Vì Em Là Bình An

Chương 13: Bất ngờ không thú vị




- Mạng sống của em quý đến nỗi em tặng anh Quân cả cái vòng ngọc cổ. - Thành chìa tay về phía An. - Thế quà cảm ơn của anh đâu?

An đập khẽ vào tay hắn:

- Anh thì không có chi hết.

- Sao lại bất công như thế? Anh cũng cứu em mà.

- Vì chúng ta là bạn. - An chun mũi, môi hơi cong lên. - Tự anh nói vậy từ đầu nên giờ không có gì hết trơn.

- Ít nhất cũng phải mời anh đi xem phim chứ!

Yêu cầu này thì cô không từ chối.

………………

Thực ra An là người có rất nhiều nhược điểm. Bên cạnh việc không biết bơi, cô còn không có mấy kiến thức về điện ảnh. An rất ít xem phim, phần nhiều do không thích và không có thói quen từ nhỏ. Ngày còn bé nhà cô không có tivi nên phương tiện giải trí chủ yếu của cô chỉ là sách. Lâu ngày thành thói quen, An không mấy hứng thú với phim ảnh, gameshow và các chương trình tạp kỹ tương tự. Cô chưa bao giờ nghĩ thiếu hụt những kiến thức đó lại có thể gây rắc rối ở một số thời điểm nhất định. Ví dụ như lúc An lơ ngơ giữa rạp phim đông đúc, mắt chăm chú đọc bảng lịch chiếu chi chít tên phim. Cô chẳng biết đâu là phim bom tấn, ai là diễn viên nổi tiếng hay bất cứ tiêu chí gì khác để lựa chọn.

- Anh muốn coi phim nào? - An hỏi Thành, thầm mong câu trả lời của hắn sẽ giúp cô thoát khỏi tình huống bối rối này.

- Anh được mời mà, tuỳ em.

Vậy là cô không nhìn ngó nữa mà để ý nghe xem những người xếp hàng phía trước chọn phim gì. Và dường như tất cả mọi người đều đồng lòng mua vé một bộ phim có cái tên khá dễ thương nên cô cũng mua theo: Annabelle.

Những ai biết An đều cho rằng võ sinh lâu năm như cô rất gan lỳ, dũng cảm nhưng thực tế thì cô vẫn vướng vào một nỗi sợ khá phổ thông: sợ ma. Và từ sợ ma đến sợ phim, truyện kinh dị chỉ trong gang tấc. Ngay từ những cảnh quay đầu phim, An lập tức nhận ra mình đã phạm một sai lầm lớn, âm thầm thề rằng sẽ không bao giờ bỏ qua những tấm poster khổ lớn trước khi mua vé nữa. Liếc qua thấy Thành xem phim chăm chú, An liền bám chặt vào ghế, cố gắng không để lộ sự sợ hãi vì không muốn làm hắn mất hứng. Cô ngồi cứng ngắc, mỗi lần tới những phân đoạn hồi hộp là nhắm nghiền mắt, nghiến răng để không bật ra tiếng hét.

Tay ghế giữa Thành và An bỗng nhấc lên trong lúc mắt cô còn đang nhắm tịt. Ngay sau đó hai tai cô được bịt chặt, những âm thanh chát chúa từ dàn loa phòng chiếu dịu đi rất nhiều. Cánh tay Thành quàng qua người An, bàn tay ép bên tai cô như bảo vệ rồi theo đà kéo cô tựa vào người hắn. Bờ vai hắn rộng, dù qua một lớp áo vẫn có thể cảm nhận các múi cơ nổi rõ nhờ thói quen tập luyện thể thao đều đặn.

Tim An đập như trống trận, từ bên dưới tay Thành, da cô nóng dần lên rồi lan ra khắp mặt. Nhưng cô không gạt hắn ra hay ngồi thẳng dậy. An không thể cưỡng lại sự hấp dẫn của cảm giác được che chở mà tư thế này đem lại.

- Hay mình về nhé? - Hắn ghé tai cô thì thầm. - Sao đã sợ mà còn mua vé phim kinh dị?

Môi Thành sát bên tai An, hơi thở hắn phả trên nửa mặt bên của cô nóng bỏng, phảng phất hương bạc hà. Cả người cô run nhẹ, tim đập nhanh hơn bao giờ hết.

- Hình như phim này đang hot. - Cô nghiêng đầu qua bên Thành thì thào đáp, nhận ra giọng mình đang lạc đi một tông xa lắc. - Về chi cho uổng tiền vé, anh cứ coi đi, kệ em.

