Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 327




Sau khi nhìn thấy thực lực của Lâm Phi trên đảo, Vương Đại Vĩ bái phục vị sư phụ này sát đất, trong nội tâm âm thầm quyết định, nếu không luyện thành danh tướng thì đừng nói mình là đồ đệ của Lâm Phi.
Lâm Phi quay sang hỏi Bạch Hân Nghiên con sâu độc trong cơ thể cô có làm tổn hại gì cô không?
Bạch Hân Nghiên cũng không biết chính xác. Nhưng theo lý thuyết thì sâu độc này có hại với đàn ông. Bằng không thì phụ nữ Nam Cương thời cổ cũng không dựa vào nó để trốn tránh. Cho nên tạm thời sẽ không có việc gì.
Lâm Phi nghe xong cũng cảm thấy yên lòng. Chỉ cần không có việc gì là tốt rồi, sẽ tìm ra biện pháp khắc phục.
- Hai ngày nữa anh sẽ đến thủ đô. Tranh thủ bây giờ giải quyết chuyện này, xem như xả giận cho người dân vô tội.
Lâm Phi cho rằng, dù sao Hắc Long hội cũng là tội ác chồng chất. Nếu giết chết sẽ khiến cho hắc đạo tam tinh trong thời gian ngắn không được ổn định, nhưng sẽ cứu được nhiều người. Như vậy cũng không tính là hắn đã gây chuyện.
- Anh sẽ đi thủ đô sao? Vì cái gì? Đã xảy ra chuyện à?
Bạch Hân Nghiên lo lắng hỏi.
Lâm Phi cũng không giấu diếm hai người trong xe, nói thẳng ra là muốn giúp Phương Nhã Nhu, giả bộ làm bạn trai của cô.
- Bác sĩ Phương vốn là con cháu Phương gia.
Bạch Hân Nghiên kỳ quái hỏi:
- Những người kia có biết rõ quan hệ giữa anh và Tô tiểu thư không? Họ có tin hay không?
Lâm Phi cười nói:
- Vốn không cần bọn họ tin, giả bộ là để cho người nhà của cô ấy khó chịu. Nhã Nhu không muốn kết hôn, để cho họ biết khó mà lui. Tìm đàn ông khác, hơn phân nửa sẽ bị Phương gia âm thầm tiêu diệt, đành phải tới tìm anh.
Ánh mắt Bạch Hân Nghiên thâm ý nhìn Lâm Phi, không nói thêm điều gì. Cô cũng không rảnh quan tâm những chuyện khác của Lâm Phi. Trong lòng của cô bây giờ chỉ muốn tiêu diệt Hạ gia.
Con đường cao tốc uốn lượn vòng quanh trên đảo, đèn đuốc sáng trưng, giống như một tòa thành rộng lớn trên biển.
Khu nhà cao cấp của Hạ gia nằm phía trước một ngọn núi, dựa theo bố cục của Phong thủy đại sư Huyền học. Không nói đến dựa núi dựa sông, bốn bề yên tĩnh mà ngay cả cây cối chung quanh cũng được sắp xếp, dựa theo ngũ hành tương sinh tương khắc, che lấp địa thế tai họa, nổi bật phong thủy vượng tộc, đủ để lộ ra nội tình Hạ gia không tầm thường.
Hai bên con đường đi bộ là những thân cây la hán xanh mơn mởn. Đối diện phía trước là một cánh cổng lớn đen như mực.
Ngoài cổng là tám gã hộ vệ thân hình khôi ngô canh gác. Mà hộ vệ tuần tra phạm vi xung quanh ít nhất cũng phải hơn trăm người.
Tuy nói là quốc gia pháp trị, nhưng dùng một hình thức tư nhân như vậy tồn tại trên đảo, ngay cả chính quyền bản địa cũng sẽ không biết Hạ gia bố trí vũ trang tư nhân như thế nào.
Lâm Phi lái một chiếc xe jeep mượn của Diệp Tử Huyên. Mặc dù nói sáu bảy chục vạn cũng không rẻ, cho nên nếu trước cổng Hạ gia đột nhiên xuất hiện một chiếc xe trăm vạn trở xuống thì cũng không tầm thường.
