Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ

Chương 437: Làm sao có thể?




Có điều khi vừa bước vào tòa nhà anh ta liền nhìn thấy đám người xã hội đen đang nằm bất tỉnh trên mặt đất, anh ta bỗng ngẩn người, lẽ nào là cái gã không sợ chết kia gây ra?

Làm sao có thể như vậy được?

Lúc này, trước mặt Tần Hạo chỉ còn lại có một người, đó chính là Sói Xanh.

Còn Sói Xanh thì vừa kinh ngạc vừa tức giận, hắn hoàn toàn không ngờ được đối phương lại dám thực sự đơn thương độc mã xông vào đây. Hơn nữa, kết quả còn khiến người ta phải kinh ngạc.

Kể từ khi tung hoành trong giới giang hồ cho đến nay, Sói Xanh thừa sức tự hào về thực lực của bản thân, sự gục ngã của ba cao thủ dưới trướng vẫn không đủ để thổi bay sự tự tin của hắn.

Nhìn Sói Xanh mặt mũi u ám phía bên kia hành lang, Tần Hạo lạnh lùng nói: "Tao tới rồi!"

Sói Xanh vỗ tay: "Khá lắm!"

"Lăng Ngạo Tuyết ở đâu?"

"Đánh thắng tao đã rồi nói!"

"Được!"

Tần Hạo không nói thêm, anh chậm rãi đi về phía bên đó, khi chỉ còn cách nhau có năm mét, anh đột nhiên lao mạnh về phía trước, chân khí trong cơ thể bộc phát ra, tốc độ đột nhiên nhanh hơn gấp mấy lần. Tấm thảm đỏ tươi trên sàn bị một cú đá xé nát bươm.

Sói Xanh kinh ngạc mặt cắt không còn giọt máu, hắn căn bản không còn cách nào để tránh, đành phải đưa tay lên chặn.

Cú đá này kinh thiên động địa.

Sói Xanh bị đá ngước mặt lên trên bay văng ra, va vào bức tường phía sau, phải dùng hai tay đẩy ra phía sau mới giảm bớt được lực của cú đá.

Sau đó, Tần Hạo lại nhảy lên, khi hắn còn chưa kịp đứng vững thì anh đã vươn tay phải ra kẹp cổ hắn như đang mò mẫm đồ trong túi.

Chỉ một chiêu!

Sói Xanh kinh ngạc trợn tròn mắt, hắn thậm chí không thể ngăn cản nổi một chiêu của đối thủ.

Vừa nãy phải đấu với ba tên đàn em của Sói Xanh mà Tần Hạo vẫn không hề yếu đi.

Tần Hạo vốn đã chẳng còn lạ gì với ánh mắt này của hắn, anh dùng lực vặn cái cổ của hắn ta, nhấc người hắn trên không trung rồi nhấn vào tường, lạnh lùng nói: “Đánh thắng rồi đấy, người ở đâu? "

Sói Xanh dường như không nghe thấy, chỉ ngây người ra nhìn anh.

“Như thế này đi, thả cô ấy ra, tao sẽ không giết mày, một mạng đổi một mạng!”, Tần Hạo sốt ruột nói, loại người này giết hay không cũng không có ý nghĩa gì, nếu có thể bớt được phiền phức thì đổi luôn lấy Lăng Ngạo Tuyết là tốt nhất.

Sói Xanh muốn nói đồng ý, nhưng Lăng Ngạo Tuyết lại không có trong tay hắn.

Lúc này, Tần Hạo đột nhiên quay ngoắt đầu lại, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lùng.

Triệu Càn cầm súng trong tay dí vào đầu Lăng Ngạo Tuyết và chậm rãi đi ra khỏi phòng. Thất bại của Sói Xanh nằm ngoài dự đoán của ông ta, nhưng cũng không đến nỗi khiến ông ta tuyệt vọng.

Tần Hạo hoàn toàn không thèm nhìn ông ta lấy một cái, mà chỉ nhìn Lăng Ngạo Tuyết và khẽ nói: "Yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu!"

Mặc dù không nhiều lời, nhưng Lăng Ngạo Tuyết đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, trong lòng cô cũng không có suy nghĩ gì khác, anh đúng là một người khiến người khác rất dễ tin tưởng, kiểu như dù trời có sập xuống cũng đã có anh ở đó.

“Ha ha!”, Triệu Càn cười mở cò súng và nói: “Sắp chết đến nơi mà còn cứng miệng. Tao biết khẩu súng này có thể không giết được mày, nhưng chắc chắn sẽ giết được cô ta! Tốt hơn hết mày đừng nghi ngờ tài bắn súng của tao!"

Tần Hạo nhíu mày, Triệu Càn mặc một bộ âu phục trông cũng có tố chất của một nhà lãnh đạo. Nhưng cho dù là ai, anh cũng không quan tâm, chỉ thản nhiên hỏi: "Ông là ai?"

Triệu Càn sắc bén nói: "Tao là Triệu Càn đến từ Yến Kinh, là người sẽ lấy cái mạng của mày".

Hắn giơ súng lục bắn Tần Hạo.

"Không được nhúc nhích!"

Đột nhiên bên tai mọi người vang lên tiếng quát. Vào thời khắc mấu chốt này, họng đen ngòm của khẩu súng nhắm vào phía sau đầu của Triệu Càn.

Đội phó đội trọng án cuối cùng cũng kịp chạy tới, hơn nữa còn tưởng rằng mình đã cứu mạng Tần Hạo vào lúc nguy cấp, nhưng Tần Hạo lại không hề cảm kích, ngược lại anh còn cảm thấy lại thêm một mớ hỗn độn.

