh biết sai rồi, lần này ngươi tạm tha cho hắn đi."

Nam nhân giận không kiềm chế được: "Tha cho hắn? Ta tha cho hắn ai bỏ qua cho ta hả! La Lâm Hoa là thánh bảo thượng bổng mà tông chủ dự định cho Vong Tình Tông ở Thanh Vân đại hội lần tới, bây giờ La Lâm Hoa không còn rồi, ta làm sao giải thích với tông chủ đây!"

Phu nhân thương tâm đến sắp đứt hơi: "Gia chủ......"

Nam nhân liếc mắt trừng nàng một cái: "Câm miệng, đều là hảo nhi tử ngươi dạy ra tới, đêm nay trước tiên kêu bạch nhãn lang này quỳ ở Từ Đường một đêm, ngày mai đi theo ta đến trước mặt tông chủ tạ tội!"

Phu nhân sắc mặt trắng bệch: "Quỳ một đêm? Tuyệt đối không thể được gia chủ à, Tiểu Khanh thân thể ốm yếu, làm sao chịu nổi cái này a."

Nam nhân phất tay áo xoay người: "Người đâu, dẫn phu nhân đi cho ta!"

Mặt sau lại là một phen ầm ĩ, nha hoàn khuyên bảo, phu nhân khóc lóc kể lể, lộn xộn y chang cả trăm con vịt đang kêu. Đợi bọn họ đều đi hết rồi, Ngôn Khanh mới thanh tịnh lại, chậm rãi thở phào, giật giật ngón tay tê dại.

La Lâm Hoa?

Hắn sao lại cảm thấy quen thuộc như vậy nhỉ.

Giữa điện quang đá lửa, Ngôn Khanh phản ứng lại: "Đợi đã! Hồi Xuân Phái, La Lâm Hoa, Thanh Vân đại hội......"

Đại não đột nhiên kích thích một trận, sắc mặt Ngôn Khanh đột nhiên trắng bệt, quỳ trên mặt đất lấy tay chống đất.

Ký ức giống như là miệng cống mở ra, hình ảnh mơ hồ ùn ùn kéo đến, ký ức thế giới hiện thực trước kia bị hắn triệt triệt để để quên đi hoàn toàn trả lại.

Nghỉ hè, 《 Tình Yểm 》, máy bay......

Ngôn Khanh bỗng nhiên mở to mắt.

...... Hảo gia hỏa.

Sống mấy trăm năm, sau khi chết được trọng sinh hắn mới biết được hoá ra bản thân sống ở trong một quyển sách, hắn không phải xuyên không mà là xuyên thư?!

Nguyên nhân gây ra chuyện là cô em họ nghỉ hè thành tích xuống dốc không phanh của Ngôn Khanh kia. Làm sinh viên đại học nổi tiếng duy nhất của cả nhà, Ngôn Khanh bị bắt gánh vác nhiệm vụ cứu vớt "thiếu nữ sa đoạ".

Vừa vặn hắn cũng nhàn không có việc gì, giữ vững ý nghĩ biết người biết ta trăm trận trăm thắng, liền đem tất cả trang cá nhân bạn bè của em họ hắn xem một lần, sau đó tìm hiểu nguồn gốc mò được một quyển sách tên là 《 Tình Yểm 》.

《 Tình Yểm 》 tóm tắt là: Huyền huyễn thuần ái đại thần xuất đạo mười năm, khuynh tình hối thúc nước mắt cống hiến to lớn.

Em họ hắn bị một cái vai phụ tên Tạ Thức Y bên trong mê đến thần hồn điên đảo, đã đăng vô số điều trong vòng bạn bè, còn quên chặn Ngôn Khanh.

Nguyên văn vòng bạn bè của em họ.

【 Tạ Thức Y đúng là khổ tám đời mới gặp phải Bạch Tiêu Tiêu. Bạch đại thiện nhân lòng mang thiên hạ à, tôi cầu xin ngài tự dựa mình cứu vớt thiên hạ được không hả? Lúc đọc đến phần Bạch Tiêu Tiêu khóc lóc quỳ xuống ở Chướng Thành xin Tạ Thức Y lấy máu cứu người cả thành đó, tôi trực tiếp tức khóc. Con mẹ nó cái Chướng Thành này, lúc trước cầm tù Tạ Thức Y thiếu chút nữa lột da róc xương hắn Chướng Thành đó, một đám súc sinh ở ác gặp dữ thế này, đã nói để bọn họ ở trong chết bất đắc kỳ tử tại chỗ được không! Mấu chốt là Tạ Thức Y còn đáp ứng nữa, hảo gia hỏa, nửa đêm đem ông mày đây sống sờ sờ tức thanh tỉnh! 】

