Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 433




Lúc Lâm Phi xuống đến dưới lâu, cảnh sát vẫn chưa kịp tới hiện trường, hắn ôm Lâm Dao đi tới bên đậu xe ngoài khách sạn, lão Bao đã mang xe Land Rover đồ ở đó đợi hắn.

-Lâm tiên sinh, Lâm Dao tiểu thư không sao chứ?

Lão Bao cũng có chút sợ hãi trong lòng, việc này nói ra tuy có vẻ đơn giản, chỉ là giám sát tình hình Lâm Dao ở công ty, nhưng nói nghiêm trọng một chút, ngộ nhỡ Lâm Dao xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không tới kịp ngăn lại, không biết Lâm Phi có đổ trách nhiệm lên đầu bọn họ hay không.

Lâm Phi nhìn cô gái mặt ững hồng, lông mày nhíu chặt đang hôn mê, mắt lộ ra sự thương yêu,

-Lái xe tới bệnh viện, tôi cảm tìm ít thuốc.

-Aa, được rồi, Tiểu Lương, lái xe!

Lão Bao chỉ huy nói.

Người phụ trách lái xe chính là Lý Lương là người đi theo lão Bao sớm nhất ngay từ đầu, hiện tại cũng đã trở thành phụ tá đắc lực của lão Bao.

Sau khi Lâm Phi ôm Lâm Dao lên xe, xe nhanh chóng chạy đến bệnh viện, mà lúc bọn họ đi chưa lâu, xe cảnh sát đã hú còi đến khách sạn, cảnh sát bắt đầu phong tỏa điều tra hiện trường.

Trên đường, Lâm Phi quả nhiên nhận được điện thoại của Bạch Hân Nghiên, nữ nhân trong điện thoại dường như cũng không biết phải mở miệng thể nào, chần chừ hồi lâu, mới hỏi:

-Là Lâm Dao gặp nguy hiểm sao?

Hiển nhiên, Bạch Hân Nghiên cũng hỏi được một số manh mối đại khái từ chỗ nhân viên phục vụ, đoán được chuyện gì xảy ra.

Lâm Phi giải thích sơ sơ cho cô, trầm giọng nói: - Em không cần gánh đỡ giúp anh, chuyện này cập trên hỏi, em cứ đẩy trách nhiệm sang cho anh, anh trực tiêp đàm phán với bọn họ.

Bạch Hân Nghiên có chút mất hứng nói:

-Tại sao lại hất em sang một bên? Anh cảm thấy là em quam tâm đến cái vị trí cục trưởng cục cảnh sát này, sẽ phủi sạch quan hệ với anh sao? Huống chi mấy tên này vốn là đáng chết, em sẽ cố gắng giúp anh, tận lực đè tình hình xuống, sẽ không để truyền thông có hành động gì.

Lâm Phi trong lòng ẩm áp, cười giỡn nói:

-Cứ tiếp tục như vậy, chăng phải kéo cục trưởng Bạch liêm chính phụng công xuống rồi sao?

-Hừ, em thích.

Bạch Hân Nghiên phì cười một tiếng:

-Được rồi, không nói nhiều, hiện trường lộn xộn chết đi được, anh đi làm việc đã...

-Đợi một chút!

Lâm Phi híp híp măt, xẹt qua một tia lạnh lẽo,

-Đã nói như vậy, em giúp anh xử lý một việc.

-Uh, anh nói đi.

-Tên tiểu tử Lý Nhất Minh đó, xác của cậu ta, giữ lại riêng cho anh. Lâm Phi sốt sắng nói.

Bạch Hân Nghiên ở đầu dây bên kia rõ ràng thoáng ngơ ngác, yếu ớt trả lời một tiếng mới cúp điện thoại.

Đi đến bệnh viện, Lâm Phi ôm Lâm Dao đi vào bộ phận cấp cứu, một ông bác sỹ trực ban bước tới, đẩy mắt kính hỏi:

-Chuyện gì vây?

-Thuốc ức chế trung khu thần kinh qúa liều, lập tức đi chuẩn bị một liều naloxone 6mg, tiêm tỉnh mạch.

Lâm Phi không nói lời thừa, trực tiêp ra lệnh.

Vị bác sỹ kia nhíu mày, hồ nghi nói:

-Anh là gì của cô ấy? Là bác sỹ sao? Chưa kiểm tra qua đã tiêm lung tung, việc này cản phải chịu trách nhiệm anh biết chứ.

