Chương 193: Hạn Thần Nữ Bạt
Nhìn cô gái đối diện, Phong Bá cùng Vũ Sư thật sự khó mà có thể đem n·ữ q·uái vật trước mặt mình đây xem là nữ thần xinh đẹp ngày xưa từng đánh nhau với cả 2 người bọn họ.
Năm xưa Nữ Bạt là thiên nữ xinh đẹp trên Thiên Đình mang trọng trách ngăn chặn l·ũ l·ụt, bảo vệ mùa màng khỏi mưa gió b·ão l·ũ.
Cô từng hạ phàm cùng Ứng Long và Cửu Thiên Huyền Nữ để trợ giúp Hiên Viên đánh bại Phong Bá cùng Vũ Sư và đẩy lùi q·uân đ·ội của Xi Vưu.
Chỉ là sau vài ngàn năm không gặp thì thần nữ áo xanh năm nào đã hoàn toàn thay đổi, Hạn Bạt giờ đây không chỉ mất đi dung mạo xinh đẹp mà còn biến thành cương thi, thứ yêu nghiệt được sinh ra từ âm khí, sát khí cùng oán khí tích tụ lâu ngày mà thành.
Phong Bá cùng Vũ Sư nhìn n·ữ q·uái vật kia bằng 1 ánh mắt vô cùng phức tạp, nhìn thấy kẻ đã đánh bại mình năm xưa biến thành 1 con quái vật như vậy đáng lẽ họ nên cười thật to vào mặt của cô ta mới đúng nhưng không hiểu sao giờ phút này họ lại cười không nổi.
Hạn Bạt cũng chú ý tới ánh mắt phức tạp của đám người trước mặt, cô ta hừ lạnh 1 tiếng rồi thả mạn che mặt xuống và quay người bước đến trước cánh cửa kim loại nặng nề dưới chân núi Hỏa Vân, tiếp đó chậm rãi vươn ngón tay chạm vào cánh cửa.
Chỉ là ngay khi vừa chạm phải thì 1 màn hào quang hình bát quái màu vàng đã hiện ra chặn lại sự tiếp xúc của Hạn Bạt, và Xi Vưu còn thấy được ngón tay đã chạm lên cánh cửa của Hạn Bạt đang b·ốc c·háy dữ dội.
Dù ngón tay đang bị thiêu đốt nhưng Hạn Bạt không hề tỏ ra đau đớn, cô chỉ đơn giản nắm bàn tay lại liền đã dập tắt ngọn lửa màu vàng đó.
Thấy vậy Xi Vưu lập tức lên tiếng.
-"Là Tiên Thiên Bát Quái Trận do Phục Hy bày ra, cô lùi ra phía sau 1 chút đi Nữ Bạt" !
Nói rồi Xi Vưu dùng mắt ra hiệu cho vài thuộc hạ của mình làm việc rồi nhanh chóng mang theo những người còn lại lùi ra xa.
Đám thuộc hạ của Xi Vưu nhận được lệnh liền cẩn thận rút từ trong thắt lưng ra 1 chuỗi bi sắt đen tuyền, họ lựa lấy vài viên cỡ và bấm l·ên đ·ỉnh viên bi rồi ném nó đi, tiếp đó là bỏ chạy thục mạng về nơi ẩn náu của đám người Xi Vưu.
Ngay khi họ vừa núp người vào bức tường nơi Hạn Bạt đang đứng thì ngay lập tức vô số t·iếng n·ổ đinh tai nhức óc liên tiếp vang lên, kéo theo đó là những luồng hơi nóng kinh hoàng cuốn tới.
Sau vài chục giây thì cả bọn mới thò đầu ra mà nhìn, và đập vào mắt của họ cánh cửa kim loại kia đã hoàn toàn biến mất mà thay vào đó là 1 cái lỗ khổng lồ.
Phía sau cái lỗ đó là hàng đống xác c·hết bị nổ tan tành văng khắp mọi nơi với vô số mảnh vụn của các loại công cụ c·hiến t·ranh, còn đất đai xung quanh thì bị cháy đen và phủ đầy các chất phóng xạ màu xanh độc hại.
-"Đường thông rồi, chúng ta vào thôi".
Dứt lời Xi Vưu liền dẫn đầu đi trước, những người khác cũng đi theo và hoàn toàn không để các chất phóng xạ dưới đất vào mắt.
Tới khi Hạn Bạt bước tới thì các chất phóng xạ đó bỗng nhiên nhúc nhích rồi tự động chui xuống dưới chân của Hạn Bạt, tiếp đó chúng nhanh chóng leo lên chân của cô rồi bị cô hấp thu vào trong cơ thể mình.
