Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 348




Lâm Phi nhìn chiếc nhẫn kỳ lạ kia, không khỏi cười khổ, sao lại là chiếc nhẫn, lúc trước còn có một chiếc nhẫn còn chưa làm rõ được đây.
Suy nghĩ một hồi, hắn thử dùng thần thức thăm dò, nhưng thần thức vừa muốn đi vào chiếc nhẫn kia, liền phát hiện có một lực chống lại, lực đó tạo thành một bức tường ngăn, không cho thần thức của hắn xâm nhập.
Quả nhiên là...có động thiên (1) khác!
Lâm Phi nhận định, chiếc nhẫn này khác biệt hoàn toàn so với chiếc nhẫn cha hắn để lại, đây là chiếc nhẫn có thể dùng thần thức để tiến vào, như vậy rất có khả năng là một chiếc nhẫn không gian trữ vật.
Chỉ tiếc là dường như cần phải có phương pháp khác mới có thể dùng thần thức xâm nhập vào trong, mình tùy luyện làm lung tung, có thể sẽ xảy ra chuyện không hay, tạm thời cứ cất kỹ đợi xử lý xong những chuyện này đã.
Lâm Phi cố nén sự buồn bực và bất an, đi vào biệt thự của Hứa Vi.
Hắn cần yên tĩnh để sắp xếp lại những ý nghĩ trong đầu, tối nay biết được một số chuyện quá mức kinh ngạc, ngay cả hắn cũng cảm thấy trong lòng hơi rối loạn.
- Chị Hứa Vi, tôi có thể ngồi chỗ này một lát chứ?
Lâm Phi gượng cười hỏi.
Hứa Vi nhạy cảm, nhận ra vẻ mặt hắn hơi khác thường, nhưng hẳn là không phải vì giết mấy người mà đổi sắc, chuyện đó quá mức bình thường đối với hắn.
Cho nên, cô nghĩ nhất định là trong cuộc nói chuyện vừa rồi, Lâm Phi đã biết được chuyện gì đó khiến hắn cảm thấy lòng nặng nề.
- Đương nhiên là được, để tôi mời cậu uống với tôi chén rượu, tôi mới có một chai vang Pauillac, cũng không phải là loại đặc biệt nhất, nhưng hẳn là cũng hợp khẩu vị của cậu.
Hứa Vi tỏ ra thoải mái, cười nói tự nhiên đi lấy rượu.
Không lâu sau, Hứa Vi mang rượu ra. Cô đã thay một chiếc áo ngủ bằng lụa rộng thùng thình màu xanh nhạt, tóc buông xõa, dưới ánh đèn vàng, cả người cô toát lên phong thái dịu dàng và điềm tĩnh của một phụ nữ trẻ thành thị.
- Uống xong là tôi đi ngủ ngay, cậu đừng để ý...
Hứa Vi nói.
Lâm Phi nhìn Hứa Vi một lát, ngắm nhìn bàn tay thon thon trắng nõn của cô dùng cái mở nút chai mở chai rượu ra, từng động tác đều nhẹ nhàng linh hoạt, càng nhìn càng có cảm giác say mê.
- Nhìn cái gì thế? Đây, ly này cho cậu.
Hứa Vi thấy Lâm Phi nhìn mình chằm chằm, trong lòng vừa ngọt ngào vừa bối rối, hỏi hắn bằng giọng hơi gắt gỏng.
Lâm Phi nhận lấy ly rượu, nhấp một ngụm. Rượu từ từ thấm vào cổ họng hắn, hắn thở phào một hơi thật dài, có phần tự giễu lắc lắc đầu.
- Nhìn chị, tôi cảm thấy tâm trạng rất thoải mái, tinh thần trở nên cân bằng lại một chút.
- Là mấy người kia nói gì đó khiến cậu kích động sao?
Hứa Vi ân cần hỏi.
Kích động? Lâm Phi nghĩ thầm, đúng vậy, mấy tháng nay, đúng là mình bị kích động rất nhiều, bị sét đánh trúng, chết đi sống lại, thân thể đổi khác đã đành, lại còn dính dáng tới những môn phái tu đạo trên những tinh cầu khác.
- Cứ coi như là vậy đi...Rất nhiều chuyện, trước kia không gặp phải, bây giờ đột nhiên xảy ra với mình, cho nên cảm thấy ứng phó không kịp.