- Ừm…

Vậy là An tựa vào Thành với hai tai được hắn bịt chặt suốt phần còn lại của buổi chiếu. Và cô đã ngủ lúc nào không hay, mặc những người xung quanh la hét, cười vang và bình luận. Tận tới khi phim chạy hết credit, đèn bật sáng và nhân viên lên tận nơi nhã nhặn mời hai vị khách cuối cùng rời phòng chiếu thì cô mới tỉnh. An có thể phớt lờ ánh mắt thiếu thiện cảm của mấy cô cậu bé nhân viên rạp phim dành cho bà cô già U30 còn đóng vai tiểu bạch thỏ nhưng cô đã muốn độn thổ khi nhìn thấy khoảng ướt nhỏ bên vai áo Thành.

- Để… để em đền cho anh cái khác. - Cô lắp bắp, mặt đỏ lựng tận chân tóc.

- Vứt vào máy giặt là xong. - Thành khoát tay cười. - Ai ngủ chả thế, em ngại gì.

An không sao hiểu nổi vì đâu mà bên cạnh Thành cô thường xuyên gây ra những chuyện rất kỳ cục, trái ngược hoàn toàn với con người cô bình thường.

Và đáng ngạc nhiên hơn, thật tâm cô lại thấy vui vẻ mỗi khi nghĩ lại thay vì những cảm xúc tiêu cực.

………………

Một buổi sáng như mọi ngày An lên công ty và nhận ra ngay khi cô bước chân vào tất cả mọi người đều đồng loạt quay ra nhìn. Thoạt đầu cô hơi ngạc nhiên, còn kín đáo tự kiểm tra xem mình có đi giày cọc cạch hay để quên chiếc khăn mặt trên vai không. Tới khi chắc chắn bản thân vẫn bình thường thì An đành bỏ qua, đi thẳng về chỗ ngồi, coi như không thấy bầu không khí kì lạ đang bao trùm. Cho đến lúc lướt qua mấy trang báo mạng cô mới hiểu lý do.

- Ê ê, đọc báo sáng nay chưa? - Cô nàng lễ tân túm lấy Duy Anh suỵt khẽ.

- Vụ đó hả? Đọc từ nãy rồi. - Không chỉ Duy Anh mà gần chục người “đánh hơi” thấy chuyện hay liền xúm xít lại.

- Bồ mới Hoàng Nhật xinh đấy chứ, - Cô nàng gõ tay vào màn hình. - hẳn là “ngọc nữ thế hệ mới của điện ảnh Việt”.

Vốn việc thay người yêu như thay áo đã là thương hiệu của Nhật nên thực tế đây không phải chuyện gì quá giật gân. Lẽ ra sẽ chẳng ai để ý vì với phần đông mọi người, Nhật chỉ như một nhân vật showbiz thường được nhắc tới lúc trà dư tửu hậu. Nhưng tin đồn về mối quan hệ phức tạp giữa Hoàng Nhật, An, Quân và Thành râm ran bấy lâu nay đã thu hút sự chú ý đặc biệt từ đám nhân viên YNE.

Tuy vậy, vì tế nhị mà cả buổi hôm đó, tất cả không ai bảo ai đều im lặng khi thấy An. Họ nhìn cô đầy thông cảm và phần nào như thương hại. Hoặc hả hê. Trên đời vốn dĩ đâu có chỗ cho mấy câu chuyện cổ tích, ngôn tình phi thực tế.

Vì bầu không khí kì quái mà An cảm thấy như được giải thoát khi Quân gọi cô lên gặp. Cô xỏ giày, bước chân có phần nhanh hơn bình thường.

Cô chỉ khựng lại khi bắt gặp người đang ngồi chờ sẵn trong phòng Quân.

- Em đến rồi à? - Hắn vui vẻ chào. - Chắc em biết Ngọc Bích đúng không?

- Dạ.

- Giới thiệu với Bích, đây là Bình An, cố vấn tài chính của công ty.

Đây là lần thứ hai An gặp em gái Nhật. Dưới ánh sáng ban ngày và lớp trang điểm nhẹ, nhìn Bích còn xinh đẹp hơn lần chạm mặt trong lễ kỷ niệm thành lập Sunflower. Cô bỗng hơi lúng túng chưa biết nên làm gì thì Bích đứng dậy chủ động mỉm cười:

- Em chào chị, em là nhân viên mới của YNE. Nãy em nghe anh Quân kể nhiều về chị lắm. Anh ấy định xếp em về phòng Tài chính kế toán cùng chị.

