Vết Nhơ Dư Ô

Chương 27: 27: Âm Thầm Chú Ý Huynh




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.





Lúc Mặc Tức rời khỏi phòng lạnh, ngục tốt sắp vỡ mật tới nơi.

Trước đó ác quan Vọng Thư quân đến thẩm vấn Cố Mang, lúc ra áo lụa xanh ngọc vẫn gọn gàng sạch sẽ, ngay cả mặt dây chuyền đá ánh trăng cũng chẳng lệch nửa tấc, vậy mà vào xem thử, trời ạ, Cố Mang đã biến thành người máu.

Vọng Thư quân chưa dính máu mà đã hành hạ Cố Mang te tua như thế, nhìn Hi Hòa quân bây giờ đi, một thân quân phục cấm vệ gần như thấm đẫm máu tươi, vậy Cố Mang còn không —

Vừa nghĩ như thế, ngục tốt suýt nữa xụi chân ngã xuống đất, may nhờ đồ đệ bên cạnh đỡ kịp mới miễn cưỡng đứng nổi, run rẩy hành lễ với Mặc Tức: “Hi Hòa quân đi thong thả.”

Mặc Tức mặt mày tái nhợt, im lặng mím môi, không quay đầu lại, đi thẳng ra khỏi hành lang lạnh lẽo của âm lao.



Quân ủng khảm lát sắt giẫm lên nền gạch, phát ra tiếng vang bén nhọn.

“Thiên Hương Tục Mệnh Lộ Thiên Hương Tục Mệnh Lộ!! Nhanh lên nhanh lên nhanh lên!!”

Ngục tốt run tay cầm linh dược làm lành da thịt, dẫn một đám dược tu chạy rầm rập vào phòng lạnh, còn chưa kịp đứng vững đã ngây ngẩn cả người.

Chỉ thấy Cố Mang nằm trên giường đá, toàn thân bọc áo lông chống rét nền đen viền vàng, nửa bên mặt gầy gò lộ ra từ mép viền nhung, ấy vậy mà sạch sẽ vô cùng.

Tiểu đồ đệ sửng sốt: “Sư phụ, chuyện, chuyện gì thế này…”

Ngục tốt lia mắt một cái, nhìn đồ đằng rắn vàng ngoằn ngoèo trên ống tay áo lông, trong bụng giật thon thót — Đây là quân hiệu của quân Bắc Cảnh mà?

Gã chợt nhớ ra, rõ ràng khi nãy Mặc Tức vào đây, trên người có mặc một chiếc áo khoác chống rét, lúc ra chỉ còn một thân áo đen ôm eo, vậy chiếc áo này… chẳng lẽ là…

Ngục tốt nuốt một ngụm nước bọt, bước lên trước vài bước, rón rén vén một góc áo lông, quả nhiên trông thấy Cố Mang hít thở đều đều co mình ngủ bên trong, tất cả vết thương trên người đã ngừng rỉ máu.



Ngục tốt không khỏi sửng sốt, lờ mờ cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng nghĩ đến Mặc Tức mọi khi lạnh lùng cao ngạo, lại nghĩ đến Mặc Tức từng bị Cố Mang không chút lưu tình đâm trúng tim, ý nghĩ lớn mật vừa lóe đã nhanh chóng tắt lịm.

Đồ đệ cũng thò đầu qua nhìn, nhìn một lát mới ngộ ra: “Úi! Đây là áo khoác của Hi Hòa quân mà?”

“…”

“Sư phụ sư phụ.



Chẳng phải ai cũng nói Hi Hòa quân bị khiết phích, đồ đạc chưa bao giờ cho người khác đụng vào sao???”

Ngục tốt ngán ngẩm quay đầu lại: “Con cảm thấy ngài ấy còn muốn lấy chiếc áo này về không?”

“Ồ…” Tiểu đồ đệ ngượng ngùng gãi đầu: “Nói cũng phải.”

Dừng một lát lại tò mò hỏi tiếp: “Nhưng chẳng phải Hi Hòa quân tới thẩm vấn sao? Cớ gì lại đối xử với phạm nhân tốt như thế?”

“Ngài ấy đâu phải ác quan.” Ngục tốt tuy còn hơi nghi ngờ, nhưng cái gì nên đoán, cái gì không nên đoán, gã vẫn biết rất rõ.



