Vết Nhơ Dư Ô

Chương 12: 12: Vòng Tỏa Nô




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.





Lý Vi cảm thấy làm quản gia cho người khẩu thị tâm phi như Mặc soái thật sự quá mệt mỏi.

Nếu thời gian có thể quay trở lại, ông thà làm trợ thủ cho Lưu đại nhân có mười tám cô tiểu thiếp còn hơn.



Nói không chừng tâm cơ của mười tám tiểu thiếp kia cộng lại cũng chưa rắc rối bằng vị Mặc soái lạnh lùng này.

Tiếc rằng thời gian hiển nhiên không thể quay trở lại, Lý Vi chỉ đành hắng giọng, trước tiên khúm núm hỏi một câu: “Chủ thượng, ngài đi gặp Cố Mang chưa?”

“… Chưa.”

“Ồ.” Lý Vi thở phào nhẹ nhõm: “Vậy tốt nhất đừng đi gặp y.”

“Tại sao?”

“À… Chủ thượng, là thế này, tình trạng hiện giờ của Cố Mang, đừng nói là ngài, có lẽ chính bản thân y cũng không rõ mình là ai.



Dựa theo chẩn đoán của các y quan, phỏng chừng sâu trong nội tâm, y cảm thấy mình là một con sói đực oai phong dũng mãnh.”

Mặc Tức mở to mắt: “Y cảm thấy mình là một con… gì?”

“Một con sói đực oai phong dũng mãnh.”

Mặc Tức: “…”

Đây đúng là câu nói nhảm nhí nhất mà năm nay hắn nghe được.

Mặc Tức đỡ trán, lát sau chậm rãi mở miệng: “Đây là kết quả chẩn đoán của y quan nào vậy, các ngươi xác định đầu óc của y không bị gì sao?”

Hiếm lắm mới thấy Mặc Tức tỏ ra kinh ngạc đến thế, Lý Vi không khỏi bật cười ra tiếng, nhưng khi thấy sắc mặt của hắn, ông vội ngoan ngoãn nghiêm túc trở lại.

“Chủ thượng, lúc trước chúng tôi nghe được tin này cũng không tin.



Thế nên lúc Cố Mang vừa về thành, rất nhiều quý nhân đã chạy vào ngục tìm y trả thù tính sổ, nhưng y thậm chí chẳng nói được câu nào ra hồn, trái lại còn chọc bọn họ tức thêm.” Lý Vi dừng một chút rồi nói tiếp: “Sau đó Quân thượng giao y cho Vọng Thư quân xử trí, ban đầu Vọng Thư quân cũng muốn cạy ra vài thứ từ miệng y, nhưng dùng đủ mọi cách mà hỏi gì y cũng không biết.”

Lý Vi thở dài lắc đầu: “Y thật sự không có một chút ý thức rằng mình là người.”

Mặc Tức nghiền ngẫm thật lâu, sau đó ngước mắt lên, nhìn ấm đất nhỏ đang đun trà, hơi nước bốc ngùn ngụt, hòa với từng làn sương mờ phiêu đãng.

“… Ta còn nghe nói… hồn phách của y bị tổn hại.” Mặc Tức ngập ngừng: “Chuyện là sao vậy.”

Lý Vi hơi sửng sốt, nghĩ thầm gia chủ của mình đâu phải người hóng chuyện, sao lại biết việc này?

Dù vậy, ông vẫn nhanh nhẹn trả lời: “Đúng là bị tổn hại, có điều vẫn chưa rõ cụ thể bị tổn hại thế nào.



Chỉ biết trước khi Cố Mang trở về đã bị như vậy rồi.”

Mặc Tức nhíu mày lặp lại: “Lúc đưa về đã bị như vậy…”

“Phải ạ.



Năm đó Cố Mang vừa vào thành, tu sĩ dược tông của chúng ta đã chẩn mạch cho y.



Các tu sĩ đó nói, hồn phách, tâm mạch và cả linh hạch của y đều có dấu vết mới bị tổn hại, chắc chắn là người nước Liệu làm.





Chẳng biết bọn chúng dùng tà môn bí thuật gì mà rút mất hai phách trong ba hồn bảy phách của y, còn khiến y cảm thấy mình không khác gì loài thú.”

“…”

Mặc Tức im lặng một hồi, làm bộ thờ ơ hỏi: “Thiếu hai phách… ảnh hưởng thế nào đến con người?”

“Vậy phải xem là thiếu hai phách nào, đài Thần Nông nói hai phách mà Cố Mang thiếu, một phách liên quan đến ký ức, một phách liên quan đến tâm trí.



