Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 53




Đợi Tô Ánh Tuyết lên lầu, thím Giang mới kéo Lâm Phi đến phòng đã được chuẩn bị xong cho hắn.

Thím Giang đã chuẩn bị giường và quần áo đâu ra đấy, trong phòng còn có tivi và máy tính. Phải nói rằng, vệ sĩ như hắn được đãi ngộ không tệ.

- Tiểu Lâm, cháu thực sự đưa tiểu thư đi ăn mỳ lạnh à? Cháu còn trộn mỳ cho cô ấy?

Thím Giang sốt ruột muốn xác nhận lại một lần nữa.

Lâm Phi nhìn căn phòng mới của mình, nghe thấy thím Giang hỏi, gật đầu:

- Vâng ạ, Tổng giám đốc Tô còn ăn được cay nữa, sao vậy thím Giang?

Thím Giang có vẻ không tin:

- Quả thực là tiểu thư đã ăn?

Lâm Phi lại gật đầu:

- Mới đầu cô ấy còn hỏi cháu đó là món gì, nhưng sau đó ăn hết, một mâm lớn cơ.

Thím Giang có vẻ vô cùng thích thú, nghe Lâm Phi kể mà cười khanh khách, rồi bỗng vỗ vai Lâm Phi nói:

- Được đấy, tiểu Lâm, thím Giang rất ưng cháu, sau này thỉnh thoảng dẫn tiểu thư ra ngoài, tiểu thư rất thích đi cùng cháu đấy!

Lâm Phi buồn bực nói:

- Cái này thì có gì được với không được ạ, thím Giang đừng nghĩ nhiều, chúng cháu chỉ là bụng đói thì đi ăn thôi mà.

- Cháu ấy à.

Thím Giang không khách sáo mà dùng ngón tay gõ vào chán Lâm Phi, trách cứ:

- Cháu cũng không nghĩ xem, tiểu thư chúng ta là loại người tùy tiện chịu đi đến chợ đêm sao? Nơi đó bẩn thế nào, thường ngày tiểu thư đến nhìn còn không thèm nhìn ấy. Nếu không phải là vì cháu dẫn tiểu thư đi mà là người khác, e là cô ấy đã tức giận rồi. Nhưng thím có thể phát giác được rằng, tâm tình hiện tại của tiểu thư không tệ, chứng tỏ cô ấy cảm thấy đi cùng cháu rất vui vẻ. Điều này chứng tỏ hai người có hi vọng.

Lâm Phi khoát khoát tay:

- Thím Giang, thím đừng nghĩ nhiều nữa, Tổng giám đốc Tô cô ấy chỉ thích đồ mới lạ, thấy mỳ lạnh ngon nên ăn, chỉ vậy thôi.

Thím Giang trừng mắt với hắn:

- Cháu khờ thật hay giả vờ khờ vậy? Cháu cho rằng mỳ lạnh là mặt hàng gì? Hiện tại trong các khách sạn lớn có chỗ nào không có? Dù tiểu thư chưa từng đến quán ăn ở chợ đêm, nhưng cháu thật sự cho rằng tiểu thư không biết mỳ lạnh là gì sao? Còn cần cháu nói cho tiểu thư biết?

Lâm Phi sững sờ, đúng vậy, sao mình không nghĩ đến điều này chứ?

Hiện tại những người có tiền không phải đều thích những món đặc sắc ở các quán nhỏ hay sao?

- Hiểu chưa vậy? Đấy là tiểu thư đùa cháu thôi, nhưng cô ấy tình nguyện cùng cháu đi đến chợ đêm ăn mỳ lạnh, còn ăn bát cháu trộn cho, chứng tỏ cô ấy rất thích cháu. Thím thấy, lần trước cháu cứu tiểu thư, mặc dù cô ấy không nói ra nhưng trong lòng vẫn rất có thiện cảm với cháu. Cháu là một người thành thật. Bên cạnh tiểu thư còn thiếu sự chăm sóc của một người đàn ông như cháu... Cho nên, thím Giang rất thích cháu, ha ha.