- Bích mới lấy bằng thạc sĩ. - Quân hắng giọng. - Nhật nhờ anh nhận cô ấy vào đây thực tập. Nhật có kể với em chưa?

- Dạ chưa… Em chẳng biết chi hết trơn… Chắc hồi này ảnh bận yêu đương quá mà…

An nói xong liền biết mình đã lỡ lời. Thái độ hằn học dù đã cố giấu vẫn bộc phát trong tích tắc, đủ để cả hai người đối diện nhận ra. Sự im lặng bối rối bỗng bao trùm khiến Quân phải giải vây bằng việc đưa cho Bích bộ hồ sơ công ty cùng báo cáo tài chính gần nhất, yêu cầu cô đọc để hiểu về YNE.

An trở về phòng, theo sau là Bích. Vừa bước chân vào cửa phòng, cô bắt gặp cả loạt máy tính đang mở xem những tấm ảnh chụp Nhật bên “bạn gái tin đồn” mới. Họ vội tắt đi khi thấy hai cô gái nhưng mấy tấm hình đó vẫn ám vào tâm trí An. Cứ nghĩ tới nụ cười vui vẻ vô tư lự của Nhật là cô lại cảm thấy cổ họng nghèn nghẹn cục tức không sao nuốt trôi. Cuối cùng cô hết chịu nổi phải mang điện thoại ra cầu thang thoát hiểm gọi hắn.

- An hả? Anh đây. - Giọng Nhật vui vẻ điềm nhiên như không có gì xảy ra.

- Tại sao anh làm vậy với em? Anh có coi em ra gì không hả? - Ngược lại An gằn từng chữ. Nếu không phải đang ở công ty hẳn cô đã hét lên rồi.

- Thôi nào, em cáu cái gì thế? Anh đã làm gì nên tội?

- Anh… - An tức đến nỗi không nói nên lời. Thái độ hắn còn ngang nhiên như thể mình không sai ư?



- Anh vẫn đang cố “do the right thing” đó chứ.

- Anh nói chuyện vô lý dễ sợ chưa? Tốt cho ai? Ngoài anh ra chẳng ai thấy tốt hết. Đừng có ra vẻ ngây thơ, em biết tỏng anh tính toán cái gì. Trước giờ em đã cố tránh nhưng anh quá đáng thì đừng có trách em.

An dập máy, người run lên vì tức, cố cắn môi ngăn nước mắt. Tại sao Nhật luôn ích kỷ như vậy? Luôn làm điều bản thân muốn mà chẳng thèm quan tâm người khác nghĩ gì. Cô phải đứng một lúc lâu ngoài cửa thoát hiểm để cái đầu đang sôi sùng sục dịu bớt xuống mới quay về phòng.

Nhưng xui cho An, cuộc nói chuyện của cô đã lọt vào tai người khác không sót một từ. Đây chính là cao trào drama mà tất cả công ty đang nín thở chờ đợi.

- Ảo tưởng Lọ Lem ấy mà.

- Xem lại mình là ai đã chứ. Chắc có tí quan hệ gọi là quen biết nên tự xây dựng ảo mộng lừa dối bản thân. Đọc ngôn tình cho lắm vào.

- Thấy hơi tồi tội, cứ sống như mình vốn có đi, cố trèo cao làm gì cho ngã đau.

- Mà nào có hiền lành gì cho cam, cũng thả thính khắp nơi, từ chuyên viên cho tới giám đốc, nhưng giờ làm gì có thằng nào ngu.

- Ừ, nghe đâu không có bố, nhà cửa chả có gì nên cứ thấy ai khá khá tí là…

Vân vân và mây mây. Câu chuyện cứ thế bay xa, được thêm mắm dặm muối khiến An trong phút chốc thành kẻ không biết thân biết phận, mưu mô mặt dày dám bám theo chàng thiếu gia nổi tiếng nên kết cục thế là đáng đời. Dường như việc mặc định dành cái đúng cho kẻ có tiền, có sắc đã ăn sâu vào tiềm thức đám đông. Bình An, một kẻ chẳng có gì trong tay mà đòi sánh bước với Hoàng Nhật là điều làm người ta khó chấp nhận nên giờ họ hả hê và thản nhiên kết luận cô đã sai dù chẳng một ai có thể nói chính xác cô sai ở đâu và Nhật có gì đúng.

