Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 378




Chương 378: Kỵ sĩ Ngân Nguyệt.

Trên đường đến nhà khách, Lâm Phi bảo Eva kiểm tra về tình hình Vương Thiệu Hoa trong thời gian gần đây, phát hiện ra lão ta đã thăng chức rồi, được điều từ tỉnh Tô sang làm người đứng đầu tỉnh Giang, tức là lão đã hòa vào guồng quay của bộ máy trung ương rồi.

Xem ra cái chết của Vương Định Khôn còn giúp cho lão già Vương Thiệu Hoa thu về không ít lợi lộc, dù sao thì trong những vây cánh mà Vương Chính nâng đỡ, con ruột mình sinh ra vẫn đáng tin cậy hơn.

Chả trách lực lượng của Vương Thiệu Hoa cũng kha khá rồi, đúng là địa vị khác những thứ khác cũng sẽ khác.

Đến nhà khách mà Vương Thiệu Hoa nói, hắn đã thấy có người chờ bên ngoài rồi đưa vào một căn phòng họp trang nhã.

Vương Thiệu Hoa nói là việc công, đúng là không phải nói khoác lác.

Trong phòng không chỉ có mình gã mà còn có một vài người đàn ông mặc cảnh phục, nhìn qua giống như lãnh đạo một số ngành.

Thấy Lâm Phi tới, Vương Thiệu Hoa đứng dậy, trên khuôn mặt nở một nụ cười đã được lập trình sặc, bắt đầu giới thiệu với Lâm Phi:

- Vị này làm trong ngành công an, là...

Lâm Phi liền khoát khoát tay ý nói không cần giới thiệu, rồi ngồi xuống hỏi:

- Nói đi, có chuyện gì thế?

Đám cán bộ ngồi đó cũng biết Lâm Phi chẳng giống ai nên cũng không dám tỏ vẻ bất mãn.

Vương Thiệu Hoa liền gật đầu, đẩy tập văn kiện đang đặt trên bàn tới trước mặt Lâm Phi.

- Đây là cái gì?

Lâm Phi nhíu mày.

- Cậu cứ xem đi thì biết.

Vương Thiệu Hoa cười cười.

Lâm Phi liếc nhìn:

- Hồ sơ ghi chép tội phạm tỉnh Giang?

- Đúng vậy, đây là đoạn ghi chép mới nhất, các bản báo cáo về tần suất và các loại tội phạm của tỉnh Giang, có thể thấy rõ được rằng phạm vi phạm tội đã tăng cao, còn tần suất phá được án, bắt được tội phạm lại giảm đi.

- Điều quan trọng là số người dân và cảnh sát viên tử vong trong quá trình đuổi bắt tội phạm cũng tăng lên rất nhiều, chẳng nói đâu xa, ngay trong tháng này đã có hơn năm mươi người, hai mươi ba cảnh sát viên ở các vùng trong tỉnh Giang được xác nhận đã hy sinh, trong đó có hai người là cán bộ bậc trung ở địa phương.

Vương Thiệu Hoa nghiêm mặt nói.

- Chuyện này thì có liên quan gì đến tôi, đáng lẽ phải là trách nhiệm của chính phủ và Bộ công an chứ.

Lâm Phi ném tập tài liệu lên bàn.

- Tất nhiên là có liên quan rồi, nếu không tôi đã không gọi cậu.

Vương Thiệu Hoa đường hoàng nói:

- Chính vì cậu đã giết Hạ Chân Đình của Hạ Gia Hắc Long Hội, khiến Hạ Gia đại loạn, Hắc Long Hội tan đàn xẻ nghé, các bên bắt đầu nổi lên tranh quyền đoạt thế.

- Chính phủ sở dĩ không động vào nhà họ Hạ chính là vì khi có một thế lực cai trị cục diện sẽ có thể bảo đảm không cho các thế lực khác làm loạn.

- Nhưng khi cậu ra tay đã khiến cục diện hoàn toàn thay đổi rồi. Trật tự ổn định cân bằng mà chúng ta kiểm soát từ trước tới nay đã bị phá vỡ, các loại tép riu cũng muốn phất lên, chen chân vào sân khấu.

- Đừng nói với tôi mấy trò dọa nạt người khác này nữa. Lúc Hắc Long Hội còn tồn tại, chúng buôn bán những gì, trong lòng các ông tất nhiên biết rất rõ, giết người moi nội tạng đi bán các ông cũng không ngăn cản, bây giờ các thế lực ngầm trở lên hỗn loạn lại quay sang trách tôi... thế trước kia những kẻ đã chết ấy không phải người, còn bây giờ những người chết kia mới là người à?