Nói cách khác, y sẽ gặp vấn đề nhất định ở hai phương diện này, còn lại không ảnh hưởng nhiều lắm.”

Mặc Tức rũ mi, lẩm nhẩm: “Như vậy…”

“Đúng rồi.



Bởi vì y bị mất một phách ảnh hưởng đến tâm trí, thế nên ban đầu y cũng mất luôn khả năng nói chuyện, về sau Vọng Thư quân giữ y ở Lạc Mai biệt uyển, quản sự dạy y suốt hai năm ròng, y mới nghe hiểu được chúng ta đang nói gì, cũng miễn cưỡng nói được một ít.”



Nói đến đây, Lý Vi thở dài: “Ài, trước đây cứ nói y là mãnh thú trên thần đàn, hôm nay hả, đúng là không khác gì dã thú.”

— Thật ra đây cũng là nguyên nhân hai năm trước mọi người trố mắt há mồm khi Cố Mang bị giải về.

Lúc đó cổng thành rộng mở, xe tù nhốt phản thần Cố Mang chạy chầm chậm vào biên giới Trọng Hoa, bách tính hai bên đường lớn trông thấy Cố soái bị giam chung với vài con chó sói.



Trong xe còn có một con hươu đực, mấy con sói kia cắn xé thịt hươu, máu văng tung tóe, Cố Mang chẳng buồn né tránh, chỉ lẳng lặng ngồi xổm giữa bầy sói, vẻ mặt bình thản như thường, mà đám sói hung hãn hình như cũng xem y là một thành viên trong bầy, thậm chí có con sói cái còn kéo chân hươu tới trước mặt Cố Mang xum xoe lấy lòng.

Cố Mang vươn tay, chấm chút máu, liếm nhẹ giữa răng môi, cảm thấy không ngon nên lại thả tay xuống…

Mặc Tức im lặng lắng nghe.

Kể tới đoạn này, Lý Vi gãi đầu: “Nhưng mà chủ thượng, có một chuyện thuộc hạ nghĩ mãi không hiểu.”

Mặc Tức đảo tròng mắt nâu đen, bình tĩnh nhìn ông ta: “Sao?”

“Ngài nói xem, nước Liệu đã tống cổ y về, tại sao còn phải tốn sức phá hư hai phách của y?”

“… Có lẽ y đã biết quá nhiều bí mật.” Mặc Tức nói: “Rút đi hai phách, nhất lao vĩnh dật.”

(1) Nhất lao vĩnh dật: Khổ cực một lần rồi sẽ vĩnh viễn an nhàn.

Lý Vi líu lưỡi: “Ôi trời, ác độc quá, vậy có khả năng khôi phục ý thức bình thường cho y không?”

Mặc Tức lắc đầu, tâm sự nặng nề, không trả lời nữa.

Rút mất hai phách, trừ phi tìm về hai phách, làm phép trả về cơ thể thì may ra.




Ngặt nỗi Cửu Châu rộng lớn, ai biết được hai phách của Cố Mang có còn không hoặc đang ở nơi nào?

“Nghe bảo năm đó Vọng Thư quân tha mạng cho y là vì muốn y nếm thử mùi vị sống không bằng chết.” Lý Vi nói: “Có điều nghe đâu bây giờ y bình thản lắm, thật ra cũng không có ý nghĩa gì.



Vọng Thư quân xem như thất sách rồi.”

“À phải.” Lý Vi chợt nhớ ra điều gì, quay đầu hỏi Mặc Tức: “Sau khi chủ thượng về thành có gặp Vọng Thư quân không?”

Mặc Tức lắc đầu: “Không.”

Vọng Thư quân tuy là thành viên quan trọng của Quân Chính Thự, song chỉ là chức quan nhàn tản ăn rồi chờ chết.





Gã xuất thân cao quý, cậy thế mà kiêu, một năm ba trăm sáu lăm ngày, gã đến được mười lăm ngày là tốt lắm rồi.

Mặc Tức giương mắt: “Sao tự dưng lại hỏi tới gã?”

Lý Vi đáp: “Mấy năm nay, tính tình của gã càng thối nát hơn.



Nếu chủ thượng gặp phải gã cũng đừng chấp nhặt với gã.



Ngài cũng biết, gã cứ thích nghĩ đủ mọi cách kiếm chuyện với ngài mà.”

“…” Mặc Tức chẳng hề bất ngờ với chuyện này.

