Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vì Cứu Thế, Ta Trốn Tại Sau Màn Khôi Phục Thần Bí

Chương 105: Khốn cảnh




Chương 105: Khốn cảnh

Ngày hôm sau.

Sau khi nghỉ ngơi đầy đủ cả đoàn người Atreus bắt đầu chuẩn bị thu thập hành lý để bắt đầu chuyến hành trình đến bán đảo Liêu Đông.

Cả đoàn hàng trăm người tất bật chuẩn bị mọi thứ từ thực phẩm dự trữ, nước uống, quần áo và đồ dùng hàng ngày.

Đó là những thứ vật dụng mà đoàn người của Atreus đã lấy trộm từ các siêu thị nhờ vào phép tàng hình mà Angrboda đã dùng lên họ.

Dù lấy được khá nhiều nhưng nhiêu đó chỉ đủ duy trì cho vài ngày, dù có dùng 1 cách hạn chế đi nữa thì nhiêu đó vẫn là không đủ cho đoàn người hàng trăm người sử dụng để đến được Liêu Ninh.

Chưa kể nếu tiếp tục vừa đi vừa trộm hoặc dùng phép thuật liên tục như vậy rất dễ khiến cho các giáo phái đang quản lý khu vực đó chú ý, như vậy cả đoàn người sẽ gặp rắc rối còn lớn hơn.

Và Bạch Trạch đã cho họ 1 đề nghị khi đối mặt với vấn đề đó.

Đó là đi sâu vào khu vực của các tỉnh ven biển nơi chưa bị phóng xạ và độc tố xâm nhiễm để tìm kiếm thức ăn và nước uống.

Dù việc đó khâ là liều mạng nhưng Bạch Trạch đã đảm bảo rằng nếu không chạm phải làn sương độc thì sẽ không có vấn đề gì lớn.

Còn lũ quái vật và cương thi trong đó thì chúng chỉ là mối đe dọa với người bình thường còn đối với cả 3 đứa trẻ thì giải quyết chúng vô cùng dễ dàng.

Cuối cùng mọi người đã quyết định chia làm 2 đường.

Từ Thrúd và Angrboda dẫn dắt đoàn nạn dân men theo các vùng an toàn gần giáp ranh các tỉnh ven biển để đến Liêu Ninh.

Trong khi đó thì Atreus và Bạch Trạch sẽ đi sâu vào các tỉnh ven biển để tìm thực phẩm.

--------------------

-"Nơi này hoàn toàn khác với các vùng bên ngoài" !!

Atreus đứng lặng nhìn khung cảnh hoang tàn trước mắt mình.

Trải dài trước mặt cậu là những căn nhà đổ nát mọc đầy rêu xanh, cỏ dại thì lên cao đến gần nửa người của Atreus.

Cây cối thì dị dạng và vặn vẹo khó tả với lũ quạ đen biến dị to lớn đang đậu trên các cành cây.

Trên cành cây thì vất vưởng các bộ xương trắng hếu của cả người lẫn động vật bị lũ quạ tha lên.

Hơn nữa trên mặt đất là vô số côn trùng, rắn độc dị dạng đang bò quanh khắp nơi.

Atreus nhìn thấy 1 con bò nhiều đầu đang ăn cỏ gần đó bỗng nhiên lăn đùng ra miệng sùi bọt mép còn 2 mắt thì trợn ngược, sau khi giãy dụa vài cái thì nó liền nằm thẳng cẳng.

Từ xung quanh vài con rết to lớn quấn lên và chia nhau cắn xe con bò đó, chỉ chưa đầy vài phút thì con bò đó ngay cả xương cũng không còn.

Các vũng nước thì đặc quánh, đen đúa và h·ôi t·hối không kém khi mà các xác c·hết trương sình vẫn đang phân hủy trôi nổi lềnh phềnh bên trong đó.

Còn bầu trời thì mang 1 màu tím nhạt, mùi h·ôi t·hối của phân động vật xen lẫn xác c·hết đang phân hủy xộc thẳng vào mũi của Atreus làm cậu thiếu chút thì ói ra hết cả bữa sáng.