【 Tác giả bà không cảm thấy OOC sao hả? Hợp lại tất cả điểm sáng giai đoạn trước bị bà đắp nặn của Tạ Thức Y, đều là vì phụ trợ cho hậu kỳ của vai chính thụ ngốc bạch ngọt thiểu năng trí tuệ được nhiều người yêu của bà hả? 】

【 Đây là cái văn học phát cáu gì??? Nam chủ Lục Giang mà mấy người lấy làm tự hào tự chủ lại lại lại lại bởi vì một thiếu niên mà quân lính tan rã? Hơ hơ hơ hơ (cười khinh). 】

【 Tôi càng giận bản thân mình, chỉ dựa vào tiết mục tra thụ tiện công này, tôi cần gì phải thật chân tình 5555555 】

【 Nhưng mà đây là Tạ Thức Y đó, tôi xem quyển sách này chỉ vì hắn...... khó chịu muốn chết. 】

Ngôn Khanh cân nhắc nửa ngày, không biết con bé đang suy nghĩ cái gì mà cảm xúc mênh mông như vậy, vì làm rõ nguyên nhân, hắn đi tìm quyển tiểu thuyết 《 Tình Yểm 》 kia đọc.

Sau khi đọc xong, Ngôn Khanh: Chỉ vậy chỉ vậy chỉ vậy thôi á hả?

Người hoàn toàn không thể đặt mình vào cốt truyện như hắn, cảm giác đây là một kịch bản người muốn đánh kẻ nguyện chịu mà -- có cái gì đáng tức giận đâu, sản phẩm phim truyền hình trong nước thâm tình nam nhị không phải đều là vô tư phụng hiến như vậy sao? Ít thấy việc lạ.

Cuối cùng hắn cho em họ lời khuyên chỉ có tám chữ: 【 Ít đọc tiểu thuyết, lo mà học đi. 】

Đồng thời chụp hình lại vòng bạn bè của con bé.

【 Cố gắng học đi nha, khai giảng kiểm tra mà tuột dốc, anh mày đây liền đem mấy cái này gửi cho dòng họ ^^ 】

Em họ: "............"

Hắn không biết nội tâm vị em họ chết xã giao tại chỗ kia sóng to gió lớn như thế nào. Dù sao sau đó dì nhỏ của hắn mang theo rổ trái cây tới cửa, vui vẻ ra mặt khen hắn có cách đốc thúc học tập, nói con gái bà gần đây có thể so với cột tóc lên xà nhà lấy dùi đâm đùi luôn.

Ngôn Khanh hơi hơi mỉm cười, giấu kỹ công cùng danh.

Kết quả không ngờ được kết thúc nghỉ hè đại học năm hai khai giảng, trên đường hắn ngồi máy bay về trường xảy ra chuyện.

Mất đi toàn bộ ký ức về hiện đại, xuyên vào trong bộ tiểu thuyết này.

Xuyên còn không phải người khác, là Tạ Thức Y mà vòng bạn bè em họ của hắn yêu đến chết đi sống lại.

Chuyện càng tệ hơn nữa là, sói con Tạ Thức Y này mạng cứng đến tàn nhẫn, thân thể bị cái cô hồn dã quỷ từ dị giới là hắn chiếm, còn có thể nghẹn khẩu khí sống sót, liều mạng đoạt thân thể với hắn

Bọn hắn ở trong một thân thể cãi nhau ầm ĩ qua rất nhiều năm, sau đó đạt được cơ duyên, Ngôn Khanh một lần nữa có được thân thể mới tách rời khỏi Tạ Thức Y.

Vừa rời khỏi, hai người thật sự y chang như tránh ôn dịch mà cách xa đối phương, mắt không thấy tâm không phiền.

Tạ Thức Y đi Vong Tình Tông trọng thiên, hắn trực tiếp đi Ma Vực Thập Phương Thành.

Ngôn Khanh đời trước chính là chết trong hoả hoạn ở Thập Phương Thành.

Ký ức cuối cùng là cung điện sụp đổ, thiên xích địa hãm*. Vị Ma Thần đời trước hắn sau khi vào Ma Vực vẫn luôn ở trong cơ thể hắn kia, ghé vào lỗ tai hắn u mịch cười quái dị, nhẹ giọng nói với hắn.

(*Trời nứt đất lở.)

"Ngôn Khanh, ngươi không thoát khỏi ta được."

"Trong lòng mỗi người đều cư ngụ yểm, tựa như cái bóng vậy, vĩnh viễn không cách nào thoát khỏi." Ma Thần nam nữ đồng thể, thanh âm thư hùng mạc biện cũng như nguyền rủa thắm thiết nhất, hắn / nàng nói: "Chúng ta kiểu gì cũng sẽ gặp lại."

Sương mù tầng tầng lớp lớp, Hồng Liên Xích Hỏa chiếu thiên bất dạ.

Nến đỏ nhỏ giọt trên án đài, phát ra thanh âm "tí tách".