Tám gã hộ vệ liền cảnh giác. Một người trong số đó dùng tai nghe trực tiếp phân phó cho phòng trực ban bảo an bên trong:
- Buông hàng rào bảo hộ.
Chỉ trong nháy mắt, từ vị trí cách cánh cổng khoảng một trăm mét, một vòng bảo vệ bằng điện được buông xuống, ngăn cản xe đến bên ngoài.
Lâm Phi nhìn thấy, khóe miệng hiện lên một tia hưng phấn, nói với hai người bên trong:
- Nắm chặt vào. Chúng ta tốc chiến tốc thắng.
Không để cho Bạch Hân Nghiên và Vương Đại Vĩ hiểu ra, Lâm Phi liền nhấn ga thật mạnh.
Ầm ầm.
Động cơ ô tô gầm thét, trực tiếp tăng lên từ 50 đến 100km/h.
Gã đầu lĩnh hộ vệ đang định đến kiểm tra người nào đêm hôm khuya khoắt đến Hạ gia, nhưng chưa đi được hai bước, chỉ thấy chiếc xe kia như dã thú, không chút quan tâm đến vòng bảo hộ, mạnh mẽ lao tới.
- Tản ra.
Sắc mặt hộ vệ đầu lĩnh trắng bệch, muốn hô to nhưng không mở miệng nổi, sợ tới mức phải tránh ra chỗ khác.
Pằng!
Vòng bảo hộ kim loại bị đánh bay. Đèn đầu xe ô tô bị vỡ vụn, trầy xước. Nhưng chất lượng kim loại của Mỹ rất tốt, không hề tổn thương động cơ bên trong. Chiếc xe vẫn không giảm uy thế, trực tiếp đâm tới cánh cổng.
Mặc dù cánh cổng được làm bằng đồng thật, nhưng vẫn dùng khóa điện để khóa. Lâm Phi dùng tốc độ 160km/h đâm vào, lập tức đầu xe lõm xuống. Cánh cửa từ đó bị bung ra.
Chuông cảnh báo lập tức vang lên phạm vi toàn bộ Hạ gia. Hộ vệ đầu lĩnh điên cuồng hô lớn trong tai nghe:
- Có địch xâm nhập. Mau hỗ trợ cổng chính.
Lâm Phi cũng không quan tâm người có đến hay không. Quan sát thấy ngoại trừ đài phun nước kiểu Châu Âu thì hoàn toàn không có vật cản gì khác, liền trực tiếp lái xe xông vào khoảng sân nhỏ phía sau.
Bởi vì va chạm mãnh liệt vừa nãy, đầu xe đã bắt đầu bốc khói. Vương Đại Vĩ ngồi trong xe kinh hồn táng đảm, nói:
- Sư phụ, chiếc xe sẽ không bị nổ chứ?
Lâm Phi khinh thường hỏi:
- Sợ à?
Vương Đại Vĩ khóc không ra nước mắt. Động cơ đã bốc khói rồi. Anh tưởng ai cũng có thể đỡ quả bom mà còn sống như anh sao?
Phía trước xuất hiện hai mươi tên hộ vệ áo đen, nhưng vừa mới chạy tới thì liền đụng phải chiếc xe Lâm Phi đang lao đến.
Lâm Phi vẫn duy trì tốc độ ban đầu, người bị đâm trúng sẽ trở thành bánh bao thịt. Bọn họ nào dám cường kháng, đều vội vã tránh đi.
Lâm Phi khí thế như hồng hoang lái vào, hộ vệ của Hạ gia còn chưa kịp phản ứng thì xe đã lái đến hậu viện.
Khi nhìn thấy một ngôi đình được xây dựng từ bốn cột đá trong hậu viện, Lâm Phi đạp mạnh phanh lại.
C-K-Í-T..T...T !!
Tiếng ma sát vang lên chói tai. Lâm Phi phanh gấp xe lại, trên bãi cỏ đánh bốn năm vòng tròn nhưng lại không bị lật xe.