Lâm Phi cười nhạo nói.

Vương Thiệu Hoa lắc đầu:

- Chúng tôi không hề có ý đó. Nếu như chỉ đơn thuần là nội chiến trong xã hội đen trong nước thì chúng tôi tất nhiên sẽ xử lý được. Nhưng bây giờ không có tấm bình phong Hắc Long Hội, các thế lực ngầm ở nước ngoài cũng chen chân vào hoạt động ở vùng duyên hải này của Hạ Quốc.

- Cậu cũng biết đấy, Ẩn Long của Hạ Quốc chúng ta không đủ chân chính để đi chống lại các thế lực nước ngoài, còn đám võ giả cổ võ kia thì lại không nghe theo sự quản thúc, một bộ phận khác thì lại không đủ khả năng nên không thể tập trung được nhiều lực lượng cho đất nước, còn đám cao thủ tiên thiên thì đa phần đều tự cho rằng mình là siêu phàm, không muốn xử lý những chuyện vụn vặt trong dân gian.

- Cho nên chúng tôi hy vọng một nhân vật truyền kỳ trong thế giới ngầm như cậu hãy nghĩ cho toàn bộ người dân ở tỉnh duyên hải này một chút, có thể tiến hành thương lượng và thống trị... các thế lực trong nước thì chắc chắn chúng tôi sẽ quản, nhưng chúng tôi chỉ hy vọng cậu có thể giúp chúng tôi ngăn chặn các thế lực nước ngoài.

- Dựa vào cái gì mà muốn tôi giúp các ông? Các ông phái quân đội đi thì tất nhiên các thế lực ngầm sẽ không dám tùy tiện xâm chiếm, các thế lực nước ngoài cũng cứ thế mà làm.

Lâm Phi tất nhiên sẽ không vui vẻ gì, hắn chẳng phải là loại anh hùng hào kiệt hành hiệp trượng nghĩa gì hết.

Vương Thiệu Hoa thở dài:

- Nói đến quân đội... cũng là bất đắc dĩ thôi. Cậu biết lần trước tập kích quân đoàn Luyện Ngục khiến cho quân đội của chúng ta bị tổn thất nặng nề, ngoài những lực lượng bảo vệ tổ quốc chủ chốt ra thì những lực lượng có thể điều động được cũng không nhiều. Quân đội cũng cần phải có thời gian hồi phục nguyên khí chứ, nhưng mà họa vô đơn chí, nhà dột gặp bão mà...

Lâm Phi nhíu mày, nói như thế thì đúng là có liên quan đến mình rồi.

Bởi nếu như hắn không về Hạ Quốc thì những chuyện này sẽ không xảy ra, Victor hay quân đoàn Luyện Ngục cũng đều không đến Hạ Quốc gây chuyện.

Vương Thiệu Hoa thấy Lâm Phi đang trầm mặc, liền nói tiếp:

- Nếu như cậu có thể giúp chúng tôi đuổi được lũ sát thủ và lính đánh thuê kia ra khỏi biên giới thì tầng lớp cán bộ chúng tôi sẽ giúp cậu đi thương lượng với các môn phái cổ võ.

- Chúng tôi biết cậu gây thù chuốc oán với các phái Nga Mi, Võ Đang, còn bị Linh Tố Thiền Sư của Thiếu Lâm chú ý đến, những chuyện này chúng tôi đều có thể giúp cậu, không thể nói là có thể ngăn cản tuyệt đối được nhưng vẫn có thể khiến nó dịu đi.

- Hừ, đúng là một cuộc mua bán.

Lâm Phi khinh thường nói:

- Tôi đồng ý ra tay giúp các ông không phải là giúp các ông mà bởi vì mọi chuyện do tôi mà phát sinh ra nên tôi phải giải quyết cho xong hậu quả của nó. Ai có thù có oán với tôi thì đến tìm tôi, tôi không cần ai phải giải quyết.

Vương Thiệu Hoa vui mừng nói:

- Được, đại trượng phu khí khái.

Nói xong, Vương Thiệu Hoa ra hiệu cho các cán bộ khác rời khỏi đó, mọi chuyện đã đàm phán ổn thỏa rồi, bọn họ chỉ cần đi đảm nhiệm công việc là được rồi.

Trong phòng họp chỉ còn lại Lâm Phi và Vương Thiệu Hoa.

- Cậu đã đồng ý rồi, vậy thì tôi sẽ nói cho cậu rõ tình hình cụ thể.