-"Mới vậy mà cậu đã khó chịu rồi sao ? Bên trong còn kinh tởm hơn nữa kìa" !!

Bạch Trạch ngẩng đầu nhìn cậu bé đang cưỡi trên lưng mình, nhìn thấy gương mặt xanh lè của cậu Bạch Trạch thở dài rồi từ trên người ông tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ bao trùm lấy Atreus.

Cảm giác khó chịu và kinh tởm đang dày vò Atreus lập tức biến mất, cậu lúc này mới thở ra 1 hơi dài rồi hít lấy hít để bầu không khí vừa được Bạch Trạch thanh lọc.

-"Cảm ơn ông Bạch Trạch ! Cháu không biết phải làm sao nếu không có ông đi cùng nữa" !!

Atreus vuốt bộ lông bờm của Bạch Trạch và nhẹ giọng cảm ơn.

-"Không có gì đâu Atreus. Nhóc đã đỡ hơn chưa" ?

-"Rồi !! Nhưng ông có chắc lũ động vật ở đây có thể để những người thường kia ăn được không ? Trông chúng bị biến dạng như vậy cháu chỉ sợ sẽ có phóng xạ bên trong chúng" !!

-"Đừng lo lắng, lão phu không cảm nhận được bất kỳ chất phóng xạ nào từ trên người bọn chúng".

-"Lũ động vật nếu nhiễm phóng xạ thì trên người sẽ xuất hiện các vệt sáng xanh lè và bộ dạng còn kinh tởm hơn lũ này nhiều".

-"Và trước khi chúng ta đi săn thì cầm lấy cái này".

Bạch Trạch nói rồi liền mở miệng phun ra 1 chiếc nhẫn nhỏ màu xanh lam, nó không rơi xuống đất mà lại bay lên lơ lửng trước mặt của Atreus.

-"Đây là...." ?

Atreus khó hiểu nhìn chiếc nhẫn khắc đầy họa tiết cổ xưa trước mặt nhưng cậu bé vẫn đưa tay đón lấy nó.

-"Nhẫn không gian đó, món bảo bối đặc trưng của các tiên thần tại TQ này, có thể dùng để chứa đủ loại vật phẩm ngoại trừ vật sống".

-"Cứ việc cho hết mọi thứ mà nhóc tìm được vào đó là được rồi, lão phu cũng đã cho 2 cô bé kia rồi nên nhóc cứ yên tâm mà dùng đi".

Atreus đeo chiếc nhẫn lên ngón tay rồi cầm cây cung của mình xuống kéo căng dây cung để rồi 1 mũi tên năng lượng màu xanh hiện ra trên đó.



-"Cảm ơn ông Bạch Trạch, bây giờ để chúng ta bắt đầu cuộc săn thôi nào" !!

Cậu thả dây cung bắn mũi tên bay v·út ghim vào đầu 1 con rắn lớn đang chuẩn bị nuốt chửng 1 con chó biến dị 2 miệng.

Con rắn c·hết ngay tức khắc trước ánh mắt ngỡ ngàng của con chó nhưng nó chưa kịp vui mừng thì 1 mũi tên đã ghim vào đầu và c·ướp đi mạng sống của nó.

Bạch Trạch cũng nâng bốn chân lên rồi phóng như bay trong khi Atreus đang cưỡi trên lưng.

Cứ mỗi lần Atreus giương cung là 1 con thú ngã xuống, Bạch Trạch sẽ ngay lập tức lao tới gần để Atreus cúi người đưa tay nắm lấy cái xác và thu nó vào trong chiếc nhẫn.

Và cứ thế Atreus liên tục đi săn cùng Bạch Trạch suốt vài giờ liền.

Trên đường theo đuổi con mồi thì Bạch Trạch cũng hay kể cho Atreus nghe về đủ loại sinh vật kỳ lạ hay tiên dược đặc trưng của đất TQ.