Lâm Phi đặt Lâm Da xuống một chiếc giường đơn, quay đầu túm lấy cổ áo của tên bác sỹ này, đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm vào gã, nói:

-Tôi bảo anh làm sao thì anh làm vậy! Nếu em gái tôi chỉ vì chậm trễ mà để lại bất kì di chứng gì, tôi...mẹ nó...sẽ vặt đầu anh!

-Nhưng...Nhưng mà... Tên bác sỹ chưa từng thấy qua ánh mắt sắc bén kinh khủng như vậy, giống như một con dã thú muốn ăn thịt gã vậy.

Một đám y bác sỹ của bộ phận cấp cứu sợ tới mức đều không dám tiến lên:

-Đừng lắm chuyện! Đi mau!!

Lâm Phi gào thét nói.

Tên bác sỹ này bị dọa tới mức té cứt té đái, lập tức mang theo hai y tá vội vội vàng vàng chạy đi chuẩn bị, một khắc cũng không dám đốii mặt tiếp với Lâm Phi.

Rất nhanh, tên bác sỹ đầy hoảng sợ mang theo một y sỹ chạy quay lại, để tên y sỹ đó tiêm cho Lâm Dao.

Lâm Phi nhìn thấy tên y tá kia sợ tới mức chân tay đều phát run, chau mày một cái, sau khi bước lên giành lấy xi lanh, xác nhận thuốc một chút, cực kỳ nhanh gọn mà cắm tiêm vào tĩnh mạch của Lâm Dao, bơm thuốc vào trong.

Sau khi xong việc, Lâm Phi lại ôm lấy Lâm Dao, sải bước ra khỏi bệnh viện, tiếp theo chỉ cần tĩnh dưỡng hơn nửa giờ, chăc có thể tỉnh lại.

Đợi đám người Lâm Phi đi rồi, mấy tên bác sỹ và y tá mới như bùng tinh giấc mơ, mẹ..., người này còn chưa trả tiền đâu!!

Lâm Phi để cho đám người lão Bao ra về, hắn tự mình lái xe mang theo Lâm Dao, một mạch lái về nhà.

Chẳng qua, hắn cũng không trực tiếp lái xe quay về Thiên Lan sơn trang, mà là một khu vực trống vắng vẻ ở dưới núi, sau khi dừng xe lại, hút thuộc, hóng gió, chậm rãi đợi Lâm Dao tỉnh lại.

Quả nhiên, sau khi tiêm naloxone khoảng bốn mươi phút, Lâm Dao mở đôi mắt nhập nhèm, giương cái miệng nhỏ nhắn, còn có chút ngơ ngác ngây ngôc, đau đâu mà sờ sờ lên đầu.

-Tỉnh rồi? Lâm Phi dựa bên cạnh cửa xe, quay đầu nhìn cô gái.

Lâm Dao dần dần nghĩ ra tình huống trước khi mình mất đi ý thú đó lấm lét nhìn trái nhìn phải, xác nhận là ở bên dưới nhà mình, Lâm Phi, mới thở phào nhẹ nhõm.

-Anh.

Laam Dao ngẫm nghỉ, rất sợ hãi nói:

-Là anh cứu em?

Lâm Phi bất đắc dĩ cười nói:

-Em cảm thấy ngoài anh trai em ra, ai có thể cứu em sao? Em làm sao lại không cẩn thận như vậy, bữa tiệc rõ ràng có vấn đề mà cũng tham gia? Lá gan của em từ lúc nào trở nên to lớn như vậy rồi.

Lâm Dao cúi đầu một cách đáng thương, là chã muốn khóc, hiển nhiên cũng cảm thấy có lỗi với Lâm Phi nhưng cũng cảm thấy rât oan ức.

-Em..Em chỉ muốn phát hành đĩa một cách thuận lợi, nếu như em không thể phát hành thành công, vậy về sau cha nhất định đặc biệt phản đối em lại đi hát...Em không muốn để ông xem thường em, em muốn chứng minh cho ông thấy...

Lâm Dao nắm lấy váy, nước mắt long lanh.

Lâm Phi cười khổ:

-Anh sớm đã đoán ra, em có thể là đang nghỉ mấy thứ linh tinh này trong đầu. Chẳng qua em cũng đã biết chuyện của bác trai năm đó, nên hiểu rằng, ông không phải thực sự phản đối em ca hát, chỉ là ông không vượt qua nổi cửa ải đó trong lòng mình.

-Chuyện của cha em năm đó? Lâm Dao sững sờ, chớp chớp măt,

-Anh, anh nói gì vậy?

Lâm Phi ngạc nhiên, Lâm Dao vậy mà không biết? Lẽ nào Lâm Đại Nguyên và Hứa Vân đều không ai nói với cô?

