Vì Em Là Bình An

Chương 20: (Un)happy birthday to you




Lần sinh nhật thứ hai sau khi mẹ mất, An chẳng còn mong chờ ai để ý quan tâm. Nhật sẽ không vì cô mà bỏ bữa tiệc gia đình bà mẹ kế đã cất công chuẩn bị cho Ngọc Bích, Nhi có báo cáo cần hoàn tất nên phải về Anh, Quân đi công tác nên nhìn chung ngoài vài tin nhắn chúc mừng thì An tiếp tục một sinh nhật một mình. Nhưng cô cũng đã quen nên chẳng còn buồn phiền như năm trước.

- Happy birthday sis!

An ngỡ ngàng nhìn hộp quà và khuôn mặt tươi cười đối diện. Tình huống này cô không hề chuẩn bị trước.

- Chị em mình hoá ra lại trùng ngày sinh nhật, thật có duyên.

- Tôi bị sinh sớm một tháng. - An lạnh lùng đáp. “Vì mẹ cô sinh cô vào đúng ngày này năm ấy.”

Nét mặt vui vẻ hồn nhiên của Bích đã ngăn An phũ phàng ném hộp quà vào sọt rác nhưng một nụ cười xã giao thì là điều quá sức. Trong thâm tâm, tuy biết Bích không có lỗi gì với mớ rắc rối mà thế hệ đi trước để lại, cô vẫn chẳng làm sao mở lòng với cô em gái cùng cha khác mẹ này. Hoặc giả, chính bản thân An cũng không muốn.

- Chị bóc ra đi. - Thấy vẻ ngần ngừ có phần thờ ơ của An, Bích liền giục.

- Cám ơn. - An khô khan nói. - Nhưng tôi không nhận đâu. Tôi không chuẩn bị quà chi cho bạn hết.

- Kìa, quà sinh nhật đâu phải trao qua đổi lại. Em thích thì em tặng thôi chứ? - Bích cười, nhanh tay nhét hộp quà vào túi An rồi giữ chặt miệng túi không cho cô lấy ra.

An cảm thấy rất ngớ ngẩn nếu cứ mãi giằng co qua lại nên đành nhượng bộ, bụng bảo dạ sẽ nhờ Nhật trả cô ta sau. Cô mặc kệ Bích đang háo hức đợi cô mở quà, quay lại máy tính tiếp tục làm việc. Đã gần sáu giờ, trong văn phòng chẳng còn ai, dường như Bích cố tình nán lại để chúc mừng sinh nhật An chứ không phải vì bận rộn.

Nhưng kể cả đã đưa xong quà cô vẫn chưa về ngay mà loanh quanh bên cạnh, loay hoay tìm cách mở lời.

- Chị này…

- Còn việc gì à? - An ngẩng đầu khỏi màn hình máy tính ngạc nhiên hỏi lại.

- Ừm… em muốn nói chuyện này, ngoài chị ra em không kể ai khác nên chị giữ kín giúp em nhé.

- Vậy bạn kể với tôi làm chi? Chúng ta đâu phải bạn bè? - Cô lạnh lùng nói, không thèm đếm xỉa chút tổn thương hiện trong mắt Bích.

- Tại… tại em cảm thấy chị rất đáng tin cậy. - Bích hơi lắp bắp, nụ cười trở nên ngượng nghịu. - Hơn nữa, em cũng muốn xin chị lời khuyên.

- … - Thấy vẻ lúng túng của Bích, cuối cùng An mủi lòng. - Thôi được rồi, tôi không biết có khuyên được gì không nhưng tôi sẽ giữ kín cho bạn.

- Chị và anh Quân hình như rất thân nhau… - Mặt Bích ửng lên. - Em… em chỉ muốn hỏi chị về sở thích, thói quen của anh ấy… thực ra là bất cứ cái gì liên quan đến anh Quân em đều muốn biết.

- Bạn thích anh Quân à?

Ánh mắt long lanh kia đã thay cho câu trả lời. An không hẳn là bất ngờ bởi trước đó cô đã ít nhiều cảm nhận được, chỉ không nghĩ Bích nghiêm túc đến vậy. Thực tế thì hầu hết mọi cô gái khi đứng trước Quân đều có những phản ứng tương tự, đi cạnh hắn nhiều cô đã quá quen. Có điều, việc bị hắn thu hút không có nghĩa là người ta nghiêm túc đặt trái tim mình vào đó. Bản năng giới khiến con người luôn vô thức cố gắng chiếm lấy “đối tượng tốt” chứ không nhất thiết phải là thứ cảm xúc rung động thổn thức. Khác với Nhật luôn thích khoác lên hình ảnh thiếu gia thật “ngầu” để hút người khác phái, Quân rất nhã nhặn, chỉ là chính sự nhã nhặn đó lại khiến đối phương cảm thấy một khoảng cách thật xa không thể tới gần. Vậy nên dù được rất nhiều người hâm mộ thầm kín, Quân không có quá nhiều “cây si” cắm rễ xung quanh. Trước đây An từng trêu chọc Bích bằng việc cố tình “phá rối” mỗi lần bắt gặp cô nàng tìm cách gây cảm tình với Quân nhưng cũng không có ý đồ gì sâu xa hơn.

