Vì Em Là Bình An

Chương 3: Trò chơi ngớ ngẩn






Sáng hôm sau khi An tỉnh giấc, Nhật đã về rồi. Túi cornflake của cô cũng không cánh mà bay. Thay vào đó là tờ giấy nhắn “Ăn cornflake ít thôi, không tốt đâu. Nếu thích thỉnh thoảng anh sẽ đón em đi ăn sáng.”

An nhún vai, mở tủ lấy hộp cornflake dự phòng. Cô thường tự hỏi vì sao một người dễ đoán như Nhật lại rất thành công trên thương trường? Cô chưa bao giờ gặp khó khăn trong việc đoán trước những hành động, suy nghĩ của hắn.

- Này, sếp gọi em đấy. - Gần trưa, đồng nghiệp cùng phòng quay qua cô thông báo.

- Lấy cơm phần em nghen. - Mặt An xịu xuống. - Giờ này mới kêu thì chắc phải hai tiếng nữa mới được tha, lúc đó là đồ ăn dưới căng tin hết rồi còn đâu.

- Yên tâm.

Câu châm chọc An từng nói về việc nếu Quân lên văn phòng nhiều hơn thì đã gặp cô sớm hơn sau này cô có âm thầm rút lại. An và tất cả mọi người nhanh chóng nhận ra sếp mới không chỉ không thuộc tuýp cậu ấm lông bông được bố gắn cho cái mác giám đốc lấy oai, hắn còn làm việc tập trung, chăm chỉ và cống hiến hơn bất kì ai trong công ty, đến mức đám nhân viên luôn rơi vào tình trạng thấp thỏm trước giờ nghỉ trưa hoặc giờ tan sở, sợ sếp hỏi tới. Bởi mỗi lần bị Quân gọi lên thì xác định sẽ “bị quay” ít nhất hai tiếng đồng hồ.

- Dạ, anh kêu em?

- Em ngồi xuống đi. - Giọng hắn vẫn đều đều nhưng đột nhiên bản năng mách bảo An rằng sắp có chuyện chẳng lành.

Cô rụt rè ngồi xuống, vừa đúng lúc Quân vứt mấy tờ giấy ra bàn, không gì khác hơn ngoài bản CV của cô.

- Em không hiểu… - An ngơ ngác nhìn hắn. - Có vấn đề gì không anh?

- Cựu học sinh Lê Hồng Phong, nhận học bổng 322 đi Anh, tốt nghiệp UCL [1] ngành tài chính, CFA, ACCA, kinh nghiệm hai năm làm chống rửa tiền trong PWC bên Anh?

- Dạ.

- Vậy mà về đây làm nhân viên kế toán quèn? Với cái CV này em có quá nhiều công ty săn đón, ít nhất Big Four lúc nào cũng sẵn sàng nhận em. Tại sao lại là YNE?

- Thực ra… - An nhỏ nhẹ đáp. - em từ Anh về Thành phố rồi một thời gian ngắn sau ra Bắc. Ngoài này em không có cả quan hệ lẫn kinh nghiệm, tất cả đều bắt đầu từ con số không. Em không muốn làm kiểm toán nữa nên không xin về Big Four. Còn lý do em nộp hồ sơ vô đây một phần vì cần việc làm, phần lớn hơn là do YNE hoạt động trong lãnh vực em đang quan tâm.

- Và chẳng đòi hỏi gì thêm ở mức lương hay quyền lợi?

- Em không thấy có chi đáng phàn nàn. - An bỗng nhoẻn miệng cười. - Nhưng nếu anh định tăng lương cho em thì em không từ chối đâu.

Quân không trả lời, thay vào đó hỏi cô mấy việc chuyên môn. Hắn chẳng hề thoả mãn với câu trả lời của An nhưng lại không thể bắt bẻ. Tất cả mọi thứ về An mà hắn biết đều quá mâu thuẫn. Cô không có vẻ giàu có, thường ngày quần áo đầu tóc tối giản hết mức vậy mà khi cần thì lại “lồng lộn” chẳng kém ai. Cô có năng lực, làm việc chăm chỉ, cần mẫn nhưng không tham vọng hay đòi hỏi. Chưa kể, rõ ràng An có mối quan hệ với Nhật nhưng chưa bao giờ đề cập hay dựa vào đó để có cuộc sống dễ chịu hơn đồng lương ba cọc ba đồng hắn trả cho cô.

Việc có một điều gì đó không thể nhìn rõ làm Quân cảm thấy khó chịu mơ hồ.

- Thôi tạm thế đã, anh sẽ lưu ý vào bản báo cáo cuối năm. - Hắn gập máy tính lại, nhìn đồng hồ. - Hai rưỡi rồi cơ à? Giờ này căng tin đóng cửa mất rồi.