Trọng Hoa có Tam đại quân tử, phẩm cách ứng với “Giới Định Tuệ” của Phật gia.



Giang Dạ Tuyết nội tâm bình thản, không màng sủng nhục, được gọi là “Định”.



Công chúa Mộng Trạch nhân đức cao đẹp, được tôn là “Giới”.



Ngược lại, cũng có ba kẻ cặn bã tiếng ác đồn xa, vừa khéo ứng với Tam độc “Tham Sân Si” của Phật gia.

Trong Tam độc, kẻ có quan hệ lớn nhất với Mặc Tức chính là vị tên “Tham”.



Tham, ý chỉ ham muốn thái quá, nhất định phải có bằng được, không thì lòng không cam, tình không nguyện.

Kẻ này chính là Vọng Thư quân mà Lý Vi nhắc tới.

Vọng Thư quân tên Mộ Dung Liên, gã là chủ cũ của Cố Mang, ban đầu Cố Mang là do gã chọn làm thị độc (2), dẫn vào học cung tu chân.

(2) Thị độc: Hầu hạ đế vương đọc sách luận học hoặc giảng dạy cho hoàng tử.

Lúc đó Mộ Dung Liên không hề nghĩ rằng tên nô lệ nhỏ nhoi này lại sở hữu thiên phú kinh người, chưa đầy mấy năm đã vượt xa mình về mặt tu vi.




Thế là gã sinh lòng đố kỵ, ngày thường bày đủ trò làm khó dễ Cố Mang, bất mãn một tí là đánh chửi trách phạt.



Người người đều biết gã trời sinh tàn bạo, tên và nhân cách trái ngược hoàn toàn, lấy một việc đơn giản nhất làm ví dụ ha —

(3) Liên (怜): Thương xót, thương yêu.

Từng có một lần, Cố Mang hàng yêu phục ma ghé qua một ngôi làng, vì thương xót bách tính trong thôn mắc bệnh dịch, y bèn mạo muội dùng thân phận của Mộ Dung Liên đến Ngự Dược Đường của Đế đô lén phối thuốc giải.



Chuyện này tuy không hợp quy củ, nhưng dù sao cũng chỉ có ý tốt, nếu đổi thành chủ tử khác, chắc chỉ răn dạy vài ba câu rồi thôi.

Nhưng Mộ Dung Liên thì khác, sau khi biết Cố Mang dám dùng tên mình mua ngự dược (thuốc cho vua dùng), Mộ Dung Liên giận đến chửi ầm lên, trước tiên quất Cố Mang bảy tám chục roi, xong lại bắt y quỳ trên lối đi bộ trong học cung suốt hai mươi ngày.

Lúc đó Mặc Tức còn chưa thân với Cố Mang, hai bên cũng không qua lại nhiều, hơn nữa bình thường hắn không đi lối đó nên cũng không biết chuyện này.

Mãi đến một ngày trời đổ mưa to, Mặc Tức tình cờ đi ngang qua mới nhìn thấy một bóng người, bước tới nhìn thử, ra là Cố Mang.



Toàn thân Cố Mang ướt sũng, tóc đen bết dính bên gò má lạnh buốt, nước mưa chảy ròng ròng theo đường cong của cằm.



Y ngoan ngoãn quỳ giữa dòng người qua lại, hai tay còn ôm tấm bản gỗ, bên trên dùng chu sa đỏ thẫm viết tám chữ to:

“Tiện nô mạo chủ, vô sỉ chi vưu.” (Nô lệ ti tiện mạo danh chủ là vô sỉ nhất)

Mặc Tức dừng trước mặt y.

Giọt mưa trong suốt bắn tung tóe trên mặt dù, có chỗ còn tụ thành dòng chảy xuống theo khung dù.

Người xung quanh nghi hoặc ném đến những ánh mắt tò mò, nhưng khi liếc thấy gia huy quý tộc hình đằng xà trên áo bào của Mặc Tức thì rối rít cúi đầu đi thật nhanh, không dám nhìn quá nhiều.

(4) Đằng xà: Một loại rắn thần có thể cưỡi mây lướt gió trong truyền thuyết.



“… Huynh…”

Cố Mang sớm đã dầm mưa đến mê man, ngay cả lúc nào có dù lớn che trên đầu mình cũng không biết, cũng không chú ý có người dừng trước mặt mình.