- Chị ơi, anh Quân gọi cả hai chị em mình lên phòng. - Cuối giờ chiều Bích đến chỗ An vui vẻ nói.

- Tôi với bạn bằng tuổi mà nên đâu cần kêu tôi là chị đâu.

- Tại em tự thấy mình rất trẻ con. - Bích cười lí lắc. - Anh Nhật mắng em suốt đó. Em chỉ ước mình chững chạc như chị thôi nên cứ để em gọi chị đi.

- Sao cũng được. - An lơ đãng đáp, giọng khô khan.

Tuy Bích cao, sải chân dài hơn An, nhưng đôi giày cao gót làm cô không đi nhanh được. An liếc thấy nhưng không chậm lại, mặc cho Bích cố đuổi theo sau.

- Chị là bạn anh Nhật em đúng không ạ? - Bích bỗng hỏi An khi cửa thang máy khép lại, chỉ còn riêng hai người bên trong.

- Không hẳn…

- Em thấy anh Quân và mấy anh chị trong công ty nói thế.

- …

- Giá mà chị là bạn gái ông ý. - Cô bỗng mỉm cười.

- Sao bạn lại nói vậy?

- Ông ấy trước giờ toàn cặp kè với mấy em chẳng ra gì. Dù cả nhà cũng biết Nhật không định tiến xa nhưng bố mẹ em vẫn chẳng hài lòng. Mọi người cứ mong ông ấy gặp được người tử tế rồi ổn định dần đi, ngoài ba mươi rồi chứ có trẻ trung gì đâu.

Vốn được chiều chuộng từ nhỏ, Bích tương đối trẻ con so với tuổi thật. Hoàn cảnh sống dễ chịu không bắt cô phải tinh tế trước cảm xúc của người khác. Vì lẽ đó, Bích không nhận ra nét mặt càng lúc càng sầm xuống của An.

- Hay chị yêu ông ấy đi, em thấy…

An gõ mạnh lên cửa phòng Quân, tiếng gõ lạnh lùng cắt ngang lời Bích nhưng cô không lấy đó làm phiền. Kể cả việc từ đầu tới cuối An hầu như chẳng nói lời nào cũng không khiến cô bực tức hay khó chịu. Bích chỉ đơn giản cho rằng An là người ít nói.

Hoá ra Quân gọi hai người lên không phải việc gì gấp gáp mà chỉ muốn hỏi han Bích xem cô đã nghiên cứu tài liệu tới đâu. Tuy vậy, trong mắt An, sự ưu ái đặc biệt Quân dành cho Bích chỉ đậm chất ngoại giao bởi đống tài liệu hắn đưa có thể tìm thấy đầy rẫy trên CafeF hay mấy chuyên trang tài chính khác. Quân từng rất “rộng lượng” với An việc cô làm gián điệp cho Nhật không có nghĩa là hắn dễ dàng tin bất cứ ai, nhất là khi người đó là tiểu thư tập đoàn Sunflower. Mặt khác, An không rõ Bích quá ngây thơ hay… dốt mà bỏ cả ngày trời cặm cụi đọc từng dòng trong đó.

- Có phải YNE tính phát hành thêm cổ phiếu năm nay không ạ? Em thấy báo cáo thường niên năm ngoái có nhắc đến. - Bích hăm hở nói.

- Ừ. - Hắn gật đầu. - Em muốn đề xuất gì à?

- Vậy sao anh không vay từ ngân hàng hay quỹ đầu tư thay vì phát hành cổ phiếu?

- Vì sao?

- Nếu vay vốn thì tài sản công ty tăng mà số lượng cổ phiếu vẫn cố định nên giá trị cổ phiếu tăng, nhờ đó giá giao dịch cũng sẽ lên theo. - Bích dõng dạc đáp, khuôn mặt tràn đầy tự tin.

An bật cười khẽ khiến cả hai quay ra nhìn.

- Bạn đã bao giờ đi làm ở Việt Nam chưa?

- Em… - Cô đỏ mặt. - Em học đại học ở Mỹ, tốt nghiệp xong em để hai năm đi du lịch rồi mới quay lại học nốt thạc sĩ. Thực ra em chưa từng làm ở đâu cả.

An nhún vai, lạnh lùng đáp:

- Tâm lý chung của người Việt là thấy nợ cao là sợ. Họ cho rằng công ty vay mượn để thổi giá cổ phiếu nên sẽ bán vội ngay khi được giá hay thậm chí chẳng cần chờ được giá. Việc cổ phiếu bị tống ồ ạt ra thị trường như vậy thì giá sẽ lên hay xuống đây?

