Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 342




Mấy người đứng trước lò nướng lúc này mới để ý đến cố hai cái đầu đóng băng nằm lù lù bên trong hòm.
Hình như đây là trò đùa ác ý của ai đó, đem hai cái đầu đã đóng băng trong tủ lạnh bịt kín lại rồi nhét trong lò nướng, chuẩn bị cho người ta mang đi giã đông để lấy ra cho dễ.
Mà làm như vậy sẽ hai cái đầu lâu kia sẽ không bị bốc mùi, cho dù có bị tan vào trong túi nilong thi cũng không bị chảy nước ra ngoài.
Tô Ánh Tuyết vừa nhìn đã nhận ra đó đầu của là mẹ kế Diêu Lam và Tô Tuấn Hào, vẻ mặt của hai người đều vô cùng thê thảm, đầu lâu chảy máu ròng ròng bị đem đi đóng băng cho khô cứng lại, thậm chí, nhìn xuyên qua khối băng còn thấy được khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy.
Hai chân cô mềm nhũn ra, suýt chút nữa đứng không vững. Cho dù cô có ghét hai mẹ con họ đến mức nào đi nữa thì họ cũng là người một nhà với nhau mười mấy năm nay.
Trong lễ truy điệu của cha cô, người ta gửi đầu lâu của hai mẹ con cô đến, hơn nữa tình trạng trước khi chết còn vô cùng thảm thiết như thế, thực sự chẳng khác nào làm vỡ tan tấm bình phong mạnh mẽ mà cô luôn gìn giữ trước đây.
Lâm Phi ôm lấy cô để cô không khuỵu ngã. Hắn biết, cái thứ đồ trong kia sẽ càng xát muối vào vết thương trong tim cô.
Nhưng hắn không có cách nào ngăn cô lại được, cô có quyền biết tất cả những chuyện này.
- Lâm Phi… - Tô Ánh Tuyết mắt đẫm lệ, nức nở nói: - Bọn họ… bọn họ đều chết rồi… chỉ còn lại mình em thôi…
Nỗi niềm chua xót cô độc trong cô khiến Lâm Phi cảm giác như trái tim mình bị bóp nghẹt.
Lâm Phi cười, vuốt ve lưng cô:
- Sao lại vậy được, chẳng phải vẫn còn anh ở đây sao, anh sẽ luôn bên em.
- Vâng…
Tô Ánh Tuyết gật gật đầu, cố nén nức nở. Lúc này cô giống như một cô gái nhỏ đang tìm kiếm tia an ủi duy nhất.
Ánh mắt Lâm Phi lóe lên những suy nghĩ phức tạp, khi thì âm trầm độc ác, lúc lại lòng đầy căm phẫn, khi thì quỷ dị vạn đoan.
“Lễ vật” lần này của Victor nhìn bên ngoài thì như là có ý muốn tấn công vào nội tâm của Tô Ánh Tuyết, nhưng sự thực thì nó đang nhằm vào Lâm Phi.
Gã muốn kéo dài thời gian để Lâm Phi phải phân tâm chăm sóc cho Tô Ánh Tuyết, hơn nữa trong lòng hắn sẽ không thể nào bình tĩnh được, như vậy trong khoảng thời gian ngắn sẽ không nghiên cứu hoàn chỉnh được vật chất S.
Hắn tính toán cũng rất hay, binh gia có câu: công tâm vi thương, so với việc dùng sức xung đột đẫm máu thì loại tấn công vào nội tâm này quả thực rất hiệu nghiệm, rất độc ác.
Victor ơi là Victor… tao đã từng xem thường mày, nhưng chẳng phải mày cũng đang xem thường tao ah? Trong lòng Lâm Phi lạnh băng.
Lâm Phi nhìn hai cái đầu lâu đã đóng băng trong lò nướng, trong đầu lóe lên luồng linh quang…

Sau khi kết thúc lễ truy điện, Lâm Phi đưa Tô Ánh Tuyết trở về sơn trang Bắc Tú, hắn quyết định sẽ ở lại đây mấy ngày, nếu không Tô Ánh Tuyết lúc nào cũng sầu não ủ rũ như vậy, hắn không thể yên tâm được.
Cũng may là còn mấy ngày nữa mới tới ngày hẹn Phương Nhã Nhu đi Kinh Thành, Lâm Phi không hề sốt ruột, hơn nữa hắn còn việc khác quan trọng hơn cần làm.