Gã bèn vỗ vai tiểu đồ đệ, nói với giọng thấm thía: “Không phải người nào cũng thích thấy máu như Vọng Thư quân đâu.”

“Ồ…”

“Chuyện hôm nay các ngươi phải chú ý một chút, đừng nói ra ngoài.” Ngục tốt quay đầu dặn dò những người khác, mắt lại liếc nhìn đằng xà vàng rực trên áo lông, nói khẽ:

“Nhớ kỹ, nói nhiều thêm chuyện.”

Mặc Tức đi trên đường lớn mịt mù mưa tuyết, gió tây rát mặt, thiếu áo khoác mà vẫn không thấy lạnh.



Ánh mắt hắn tối sầm, tim đập như trống dồn, bên tai không ngừng vang lên tiếng thì thào lẩm bẩm của Cố Mang.

Ta muốn… có một mái nhà…



Cõi lòng tựa như bó rơm rơi vào đống lửa, nhen nhóm từ lồng ngực, thiêu đỏ cả vành mắt của hắn.

Càng ngày hắn càng cảm thấy, có lẽ tâm trí của Cố Mang chưa hề bị tổn hại, nếu không tại sao lúc hôn mê, y lại vô thức lẩm bẩm câu này chứ?

Ngọn lửa bùng cháy trong ngực vừa là một loại dằn vặt, vừa là một tia hy vọng.



Nghĩ miên man như thế một hồi, ngay cả áo mình đẫm máu khiến người qua đường dòm ngó mà cũng không chú ý.

Tuyết càng rơi càng lớn, ánh mắt Mặc Tức cũng càng lúc càng sáng.



Hắn nghĩ, bất luận thế nào, chờ vụ án hiện tại kết thúc, hắn nhất định phải giành Cố Mang từ chỗ Mộ Dung Liên.

Chỉ khi làm vậy, hắn mới có thể sớm chiều ở chung với Cố Mang, mới có cơ hội thăm dò rốt cuộc Cố Mang giả ngốc hay điên thật.

Bên này Mặc Tức đang thất thần, đằng xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng hét thảm thiết: “Á —!!”



Mặc Tức dừng bước, ngước mắt nhìn theo tiếng.

Hiện giờ Đế đô đang trong trạng thái cảnh giác cao độ, hắn lập tức đi nhanh về hướng phát ra tiếng hét.



Nơi đó là một quán rượu, bàn ghế bị đập nát, nhiều vò rượu chất cạnh góc tường vỡ tan tành, Lê Hoa Bạch lâu năm chảy đầy đất, mùi rượu bốc nồng nặc khắp quán.

Đám khách chen nhau chạy ra ngoài, chỉ có vài tu sĩ tình cờ ghé quán uống rượu đang tụ tập ngoài gian phòng trên lầu hai, trong đó bao gồm Nhạc Thần Tình.

Nhạc Thần Tình bụm vết thương chảy máu ồ ạt trên cánh tay, tức tối chửi xối xả.



Cảnh tượng này thật sự rất mới lạ, cậu ta vốn hiền lành tốt tính, chẳng mấy khi nổi cáu, vậy mà lúc này lại sôi máu xổ một tràng: “Đồ nhát gan! Rùa đen nhỏ! Không đáng mặt bạn bè gì hết!”

Nhạc Thần Tình ngây thơ cởi mở, thường ngày ít khi mắng người, thế nên mắng tới mắng lui chỉ có mấy từ đó, thậm chí ngay cả “rùa đen nhỏ” cũng được tính là thô tục rồi.

“Đau chết ta!”

Mặc Tức nhanh chóng lên tới trên lầu, đúng lúc bắt gặp Nhạc Thần Tình giận dữ hét: “Chó bự xấu xa!”

Ngẩng đầu lên, vừa khéo mắng ngay mặt Mặc Tức.

Mặc Tức: “…”

Nhạc Thần Tình sửng sốt, trợn cặp mắt tròn xoe: “Hi Hòa quân? Sao huynh lại tới đây? Cái kia, không phải đệ nói huynh đâu…”

“Xảy ra chuyện gì rồi?” Mặc Tức nhìn lướt qua Nhạc Thần Tình: “Đệ bị thương?”