- Ơ…

- Bạn nên làm việc cọ sát thực tế nhiều hơn. Thị trường Mỹ và Việt Nam khác nhau rất nhiều đấy, không phải lúc nào cũng áp dụng được tinh hoa giáo dục từ Mỹ vào Việt Nam đâu.

Bích đỏ bừng mặt như sắp khóc. Cô đọc thấy sự hằn học trong lời An nói. Sinh ra đã được bố, mẹ, anh trai cùng hàng ngàn người nâng niu chiều chuộng, Bích không quen bị nói nặng. Tuy không mấy tinh tế trước cảm xúc của người khác, cô lại rất nhạy cảm với cảm xúc của bản thân. Thực tế thì, hơn hai chục năm sống trên đời, cô hầu như chưa bao giờ phải trải nghiệm việc có ai đó công khai tỏ thái độ gay gắt với mình. Mới vào công ty, Bích đã rất cố gắng đọc kỹ tài liệu và đề xuất ý kiến mong muốn gây ấn tượng với Quân, không ngờ bị An dội ngược một xô nước đá. Chỉ bằng hai, ba câu phân tích ngắn gọn, An không chỉ biến đề xuất của cô thành trò trẻ con mà chính cô cũng trở thành kẻ ngu ngốc.

- Thực ra anh thấy ý kiến của em tương đối hợp lý, anh sẽ nghiên cứu thêm. - Quân xen ngang rồi bảo Bích đi xuống trước.

An ngồi lại, tay ôm chặt cốc nước, trong lòng nhen lên chút hối hận. Cô không thương xót gì Bích mà chỉ đơn giản thấy bản thân thật kém cỏi khi để cảm xúc lấn át đi sự chuyên nghiệp cần thiết trong công việc như vậy.

Bích vừa rời đi là Quân cũng rũ bỏ luôn vẻ nhã nhặn ngoại giao. Hắn quay qua An trầm mặt:

- Em sao thế An?

- Em nói đâu có gì sai?

- Không sai nhưng em thừa biết là hoàn toàn không cần thiết. Bích vào đây thực tập chẳng qua là cưỡi ngựa xem hoa gọi là có đi làm thôi, gay gắt với cô ấy để làm gì? Rõ ràng em đang đổ sự khó chịu của mình lên đầu người khác.

- …



- Anh có đọc báo sáng nay. Chắc em chẳng cần anh vuốt ve an ủi kiểu thương hại nên anh nói thẳng là em giận Nhật đã đành nhưng Bích đâu có lỗi gì trong việc này? Là em gái Nhật đâu có nghĩa Bích phải chịu trách nhiệm cho việc làm của anh trai?

An cúi mặt không đáp, có thể vì cô chẳng biết trả lời ra sao.

- Em đừng trút giận lên Bích như thế, sẽ chẳng có lợi gì cho em. - Quân bất giác vỗ nhẹ vào tay cô. - Chắc em cũng biết tuy chỉ là anh em cùng cha khác mẹ nhưng Nhật rất thương Bích.

- …

- Lúc xin cho Bích vào YNE thực tập Nhật còn dặn anh là cố gắng tránh cho cô bé va chạm vì Bích khá nhạy cảm, và hơi… thiếu thực tế.

- …

- Nhật có thể cặp kè, lên báo với cả trăm cô gái khác nhau nhưng Bích chỉ có một. Em thừa biết sớm muộn Nhật cũng sẽ đá cô ta thì việc gì phải gây thù chuốc oán với người thân thiết nhất với Nhật vì cái chuyện cỏn con đó?

An đang cúi mặt bỗng ngước lên nhìn Quân, ánh mắt sắc lạnh:

- Em không quan tâm. Nhật có thể làm gì ảnh muốn nhưng không thể đòi hỏi em cũng phải theo ý ảnh được.

Quân im bặt, tự nhiên cảm thấy chút xấu hổ khi nhận ra mình quá nhiều chuyện. Hắn ân hận vì đã khuyên nhủ An như vậy trong khi chính hắn trước giờ vẫn cảm thấy Nhật đối xử quá thiếu công bằng với cô. Chỉ bởi sự phiền muộn không che giấu được của cô khiến hắn không đành lòng nên đã bất chấp hết để nói ra mấy lời kia.