Còn Atreus thì kể cho vị thần thú nghe về chuyến phiêu lưu cùng Kratos tại vùng đất Bắc Âu.

Kể về vị Thần Vương chột mắt phát rồ với tri thức, vị thần sấm suốt ngày say xỉn vì dằn vặt với tội nghiệt của bản thân, vị thần ánh sáng đáng thương không cảm thấy bất cứ thứ gì trên đời và bị cha ruột lừa dối.

Và sau vài giờ đi săn thì Atreus cùng Bạch Trạch đã hội hợp lại với đoàn người đang di chuyển.

-"Mọi người xem này, mình đi săn được rất nhiều đủ để chúng ta ăn cả tuần rồi này" !!!

Atreus hào hứng đổ các xác động vật ra khỏi chiếc nhẫn.

Trước ánh mắt kinh hoàng của các nạn dân thì những cái xác động vật to lớn kỳ dị rơi thình thịch xuống đất.

Xác của rắn, chó, trâu bò, heo, gà, vịt, quạ, sói và đủ thứ sinh vật biến dị nhanh chóng chồng lên nhau thành 1 tòa núi nhỏ.

Lũ trẻ con thì hét ầm lên rồi bỏ chạy, trong khi các người lớn thì e ngại nhìn những thứ sắp trở thành đồ ăn của họ kia.

-"Mùi ghê quá" !!!

Thrúd nhăn mặt rồi đưa tay bóp chặt mũi lại.

-"Thật là" !!!

Angrboda lắc đầu thở dài.

Sau cơn hỗn loạn ban đầu khi chứng kiến những sinh vật đột biến kì lạ kia thì những người trưởng thành cũng nhanh chóng bình tĩnh trở lại.

Dù vẫn e ngại với bộ dạng hiện tại của chúng nhưng dưới sự bảo đảm của Bạch Trạch thì những người can đảm đã bắt đầu chuẩn bị sơ chế cũng như chế biến bọn chúng.

Dưới sự hỗ trợ từ Thrúd và Atreus thì những cái xác nhanh chóng được rút máu, lột da, lấy nội tạng rồi chặt ra thành từng tảng nhỏ.

Còn Bạch Trạch và Angrboda thì dùng phép thuật để đóng băng các tảng thịt lại rồi cho vào nhẫn không gian để dự trữ.

Sau 1 ngày bận rộn thì cả đoàn người đã bắt đầu bữa ăn của họ.

Do đang chạy nạn nên các loại gia vị phổ biến không kiếm được nhiều nên cả bọn chỉ có thể ướp muối rồi nướng chúng lên ăn mà thôi.

Khá kì lạ là dù bị đột biến và có bộ dạng kinh dị nhưng hương vị thịt của lũ động vật thì lại vô cùng bình thường.

Và như thế cả đoàn người đã đánh chén say sưa, cười nói và trao đổi tâm sự với nhau bất kể là người hay yêu.

Bầu không khí ảm đảm thoáng tan biến đi đôi chút và niềm hy vọng về 1 tương lai tốt hơn đã tăng lên.

Trong lúc Atreus đang vui vẻ ăn uống thì 1 cánh tay đưa ra nắm lấy cổ tay của cậu thiếu niên rồi kéo đi.

Dù bất ngờ nhưng khi Atreus nhìn thấy Angrboda đang ra hiệu cho mình im lặng đi theo thì cậu bé thả lỏng người ra để mặc cô bé kéo đi.

Cả 2 chỉ dừng lại khi đã cách xa nơi cắm trại vài trăm mét mới dừng lại và Atreus lúc này cũng vừa cười vừa hỏi.

-"Có chuyện gì mà cậu kéo mình đến đây vậy Angrboda" ?

Cô bé nữ khổng lồ thu hồi nụ cười dịu dàng hay mang mà thay bằng 1 gương mặt đầy nghiêm túc.

-"Loki, chúng ta sắp hết nước rồi" !!

Gương mặt Atreus cứng lại ngay lập tức.

-"Cậu giỡn đúng không" ?

Angrboda lắc đầu.