“Đúng ạ đúng ạ! Vừa rồi có một gã áo đen thân thủ siêu phàm đột nhiên trèo qua cửa sổ, muốn bắt Tiểu Thúy tỷ tỷ trong quán rượu.” Nhạc Thần Tình vừa tức vừa sốt ruột: “Mọi khi Tiểu Thúy tỷ tỷ dễ thương lắm, lần nào bán rượu cũng cho anh em bọn đệ thêm một ít, có lúc còn tặng đậu phộng với bánh nhân đậu, dù bánh nhân đậu không ngon gì mấy, nhưng mà —”

(1) Bánh nhân đậu



“… Đệ nói trọng điểm đi.”

“À, trọng điểm, trọng điểm.” Nhạc Thần Tình lấy hơi một hồi, bức xúc nói: “Trọng điểm là, đệ thấy tình hình không ổn nên cùng vài thằng bạn xông lên cản gã áo đen đó, nhưng chẳng biết gã dùng yêu pháp quỷ dị gì, đệ còn chưa đụng tới tay áo của gã đã bị gã chém một nhát.



Mấy thằng bạn của đệ hay lắm luôn, vừa thấy đệ bị thương là sợ chạy mất dép! Tụi nó đều là rùa đen nhỏ!”

Cậu ta càng nói càng tức, tưởng chừng sắp hộc máu tới nơi.

“Không ngờ hội Bách Thảo Trọng Hoa của bọn đệ toàn mấy thằng như thế, chẳng nghĩa khí gì hết!”



“…”

Hội Bách Thảo Trọng Hoa là hội nhóm nhỏ do Nhạc Thần Tình và một đám tiểu bối trẻ tuổi lập ra.



Một bầy công tử bột thích dựa quyền cậy thế suốt ngày huênh hoang khắp nơi, còn lén lút phong cho mình biệt hiệu giang hồ, gì mà “Ngạo Thiên Long” rồi “Cẩm Y Hổ”.



Mặc Tức vốn đã thấy thiểu năng, bây giờ nghe Nhạc Thần Tình nói vậy, tất nhiên phải nghiêm khắc dạy dỗ: “Đã bảo đệ bớt qua lại với đám tụi nó rồi, đệ có chịu nghe đâu.



Vết thương nặng không?”

“Không có gì không có gì.” Nhạc Thần Tình tỏ vẻ chẳng còn thiết sống: “Đệ chỉ xót xa cay đắng vì bị anh em phản bội thôi.



Cuối cùng bây giờ đệ đã hiểu được tâm trạng của Hi Hòa quân huynh rồi, năm đó huynh…”

Nói được phân nửa, đột nhiên phát hiện nói vậy không đúng lắm, Nhạc Thần Tình vội vã ngậm miệng, giương cặp mắt tròn xoe nhìn Mặc Tức.

Im lặng một hồi, Mặc Tức hỏi: “Gã áo đen đi hướng kia à?”

“Không biết nữa, động tác của gã quá nhanh, quả thật không giống người sống.



Vèo một tiếng, ngay cả cái bóng cũng chẳng thấy.



Tiểu Thúy tỷ tỷ của đệ… Hi Hòa quân, huynh nói xem gã có phải là khách thanh lâu bắn sớm kia không…”

Mặc Tức cau mày: “Là cái gì?”

Bấy giờ Nhạc Thần Tình mới nhớ ra, dạo này Mặc Tức bận rộn như thế, chắc chắn không có thời gian đi nghe tiên sinh kể chuyện kia chém gió tung trời về án mạng ở thanh lâu, bèn nói: “Là hung thủ lầu Hồng Nhan đó.”

“Đưa vết thương của đệ cho ta xem.”

Nhạc Thần Tình tủi thân hùi hụi đưa hắn xem.


“…” Mặc Tức nhìn kỹ vết thương của Nhạc Thần Tình, mày kiếm càng nhíu càng chặt: “… Là kiếm Đoạn Thủy…”

Nhạc Thần Tình hết hồn, kinh ngạc hỏi: “Tông sư kiếm Đoạn Thủy, Lý Thanh Thiển?”