Đi được 1 lúc thì Phong Bá đi phía sau cũng không nhịn được tính tò mò của mình mà hỏi Hạn Bạt.
-"Này Nữ Bạt, ngươi có thể kể cho bọn ta biết về những gì ngươi đã trải qua sau khi bọn c·hết được không" ?
-"Tại sao ngươi không về trời phục mệnh ? Lý do gì mà ngươi lại từ 1 thần nữ cao quý sa đọa thành thứ không c·hết cũng không sống thế này chứ" ?
Nghe vậy Hạn Bạt thoáng ngừng lại 1 chút, sau khi xác định tạm thời không có kẻ địch thì cô mới chậm rãi kể ra chuyện của mình.
-"Mọi chuyện bắt đầu kể từ khi ta đánh bại ngươi cùng với Vũ Sư".
-"Sau khi g·iết c·hết 2 người các ngươi thì bản thân ta cũng b·ị t·hương nặng khiến cho pháp lực suy yếu nên không thể khống chế tốt thần lực và quyền năng của bản thân, chính vì thế ta đành phải trốn vào núi hoang ẩn cử chờ ngày kết thúc cuộc chiến sẽ quay về Thiên Đình để mà chữa trị".
-"Chỉ là lòng người khó đoán, sau trận Trác Lộc Hiên Viên lại qua cầu rút ván, hắn lừa ta đến vùng đất hoang nơi cực bắc rồi dùng Cửu Cung Bát Quái cùng Kỳ Môn Độn Giáp phong ấn thần cách của ta khiến cho ta mất hết pháp lực, tiếp đó lại dùng đinh sắt đóng chặt ta vào 1 cỗ quan tài rồi chôn sâu dưới đất".
Vũ Sư đi bên cạnh nghe vậy liền lập tức khó hiểu hỏi ra suy nghĩ trong lòng.
-"Khoan đã, không phải ngươi là thần nữ của Thiên Đình sao ? Tại sao Hiên Viên lại dám ra tay với ngươi chứ, bộ hắn không sợ Ngọc Đế biết mà trách tội hay sao" !?
Hạn Bạt nghe vậy chỉ nhẹ nhàng lắc đầu báo cho họ là chính cô cũng không biết nguyên do, rồi tiếp tục kể.
-"Trong cỗ quan tài đó tuy ta không c·hết nhưng cũng không cách nào thoát ra được vì thần lực đã bị phong ấn, cho nên ta đành phải từ bỏ thần vị mà hạ mình tu luyện tiên thuật với hy vọng sẽ chứng được kim tiên đạo quả trở thành tiên thiên mà quay về Thiên Đình".
-"Nhưng mà nơi Hoàng Đế giam cầm ta lại chính là vùng đất cực âm, là khu vực tích tụ toàn bộ âm khí, oán khí và sát khí của trời đất. Ta không hề biết việc đó nên vẫn tiếp tục hấp thu âm khí vào người mà tu luyện, đến khi phát hiện ra thì đã quá trễ".
-"Dù cho linh hồn ta vẫn còn sống nhưng xác thịt thì đã bị âm khí ô nhiễm mà c·hết đi, cho nên ta đành phải bỏ qua con đường Thiên Tiên cùng Địa Tiên(Tán Tiên) mà chọn tu luyện Dương Thần(Nguyên Thần) để trở thành 1 Thi Giải Tiên".
-"Chỉ là đến khi ta tu luyện thành công chuẩn bị bỏ lại nhục thân để linh hồn thành tiên thì mới nhận ra cơ thể của ta sau 1 thời gian hấp thụ âm khí đã bị thi biến hóa thành cương thi mình đồng da sắt, nguyên thần của ta thì bị trói chặt vào thể xác không cách nào thoát ra được. Lại thêm thần cách của ta cũng bị âm khí ô nhiễm mà bị vặn vẹo khiến cho ta từ 1 thần nữ bảo vệ đất đai cùng mùa màng đã trở thành thứ quái vật mang lại h·ạn h·án cùng tai họa".
-"Sau khi đã ngủ say không biết bao nhiêu năm thì ta lại được 1 tộc người đào lên, tôn ta làm thần và cầu nguyện ta cứu họ khỏi trận l·ũ l·ụt mà sau này bị Đại Vũ ngăn chặn. Kể từ đó thì ta được họ tôn làm vu thần, nhưng thật chất ta không phải thần cũng chẳng phải tiên, chỉ là 1 thứ nghiệt vật mà Tam Giới không chứa Lục Đạo không nhận được gọi là cương thi mà thôi".
Nói tới đây Hạn Bạt không khỏi thở dài, đôi mắt đỏ thắm như máu của cô ta theo đó cũng chảy ra 2 hàng huyết lệ.