Thế nên đột nhiên nghe được tiếng người nói chuyện gần bên tai, y mới giật bắn mình, choàng tỉnh khỏi cơn mê, ngẩng phắt đầu lên —

Lọt vào tầm mắt của Mặc Tức là một gương mặt ướt lạnh ngẩn ngơ, khóe miệng có máu bầm, bên má có vết roi, lạnh đến mức run cầm cập, hệt như cún con rớt trong vũng bùn, chỉ có cặp mắt nhìn hắn vẫn đen bóng sáng ngời, tựa như được rửa qua bằng nước.

Dáng vẻ chật vật phối với bản gỗ tám chữ “Tiện nô mạo chủ, vô sỉ chi vưu”, trông vừa buồn cười vừa đáng thương khó tả.

Lúc đó tuy Mặc Tức và Cố Mang không thân thiết gì, nhưng hắn cũng biết Cố Mang mạo danh trộm thuốc là vì không nhỡ nhìn thôn dân quằn quại bởi bệnh dịch.



Hắn bèn tìm đến chỗ ở của Mộ Dung Liên, xin gã ân xá cho Cố Mang.

Mộ Dung Liên không đồng ý, trái lại còn cãi nhau với Mặc Tức, cuối cùng dứt khoát sai người gọi Cố Mang về trước điện, hỏi ngay mặt Mặc Tức: “Cố Mang, ngươi có biết vị Mặc công tử địa vị cao quý không ai bì nổi này, hôm nay vì đâu mà tới tìm chúng ta không?”


Mặt nhễ nhại nước, Cố Mang ngơ ngác lắc đầu.

Mộ Dung Liên ngoắc tay bảo Cố Mang tới gần, trước tiên duỗi ngón tay trắng phát sợ vuốt ve gương mặt ướt sũng của y, sau đó trợn ngược cặp mắt tam bạch (5) đào hoa, cười như không cười mà nói: “Hắn tới vì ngươi đấy.”

(5) Mắt tam bạch: Mắt có phần tròng trắng lộ rõ ra, nhân tướng học cho rằng những người này thường rất lạnh nhạt vô tình.





Cố Mang sửng sốt thấy rõ, y quay đầu nhìn Mặc Tức đang lặng thinh, rồi lại quay đầu nhìn Mộ Dung Liên, cuối cùng lau bừa nước mưa trên mặt, nhếch miệng hỏi: “Công tử đang đùa chăng?”

Mộ Dung Liên vẫn cười tủm tỉm: “Ngươi cứ nói đi?”

“…”

“Bản lĩnh của ngươi quả thật càng lúc càng lớn, nếu không phải hôm nay Mặc công tử đội mưa tới cầu tình thay ngươi, ta cũng không biết ngươi dụ dỗ công tử nhà người ta hồi nào.”

Mặc Tức cắn răng: “Mộ Dung Liên.



Ta chỉ nói lời công đạo thay y, ngươi nói năng đừng dơ bẩn thế.”

Cố Mang kinh ngạc ngoái đầu nhìn Mặc Tức, ánh mắt trong như nước biển thoáng hiện chút cảm kích, nhưng rồi thừa dịp Mộ Dung Liên không để ý, y lắc nhẹ đầu với Mặc Tức.

Mộ Dung Liên nheo mắt lườm Mặc Tức, hừ một tiếng như ra oai, sau đó quay đầu dịu dàng nói với Cố Mang: “Ngươi quỳ xuống đi.”

Cố Mang làm theo, từ từ hạ thấp dáng người cao thẳng của mình, cúi đầu trước Mộ Dung Liên.

“Cởi hết áo trên ra.”

“Mộ Dung Liên!!”


“Đây là chỗ của ta, Mặc công tử dù có cao quý cỡ nào cũng không nên dạy đời ta trong nhà của ta, đúng không?” Mộ Dung Liên lại liếc sang Cố Mang: “Cởi.”

Cố Mang vẫn làm theo, y cởi áo ngoài, để lộ thân hình khỏe mạnh cân đối, cụp mi không nói tiếng nào.



Mộ Dung Liên chậm rãi đánh giá cơ thể của Cố Mang, từ đường cong bắp thịt căng đầy rắn rỏi đến làn da màu mật hoa hòe dưới ánh nến — Mộ Dung Liên rất gầy, lúc gã đánh giá Cố Mang chẳng khác gì một thiếu gia ác hiểm đang đánh giá lông da động vật thượng hạng, tưởng như hận không thể tróc sạch da thịt của Cố Mang bọc lên người mình, để mình trở nên mạnh mẽ hơn.