Thím Giang có vẻ rất vui, giơ tay vỗ vỗ lưng Lâm Phi, sau đó không ngừng cười đi ra khỏi phòng.

Lâm Phi vẻ mặt “phiền muộn” đứng ngây tại chỗ, đến cuối cùng thì thở dài một tiếng. Hắn không cho rằng Tô Ánh Tuyết có thiện cảm với mình, đó rõ ràng là nhìn hắn như kẻ ngốc, chẳng phải là chơi đùa hắn hay sao? Mình còn ngây thơ coi người ta là cô gái ngốc, bị cô gái ngốc đùa bỡn, xoay vòng rồi!

Nhưng nếu Tô Ánh Tuyết biết người hiểu cô là thím Giang lại chọc thủng âm mưu của mình, chắc chắn sẽ rất phiền não. Đến khi lên lầu, cô ta còn nhìn Lâm Phi cười vụng trộm cơ.

Ai bảo hắn ném mình trong xe lâu đến vậy không ra, sau đó làm mình buồn tiểu không nhịn được, không phải là hắn hại hay sao!

Dù nói thế nào, ngày đầu tiên Lâm Phi đi làm vệ sĩ rất “phong phú”.

Ngày hôm sau, trời mới tờ mờ sáng.

Đang nằm thoải mái trên chiếc giường lớn chìm trong giấc mộng, Lâm Phi đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa “lạch cạch”.

Sau đó, cánh cửa được trực tiếp đẩy ra.

Lâm Phi vội ngồi dậy, mở mắt nhìn, rõ ràng là Tô Ánh Tuyết xông vào.

Cô cột tóc cao, búi tóc màu hồng, mặc chiếc áo thể thao ngắn tay màu trắng. Dù là rộng thùng thình nhưng khó mà che đi quả đồi cao vút trong mây mờ.

Phía dưới là quần thể thao màu xanh nước biển, để lộ ra cặp chân dài thẳng tắp, như ngọc trắng nõn nà được điêu khắc ra vậy. Kết hợp với đôi giày chạy bộ màu xanh ra trời.

Thấy cô mặc bộ quần áo tràn đầy sức sống, Lâm Phi suýt chút nữa thì không nhận ra. Sao Tổng giám đốc lại biến thành sinh viên đại học đi luyện tập thể thao thế này?

Chỉ có điều thân hình này siêu việt hơn phạm trù của một sinh viên bình thường, giống như một người mẫu siêu cấp đi tập thể dục thể sao buổi sáng.

- Vẫn còn ngủ? Anh có tinh thần nghề nghiệp không vậy? Tôi chuẩn bị ra ngoài chạy bộ bây giờ mà anh vẫn còn nằm đây ngủ nướng sao?

Tô Ánh Tuyết bắt đầu chỉnh đốn Lâm Phi.

Lâm Phi gãi gãi ngực, cả người hắn chỉ mặc chiếc quần đùi, nhưng có vẻ Tô Ánh Tuyết không quan tâm đến phần thân trên đang lộ ra của hắn.

- Tổng giám đốc Tô.

Lâm Phi nhìn đồng hồ báo thức trên đầu giường:

- Giờ mới hơn năm giờ mà.

- Anh là vệ sĩ của tôi, phải bảo vệ tôi mọi lúc mọi nơi. Lẽ nào còn muốn tôi chừa thời gian anh ngủ ra? Lúc nào tôi ra khỏi nhà là anh phải theo tôi lúc bấy giờ!

Tô Ánh Tuyết yêu cầu.

Lâm Phi coi như phục sát đất. Quả đúng là có chuyện này, được, dậy thì dậy.

Ngáp dài một cái, dưới sự thúc giục của Tô Ánh Tuyết, Lâm Phi rời giường nhanh chóng mặc quần áo thể thao, đánh răng rửa mặt xong rồi cùng Tô Ánh Tuyết ra ngoài chạy bộ.

Khoảng cách giữa mỗi biệt thự ở sơn trang Bắc Tú khá xa, Lâm Phi chạy trên đường cũng không có mấy người. Tô Ánh Tuyết chạy phía trước, Lâm Phi cách mấy bước phía sau, giống như đôi tình nhân cùng nhau chạy bộ buổi sáng, chỉ là không bị người khác nhìn thấy mà thôi.