Hắn nghĩ lại, lập tức hoảng sợ, trong nhà dường như thực sự không nhắc lại chuyện Tất Vân Dao đã từng đến, xem ra là Lâm Đại Nguyên đã dặn dò Hứa Vân, ở trước mặt Lâm Dao không thể nhiêu lời.

Trận này tự mình vội vàng nghiên cứu hẹn cùng Phương Nhã Nhu, cũng không chú ý lắm, ngược lại không ý thức được, Lâm Dao vẫn luôn mơ mơ màng màng.

Chỉ sợ, Lâm Đại Nguyên sở dĩ không đề cập tới, cũng là cảm thấy chuyện của Tất Vân Dao không đáng nói nhiều, đây là nỗi đau cả đời của ông.

Đương nhiên, cũng có khả năng không hy vọng con gái biết rõ, tên của cô kỳ thực có nguồn gốc từ một lời ước hẹn của phụ thân và bạn gái trước đây, điều này đối với Lâm Dao mà nói chỉ sợ chăeng phải là tin tức tốt đẹp gì.

Bởi vì Lâm Dao tuy rất nhỏ đã không còn mẹ, nhưng cũng không có nghĩa cô ấy không có ký ức gì về mẹ, ngược lại bác gái vì bệnh máu trắng mà qua đời mới thúc đây Lâm Dao nhanh chóng mà trưởng thành.

Cô đoán chừng cũng không thể chấp nhận được, người mà cha vẫn nhất mực yêu thương cho tới giờ rất có khả năng không phải là mẹ đẻ của cô mà là người phụ nữ khác.

Lâm Phi than thầm không ổn, nhưng chuyện này chỉ sợ cũng chẳng giấu được cô bao lâu, bởi vì Tất Vân Dao sớm muộn cũng sẽ lại tìm đến, cho nên nói:

-Em tự mình hỏi bác đi, dù sao, em không nên suy nghĩ quá bảo thủ, rất nhiều việc cũng không đơn thuần như vậy.

Lâm Dao vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, nhưng cũng đành gật đầu, lập tức lại như nghĩ tới điều gì, lo lắng hỏi:

-Ca. Vậy. Vậy Lý Nhất Minh bọn họ...

Sic mặt Lâm Phi trầm lại:

-Việc này em không cần quan tâm nữa, anh đưa em lên nhà, trong cơ thể em còn có không ít thuốc vần lưu lại, về nhà uống nhiều nước ẩm một chút, nếu có chồ nào không khỏe, lập tức nói với anh.

Lâm Dao nhìn thấy sắc mặt khó coi này của anh cả, trong lòng cũng đoán ra được vài phần, ngoài ra không dám hỏi nhiều, thấp thỏm lo âu mà ngoan ngoãn không lên tiếng.

Lúc đưa Lâm Dao về đến nhà, Lâm Đại Nguyên đã chẳng vui vẻ gì, trực tiếp răn dạy Lâm Dao tại sao lại không hiểu chuyện như vậy, vẻ nhà quá khuya, .v.v, Lâm Dao sợ cha biết mình gặp phải chuyện gì, không dám nói gì cả.

Lâm Phi đương nhiên cũng sẽ không chủ động nhắc tới chuyện Lâm Dao tối nay gặp nạn mà giúp giảng hòa.

Lâm Dao nhìn Lâm Phi bằng ánh mắt cảm kích, mình luôn gặp phải phiền phức, gây rắc rối, nếu Lâm Phi không ở thật không biết phải làm thế nào, muốn nói có lồi, cô cảm thấy càng có lỗi với người anh trai này.

Đợi sau khi phong ba nhỏ trong nhà giải quyết xong, Lâm Phi rời khỏi nhà, ngồi lên xe, chuẩn bị quay về nội thành, sự việc của đêm nay vẫn chưa kết thúc.

Nhưng chưa đợi hắn khởi động xe, bên trên ghế lái phụ liền rất nhanh ngồi xuống một người mặc áo gió ka ki liền thân, lộ ra một gương mặt nữ tử lạnh lùng với một cặp đùi ngọc thon dài.

Không phải Thiên Diệm, còn là ai?

-Cô làm gì vậy? Lại sử dụng thuật tàng hình đi vào xem của tôi!!!

Lâm Phi muôn nổ tung rôi, người phụ nữ này lúc này không thấy tăm hơi, làm sao đột nhiên lại xuất hiện rồi?

Thiên Diện nhìn hắn, bên trong con ngươi sáng ngời, có chút thần thái hưng phấn lộ ra, giống như người bụng đói đang réo mà nhìn thấy đồ ăn gì đó phát ra hương thơm nồng vậy.