Không biết tại sao, trong lòng Lâm Phi luôn nhớ tới giọng nói thần bí kia. Nếu như người đó xuất hiện, có lẽ sẽ giúp mình giải đáp được rất nhiều nghi vấn.
Hứa Vi gật đầu, nhấp rượu, im lặng một hồi, sâu xa nói:
- Tôi hiểu cái cảm giác mà cậu nói, ban đầu tôi vẫn biết mẹ tôi bị người của Diệp gia coi thường, nhưng đến khi tận mắt nhìn thấy cái cách bà chịu nhục, thì lại là cách xa một trời một vực...
Hồi tưởng lại chuyện đau lòng, trong nhất thời, không khí trở nên có phần đau buồn và nặng nề.
Lâm Phi hít sâu một hơi, gạt bỏ khổ sở và lo lắng trong đầu mình, nhìn Hứa Vi, cười nói:
- Hay là tôi dẫn chị tới Diệp gia một chuyến, giúp chị đánh bọn họ một trận?
Hứa Vi liếc hắn một cái, cười lắc đầu, nhưng rồi lập tức cảm kích nói:
- Nói thật thì, trước kia tôi vẫn lo lắng, cậu sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi, may mà cậu không như vậy, nếu không, cả đời này tôi sẽ rất khó sống cho nhẹ nhàng.
- Tôi thật sự rất cảm kích, trong giai đoạn cuộc sống của tôi trở nên đen tối nhất, cậu đã cho tôi hy vọng, hôm nay cậu lại bảo vệ tôi, nhưng hình như tôi không thể làm được điều gì cho cậu...
Đôi mắt long lanh của cô liếc nhìn Lâm Phi, trong mắt cô, Lâm Phi có thể nhận ra tình cảm yêu mến và dịu dàng.
Trong lòng Lâm Phi bỗng dâng lên một khát vọng, muốn cô dùng sự dịu dàng của mình để xoa dịu sự hoang mang và bối rối trong lòng hắn.
- Hứa Vi...
Hắn gọi tên của cô, ánh mắt cũng bắt đầu nóng rực lên, sự thay đổi này, đương nhiên Hứa Vi nhận thấy ngay.
Trong lòng thấp thỏm, trên khuôn mặt cũng ửng đỏ, Hứa Vi nhẹ nhàng đáp lời:
- Gì vậy?
Những tia sáng màu vàng trong mắt Lâm Phi bắt đầu lóe lên, hắn không cách nào kìm chế bản năng nguyên thủy của mình, bàn tay của hắn bắt đầu tiến về phía trước, đặt lên đùi che phủ bởi chiếc váy ngủ của Hứa Vi.
Da thịt trên đùi cô mềm mại, mát dịu, dù cách một lớp lụa của chiếc váy ngủ, hắn cũng có thể cảm nhận được sự non mềm co giãn của nó.
Lâm Phi vén váy của Hứa Vi lên, lộ ra cặp đùi trắng muốt, mùi thơm da thịt của phụ nữ cũng theo đó xông vào mũi hắn.
- Ồ! Lâm Phi, cậu đừng làm vậy!
Hứa Vi không ngờ Lâm Phi lại cả gan làm như vậy, lẳng lặng không nói một lời nào, xoa đùi cô, lại còn vén váy của cô.
Hứa Vi bối rối để ly rượu xuống, đẩy tay Lâm Phi ra, né người đi, nhưng do cô nghiêng người hơi mạnh, mất thăng bằng lập tức té từ ghế salon xuống thảm.
- A!
Trán Hứa Vi đập trúng bàn, chân trái nện xuống đất, cô vặn người kêu lên đau đớn.
Lâm Phi giật mình, cúi người xuống, định đỡ Hứa Vi lên, nhưng cô tưởng là hắn muốn tiếp tục giở trò, liền nhích người lùi về phía sau.
- Cậu không được làm như vậy, cậu đã có Tiểu Tuyết, không thể làm như vậy! Tôi đã một lần có lỗi với Tiểu Tuyết, không thể tiếp tục làm điều có lỗi với cô ấy.
Hứa Vi đau lòng cắn môi, lắc đầu cự tuyệt.
Đang đưa tay đinh đỡ Hứa Vi, nghe cô nói như vậy, Lâm Phi cảm thấy như bị giội một gáo nước lạnh, mới nhận ra, mình đã không kìm chế mà làm ra loại chuyện như thế này.
Có thể nói Hứa Vi có quan hệ không tầm thường với Tô Ánh Tuyết, nếu mình làm thế này đối với Hứa Vi, sợ rằng không thể nào có can đảm đối mặt với Tô Ánh Tuyết nữa.