Khi con tin khó khăn quay đầu lại và nhìn thấy Hướng Dương ở phía sau, sắc mặt của ông ta trở nên khá kỳ lạ.

Hướng Dương cũng nhìn sang, kinh ngạc đến mức suýt nữa ngồi phịch xuống mặt đất và nói: "Đội trưởng!"

Tên đó không nói dối, đội trưởng thật sự bị bắt cóc, mẹ kiếp, lại có kẻ to gan dám bắt cóc cả đội trưởng, nhất định phải đánh thật mạnh, đánh cho tơi bời.

Tần Hạo đang nghĩ xem lão già này là ai, tay hoàn toàn không hề thả lỏng, Sói Xanh vẫn bị anh bóp chặt trong tay như con chó chết. Nhưng đột nhiên anh nhớ tới họ Triệu ở Yến Kinh liền phản ứng lại luôn, anh cau mày nói: "Triệu Dương là gì của ông à?"

“Đúng vậy!”, Triệu Càn lạnh lùng nói: “Đáng lẽ ra mày phải nghĩ ra từ sớm rồi mới đúng, Triệu Dương là cháu của tao. Triệu Quảng Bình là con trai của tao. Mày hại cháu tao gãy chân thành người tàn phế, hại chết con trai tao. Hôm nay tao phải tìm mày để trả thù, phải lẽ lắm đúng không! "

Tần Hạo gật gật đầu, lạnh lùng nói: "Hừ, bắt cóc phụ nữ thì phải lẽ quá cơ. Kẻ thù của ông là tôi, bây giờ tôi đứng trước mặt ông đây, sao hả? Không dám tới giết tôi à?”

Khẩu súng trong tay Triệu Càn lại siết chặt. Ông ta tức giận nói: "Cô ta cũng được, mày cũng được, không có đứa nào thoát được hết, đều chờ chết cả đi!”

Tuy rằng lời nói rất hung hãn, nhưng lúc này ông ta hoàn toàn không có ưu thế, trong lòng ông ta thật sự cũng không có tự tin, con át chủ bài duy nhất là Diệp Minh thì lúc này lại không xuất hiện. Ông ta vừa nhìn chằm chằm Tần Hạo cùng viên cảnh sát phía sau, khóe mắt vừa nhìn chằm chằm vào nơi cuối hành lang.

"Nói nhảm nhiều quá đấy!"

Tần Hạo không cho ông ta có cơ hội trì hoãn thời gian, đột nhiên anh giơ chân phải lên, đầu gối đưa lên cực nhanh giáng vào bụng Sói Xanh.

"Á!"

Sói Xanh hét lên một tiếng thảm thiết, Tần Hạo vừa buông tay ra, hắn đã tê liệt mềm oặt như bùn, trợn trắng mắt rồi ngất đi.

Cho dù có tỉnh lại, e rằng cũng trở thành kẻ tàn phế rồi.

Sau đó, Tần Hạo xoay người chậm rãi đến gần Triệu Càn, lạnh lùng nói: "Bắn đi, cô ấy chết rồi, tôi dám đảm bảo trong vòng ba giây nữa ông cũng xuống địa ngục. Cô ấy có người chết cùng, không lỗ!”

Mồ hôi to bằng hạt đậu chảy ra trên đầu Triệu Càn. Ông ta biết sự hung dữ của Sói Xanh. Nhưng hôm nay con sói này gặp phải Tần Hạo lại biến thành một con chó chết, hoàn toàn không có đất dụng võ.

Sự kinh sợ mà Tần Hạo mang đến cho Triệu Càn quả thực là quá lớn khiến cho Tần Hạo lúc này tiến lên một bước, ông ta liền bất giác lùi lại phía sau một bước.

"Đừng tới đây, mày tới gần tao sẽ nổ súng”.

Ông ta nhanh chóng kẹp chặt cổ Lăng Ngạo Tuyết và lui vào trong một căn phòng, thoát khỏi tình trạng bị Tần Hạo và Hướng Dương kìm kẹp một trước một sau.

Ông ta căn bản không đủ dũng khí để bắn. Ông ta biết rằng một khi phát súng đã bắn, ông ta sẽ không còn cơ hội sống sót.

Tần Hạo đang định đi theo vào phòng thì đột nhiên đứng lại và quay đầu nhìn. Căn phòng cuối hành lang mở ra, một thanh niên mặc áo choàng đen đang nhìn anh.

Ánh mắt của hai người giao nhau, đột nhiên bùng lên một luồng năng lượng.

"Anh Diệp, cứu tôi!"

Triệu Càn vừa nhìn thấy Tần Hạo dừng ở cửa, liền biết chuyện gì xảy ra, trong lòng đột nhiên vui mừng khôn xiết, không khỏi hét lên một tiếng.

Quả nhiên Diệp Minh đã nghe thấy giọng nói của ông ta và bước nhanh lại gần.

Tần Hạo đứng thẳng người, xoay người đối mặt với Diệp Minh, lần trước suýt bị tên này đánh chết, cũng suýt nữa giết chết hắn ta, hôm nay hắn đã có sức để chiến đấu rồi.

“Khá lắm, quả đúng là nhân tài!”, Diệp Minh giấu hai tay ở trong tay áo, trong mắt hiện lên sự thù hận, người này không chỉ giết chết Trần Chính Quang ngay dưới mũi mình, mà còn ép mình đến bước đường thương nặng suýt chết, đến bây giờ vẫn chưa lành hẳn, hắn liền biết ngay người thanh niên trẻ trước mặt mình đây không hề đơn giản. Một người trước giờ hiếm khi khen ngợi người khác như hắn cũng phải tán thưởng một câu, và cũng chỉ một câu duy nhất.

- -------------------