- Ừm… thôi bỏ đi, coi như anh chưa nói gì. Anh có việc khác… - Quân nhún vai. - em chuẩn bị đi Dubai với anh nhé.

- Dạ?

- Anh đi dự Hội nghị Công nghệ thông tin toàn cầu, nhân tiện họp với Prime Tech luôn. Lần này chỉ có anh, em và Thành đi thôi.

………………

Bích lái xe chầm chậm hết lượt sân từ cổng đến nhà rồi đỗ vào góc mái che ngay kế bên cửa ra vào. Mặc cho những chiếc siêu xe của Nhật phải đậu gọn gàng trong garage hoặc khoảng sân cạnh cổng theo yêu cầu từ bố, chiếc Audi A8 của cô luôn đỗ vị trí này. Lý do chỉ đơn giản bởi cô thường xuyên mang giày cao gót, sẽ rất đau chân nếu phải đi bộ từ chỗ để xe vào nhà.

Tuy vậy, hôm nay cô vẫn cảm thấy bước chân nặng trĩu, ngay cả phù điêu hình đầu sư tử gắn trên cửa còn nhìn cô như thể giễu cợt.

- Ngày đầu đi làm thế nào? - Vừa thấy em, Nhật đứng bật dậy vui vẻ hỏi.

- Cũng… vui. - Bích ngập ngừng.

- Vui mà sao mặt xị ra thế? Hay bị sếp mắng hả?

Nghe nhắc tới Quân, khuôn mặt Bích liền bừng sáng nụ cười tươi tắn.

- Không, anh Quân tử tế với em lắm, bận như thế nhưng vẫn nhiệt tình hỏi thăm, hướng dẫn em.

- Ồ, hiểu rồi. - Nhật bật cười. - Anh cứ tự hỏi vì sao mày nằng nặc đòi về YNE thực tập mà không qua chỗ anh. Hoá ra là vì giám đốc đã đẹp trai còn nhiệt tình.

Bích lườm anh sắc lẹm nhưng không giấu được hai gò má ửng lên.

- Ít nhất làm việc với anh Quân dễ chịu hơn anh. Anh ấy rất nhẹ nhàng với nhân viên chứ không giống anh đâu.

- Tao làm sao?

- Lúc nào cũng ra cái vẻ nguy hiểm. - Cô bĩu môi. - Làm như như thế thì ngầu hơn ấy.

- Tao gọi Quân bảo đuổi mày ngay nhé?

- Ấy, anh… đừng mà. - Bích vội níu tay Nhật.

- Thế ngoài Quân ra mày còn quen ai nữa không?

Tới đây mặt Bích lại trầm xuống. Cuộc nói chuyện trong phòng Quân ùa về tâm trí phá tan sự vui vẻ vừa có. Nhật nhận ra vẻ thay đổi của em, vội hỏi:

- Có chuyện gì đó?

- Ừm… An bạn anh…

- An làm sao? - Hắn bất giác cau mày.

- Không có gì. - Cô vội xua tay. - Bà ấy nhìn trẻ nhưng rất giỏi, tính tình điềm đạm, người lớn đến nỗi em biết bằng tuổi mà vẫn gọi chị.

Nhìn nét mặt Bích, Nhật đã đoán ra phần nào.

- Có chuyện gì với An à?

- Hình như… bà ấy không thích em. - Cô ngập ngừng. - An không làm gì em cả, em chỉ cảm thấy vậy thôi.

- Có khi mày nhầm đó.

- Chẳng biết nữa… nhưng nếu đúng thì là tại anh. - Bích chống nạnh lườm hắn. - Chắc An thích anh mà anh lại lên báo với người khác nên em bị ghét lây.

Nhật đưa tay vỗ nhẹ lên đầu cô em cười to:

- Vớ vẩn.

- …

- An là người rất tốt. - Hắn bỗng đổi giọng nghiêm túc. - Chịu khó kiên nhẫn một chút, rồi em sẽ hiểu và quý An.

- Em chưa bao giờ thấy anh nói về ai thế này. - Cô tò mò nhìn hắn dò hỏi. - An… với anh… là…

Nhật nhún vai không đáp, thay vào đó hắn đi tới tủ rượu rót một ly, ngửa cổ uống cạn. Bích chợt cảm thấy dường như mình đã đề cập tới một vấn đề không nên. Dù cô có thiếu tinh tế cỡ nào thì khuôn mặt nặng như đeo đá kia cũng quá rõ ràng.

Lẽ nào, ông anh trai đào hoa nổi tiếng của cô…?