- Dạ không sao, chị Nguyệt bảo sẽ lấy cơm giùm em.

- Nhưng anh không có.

- Vậy anh đi ăn lẹ đi kẻo đói, em cũng xuống ăn liền đây. - An vội vã thu xếp máy tính, giấy tờ ôm ra khỏi phòng.

Quân bẻ ngón tay, môi hơi mím lại.

- Đi ăn với anh, anh không thích ngồi ăn một mình.

Cô khựng lại, chẳng dám mở miệng dù lời từ chối đã ra tới tận đầu lưỡi. Tuy không muốn nhưng việc từ chối thẳng thừng lời mời ăn trưa của sếp, nhất là khi đó chỉ là một lời mời hoàn toàn đơn thuần, sẽ mang lại cho An hại nhiều hơn lợi.

- Này, anh nói thật, chuyên môn của em thì chẳng vấn đề gì, - Sau vài lần cầm đũa lên lại đặt xuống, Quân quyết định nói thẳng, coi như làm điều tốt. - nhưng nếu em muốn tiến xa hơn sau này thì anh nghĩ em nên ít nhiều điều chỉnh lại cách cư xử.

- Có chuyện gì sao anh? - Nét mặt An thoáng lo lắng. - Có ai phàn nàn hay phản ánh gì ạ?

- Không, ý anh không phải vậy. - Hắn bỗng hơi lúng túng. Thực tế, An rất được lòng mọi người xung quanh, bởi cô hiền lành, chăm chỉ nhưng không hề bon chen, tranh công người khác. - Em không cần căng thẳng. Ý anh chỉ là, ví dụ như vừa rồi anh nói anh không kịp lấy cơm dưới căng tin thì em nên chủ động đề nghị mua đồ ăn giúp anh.

- Nhưng… em đâu biết anh thích ăn gì, với biết đâu anh sợ đồ ăn online không sạch sẽ…



- Thế sao em không rủ anh đi ăn? Giờ này ai cũng ăn hết rồi, chẳng lẽ bắt anh ngồi một mình?

“Ngồi một mình thì làm sao?” Câu nói bật lên trong đầu nhưng An đủ thông minh để kiềm chế không ra lời. Thay vào đó cô mỉm cười:

- Anh chỉ cần nhấc điện thoại gọi thì bất kì ai kể cả đã ăn hai bữa đều sẽ vui mừng chạy liền tới ăn cùng anh kia mà.

Quân không ngu tới mức không nhìn thấy vẻ miễn cưỡng thoáng qua của An lúc hắn rủ cô đi ăn nên lời cô vừa nói đối với hắn nghe giống giễu cợt hơn là khen. Đôi lúc hắn không hiểu An là người quá thật thà hay quá thâm khi thi thoảng lại thả cho hắn vài câu như đâm ngang họng mà không thể bắt bẻ. Ngược lại, đến giờ Quân đã hiểu rõ một điều chắc chắn, với năng lực của mình, An không có lý do gì phải sợ hay tìm cách lấy lòng hắn, cô thậm chí còn chẳng giấu giếm thái độ muốn tránh xa. Nhưng hắn đâu phải loại sếp thích tác oai tác quái hay lạm dụng quyền hạn? Thực tế, là giám đốc công ty start up chuyên về công nghệ, Quân tương đối xuề xoà với cấp dưới bởi hơn ai hết, hắn hiểu tâm lý người trẻ. Khác với những công ty bề dày lâu năm với đội ngũ nhân sự toàn công thần và có độ ỳ nhất định, nhân viên của YNE rất trẻ và năng động, đúng như cái tên Young and Enthusiastic, nên hắn luôn tạo khoảng không nhất định cho họ tự do phát triển, mối quan hệ giữa hai bên không quá mức “có trên có dưới”. Trước đây khi còn là giám đốc dự án cũng như thời điểm này mới quay lại điều hành, hắn vẫn giữ thói quen cùng ăn cùng ngủ với nhân viên lúc nhiều việc. YNE giống như một gia đình lớn, nơi mọi người đối xử với nhau khá thân mật. Vì lẽ đó, Quân ngạc nhiên và phần nào khó chịu khi thỉnh thoảng đụng phải sự tránh né bọc dưới thái độ hiền hoà của An.

Hay đây là cách cô ta muốn gây sự chú ý với mình?

Suy nghĩ này vừa xuất hiện hắn đã tự thấy xấu hổ. Hơn ai hết, hắn hiểu rõ Bình An tuyệt nhiên không có ý đó.

Cứ nhìn cái cách cô ta vừa ăn vừa thỉnh thoảng kín đáo liếc đồng hồ và nhấp nhổm muốn vẫy phục vụ tính tiền ngay khi đặt đũa là bằng chứng hùng hồn nhất đập tan cái suy nghĩ điên khùng vừa xong.