-"Vì thời tiết quá nóng nên lượng nước dự trữ không đủ để cả đoàn uống, theo dự đoán thì có lẽ chỉ đủ uống cho vài ngày nữa mà thôi".

-"Nhưng mà mình vẫn chưa kiếm được nguồn nước tiếp tế, nước mà mình nhìn thấy đều đục ngầu và h·ôi t·hối như sình lầy vậy" !!

Cả 2 đứa trẻ đành phải vắt óc suy nghĩ biện pháp.



Dù Atreus có đề nghị đi ă·n t·rộm nước như lần trước nhưng Angrboda đã nhanh chóng bác bỏ vì rất dễ bị phát hiện.

Tiếp đó Atreus lại ra ý tưởng dùng phép để tạo ra nước nhưng Angrboda lại hỏi "Cậu có tiêu hết năng lượng trong cả 3 chúng ta cũng không đủ tạo nước cho hàng trăm người đâu biết không ?" làm cho Atreus im lặng.

Cuối cùng cả 2 quyết định giấu đi chuyện này và sẽ âm thầm tìm cách giải quyết vào ngày hôm sau.

Với nụ cười gượng gạo trên môi cả 2 trở lại gia nhập với đoàn người.

Vào đêm khi mà tất cả mọi người đang nghỉ ngơi.

-----------------------------

Khi Atreus mở mắt thì khung cảnh xung quanh cậu bé đã thay đổi hoàn toàn.

Vùng quê yên tĩnh với các lều trại và đoàn người tị nạn đều biến mất.

Thrúd, Angrboda và Bạch Trạch cũng không thấy tăm hơi.

Xung quanh cậu bé giờ đây là 1 vùng đất xinh đẹp tuyệt trần với đầy các loại hoa cỏ cây cối kỳ lạ xinh đẹp.

Bầu trời thì xanh thẳm trong vắt với những đám mây trắng tinh khiết.

Còn trên mặt đất là đủ loài động vật đang sinh sống yên bình cùng với nhau.

Nơi đây còn có các cô thiếu nữ nhỏ bé cỡ lòng bàn tay với đôi cánh sau lưng đang bay múa vui đùa.

Atreus nhanh chóng bị khung cảnh hấp dẫn, hoàn toàn quên mất lý do tại sao mình lại ở đây mà bị cuốn vào bầu không khí vui vẻ tại đây.

Cậu bé ngắt lấy những bông hoa xinh đẹp, hái ăn những quả lạ nặng trĩu mọng nước rồi chơi đùa với lũ động vật huyền thoại và các nàng tiên bé nhỏ.

-"Xem ra ngươi rất thích nơi này nhỉ" !?

Ngay khi Atreus vẫn đang mãi vui chơi trong thế giới cổ tích thì 1 giọng đàn ông trầm nặng vang lên sau lưng cậu.

-"Ai đó" !?

Atreus giật mình quay lại và đưa tay định gỡ cây cung của mình xuống nhưng cậu bé nhanh chóng nhận ra nó không có ở trên người.

Xuất hiện trước mắt Atreus là 1 người phụ nữ có ánh mắt dịu dàng mặc quần áo Hy Lạp cổ xưa với trang sức vàng trên người.

Phía sau cô ta là 1 người đàn ông cao 2m làn da ngăm đen, ánh mắt sắc bén như diều hâu và mái tóc đen dài bay phấp phới sau lưng như 1 con sư tử uy mãnh.

Người đàn ông có 1 cơ thể lực lưỡng, vạm vỡ và cứng cáp như nham thạch đang mặc lấy 1 bộ giáp kiểu Hy Lạp cổ với áo choàng viền vàng khoác trên vai.

Còn bên eo của ông ta đeo 1 chiếc đai bằng kim loại khảm đá quý với 1 miếng vải đỏ phủ xuống chân.

Người đàn ông có 1 chiều cao hoàn toàn áp đảo Atreus đang dùng đôi mắt tựa diều hâu của mình để quan sát từng chi tiết nhỏ nhất của Atreus kể từ lúc gặp mặt.