Một trận gió truyền đến từ ngoài Từ Đường, thổi qua làm ngọn nến lung lay.

Ngôn Khanh hoàn hồn từ quá khứ trong trí nhớ.

Hắn cúi đầu nhìn tay của bản thân, hoảng hốt thật lâu.

Sau khi biết rõ đây là quyển sách, lấy góc nhìn Thượng đế mà nhìn hết thảy, như vậy rất nhiều chuyện đời trước hắn không hiểu đều được giải thích rõ.

Hoá ra Tạ Thức Y đối Bạch Tiêu Tiêu nhất vãng tình thâm a.

Kia trách không được.

Trách không được lúc chính tay đâm năm đại gia Chướng Thành, đơn độc buông tha Bạch gia.

Trách không được Thần Viên Chi Địa làm sao cũng không thể để hắn xem tâm ma của hắn.

Trách không được cuối cùng một người cầm kiếm, diệt ngàn yêu vạn ma, một mình đi vào Thập Phương Thành.

Hắn cho rằng bản thân hiểu rõ Tạ Thức Y nhất, từ hai cái nhìn sinh ra chán ghét hận không thể gửi đối phương vào chỗ chết, đến đằng sau Bát Hoang Cửu Trọng đồng sinh cộng tử. Thấy qua bộ dáng Tạ Thức Y khi còn nhỏ ủy khuất đến khóc, cũng đã thấy qua thời điểm hắn sau khi lớn trời quang trăng sáng kiếm phá núi sông.

Lại không nghĩ rằng, này đó cũng chỉ là hắn cho rằng.

Hắn chưa từng bao giờ chân chính hiểu biết Tạ Thức Y.

Một người sẽ bởi vì một chén cháo trắng mà rễ tình đâm sâu.

Một người sau này sẽ không oán không hối từ bỏ hết thảy dùng mạng thành toàn cho vai chính.

Càng châm chọc hơn nữa là, thân thể mà hắn trọng sinh hiện tại, chính là nhân chứng sau này Tạ Thức Y đối Bạch Tiêu Tiêu nhất vãng thâm tình.

Từ La Lâm Hoa Ngôn Khanh đã suy ra được thân phận hiện tại của mình.

Hắn trọng sinh thành thê tử tương lai trong sách của Tạ Ứng, một cái ác độc lâu la lả lơi ong bướm ích kỷ ác độc trong sách, Yến Khanh.

Nếu nói Tạ Thức Y là nam phụ kiếm lời vô số nước mắt người đọc, vậy thì Yến Khanh chính là kiếm lời vô số nước miếng người đọc.

Thân là ấu tử của Nguyên Anh trưởng lão Hồi Xuân Phái, Yến Khanh được nuông chiều từ bé kiêu ngạo ương ngạnh, một lòng một dạ não yêu đương, gặp một cái yêu một cái.

Hắn vốn là trong một lần ngoài ý muốn ngẫu nhiên cứu Thiếu tông chủ Ân Vô Vọng của Lưu Quang Tông, ngầm sinh cảm tình, vụng trộm nuôi dưỡng người ở sau núi, vì thay hắn chữa thương thậm chí không tiếc mạo hiểm ăn trộm chí bảo La Lâm Hoa trong môn. Kết quả Ân Vô Vọng đối với cái ân nhân cứu mạng là hắn này chỉ có chán ghét, khăng khăng một mực yêu tiểu sư đệ của Yến Khanh, cũng chính là nhân vật chính thụ Bạch Tiêu Tiêu. Vào lúc nhận được La Lâm mà Hoa Yến Khanh tặng, chuyển tay liền đưa cho Bạch Tiêu Tiêu lúc ấy đang sốt ruột tìm thuốc.

Điểm mâu thuẫn của câu chuyện chính là chỗ này.

Bạch Tiêu Tiêu tìm thuốc là vì cứu một vị lão nhân sắp chết ngẫu nhiên gặp được, vị lão nhân kia chính là Thái Thượng trưởng lão độ kiếp thất bại của Vong Tình Tông.

La Lâm Hoa mặc dù không có cứu được lão nhân, nhưng mà lão nhân lâm thời vì cảm ơn Bạch Tiêu Tiêu mà đem tu vi suốt đời truyền cho hắn, đồng thời cho Bạch Tiêu Tiêu một tấm lệnh bài, có thể ra lệnh cho Vong Tình Tông làm bất cứ chuyện gì.

Yến Khanh làm một nam xứng ác độc, lúc biết được chuyện này tức hổn hển, trực tiếp lấy lệnh bài chiếm thành của mình, cướp đoạt trắng trợn công lao của Bạch Tiêu Tiêu.

Yến Khanh nhìn Ân Vô Vọng chướng mắt hắn, ngây thơ lại ác độc cảm thấy muốn đánh vào mặt Ân Vô Vọng.