………………

An sải bước dọc hành lang. Đồng hồ chỉ sáu giờ đúng. Vậy là cô đã thức trọn vẹn hai tư tiếng liên tục để hoàn tất công việc trong thời gian kỷ lục. Cảm giác thả lỏng khiến An thấy mình như bay khỏi mặt đất. Vừa tròn ba tháng kể từ ngày cô vào làm và thời gian cô ở công ty dường như còn nhiều hơn ở nhà. Từng mép thảm trong văn phòng đều quen thuộc đến mức cô cho rằng không cần nhìn cũng có thể đến được chính xác chỗ ngồi.

Một ý nghĩ trẻ con chợt thoáng lên.

An nhắm mắt nhưng chân không dừng lại. Một… hai… ba… Là người đặc biệt nhạy cảm với các con số, An có khả năng ước lượng tương đối tốt nên cô đang dựa vào đó kết hợp với trí nhớ, đếm dò từng bước về hướng bàn làm việc.

Đến bước thứ chín, đột nhiên An đâm mạnh vào một cái gì đó, thứ không hề tồn tại trong trí nhớ của cô nơi góc hành lang này. Một luồng chất lỏng nóng bỏng, ẩm ướt dội trên ngực cô.

Nghĩa-đen.

Tức là cô vừa bị một cốc cafe nóng rất nóng đổ lên người.

An loạng choạng ngã ra sau, mắt còn đang hoa chưa nhìn rõ thì một bàn tay nhanh nhẹn nắm lấy tay cô kéo lại. Nhưng đà ngã của cô quá mạnh, kéo theo cả người kia xuống. Cô ngã ngồi xuống sàn, vừa khéo bị nửa cốc cafe còn lại lúc nãy đổ nốt lên đầu!

- Này… này em ơi, em có sao không? - Một giọng nam trầm bối rối kêu lên.

Cô ngước mắt nhìn. Người kia bị kéo mất đà đang bám chặt lấy vai An để tránh ngã đè vào cô. Anh ta có khuôn mặt chữ điền với phần quai hàm hơi nhô ra nhưng hài hoà tạo nên nét nam tính đặc trưng. Mày rậm, mắt to, sống mũi cao và bờ môi dày hơi cong làm đường nét anh chàng trở nên duyên dáng mà không mất đi vẻ mạnh mẽ cần có ở đàn ông. Tuy nhiên, từng giọt cafe nhỏ tong tong từ trán xuống cùng bộ quần áo giờ ướt loang lổ những mảng nâu xỉn khiến An chẳng còn tâm trí nào mà để ý xem anh chàng đối diện đẹp hay xấu, tròn hay méo. Thiếu ngủ làm đầu óc cô chậm chạp, giờ mới kịp hiểu chuyện vừa xảy ra. Do nhắm mắt mà cô đã đâm vào người kia đang cầm cốc cafe đi ngược lại, và vì đỡ cô, anh ta mất đà làm đổ nốt chỗ cafe trong cốc. Kết quả là sau một đêm thức trắng còn chưa kịp ăn gì từ trưa hôm trước, cô đã được thưởng thức cafe từ đầu tới chân!

Liếc sau lưng anh chàng có chiếc điện thoại rơi dưới đất, hẳn là hắn đã vừa đi vừa dùng điện thoại nên mới không thấy cô, An gắt lên:

- Ông đi đứng phải để ý chứ, cứ cắm mặt vào điện thoại thì nhìn được ai?

- Ơ kìa… - Anh chàng lắp bắp phân trần. - Thế em nhìn đường sao không tránh anh ra? Dù sao anh cũng đi sát phía bên phải mà.

An cứng họng. Đúng là dưới góc độ này thì cô sai bởi theo thói quen thông thường, người ta có xu hướng đi sát sang phải. Bực mình bởi sáng ra đã gặp chuyện xui xẻo nên cô mới đổ riệt lên đầu anh chàng kia dù trong thâm tâm cô tự biết mình có lỗi nhiều hơn. Tuy đã đi làm được ba tháng nhưng do bản tính khép kín, An vẫn chưa quen hết mọi người trong công ty và anh chàng này là một trong số đó.

- Xin lỗi anh… - An đứng dậy cười méo mó. - Do em cũng không để ý.

Cô thở dài nhìn lại mình. Từ đầu tới chân là cafe dính nhớp nháp, chiếc áo sáng màu đã biến thành loang lổ. Cô đau khổ nghĩ đến cảnh phải phóng xe máy về nhà thay đồ trong tình trạng này.

- Để anh đưa em về nhé? - Anh chàng kia lúng túng. - Giờ mới hơn sáu giờ, em về tắm gội thay quần áo quay lại vẫn kịp.

An từ chối nhưng hắn khăng khăng nói không muốn cô như thế này mà đi về nên cuối cùng cô đồng ý.