(6) Mật hoa hòe





Lúc này, người hầu dâng trà gừng nóng cho Mộ Dung Liên, Mộ Dung Liên vừa uống vừa thở dài: “Cố Mang, cảm giác sở hữu linh hạch thích lắm nhỉ? Có thể khuấy đảo càn khôn ở học cung tu chân sướng lắm ha? Có thể quen biết người quyền quý như Mặc công tử, ngươi vui lắm đúng không?”

“Ta thật sự không biết ai cho ngươi lá gan, vì phối ít thuốc cứu vài đứa dân đen, ngươi lại dám dối trá xưng mình là ‘Mộ Dung công tử’, ha ha.”

Ngón tay mảnh gầy đặt dưới chén trà, gã thình lình giương mắt.

“Có phải ngươi sắp quên xuất thân của mình rồi không!”

Cố Mang cúi đầu thấp hơn: “Không dám quên.”

“Thần võ của ngươi, áo quần của ngươi, linh hạch của ngươi, tất cả những gì hôm nay ngươi đó được — đều là nhà Mộ Dung ta ban tặng.



Không có phủ Vọng Thư thì ngươi cũng chẳng có gì hết!”

“Thiếu chủ dạy dỗ chí phải.”

Mộ Dung Liên không nói nữa, lát sau đột nhiên cười nhạo một tiếng: “Có điều nếu ngươi bản lĩnh như thế, ta tất nhiên sẽ không bạc đãi ngươi, mắc công cánh ngươi cứng rồi lại sang dựa hơi người khác.”

Gã lạnh lùng sai người hầu: “Đi, lấy cho công — tử — gia —”, gã kéo dài từng chữ đầy châm chọc, mỉa mai việc Cố Mang liều lĩnh giả mạo công tử nhà Mộ Dung trước đó, “Món quà mà ta đã chuẩn bị từ sớm.”

Lúc đó những thị độc khác của nhà Mộ Dung cũng có mặt, trong đó có một người tên Lục Triển Tinh, là anh em tốt nhất của Cố Mang.



Vừa nghe Mộ Dung Liên muốn đưa cho Cố Mang “món quà” kia, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, dùng ánh mắt gần như gọi là “lườm” nhìn về phía Mộ Dung Liên.

Mộ Dung Liên nhấc tay, lệnh cho người hầu mở nắp hộp dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người.

Ai nấy cũng biến sắc, có vài vị nhịn không được mà cất giọng thảng thốt:

“Là vòng Tỏa Nô!”

(7) Tỏa Nô: Khóa nhốt nô lệ.

Nghe vậy, Cố Mang cũng ngẩng phắt đầu lên, mở to hai mắt, ngỡ ngàng nhìn khay gỗ đàn hương nâng trên đầu mình.

Sắc mặt Mặc Tức cũng thay đổi.

Vòng Tỏa Nô dành riêng cho nô lệ lì lợm nhất và làm chủ nhân chán ghét nhất đeo trên cổ, dùng để trói buộc và cảnh cáo nô bộc.



Sau khi đeo rồi, trừ phi chủ nhân cho phép, bằng không đừng bao giờ nghĩ đến việc tháo xuống, hiệu lực không khác gì xích cổ chó.



Nếu nói xuất thân nô lệ đã là sỉ nhục to lớn, vậy thì đeo vòng Tỏa Nô lại nhục càng thêm nhục, thậm chí còn khiến những nô lệ khác khinh thường mình.

“Tự đeo đi.” Mộ Dung Liên phất tay: “Chẳng lẽ còn muốn ta mời ngươi sao, Mộ Dung công tử gia?”

__________

Tác giả có lời muốn nói:

Tiêu chuẩn kén vợ kén chồng.

Mặc Tức: Không kén vợ, chỉ tái hôn.

Nhạc Thần Tình: Xinh đẹp! Ngọt ngào! Chân dài nõn nà!

Giang Dạ Tuyết: Ta là kẻ góa vợ, cũng không định tái giá.

Mộ Dung Liên: Phụ nữ trên thế gian đều là hạng dung chi tục phấn (tầm thường), ta chướng mắt.



Cái gì? Ha ha, đàn ông ta cũng chướng mắt luôn.

Cố Mang (mặt nghiêm túc): Yêu cầu, da lông dày rậm, đầu và hàm nhọn, tứ chi khỏe mạnh, tốc độ chạy nhanh, thính lực nhạy bén, khứu giác mạnh mẽ, ưu tiên sói cái từng sinh hạ và nuôi dưỡng thành công một ổ 5 bé sói trở lên.

Mặc Tức: … … … … … ….