Cô chỉ không ngờ, đôi khi những thứ cô coi nhẹ lại là điều thực sự quan trọng đối với người khác.

An còn đang nghĩ câu trả lời thì Bích có điện thoại của mẹ giục về ăn cơm nên cô nàng vội vã rời đi ngay. Cô thở phào quay lại bản kế hoạch mà cô đã hứa sẽ gửi cho Quân trong tuần này. Đối với An, công việc luôn là liều thuốc hiệu quả nhất. Mãi tới lúc đồng hồ chỉ chín giờ, cô mới mệt mỏi xách túi ra về.

Keeng…

Cửa thang máy mở ra, An kinh ngạc thấy Thành bên trong nhưng vẫn nhẹ nhàng bước vào. Phản ứng của hắn cũng không khác cô là mấy. Không gian chật hẹp của khoang thang máy đã tăng sự bối rối lên đỉnh điểm, vài giây dài như vô tận.

- Em về muộn thế, hôm nay bận quá à? - Thành gượng gạo mở lời.

- Dạ.

- Chúc mừng sinh nhật em!

- Cám ơn anh.

An đáp mà không nhìn hắn. Vẻ chừng mực thái quá của Thành làm cô khó chịu. Anh chàng vui vẻ hoạt bát cô vẫn quen đã biến mất và thay thế bằng một kẻ lịch sự xa lạ. An thấy sống mũi cay cay nên cố tình quay đi chỗ khác, chỉ sợ không kiềm chế được cảm xúc.

- Tối nay… tối nay em có làm gì không? - Thành bỗng hỏi khi cửa thang máy mở ra.



- Em đi uống rượu, chắc vậy. - Cô nhún vai.

- Có ai đưa em về chưa?

- Em đi một mình thôi. - Cô mỉm cười, giọng có chút tự giễu. - Ai chả có quyền tự chúc mừng sinh nhật ha?

Thành không trả lời, An cũng chẳng nói gì thêm, hai người lặng lẽ ra khỏi thang máy. Nhưng tới khi cô đã yên vị trên xe chuẩn bị phóng đi, hắn bỗng từ đâu xuất hiện. Một tay giữ đầu xe cô, hắn nói dứt khoát:

- Về nhà em uống đi!

- Không, anh về đi… - An lắc đầu. - Em sẽ không quậy như năm ngoái đâu mà lo.

- Anh không lo cho em. - Thành cười, nụ cười cởi mở thoải mái lâu lắm rồi cô mới lại thấy. - Anh lo cho người khác thôi.

Rồi chẳng cần biết cô có đồng ý hay không, hắn leo luôn lên đằng sau. An lưỡng lự. Cô biết lẽ ra mình nên cao giọng yêu cầu hắn xuống xe nhưng lại không làm được. Vẻ thân thiết Thành vừa vô tình bộc lộ đã đánh tan mọi sự phân vân ở cô.

Hai người như trở lại một năm trước, ngồi cạnh nhau uống rượu và tán gẫu. Khác chăng là những bí mật, hiểu lầm đã được gỡ xuống. Để tránh đi khó xử không đáng có, cả hai đều cố hướng câu chuyện đến công việc và vài chủ đề vô thưởng vô phạt. Căn phòng chìm trong mùi nến thơm nhẹ cùng tiếng nhạc Beatles tạo nên một không gian hoài cổ rất dễ chịu. An nhìn ra cửa sổ, cơn mưa rào ngoài trời như tô đậm thêm cảm giác ấm cúng trong nhà.

- Mưa rào ở đâu cũng như nhau hết. - Cô lắc nhẹ ly rượu. - Dù là Việt Nam hay Anh, miền Nam hay miền Bắc.

- Sinh nhật em mùa này thì chắc hay có mưa nhỉ?

- Dạ, em thường nói mẹ làm sinh nhật ở nhà, khỏi đi ăn tiệm, khỏi cả quà luôn. Mẹ nghĩ do em thương mẹ, muốn tiết kiệm tiền… - An khẽ cười. - Nhưng thực ra đơn giản chỉ vì mưa nên em làm biếng ra ngoài.