- Thành thật xin lỗi, tôi không kìm chế được.
Lâm Phi xin lỗi, gượng cười nói:
- Cô có đau lắm không? Có bị trật chân không?
Hứa Vi thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng cũng có một chút mất mát, mặc dù cô rất thích Lâm Phi, nhưng cô không thể lại tiếp tục phạm sai lầm.
Có lẽ do Lâm Phi uống rượu cho nên mới xúc động như vậy, cô không thể làm chuyện khiến sau này hai người đều phải hối hận.
- Không sao, chỉ đau một chút, có thể tự đứng lên được.
Hứa Vi sợ Lâm Phi đụng vào người mình, cả hai sẽ không kìm chế được, như rơm gặp lửa, liền chống tay ngồi dậy.
Đúng lúc đó, điện thoại di động của Lâm Phi reo lên. Lâm Phi lấy điện thoại ra nhìn, là Tô Ánh Tuyết gọi tới.
Trong tình cảnh này, Lâm Phi cảm thấy chột dạ, vội nhận cuộc gọi:
- Tiểu Tuyết, gì vậy?
- Anh đang ở đâu?
Tô Ánh Tuyết có vẻ hơi mẹt mỏi, hỏi.
Lâm Phi định nói: “Ở nhà của chị Hứa Vi”, những nghĩ lại thấy không ổn, đêm hôm thế này, hắn ở trong nhà của Hứa Vi làm cái gì? Uống rượu và tán gẫu với Hứa Vi chăng? Ánh Tuyết có thể không nghi ngờ sao?
Hắn đành thuận miệng nói dối:
- À, anh cảm thấy hơi buồn phiền, đang đi dạo một chút cho khuây khỏa.
- Này...Sao anh nói chuyện một cách gượng gạo như vậy, không gạt em đấy chứ?
Tô Ánh Tuyết hỏi vặn.
Lâm Phi cười gượng:
- Sao anh phải gạt em chứ? Hay là bây giờ anh tới chỗ em?
- Được, em chờ anh. Cũng đúng lúc em có chuyện muốn nói với anh.
Tô Ánh Tuyết nói xong, liền cúp điện thoại.
Lâm Phi lắc đầu thở dài, thói quen nói chuyện điện thoại không bao giờ chào trước khi cúp máy của Tô Ánh Tuyết, đúng là không cách nào sửa đổi.
Lâm Phi cũng không dám tiếp tục nấn ná, sợ lại làm chuyện có lỗi đối với Hứa Vi, thấy Hứa Vi đã ngồi lên ghế salon, hắn uống cạn ly rượu, rồi chuẩn bị rời đi.
- Tiểu Tuyết tìm cậu thì cậu đi mau đi, nhà cô ấy vừa mới xảy ra nhiều chuyện như vậy, cậu phải ở bên cạnh cô ấy nhiều hơn. Tôi cũng nên đi nghỉ sớm một chút.
Hứa Vi mỉm cười, làm như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.
Lâm Phi áy náy gượng cười, không nói gì. Hứa Vi liền tiễn hắn ra cửa.
Những xác chết bên ngoài đã được lão Bao dọn sạch, trừ mùi máu tươi thoang thoảng, trên hiện trường cũng không còn lại gì.
Lâm Phi vừa định vẫy tay chào tạm biệt Hứa vi, bỗng nhiên, hai ngọn đèn phá chói mắt từ cách đó chừng mười mấy thước chiếu thẳng tới.
Lâm Phi và Hứa Vi đều giật mình, khi quay lại nhìn, vẻ mặt Lâm Phi liền biến đổi.
Một chiếc Bentley Mulsanne đang lẳng lặng đậu ở đó, cô gái mặc một bộ váy công sở xanh nhạt, thướt tha bước xuống xe, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, tao nhã mà lạnh lùng, khiến người ta liên tưởng tới một đóa hoa trong gió tuyết, trong đôi mắt sáng ngời của cô lóe lên sự lạnh lẽo.
- Ánh Tuyết?
Lâm Phi ngơ ngác một lát, tâm trạng phức tạp, chợt kêu lên.
(1) Động thiên: từ của Đạo giáo. Động thiên là tiên sơn trên mặt đất, bao gồm thập đại động thiên, ba mươi sáu tiểu động thiên, tạo thành bộ phận tiên cảnh chủ yếu của đạo giáo trên mặt đất.