Vương Thiệu Hoa đưa cho Lâm Phi một tập văn kiện khác:

- Cậu xem cái này đi.

Lâm Phi mở tập văn kiện ra, thấy bên trong có tài liệu và lý lịch của một số người.

Vương Thiệu Hoa giải thích:

- Đây là giáo sư Tào Tần ở viện nghiên cứu sinh vật Hạ Quốc và giáo sư Cố Thanh vợ ông ấy. Giáo sư Tào Thần tuy mắc chứng động kinh, có đôi lúc tinh thần hoảng loạn, trí nhớ không rõ ràng nhưng ông ấy là có những nghiên cứu cao cấp về sinh vật, là thiên tài hiếm có của nước ta trong lĩnh vực sinh hóa.

- Vợ chồng ông ấy lần này vì hoàn thành nhiệm vụ đặc biệt là tiến hành thực nghiệm bí mật ở tỉnh Giang việc chế tạo trang bị thí luyện vật chất S nồng độ cao...

Trên khuôn mặt Lâm Phi lúc này lóe lên một ánh nhìn sắc bén:

- Các ông đặt cơ sở thí nghiệm vật chất S ở tỉnh Giang?

- Ha ha, cậu không ngờ phải không, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất... nhưng tiếc là tuy cậu chưa phát hiện ra thì kẻ khác đã phát hiện ra rồi.

Vương Thiệu Hoa thở dài:

- Cậu chắc nhớ Hạ gia có một người quản gia tên là Hạ Dương. Gã đã từng nắm rất rõ những chuyện lớn nhỏ trong Hắc Long Hội. Sau khi cậu giết Hạ Chấn Đình, gã cũng nắm giữ không ít thế lực của Hạ gia còn sót lại.

- Gã đã đem tin tình báo này bán cho một thế lực nước ngoài tên là “Ngân Nguyệt kỵ sĩ”, bây giờ Nhật Nguyệt kỵ sĩ đã bắt được vợ chồng giáo sư Tào Thần – Cố Thanh. Nếu như để bọn chúng có được những tin tức liên quan đến vật chất S thì vẫn còn có thể chấp nhận được, dù sao thì cậu cũng có thể nghiên cứu là chất dung hòa.

- Nhưng điều quan trọng là vợ chồng họ còn nắm giữ tư liệu về vũ khí hóa sinh, nếu như những thứ này bị bọn chúng lấy được thì thật sự là đại họa của thế giới, đặc biệt là giáo sư Tào Thần còn mắc bệnh động kinh, nếu không có sự giúp đỡ của giáo sư Cố Thanh thì ông ấy có thể sẽ không khống chế được tinh thần, nói ra những chuyện không nên nói.

Lâm Phi cũng hiểu ra được, nói:

- Ý của ông là lấy “Ngân Nguyệt kỵ sĩ” làm con tốt đầu đàn để giết gà dọa khỉ, sau đó không cần lo đến sự sống chết của vợ chồng Tào Thần nữa, phải vậy không?

- Đúng vậy.

Vương Thiệu Hoa gật đầu:

- Lần này Ngân Nguyệt kỵ sĩ dẫn khoảng năm mươi đến bảy mươi tên đến, tính cả đám người Hạ Dương hiện đang nắm giữ thì tổng cộng là hơn một trăm năm mươi người. Hiện nay đã bị quân đội chúng ta vây giữ lại tại bờ biển ở tỉnh Giang, chúng ta đã tiêu hủy những chiến thuyền bọn chúng đã chuẩn bị cho việc đào tẩu.

- Nhưng bọn chúng đã bắt người dân ở cả một làng chài làm con tin nên chúng tôi không thể tấn công từ xa trong một phạm vi rộng được. Còn tấn công gần thì chúng ta lại không phải đối thủ của bọn chúng...

- Bọn chúng không phá vòng tuyến của các ông mà chỉ giữ lại một số lực lượng trên biển, xem ra lực lượng chiến đấu đấy là ảo rồi... thần tướng Ngân Nguyệt Lancelot không đích thân đến sao?

Lâm Phi nhướng mày nói.

Thần tướng thứ sáu trong mười hai thần tướng, người sáng lập nên binh đoàn Ngân Nguyệt kỵ sĩ, theo lời đồn đại thì là kỵ sĩ viên trác Á Sắt Vương Truyện Kỳ, là hậu duệ thứ nhất của Đại kỵ sĩ Lancelot, cùng tên với ông tổ Ngân Nguyệt Thần Tướng. Lâm Phi tuy không chạm mặt gã lần nào nhưng vẫn biết rõ lai lịch của gã.