- Vậy nếu có hôm không mưa thì sao?

- Ừm... - Cô nhún vai. - Thiệt tình em không quan tâm, đi hay không đều được. Nhưng lâu dần thành quen, em lại thích làm sinh nhật ở nhà dù mưa hay nắng. Lý tưởng nhất là có mưa lớn, hai mẹ con vừa ăn bánh gato vừa ngắm mưa, cảm giác rất an toàn, dễ chịu. Vì thế mỗi lần ngồi trong nhà khi mưa lớn em đều có cảm giác này.

- …

Thành không cản khi An mở chai rượu thứ hai. Mỗi lần có hơi men, cô thường nói nhiều hơn một chút, cũng có nghĩa là mở lòng hơn một chút.

- Năm nay anh Nhật lại quên sinh nhật em nữa hả? - Nhớ lại lần An nốc rượu vào sinh nhật năm trước, Thành nhẹ nhàng hỏi.

- Ổng không quên. - Cô nhếch mép, tay chỉ vào hộp quà đặt trên kệ tủ còn chưa buồn bóc. - Nhưng chỉ qua đưa quà rồi về vì cả nhà đang chờ.

- Không thèm xem ông ấy tặng gì luôn?

- Hộp cỡ đó thì lại là nữ trang thôi. - Cô chép miệng. - Nhật dễ đoán dữ lắm.

Đôi mắt nặng trĩu của An gợi lên cảm giác nhoi nhói khó tả trong lòng Thành. Hắn không hiểu vì sao Nhật có thể vô tâm quá thế? Nhật không biết An mong ước bữa cơm với anh hai vào sinh nhật đến mức nào sao?

Thành chủ động rót rượu vào hai ly rồi cùng An uống cạn. Đây là hành động thực tế nhất để thể hiện sự cảm thông khi mọi lời nói đều trở nên thừa thãi.

- Em rất ghét Bích. - An bỗng nói khi chai rượu thứ hai cạn đáy.

- Gì cơ? - Thành ngạc nhiên hỏi lại, tưởng mình nghe nhầm.

- Em ghét Bích. - Cô cười nhạt vẻ chua chát. - Ghét lắm dù con nhỏ cực kỳ dễ thương.

- An à…

- Nhật thường nói chuyện rất thoải mái với nhỏ, gọi nhỏ là mày nhưng ổng lại khách sáo với em. Em luôn cảm thấy ngoài mối quan hệ huyết thống ra, em và Nhật vẫn chỉ là người xa lạ. Em gái thực sự của Nhật là Bích chớ không phải em…

An gục đầu xuống bàn nhưng vẫn tiếp tục lè nhè:

- Anh hai chưa từng có ý tranh giành tài sản với em, ngược lại lúc nào cũng nài nỉ em về nhận thừa kế… Ổng rất thương em, em biết chứ. Nhưng em không phải em gái duy nhất của ổng. Nhật sẵn sàng bênh vực em vô điều kiện tất cả mọi chuyện, trừ những gì liên quan tới Bích…

Thành lặng lẽ đi đến bên cạnh nắm chặt lấy tay An, cắt đi dòng tâm sự càng lúc càng lộn xộn. Cô ngẩng lên tròn mắt nhìn hắn. Rồi đột nhiên nhịp tim An vọt mạnh, một cái gì đó như vỡ oà ra. Cô bất ngờ níu tay Thành xuống để đứng dậy làm hắn mất đà, người hơi nghiêng về phía cô. Kết quả của hai lực chuyển động ngược chiều là An sà vào lòng hắn.



Những gì cố gắng đè nén bấy lâu nay bùng nổ. Dưới tác động của chút men rượu, chẳng ai còn giữ được bình tĩnh như mọi lần. Gần như cùng lúc cả hai cuốn lấy nhau. Nụ hôn cuồng nhiệt nhanh chóng khơi gợi bản năng nguyên thuỷ nhất, thổi bay chút lý trí còn sót lại. Thành nhấc bổng An lên, môi vẫn không rời cô. Nhiệt lượng cùng sự khao khát, đòi hỏi từ hắn làm cô muốn nổ tung.

Thành bế An vào phòng ngủ. Cô luồn tay cởi hai cúc áo trên cùng của hắn.

- Anh có muốn em không?

- Hơn bất cứ thứ gì.

Khi đôi môi Thành trượt xuống bên dưới xương quai xanh, An vô thức bật ra tiếng rên nhẹ, rồi thì thào, giọng đầy khêu gợi:

- Em thích anh, rất rất thích…

Câu nói ngọt ngào nhưng tựa như một mũi tên xuyên qua bức tường đam mê cám dỗ đâm thẳng tới lý trí hắn.