Mặc Tức lắc đầu, không nói có hay không, chỉ nói: “Đệ về nhà trước đi, dạo này Đế đô rất loạn, không có gì thì đừng chạy lung tung.”

“Cha đệ lên núi Dong Lưu bế quan rồi, tứ cữu của đệ thì lạnh lùng chết luôn, chẳng thèm để ý tới đệ, một mình đệ trong phủ chịu sao nổi.”

“Vậy tới chỗ ca ca của đệ đi.”

Nhạc Thần Tình hơi do dự, làu bàu: “Huynh ấy đâu phải ca ca của đệ…” Do từ nhỏ bị nhà họ Nhạc tiêm nhiễm, Nhạc Thần Tình cũng không có ấn tượng quá tốt với Giang Dạ Tuyết, chỉ cảm thấy đối phương là phế vật ăn hại, làm nhà họ Nhạc mất mặt.



Có điều trước mặt Mặc Tức, Nhạc Thần Tình cũng không tiện nói nhiều, bèn đổi đề tài: “Đúng rồi, Hi Hòa quân huynh từ đâu tới vậy, sao trên áo toàn là máu thế kia?”

“…” Mặc Tức cúi đầu nhìn, lát sau mới nói: “Ta xử một người.”

“Xử, xử một người?” Nhìn máu nhuộm đỏ áo, người nọ chắc bị Hi Hòa quân đánh chết rồi.

“Đừng hỏi nữa.” Mặc Tức nói: “Tiểu Thúy cô nương bị bắt đi, đệ vẽ được chân dung của nàng ta không?”



“Được chứ, để đệ thử xem!”

Nói đoạn, Nhạc Thần Tình hỏi bà chủ quán rượu mượn giấy bút, chẳng mấy chốc, diện mạo của một cô gái xuân thì đã xuất hiện sống động trên giấy.



Mặc Tức đứng cạnh quan sát, nhưng đến khi Nhạc Thần Tình vẽ nốt nét cuối cùng, hắn cũng chưa nhìn ra cô gái này có điểm nào đặc biệt.



Đang định đi hỏi bà chủ về thân thế và lai lịch của nàng ta, Nhạc Thần Tình bỗng nhiên cầm lấy cây bút đã đặt xuống.

“Khoan đã! Còn thiếu một thứ!”

Nói xong vội vã chấm một nốt ruồi bên đuôi mắt của Tiểu Thúy, lúc này mới hài lòng nói: “Đúng rồi, vậy mới đúng.”

Mặc Tức mở to mắt: “Nàng ta cũng có nốt ruồi ở khóe mắt?”

“Hả? Cũng có là sao cơ? Còn ai nữa?”

Mặc Tức nói: “… Trong số năm kỹ nữ lầu Hồng Nhan bị bắt đi, có một người cũng có nốt ruồi ở khóe mắt thế này.”

Hắn vừa giải thích với Nhạc Thần Tình vừa nghĩ thầm, chẳng lẽ trước mặt gã “hái hoa tặc” kia, nốt ruồi ở khóe mắt là một đặc điểm rất quan trọng, thậm chí còn là “kim bài miễn tử” của kỹ nữ đó?

Đang trầm tư, chợt nghe Nhạc Thần Tình ở bên cạnh chần chừ mở miệng: “Hi Hòa quân, thật ra còn một việc đệ muốn nói với huynh.”

“Đệ nói đi.”

“À thì… là thế này, không biết có phải ảo giác của đệ không, lúc đệ giao chiến với gã áo đen kia, mặc dù không nhìn thấy mặt gã, đệ cứ cảm thấy trên người gã có mùi gì quen lắm.”

Mặc Tức hỏi: “Là mùi gì, đệ từng ngửi thấy ở đâu?”

“Cũng không phải ngửi thấy, chỉ là một loại… ài… đệ không biết nói sao, một loại khí chất mà hình như đệ đã cảm nhận ở đâu rồi.



Nhưng lúc đó đánh căng quá, gã lại chạy đúng nhanh, đệ chưa kịp phân rõ thì gã biến mất rồi.” Nhạc Thần Tình thở dài: “Hi Hòa quân, huynh cảm thấy gã có phải là hung thủ vụ án lầu Hồng Nhan không?”