Lạc Long Quân, Sơn Tinh cùng Thủy Tinh cũng ném cho Hạn Bạt 1 cái nhìn đầy thương hại.
Còn Xi Vưu thì đưa tay lên vỗ nhẹ vào vai của Hạn Bạt và thở dài, rồi ông nói với cô ta.
-"Ta bảo đảm với ngươi, sau khi giải quyết xong đám phản bội trong kia thì Xi Vưu ta sẽ dẫn ngươi đến gặp Ngọc Đế để nói rõ mọi chuyện và xin giúp đỡ".
-"Còn nếu Thiên Đình không có ai giúp được thì bọn ta sẽ đem ngươi đến Hy Lạp nhờ nữ thần Hecate ra tay, chủ thần hiện tại của bọn ta là con trai của thần vương Hy Lạp nên có lẽ bà ta sẽ không từ chối đâu".
Bên dưới mạn che mặt Hạn Bạt nghe Xi Vưu nói thế liền hơi mím môi, rồi cô thở dài và nhẹ giọng cảm tạ.
-"Đa tạ" !!
Cứ thế cả đoàn người vừa đi vừa trò chuyện, đồng thời tiện tay giải quyết toàn bộ lũ cản đường đang cố ngăn họ tiến sâu vào trong.
Họ cứ thế nhắm thẳng l·ên đ·ỉnh của núi Hỏa Vân mà tiến lên, và khi đến trước được 1 cánh cửa thì lập tức nghe được tiếng binh khí v·a c·hạm phát ra từ bên trong.
Không chút do dự Xi Vưu ngay lập tức giơ chân đạp mạnh vào cánh cửa sắt làm nó bật tung ra, và đập vào mắt của đám người Xi Vưu chính là 1 đại sảnh cực kỳ rộng rãi và thoáng đãng.
Trung tâm đại sảnh là 2 phe binh mã đang giao chiến với nhau, 1 bên là hàng vạn người với các loài thú dữ như hổ, báo, rắn, gấu và 1 con rồng vàng có cánh.
Bên còn lại chỉ là 1 nhóm thiểu số chỉ tầm vài trăm người đang chật vật chống trả lại cã đợt t·ấn c·ông từ đám người của phe đa số, nếu không nhờ chiếc đỉnh đồng màu đỏ chót như lửa đang lơ lửng phía trên đầu họ tỏa hào quang bảo vệ thì họ đã sớm bị đám người kia bắt giữ rồi.
Lạc Long Quân, Xi Vưu, Phong Bá, Vũ Sư cùng các tộc nhân Cửu Lê khi thấy người đàn ông trung niên mặc áo bào đỏ chủ nhân của chiếc đỉnh kia liền không kìm được kích động mà hô to.
-"Tổ phụ/Thần Nông bệ hạ" !!
Thần Nông ngay lập tức quay đầu nhìn lại, tiếp đó cười lớn rồi hô to.
-"Tốt, tốt, tốt !! Không chỉ Xi Vưu cùng các huynh đệ tộc Cửu Lê đều khỏe mạnh mà Lãm nhi cũng vậy, lão phu nhẫn nhục chịu đựng đến tận lúc này đúng là đáng giá mà" !!!
Bên còn lại thì gã đàn ông trung niên áo vàng khi nhìn đến Xi Vưu liền không tự giác mà lùi lại 1 bước, tiếp đó mặt đầy sợ hãi mà kêu to.
-"Tấn công, t·ấn c·ông cho ta !! Tuyệt đối phải chặn lại đám người của tộc Cửu Lê, không được để chúng mang Viêm Đế rời đi" !!!
Đám binh sĩ dưới trướng ông ta đồng loạt gầm thét rồi ùn ùn lao lên, con rồng vàng cũng lượn 1 vòng trên không rồi lao xuống.
Lấy con rồng làm tướng tiên phong dẫn đầu, hàng vạn binh lính cùng muôn loài dã thú đều đồng loạt ào lên, các món dụng cụ c·hiến t·ranh như nõ, đại pháo cũng đều nhắm về phía đoàn người Xi Vưu mà khai hỏa.
Dù bị áp đảo về quân số nhưng đoàn người của Xi Vưu không hề có chút nào sợ hãi, bọn họ nhanh chóng lật người né tránh rồi sau đó vô cùng ăn ý mà tự động chia ra làm nhiều nhóm nhỏ tầm vài chục người và tiến hành phản công.
Nhóm thì trực tiếp lao thẳng lên trước, nhóm thì tiến hành đánh du kích, nhóm thì dùng pháo vác vai cùng các trang bị hạng nặng tiến hành bắn phá và càn quét, còn vài nhóm khác thì khởi động khả năng tàng hình rồi xâm nhập vào trận địa của địch mà tiến hành á·m s·át chỉ huy cùng p·há h·oại các khẩu pháo.