Hỏa táng xong đầu lâu của Diêu Lam và Tô Tuấn Hào, Tô Ánh Tuyết đặt bộ tro cốt của hai người trong mộ của Tô Tinh Nguyên, coi như để gia đình ba người họ được đoàn tụ.
Lâm Phi lặng lẽ lấy một phần khối băng vừa đưa tới, làm tan chảy rồi đặt vào trong bình nước, đưa cho Bạch Hân Nghiên.
Bạch Hân Nghiên còn chưa hiểu Lâm Phi đưa cho mình cái bình nước bẩn ấy làm gì, nhưng vừa nghe Lâm Phi giải thích, cô đã dần hiểu ra.
Thì ra Lâm Phi nhìn ra được những viên đá đó là do nước biển ngưng tụ thành, mà trong nước biển có rất nhiều những sinh vật và tảo biển. Những thứ này nhìn bằng mắt thường không thể thấy được, nhìn qua thì có vẻ rất bình thường, không có gì đặc biệt, nhưng kì thực nó ẩn chứa rất nhiều bí mật.
Ở những vùng khác nhau trên biển, các loại tảo và sinh vật biển phân bố không giống nhau. Nếu như Victor đã dùng nước biển để đóng băng đầu họ lại thì số nước biển đó sau khi qua những công đoạn xử lý, đến khi không bị tan chảy nữa, lúc đó, những loài sinh vật và tảo biển này sẽ không thể bị biến đổi.
Lâm Phi muốn để Bạch Hân Nghiên tìm một nhà hải dương học để tìm ra những loài tảo biển và sinh vật biển này sống ở vùng biển hoặc ở khu vực nào, như vậy, hắn có thể thu nhỏ phạm vi tìm kiếm lại.
Bạch Hân Nghiên không dám chậm trễ, một ngày sau đã thông báo với Lâm Phi kết quả, rất may là loại tảo biển đó chỉ có ở một hòn đảo nhỏ trên Thái Bình Dương mới có.
Lâm Phi nghe Bạch Hân Nghiên nói xong, cố kìm nén sự kích động trong lòng, hắn lập tức bảo nữ vương súng đạn Diệp Tử Huyên tìm một chiếc trục hạm đạn đạo, chuẩn bị tiến về vùng biển phía trước.
Chỉ cần tìm kiếm trong phạm vi mấy chục hải lý thì Lâm Phi tin rằng, với thần thức của mình, hắn hoàn toàn có thể tìm ra đại bản doanh của Victor, trừ phi Victor đã đề phòng chạy trốn trước.
Tất nhiên là trước đó, Lâm Phi cũng phải đợi sau khi đám người Natasha hoàn thành xong nhiệm vụ truy sát, trở về Lâm An, phụ trách việc bảo vệ những người trong gia đình mới có thể đi tìm kiếm gã được.
Hai ngày sau, Natasha, Quỷ Nhậ\ẫn và Enzo về đến Lâm An, Khô Lâu Vương Kaysone đã rời khỏi thế lực ngầm từ sớm, sau khi hoàn thành nhiệm vụ truy sát, họ tiếp tục trở lại Campuchia làm trụ trì ngôi chùa của họ.
Về phần Khương Tiểu Bạch và Diệp Tử Huyên..., Lâm Phi cảm thấy thế lực của họ vẫn chưa đủ để hắn yên tâm nên chỉ có thể yêu cầu bọn họ hậu thuẫn.
Lần này Lâm Phi cần vũ khí ở vùng biển quốc tế, đối với Diệp Tử Huyên mà nói thì chuyện này khá dễ dàng, cô đã sớm chuẩn bị cho hắn một chiến hạm Burke-class.
Toàn bộ thuyền viên trên thuyền đều là thuộc hạ của Diệp Tử Huyên trong hệ thống quân hỏa ở nước ngoài. Tuy không thuộc thế lực nào nhưng bọn họ đều là những tinh binh hãn tướng.
Lâm Phi không hy vọng bọn họ đến giúp mình chiến đấu và với khả năng của hắn bây giờ, chỉ cần tìm được căn cứ của Victor, một mình hắn có thể san bằng tất cả.