“… Ta chưa thể xác định.” Mặc Tức đăm chiêu chốc lát rồi nói: “Vậy đi, Nhạc Thần Tình, đệ đến đài Thần Nông chữa thương trước, tiện đường ghé qua Bình An Thự, nhắn với họ chuyện này.”

“Chuyện gì?”

Mặc Tức nhìn tranh vẽ Tiểu Thúy, nói: “Nếu ta đoán không sai, gã hái hoa tặc đó đang tìm kiếm phụ nữ có vài đặc điểm nhất định, nốt ruồi ở khóe mắt hẳn là một trong số đó.



Đệ bảo Bình An Thự thông báo cho cả thành, mời những cô nương có điều kiện phù hợp đến Bình An Thự tạm lánh trước.”

“Ồ, được, được.” Nhạc Thần Tình đáp, đang định ra ngoài thì sực nhớ tới điều gì, vội quay đầu nói: “Đúng rồi Hi Hòa quân, nghe nói Mộ Dung đại ca được lệnh của Quân thượng, có thể thẩm vấn Cố Mang bất cứ lúc nào, huynh biết chuyện này không?”

“… Ừ.”

“Hình như Cố Mang vẫn còn hữu dụng với Hi Hòa quân huynh, nếu Mộ Dung đại ca thẩm vấn y, chỉ sợ sẽ làm y sống dở chết dở, huynh xem có nên…”

“Không sao.” Mặc Tức lắc đầu, vô thức mân mê chiếc nhẫn bạc trên ngón cái của mình, ánh mắt từ từ tối dần.

Vừa rồi chữa thương cho Cố Mang, hắn đã hạ một loại bùa truy tung của riêng nhà họ Mặc vào người Cố Mang.



Trong lúc hiệu lực duy trì, chỉ cần Cố Mang có gì bất thường, chiếc nhẫn trên tay hắn sẽ nóng lên, hơn nữa còn thay hắn nhận biết vị trí và tình trạng của Cố Mang.

Hắn thật sự không muốn nhìn thấy dáng vẻ của Cố Mang sau khi bị người khác hành hạ nữa.

Mặc Tức nói: “Ta đã chuẩn bị rồi, bất luận Mộ Dung Liên có làm gì, ta cũng sẽ biết tất.



Đệ không cần lo.”


Sau khi tạm biệt Nhạc Thần Tình, Mặc Tức trở về phủ, tiếp tục triệu ngọc giản của năm kỹ nữ kia ra.

Hắn đặt tranh vẽ Tiểu Thúy chung với ca nữ có nốt ruồi ở khóe mắt, sau đó quan sát bốn gương mặt còn lại.

Bốn người còn lại không có đặc tính gì quá rõ, chỉ dựa vào một bức tranh, thật sự không thể phát hiện thêm nhiều chi tiết.

Có điều tình trạng này không kéo dài quá lâu, theo số lượng phụ nữ mất tích ngày càng tăng, phủ Hi Hòa cũng nhận được càng nhiều chân dung.





Sau khi phân loại, Mặc Tức phát hiện môi hoặc mũi của các nàng có hình dạng khá tương tự.

Chiếu theo những đặc điểm này, Mặc Tức bảo cấm vệ quân đưa hết các cô nương có điều kiện phù hợp đến Bình An Thự để tiến hành bảo vệ.

Quả nhiên không lâu sau, những vụ phụ nữ mất tích tạm thời không xảy ra nữa, chỉ thỉnh thoảng có vài cô nương không được Bình An Thự tiếp quản kịp thời bị “hái hoa tặc” bắt đi, bây giờ trái lại đến lượt các tu sĩ lo lắng —

“Ngu trưởng lão của đài Thừa Thiên cũng không phải đối thủ của gã đó, nếu gã móc tim chúng ta thì biết làm thế nào?”

“Hầy, dạo này ta cũng không dám ra dã ngoại tu luyện một mình.”

Mắt thấy sắp đến cuối năm, thành Trọng Hoa lẽ ra tưng bừng náo nhiệt lại vắng lặng yên ả, mọi người ra ngoài đều tụm ba tụm năm, sắc trời chưa tối đã hối hả về nhà, bùa kết giới của nhà họ Nhạc cũng lập kỷ lục bán chạy.