An đang trong chìm trong từng đợt sóng cảm xúc thì chợt thấy bàn tay đặt trên người mình cứng lại. Trong ánh đèn phòng ngủ mờ mờ, cô không nhìn rõ được Thành, chỉ có thể cảm nhận sự thay đổi đột ngột ở hắn.

- Anh sao vậy?

- An…

- Có chuyện gì sao? - Cô ngạc nhiên hỏi lại, giọng vẫn còn khàn đục.

- Anh không nghĩ là chúng ta nên… Anh xin lỗi, do anh hơi say…

Thành đứng thẳng dậy, để lại An nửa nằm nửa ngồi trên giường, cổ áo đã bị kéo lệch qua một bên, lộ ra bờ vai thanh mảnh. Hắn vội quay mặt sang chỗ khác.

- Ở lại đi, được không? - Đôi bàn tay mềm mại bỗng níu chặt cánh tay hắn.

- An… anh xin lỗi… đừng làm anh khó xử…

Thành rút tay rồi đi nhanh ra phòng khách. Hắn không dám đứng cùng cô thêm một giây nào nữa, sợ bản thân không kiềm chế nổi. Hắn hiểu rõ An và hiểu rõ cả chính mình. Giữa hàng tá kịch bản có thể xảy ra, số phận đã sắp xếp cho cô một cuộc đời khó tin nhất. Cô đâu còn là Mai Bình An mà hắn biết, cô là thiên kim tiểu thư của Sunflower, người thừa kế hàng ngàn tỉ. Sự lựa chọn của cô giờ rất rộng. Hắn chỉ là một tay kỹ sư quèn, lại thêm gánh nặng gia đình đè sau lưng thì việc lún sâu hơn trong quan hệ với hắn sẽ chỉ mang lại cho An hại nhiều hơn lợi. Đặt hắn lên bàn cân với một CEO hay một thứ trưởng trẻ tuổi sự nghiệp rộng mở, rõ ràng ai cũng thấy lựa chọn nằm ở đâu. Gió tầng nào nên gặp mây tầng đó. Kể cả An không đồng ý thì hắn vẫn sẽ giúp cô điều hắn cho là tốt nhất đối với cả hai. Có đôi lúc Thành vô thức bị hút về phía An, như việc tối nay hắn chủ động lên nhà cô uống rượu chẳng hạn, nhưng sự việc vừa xong khiến hắn hiểu, nếu tiếp tục ở gần cô, hắn sẽ không còn kiểm soát được cảm xúc cũng như hành vi của mình.

Dừng lại trước khi quá muộn là việc duy nhất Thành có thể làm.

- Anh sao vậy? - An bước ra phòng khách đối diện với hắn, cố gắng bình tĩnh hỏi.

- Anh phải về…

- …

- Một lần nữa xin lỗi em…

- Anh im đi. - Cô bỗng nghiến răng. - Bỏ cái vẻ đạo mạo rởm rít đó đi, ớn tận óc.

- …

- Anh coi tôi là cái gì vậy hả? Muốn tôi phải đeo anh như con cún, búng tay cái là ngoáy đuôi lao tới rồi không vui thì đá đi? - An cười khẩy. - Hay lại như Nhật, lập một bộ sưu tập hoành tráng làm chiến tích?

- An à…

- À, xét ra tui đâu có đủ tiêu chuẩn ha? Chân không dài và mặt cũng chẳng đẹp.

- Em biết anh tôn trọng em đến thế nào mà. - Thành lắc đầu. - Cứ chửi anh thoải mái nhưng đừng tự sỉ vả mình như vậy.

- Làm trò! Tôi ghét nhất là thứ nguỵ quân tử lúc nào cũng cố diễn vai chính diện như anh. Chịu hết xiết, anh xả vai giùm đi. Không điểm về chỗ.

Thành đứng yên nghe An chì chiết. Cô nói trước khi kịp dùng lý trí cân nhắc, không mảy may quan tâm hậu quả. Mọi lời lẽ cay nghiệt, xúc phạm nhất An có thể nghĩ tới đều tuôn ra hết. Nhưng nói mãi thì cũng cạn từ, nhất là khi đối phương không nửa lời đáp trả. Cho đến lúc cô lặng thinh, viền mắt bắt đầu đỏ hoe ầng ậng nước, Thành mới lặng lẽ mở cửa ra về.

Người năm ngoái an ủi, làm chỗ dựa cho An thì đến năm nay, cũng vì người đó cô đã khóc suốt đêm.