Trước ánh mắt sắc bén của ông ta Atreus chỉ biết hạ tầm mắt xuống tránh đi tầm mắt của người đàn ông, nhưng rồi nhanh chóng bị chiếc áo choàng trên người ông ta hấp dẫn.

Đó là 1 cái áo choàng màu đen tuyền với viền vàng và 1 số viên đá quý được đính trên đó.

Dù nó vô cùng đẹp đẽ nhưng trực giác của Atreus đang mách bảo cho cậu thứ đó vô cùng nguy hiểm, hoặc nguyên liệu đã tạo ta nó vô cùng nguy hiểm.

Về phần người đàn ông cao lớn kia, khi mà Atreus cố gắng né tránh ánh mắt của ông ta đã khiến ông ta khó chịu và không hài lòng.

Lông mày ông ta khẽ nhếch lên, đôi mắt càng thêm sắc bén tựa như thú dữ đang săn mồi.

Ngay lập tức 1 cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng của Atreus khi cậu bé cảm giác như thể đang bị 1 con quái vật nhìn chằm chằm, chưa kể áp lực tỏa ra từ người đàn ông dường như đang bóp nghẹt bầu không khí xung quanh lại.

Mồ hôi chảy khắp người của Atreus rồi cậu bé bắt đầu thở 1 cách nặng nhọc, cậu cố gắng hít thở và kiềm chế lại nội tâm đang kinh hoảng của bản thân.

Ngay khi Atreus sắp chịu không nổi nữa thì người phụ nữ bên cạnh người đàn ông đã nhíu mày và bắt đầu trách ông ta.

-"Anh đừng hù thằng bé như vậy chứ Alcides" !!!

Bầu không khí đầy áp lực tan biến ngay lập tức còn người đàn ông thì chỉ biết đưa tay gãi đầu trước sự trách cứ của người phụ nữ.

-"Em biết anh rất háo hức khi được gặp con trai của Kratos nhưng đừng có làm thằng bé sợ" !

-"Xin lỗi" !!

Người đàn ông hướng về phía Atreus rồi gật đầu xin lỗi.

Sau khi trách cứ người đàn ông tên Alcides xong thì người phụ nữ quay sang Atreus và lộ ra nụ cười thân thiện.

-"Dì tên là Megara, à không, hiện tại thì tên của dì là Hēbē còn đây là Alcides chồng của dì" !!!

Hēbē dịu dàng giới thiệu bản thân cũng như của người đàn ông bên cạnh.



-"Chúng ta là người quen của Kratos nên cháu không cần phải sợ".

"Người quen của cha sao" !?

Atreus thốt lên kinh ngạc, mắt cậu liên tục đảo qua lại giữa cặp đôi người đẹp và quái vật trước mắt.

Hēbē cười nhẹ gật đầu rồi đưa tới cho Atreus 1 món đồ.

Khi Atreus nhận lấy nó và nhìn kỹ thì hóa ra đó là 1 cái bình bằng vàng ròng, phía trên có họa tiết của 1 chòm sao mà theo những gì Kratos đã dạy thì Atreus nhận ra đây là chòm sao Bảo Bình(Aquarius).

-"Đây là..." !?

Atreus ngạc nhiên ôm chiếc bình, cậu bé định nói gì đó nhưng 1 cơn chóng mặt ập tới.

2 mắt cậu bé tối dần, cơ thể thì ngã xuống dưới đất nhưng tay vẫn cứ ôm cứng chiếc bình kia.

-"Với thứ này thì cháu không cần lo về vấn đề nước uống nữa đâu"

Giọng nói của Hēbē là thứ cuối cùng Atreus nghe được và ý thức của cậu chìm sâu vào bóng tối.

-------------------------

Atreus đang ngủ bỗng giật mình hét to lên đầy hoảng loạn.

Nhưng sau khi tỉnh giấc hoàn toàn và quan sát xung quanh thì cậu bé mới nhận ra mình đang ở trong lều ngủ của mình.

-"Hóa ra là mơ sao" !?