Nhiều người mua không được, tối ngủ chẳng dám đặt vũ khí xa mình.

Về phần những người mua không nổi thì khóc lóc cầu xin Nhạc phủ đại phát từ bi, có thể nào cho ghi nợ trước trả sau không.

Nhạc Thần Tình không quyết định chuyện này được, cha cậu ta vắng mặt, bá phụ của cậu ta bèn giận dữ đi ra đuổi cổ các tiểu tu sĩ nghèo rớt mồng tơi, mắng: “Ồn gì mà ồn! Trước phủ của tu sĩ nhất phẩm mà đến lượt các ngươi giương oai à? Bùa Kim Cương Bất Phá của Nhạc phủ chỉ có giá đó thôi! Mua không nổi hả? Vay tiền anh em bạn bè của các ngươi đi!”

Người kể chuyện cũng hết dám kể chuyện, chưa kể tình thế ngày càng gay go, làm gì còn ai dám tí tởn tới nghe kể chuyện?

Mảnh giấy đỏ “Khách thanh lâu nộ sát bảy chục người” dán trước quán trà Duyệt Lai cũng từ từ tả tơi trong gió tuyết, nước mưa thấm nhòe mực bút, khó mà đọc được chữ viết bên trên…

Tối hôm đó, tuyết ngừng rơi, ánh trăng rọi khắp đô thành.

Mặc Tức ngồi trong sân phủ Hi Hòa, vừa lật xem hồ sơ tình báo tích trữ mấy ngày nay, vừa vô thức vân vê chiếc nhẫn bạc đằng xà trên ngón cái.

Mấy ngày qua hắn thường xuyên làm động tác này, chiếc nhẫn truy tung đó hệt như ràng buộc tránh tai mắt người, âm thầm cột giữa hắn và Cố Mang, nó không có gì hắn mới yên tâm được.

Giữa đêm khuya vắng lặng, lúc hắn định khép quyển nghỉ ngơi, chiếc nhẫn này bỗng dưng nóng hừng hực!

Mặc Tức quay phắt đầu qua, chỉ thấy đằng xà trên nhẫn bắt đầu xoay ngoằn ngoèo, chậm rãi biến thành một cây kim, chỉ về hướng Tây Nam của Đế đô, thân rắn màu bạc cũng dần dần đổi màu, tỏa sáng lấp lánh, cuối cùng cả giáp vảy đều lấp loé ánh xanh.

Vảy rắn chuyển màu xanh, nghĩa là đối phương bị hạ thuốc gì đó.



Điều này không có gì lạ, lúc Mộ Dung Liên thẩm vấn phạm nhân thường xuyên rót đủ loại mê dược cho bọn họ.

Vấn đề nằm ở chỗ, phía Tây Nam Đế đô không phải vị trí của âm lao, mà là nơi chôn cất anh hùng của Trọng Hoa, núi Chiến Hồn.

Sao Cố Mang lại đột nhiên rời khỏi âm lao, còn bị đưa đến núi Chiến Hồn?

Mặc Tức vừa nghĩ như thế, chợt thấy tất cả kết giới phòng ngự trong thành chớp loé ánh vàng, chuông lớn giới nghiêm trong vương thành gõ “thùng thùng”.



Từng tiếng từng tiếng, tổng cộng mười ba tiếng mới ngừng.

… Có trọng phạm vượt ngục bỏ trốn!!

Cố Mang vượt ngục!?

____________________

Tiểu kịch trường

Cách mắng người

Nhạc Thần Tình: Đồ rùa đen nhỏ!!! Chó bự xấu xa!!!! Giận rồi nha!!

Giang Dạ Tuyết: Bạn không phải người.

Cố Mang Mang: Chân của ông đây còn thơm hơn miệng mi.

Công chúa Tây Tây: Cút.

A Liên: Ha ha, bản mặt của các hạ còn chưa đủ tư cách vào Lạc Mai biệt uyển chà bô.

Khương Phất Lê: Có bệnh uống thuốc giùm.

Tứ cữu: … (Anh này không nói gì, nhưng trong mắt viết rõ bốn chữ to: Lười để ý mi)

PS: Tổng hợp mấy sự lựa chọn ở trên, tui chọn chỉ cãi nhau với Nhạc Thần Tình… = =.