Victor sử dụng vật chất S, trên ra-đa không thể nào hiển thị được vị trí của hắn, nhưng lần này Lâm Phi đã tìm ra bí quyết để tóm được gã.
Một khi phát hiện ra bất cứ con thuyền nào không hiện ra trên bản đồ của ra-đa mà trên thực tế nõ vẫn tồn tại thì đó tất nhiên là căn cứ của Victor.
Phạm vi vùng biển điều tra của không lớn, chưa đến nửa này, khi mặt trời vừa lên cao thì Lâm Phi đã nhận được tin tức báo cáo.
Một người mặc bộ đồ hải quân cấp trung úy của Pháp chạy tới, cung kính bẩm báo với Lâm Phi:
- Thưa ngài, phía Tây Nam 67 độ ở phía trước có một chiếc thuyền hàng không hiển thị trên ra-đa, rất có thể là thuyền chứa vật chất V.
Thị lực của Lâm Phi rất tốt, tất nhiên hắn có thể nhìn rõ được đó là một chiếc tàu chở hàng không quá đặc biệt nhưng nó cứ đứng nguyên tại chỗ, không hề di chuyển.
Trong mắt Lâm Phi lóe lên ánh lửa vàng rực, hắn đợi thời khắc này đã lâu lắm rồi, lần trước ở Mỹ hắn đã không giết được Victor, đây thực sự là một điều sỉ nhục với hắn, cái tên phản đồ này đã giết chết quá nhiều bạn bè cũ thân thiết như người thân của hắn.
- Mọi người hãy đợi trên thuyền, tôi tự mình đi qua đó, đợi lát nữa nếu nhìn thấy chiếc thuyền kia chìm rồi thì hãy đến đón tôi.
Lâm Phi nói xong, tự mình đi đến sân bay trên tàu, ngồi lên trên trực thăng rồi bay thẳng lên.
Đám binh lính trên quân hạm không dám chống lại mệnh lệnh của hắn, đành đứng nhàn một mình Lâm Phi bay thẳng đến thuyền hàng phía trước.
Sắc trời xanh thẳm, gió biển nóng ẩm.
Một chiếc phi cơ trực thăng xẹt qua không trung, đáp thẳng xuống boong tàu chở hàng.
Khi còn hơn trăm mét nữa đáp xuống, trên boong tàu đột nhiên mở tung ra nhiều luồng sáng kim loại màu đen, mấy chục họng pháo chĩa thẳng đến.
- Thình thịch!!! Bành!!!
Một loạt đạn pháo dày đặc nổ ra, khiến chiếc phi cơ tan tác thành một đống sắt vụn, rơi ầm xuống biển.
Nhưng chuyện này đối với Lâm Phi chỉ là chuyện nhỏ, toàn thân hắn dường như không có gì có thể làm tổn thương được, toàn thân hắn dính đầy thuốc súng đen ngòm, lao xuống boong tàu như một cánh hải âu!
- Ầm!!!
Boong thuyền lõm xuống hai dấu chân, Lâm Phi như một chiến thần kim cương, ánh mắt sắc bén quét một lượt khắp bốn phía chiến thuyền.
Mấy chục tên hộ vệ đủ các chủng tộc từ bốn phương tám hướng xông tới, tất cả đều đang hăng hái chuẩn bị sẵn tinh thần chiến đấu với Lâm Phi.
Lâm Phi nhếch miệng cười nói:
- Xem ra ta không tìm nhầm chỗ rồi... chính là chỗ này... chậc chậc... Victor giấu cũng kĩ thật đấy, thì ra là một con thuyền hàng viễn dương.
- Tư Kael! Ngươi đúng là thần thông quảng đại, cũng mò được đến đây cơ đấy!
Một giọng nói thô bạo truyền từ khoang thuyền ra, Victor mặc bộ áo ngủ màu xám, dường như vừa ngủ trưa dậy, gã bước ra ngoài, theo sau hắn còn có Andariel với bộ trang phục nóng bỏng và đám tôi tớ.
Nhìn thấy Lâm Phi, ánh mắt Victor vô cùng ngạc nhiên:
- Sao ngươi biết rõ ta ở đây!?
Ngón tay cái của Lâm Phi chỉ về vùng biển phía sau:
- Mày chơi đùa cũng hơi quá tay rồi đấy, chẳng lẽ mày không biết rằng những loại tảo ở biển có thể phân biệt được sao?