Họ vừa chạy vừa nói chuyện với nhau.

Giờ Lâm Phi mới biết, thói quen này của Tô Ánh Tuyết đã theo cô gần mười năm. Lúc đầu vì cô là học sinh nữ chạy chậm nhất toàn lớp trong hạng mục chạy tám trăm mét hồi trung học, nên trong lúc tức tối, cô bắt đầu nỗ lực luyện tập.

Cô là tiểu thư nhà đại gia, từ nhỏ sống an nhàn sung sướng không phải vận động gì, đương nhiên chạy không nhanh bằng các cô gái trong gia đình bình thường khác.

Nhưng cô không thích cảm giác bị đứng phía sau, vậy là cố gắng luyện tập hơn một năm, trở thành nữ sinh chạy nhanh nhất hạng mục tám trăm mét, đến cuối cùng, chạy bộ lại trở thành thói quen.

Lâm Phi cũng phát hiện, thể lực của Tô Ánh Tuyết không tệ, bước chân di chuyển, điều chỉnh hô hấp không khác gì các vận động viên chuyên nghiệp.

Với tốc độ chạy nhanh hơn nửa tiếng, cô mới bắt đầu vào trạng thái, không cố hết sức.

Trong đầu Lâm Phi bắt đầu có suy nghĩ tà ác, cô gái thế này, chắc chắn khi ở trên giường thể lực cũng rất dồi dào.

Nếu Tô Ánh Tuyết biết được lúc này Lâm Phi đang tưởng tượng chuyện gì, chắc chắn sẽ quay đầu cho hắn một bạt tai, đúng là kẻ hạ lưu.

Nhưng hiện tại, trong lòng Tô Ánh Tuyết chỉ kinh ngạc rằng tại sao thể lực của hắn lại tốt như vậy.

Thực ra cô là người thích biểu hiện ở một chừng mực nhất định, hôm nay cố ý chạy nhanh hơn để Lâm Phi thấy cô không phải là cô gái yếu đối.

Nhưng không ngờ chạy hơn nửa tiếng đồng hồ rồi, mặc dù không mệt lắm nhưng cũng đã bắt đầu thở mạnh, trong khi đó Lâm Phi lại không có dấu hiệu gì là mệt.

Thậm chí, Lâm Phi còn nói chuyện với cô với bộ dạng nhẹ nhàng, trán không có mồ hôi, hô hấp chẳng khác gì người không vận động.

Thể lực của người đàn ông này cũng thật biến thái!

Trong lòng Tô Ánh Tuyết có chút không phục, nhưng nghĩ lại, dù gì hắn cũng là vệ sĩ của mình, hiển nhiên phải lợi hại, nên cô cũng không so đo.

Hơn một giờ đồng hồ sau, khi hai người chạy về nhà, thím Giang đã chuẩn bị xong bữa sáng phong phú.

Sau khi tắm xong, Tô Ánh Tuyết đi xuống lầu. Cô đã thay bộ váy liền thân màu đen, bó sát eo, đôi chân thon dài mềm mại, trên đầu còn cài kẹp tóc hình con bướm, cả người trở nên duyên dáng yêu kiều, đoan trang thanh nhã.

Lâm Phi nhìn có chút ngẩn người, vừa rồi vẫn còn là nữ sinh đại học mà giờ đã trở thành người phụ nữ xinh đẹp trong giới thượng lưu.

Tô Ánh Tuyết bắt gặp ánh mắt nóng rực của Lâm Phi, trong lòng có chút đắc ý, nhưng khuôn mặt vẫn lạnh tanh:

- Nhìn gì mà nhìn, mau ăn đi, sáng nay tôi còn phải đi ký hợp đồng với Mục phu nhân.

Thím Giang ở bên cạnh che miệng cười trộm, có vẻ hai người này càng ngày càng có hy vọng rồi.

Lâm Phi cười ngu ngơ, thấy cuộc sống của vệ sĩ mặc dù có lúc hơi nhức đầu, nhưng cũng không ít may mắn.