-"Sơn Tinh cùng lên đi".
-"Được".
Thủy Tinh nói với Sơn Tinh rồi liền ghim lưỡi tầm sét trong tay xuống đất, ngay lập tức các dòng nước xé rách mặt đất mà phun ra rồi tạo hình thành vô số lưỡi giáo đâm ngược lên khiến cho quân lính của Hoàng Đế phải vội vàng né tránh.
Sơn Tinh cũng nhân cơ hội đó mà sử dụng quyền năng để tạo ra hàng trăm khối đá to lớn, tiếp đó ông ném chúng đi tạo thành 1 bức tường đá chặn ngang giữa chúng và đoàn người Thần Nông.
Phong Bá cùng Vũ Sư cũng hợp lực tạo ra 1 màn sương mù dày đặc che đậy toàn bộ nhóm người của Thần Nông, sau khi đã làm xong thì họ liền tung người nhảy lên nhắm về phía con rồng vàng mà vung lưỡi kiếm cưa trong tay mình về phía nó.
-"Ứng Long ăn bọn ta 1 kiếm" !!
Về phần Hạn Bạt thì khi nhìn thấy gã đàn ông áo vàng liền căm hận gầm lên.
-"CÔNG TÔN HIÊN VIÊN" !!!
Cái bóng dưới chân của Hạn Bạt sau tiếng gào thét của cô liền tự động kéo dài ra, tiếp đó hàng vạn con cương thi toàn thân phủ đầy lông trắng, trăm con cương thi lông vàng cùng vài chục con cương thi ngàn năm lông tóc đỏ rực đột ngột nhảy bật ra từ cái bóng và t·ấn c·ông đội quân của Hiên Viên.
Còn Hạn Bạt thì toàn thân tỏa ra hơi nóng kinh hoàng khiến cho nhiệt độ của toàn bộ đại sảnh lớn đều tăng cao bất thường, rồi cô ta dậm mạnh chân xuống đất và hóa thành 1 vệt sáng xanh bắn về phía gã đàn ông áo vàng kia.
Thần Nông cùng Lạc Long Quân sau khi đã bảo đảm an toàn cho các tộc nhân của tộc Thần Nông khác, liền cùng nhau sát cánh đối mặt với gã thanh niên áo trắng tay cầm 2 cuộn tranh cổ xưa.
Gã thanh niên nhìn 2 ông cháu trước mặt rồi phát ra 1 tiếng thở dài.
-"Thần Nông hiền đệ à, ngàn năm đã trôi qua rồi mà đệ vẫn giữ thù hận trong lòng hay sao" ?
-"Đệ thân là 1 trong tam hoàng công đức vô lượng, lại chứng được kim tiên đạo quả thọ ngang trời đất, sao không để hận thù hóa thành mây trời mà tiêu tán đi".
Thần Nông nhìn chằm chằm gã thanh niên rồi lạnh lẽo nói.
-"Không cần nói nhiều đâu Phục Hy, các ngươi đã g·iết c·hết con cháu ta, đồ sát tộc nhân của 2 tộc Thần Nông cùng Cửu Lê bọn ta, nếu không g·iết các ngươi thì sau khi c·hết Thần Nông ta làm sao có thể đối mặt với những n·gười đ·ã k·huất được chứ" !
-"Thần Nông ta sinh là nhân loại và đến c·hết cũng là nhân loại, nếu không vì bảo vệ tộc ta thì Thần Nông ta đây mới không thèm tu tiên luyện đạo như các ngươi" !!
1 bên khác Xi Vưu vừa nhìn thấy Hạn Bạt xông lại đánh Hiên Viên liền không nhịn được mà tặc lưỡi, rồi ông phiền muộn nhìn vào đám quân lính đối diện và bước lại gần.
Trên đường đi Xi Vưu liên tục vung vẫy Xi Vưu Ngũ Binh • Kích trong tay chém g·iết vô số tên ngáng đường để đi sâu vào giữa vòng vây quân địch, chỉ đến khi ngũ đế ra mặt thì ông mới dừng lại.
Xi Vưu nhìn 5 gã đàn ông cao ngang ngực mình ở phía đối diện và nở 1 nụ cười hung tợn.
-"Nếu Hiên Viên đã bị giành trước thì ta đây đành phải ra tay với đám con cháu của hắn vậy".
-"Thiếu Hạo, Chuyên Húc, Đế Khốc, Đế Nghiêu, Đế Thuấn, lại đây chơi với thúc thúc 1 chút nào" !