Thế là cầm lệnh bài đưa ra yêu cầu với Vong Tình Tông chính là -- Muốn đệ tử thủ tịch hiện tại của Vong Tình Tông, cũng là đợt trước đệ nhất Thanh Vân đại hội Tạ Ứng cưới hắn.

"......" Quá tàn nhẫn.

Yến Khanh cuối cùng cũng được toại nguyện gả cho Tạ Ứng, chấn kinh toàn bộ Tu Chân giới.

Chỉ là cố vặn dưa chú định không ngọt.

Hắn là thê của Tạ Ứng, lại chỉ có thể cả ngày lẫn đêm nhìn phu quân hắn là như thế nào đối một người khác không oán không hối, si tình mà đánh đổi.

Sau khi câu dẫn không có hiệu quả, dùng cái chết để đe doạ cũng vô hiệu, Yến Khanh bắt đầu phát tán bản tính dâm đãng, cho Tạ Ứng đội nón xanh, đồng thời hạ sát thủ với Bạch Tiêu Tiêu, luân phiên tìm đường chết, hắn cũng không ngoài dự liệu thanh danh bại hoại, thân chịu kịch độc, trong thống khổ thiên đao vạn quả mà chết.

"......" Cái thứ đồ chơi gì đây.

Sau khi làm rõ tất cả đây là nội dung của một quyển sách, Ngôn Khanh cũng không có tâm tư phát biểu ý kiến với cái kịch bản máu chó ta yêu ngươi ngươi yêu hắn hắn không yêu ngươi.

Hắn duy nhất nghĩ chính là, hắn vì sao lại trọng sinh? Còn trọng sinh thành Yến Khanh.

"Thiếu, thiếu gia......" Sau lưng đột nhiên truyền đến một thanh âm thật thà chất phác.

Ngôn Khanh hoàn hồn, quay người lại thấy là một thị vệ cầm theo cặp lồng đứng ở cửa.

Nói khanh sửng sốt: "Ngươi là đến đưa cơm cho ta?"

Thị vệ gật đầu, cẩn thận từng li từng tí nói: "Dạ phải, phu nhân thấy ngài một ngày chưa ăn cơm, sợ ngài bị đói, chuyên môn ủy thác ta đi đưa ngài một chút đồ ăn."

Ngôn Khanh càng sửng sốt: "Ta chẳng lẽ còn chưa Tích cốc?"

Thị vệ cẩn thận tìm từ đáp: "Dạ phải, ngài hiện tại luyện khí tầng ba, chưa trúc cơ. Có điều ta tin tưởng bằng thiên phú của thiếu gia, nếu nghiêm túc tu hành, trúc cơ ở trong tầm tay."

Ngôn Khanh:...... Được đi.

Ngôn Khanh tiếp nhận cặp lồng: "Cảm ơn."

Thị vệ do dự một lát, còn nói: "Thiếu gia ngài cũng đừng tức giận Trưởng lão. Trưởng lão đây cũng là bất đắc dĩ, ngài trước tiên quỳ ở Từ Đường, đến lúc đó đi tông chủ nơi đó liền có thể chịu ít tội hơn."

Tay Ngôn Khanh mở ra cặp lồng sững sờ.

À đúng rồi, hắn vừa rồi chải vuốt cốt truyện quá mức tập trung, suýt nữa quên mất chuyện sau đó sẽ gặp phải. Dựa theo kịch bản phát triển, hiện tại là tông chủ Hồi Xuân Phái phát hiện La Lâm Hoa bị trộm tra ra được người trộm hoa là Yến Khanh, ngày mai dẫn hắn đi Chủ điện thẩm phán.

Mà lúc này Yến Khanh đã chiếm đoạt công lao, dùng lệnh bài nêu ra yêu cầu cho Vong Tình Tông bên kia để Tạ Ứng cưới hắn.

Nếu như hắn nhớ không lầm, kịch bản tiếp theo, chính là lúc tông chủ muốn đem hắn đánh vào Cấm Địa U Lao của tông môn tự kiểm điểm mười năm, người Vong Tình Tông tới tuyên bố hôn sự.

"......" Đời này không có như vậy mà im lặng qua đi.

- ---------

Tác giả có lời muốn nói:

Khái quát đơn giản một chút đó là: Ở kiếp trước Ngôn Khanh không biết mình là xuyên thư, cậu và Tạ Thức Y một thể song hồn qua một khoảng thời gian. Phía sau Ngôn Khanh nhận được thân thể, hai người mỗi người đi một ngả. Ngôn Khanh đi Thập Phương Thành, Tạ Thức Y đi Vong Tình Tông. Rất nhiều năm về sau, Tạ Thức Y trảm yêu trừ ma hỏa thiêu Thập Phương Thành, Ngôn Khanh chết, trọng sinh.