Atreus đưa tay đỡ trán và lẩm bẩm, nhưng khi mắt cậu bé quét qua bên cạnh thì thấy được cái bình bằng vàng trong giấc mơ đang được đặt tại kế bên cậu.

-"Đó...không phải là mơ" !!

Đồng tử của Atreus thu nhỏ lại khi nhìn thấy nó.

---------------------------

~"Master, tôi khuyên ngài nên dừng lại vì tình trạng cơ thể của ngài đang dần chuyển biến xấu".

Takeru lúc này đang ngồi trên bậc thang dẫn lên núi Takachiho.

Nhưng bộ dạng của cậu ta lúc này vô cùng tệ.

Cặp mắt kiếng đeo suốt 1 năm nay đã bị tháo ra và đặt tại bên cạnh, đôi mắt vốn có màu xanh trong suốt thì vằn vện tia máu và hiện có 2 hàng nước mắt máu đang chảy dài trên gò má của cậu.

Dù gương mặt trắng bệch như xác c·hết nhưng Takeru không có biểu hiện ra chút nào thống khổ, hô hấp của cậu ta vẫn đều đặn như bình thường.

Khi nghe Eva nói vậy thì Takeru mới nhắm mắt lại, đưa khăn giấy lên lau đi 2 hàng v·ết m·áu trên mặt cùng với máu mũi rồi mới thở ra 1 hơi dài.

~"Master, ngài đã dùng cùng lúc thuốc ức chế thần kinh và thuốc ức chế cảm xúc cộng thêm liên tục sử dụng Thiên Lý Nhãn nên hiện tại não bộ và cơ thể của ngài đang trở nên vô cùng tệ".

~"Tôi khuyến nghị ngài nên mua thuốc giảm đau liều siêu mạnh trên BP Shop nếu không muốn bị cơn đau sắp đến dày vò".

Takeru lập tức mở ra hộp thuốc vừa mua của Eva và bỏ vài viên vào miệng.

Ngay khi vừa nuốt xuống thì mọi cảm giác ê ẩm trong đầu của Takeru hầu như đều tạm thời biến mất.

Nhưng cậu biết nó chỉ có tác dụng nhất thời mà thôi, cơn ê ẩm kia không hề biến mất và nó chỉ là báo hiệu cho 1 cơn đau đầu khủng kh·iếp sắp đến.

Nhưng Takeru không hối hận khi làm vậy, trực giác của Takeru dạo gần đây luôn cảnh báo nguy hiểm 1 cách thường xuyên.

Khi Takeru gọi cho Aika nhưng cô không bắt máy càng làm trực giác của cậu báo động điên cuồng.

Cho nên cuối cùng Takeru phải sử dụng Thiên Lý Nhãn để quan sát từ quá khứ đến tương lai của những người thân cận của mình.

Cậu gần như đã đem tất cả khả năng của tương lai đều quan sát qua 1 lần.

Khi thấy gia đình cậu, bạn bè cậu, Raikou, Ibuki đều không có nguy hiểm thì Takeru mới tạm yên lòng.

Chỉ có điều khiến Takeru cảm thấy kì quái là tại sao gia đình nhà Taiga đi du lịch Okinawa mà Aika lại nhắn cho cậu tin tức kì lạ như vậy, chưa kể cậu đã gọi nhiều cuộc gọi như vậy nhưng cô đều không nhận được.

Với lại không hiểu sao nụ cười của Aika trong lúc Takeru quan sát tương lai của cô luôn khiến cho cậu có cảm giác tim đập nhanh.

-"Thôi đành chờ đến khi gặp lại Aika thì mình sẽ mở lời trước vậy" !

-"Không thể để tình cảm của cô ấy lãng phí được" !

Nghĩ đến đây bỗng 1 cảm giác kì lạ dâng lên trong lòng cậu.

Đôi mắt của Takeru bỗng trở nên vô thần và trong vô thức cậu đã thốt ra.

-"Ngay cả c·ái c·hết cũng không thể chia lìa đôi ta" !!

~"................" !!