- Xuống xe!
Lâm Phi dứt khoát nói.
Bạch Hân Nghiên bối rối mở cửa. Lúc bước xuống xe, đôi chân có chút mềm nhũn.
Cô vẫn không dám lên tiếng, bờ môi trắng bệch. Vừa rồi thật sự là dọa người, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể đâm vào vách tường hoặc cột đá, hoặc chiếc xe có thể tùy thời nổ tung. Nhưng Lâm Phi căn bản không giảm tốc độ, thậm chí hận không thể nghiền nát người bên ngoài.
Ba người vừa bước xuống xe, đám hộ vệ Hạ gia cũng xông tới. Trong nhóm người này xuất hiện không ít cao thủ Hắc Long hội vừa rồi chưa kịp ra ngoài. Vốn một đám đều tinh khí nội liễm, hiển nhiên là võ giả được Hạ gia bồi dưỡng.
Một gã mặc trang phục quản gia đuôi én màu đen, tướng mạo khôi ngô, từ trên lầu năm nhảy xuống, khinh công trác tuyệt.
- Hạ quản gia, tên gia hỏa này vừa rồi vọt vào thiếu chút nữa nghiền chết huynh đệ chúng ta.
Gã hộ vệ đầu lĩnh hung ác nói.
Quản gia Hạ Dương nhìn thấy rõ người tới là ai, không khỏi sắc mặt trở nên khó coi, nhưng rất nhanh lộ ra một tia hòa khí, khẽ vươn tay, ý bảo hộ vệ không nên vọng động.
- Không nghĩ tới là Lâm tiên sinh tôn kính. Lâm tiên sinh đột nhiên đại giá quang lâm Hạ phủ, không biết là cần làm chuyện gì?
Hạ Dương không thèm quan tâm đến Bạch Hân Nghiên và Vương Đại Vĩ.
Lâm Phi cũng không trả lời, đột nhiên dùng lực xuyên ngón tay thủng qua tấm ván đầu xe chẳng khác nào xuyên qua một tấm giấy trắng.
Sau khi nắm chặt chiếc xe hơi, hơi chút nhấc lên, cuối cùng cả chiếc xe trở thành một món đồ chơi làm bằng nhựa, bị hắn nâng lên trên đỉnh đầu.
Tất cả mọi người đều choáng váng. Một chiếc ô tô nặng ít nhất hai tấn, như thế nào lại giống một món đồ chơi trẻ em trên tay của hắn?
Lâm Phi nhếch miệng cười, không nói hai lời, đột nhiên ném chiếc xe giống như ném quả bom lên không trung.
Tất cả mọi người chỉ nhìn thấy một đường cong mãnh liệt xẹt qua trên không trung, chẳng khác nào một quả lựu đạn, ầm ầm đâm vào cánh cửa sổ sát đất lầu hai căn nhà phía sau.
Ầm!
Cánh cửa sổ bể làm năm sáu mảnh, thậm chí trần nhà bên trong cũng bị vỡ nát.
Một đám hộ vệ Hạ gia còn tưởng rằng cái xe sẽ rơi trúng đầu bọn họ, sợ đến mức tản ra tứ phía. Nhưng nhìn lại, chiếc xe nằm gọn trên lầu hai căn nhà cách đó năm sáu chục mét, tất cả đều nghẹn họng. Đây là sức mạnh quái thai gì vậy?
Hạ Dương cũng cảm thấy một cơn gió mạnh thổi qua đỉnh đầu mình. Lúc này nhìn thấy căn nhà bị phá, lập tức sắc mặt khó coi đến cực điểm.
Đó chính là gian phòng Hạ Chấn Đình vừa mới luyện công. Chẳng lẽ Lâm Phi có thể phát hiện được Hạ Chấn Đình đang ở trong đó?
Nhưng vào lúc này, một làn khói đen xuất hiện trong gian phòng bị phá. Chiếc xe đã trở thành phế liệu, bị một cổ chân khí hắc sát bao lấy, cứ như thế mà quăng về phía Lâm Phi.