- Anh tên Thành, chuyên viên phòng Phát triển ứng dụng. Em là nhân viên mới hở?

- Dạ, em mới vô làm ba tháng, em tên An, nhân viên phòng Tài chính kế toán.

Suốt quãng đường về, cả hai hầu như không nói với nhau câu nào. Một phần do tính cách kiệm lời của An còn một phần lớn khác do cô quá mệt nên ngoài lúc phải lên tiếng chỉ đường, cô gần như im lặng hoặc trả lời mấy câu hỏi vu vơ của Thành một cách qua loa.

- Anh chờ em xíu nghen, em tắm gội, thay đồ xong là mình đi liền.



Thành ngồi ngoài phòng khách với cốc trà An pha cho. Hắn ngắm nghía một lượt khắp nhà trong lúc chờ cô. Căn hộ một phòng ngủ gọn gàng sạch sẽ với nội thất trang nhã nhưng có phần đơn điệu. Ngoài những vật dụng cần thiết, trong nhà chẳng có bất cứ đồ trang trí nào, gợi ấn tượng mạnh mẽ về trường phái tối giản. Thành không ngạc nhiên bởi cách bài trí này rất phù hợp với phong cách của cô.

……

Việc đầu tiên An làm khi tỉnh lại là vớ lấy điện thoại và hốt hoảng nhìn trân trân vào con số 11:24 nằm chình ình trên mặt kính, không tin nổi vào mắt mình.

Vốn cô chỉ định vệ sinh cá nhân thay đồ rồi đi luôn nhưng vừa sấy qua tóc thì một cơn mệt mỏi ập tới. Cô nằm soài ra giường, tính nhắm mắt mấy giây cho đỡ mệt nhưng rốt cuộc lại thiếp đi một giấc dài lúc nào không hay. Cho tới khi cô mở mắt, tư thế vẫn là hai tay giang ra, nửa người trên nằm sấp trên đệm còn hai chân dưới đất.

An vuốt vội mái tóc đã khô chạy ra khỏi phòng và càng hốt hoảng hơn khi Thành vẫn ngồi đó, tay cầm một cuốn sách của cô chăm chú đọc.

- Anh vẫn chờ em sao? - Nếu đất có lỗ nẻ thì An sẽ rất vui lòng chui xuống. - Xin lỗi anh, em…

- Không sao. - Thành thấy cô thì mỉm cười. - Anh còn tưởng em ngất nhưng vào mới phát hiện ra em ngủ say quá nên không nỡ gọi. Chắc hôm qua nhiều việc hở?

- Dạ… đợt này em hơi bận, đêm qua không chợp mắt tẹo nào.

- Hôm qua anh cũng làm muộn nên sáng nay không phải đến công ty. - Hắn nháy mắt cười. - Anh chỉ đói thôi, em có gì ăn không?

An vào bếp lục tìm trong vô vọng. Ngoài ngũ cốc trong nhà cô chỉ còn mì ăn liền và ít đồ nguội. Rốt cuộc cô bưng ra hai bát mì phủ mấy miếng thịt xông khói và hai hộp sữa chua.

- Em thường xuyên ăn uống thế này sao?

- Dạ…

Cô hơi đỏ mặt. Do công việc bận rộn và bản thân chẳng mấy để ý chuyện ăn uống, cô chỉ trữ đồ ăn nhanh trong nhà. Hơn nữa, khả năng nấu nướng của An tương đối hạn chế nên thói quen ăn uống sơ sài thế này đã hình thành từ ngày du học.

- Kia là mẹ em hở? - Thành chỉ vào một khung ảnh nhỏ đặt trên kệ sách. - Mẹ em đẹp thật.

- Dạ, em không có giống mẹ lắm.

- Anh đâu có ý đó… Bố mẹ em vẫn ở trong Nam à? Anh chị em em thì sao?

- Em là con một, mẹ em mất rồi…

- Anh xin lỗi, anh không biết… - Hắn lúng túng hạ giọng.

An chỉ nhún vai tỏ ý không sao rồi tiếp tục cắm cúi ăn mì. Thành cảm giác ngay khi nhắc tới mẹ cô, không khí bỗng chùng hẳn xuống. Cô không nói gì thêm nhưng khuôn mặt thể hiện rõ ràng việc không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện dù là đề tài nào.

Sự căng thẳng vô hình đó chỉ biến mất khi hai người về đến công ty.

- Cám ơn anh đã đưa em về và còn chờ em nữa. - An mỉm cười, chân thành nói rồi quay lưng đi thẳng vào phòng.

Câu chuyện xảy ra với Thành nhanh chóng bị vùi lấp khi cô mở máy tính và tiếp tục với mớ công việc dang dở.

Còn Thành, cả buổi chiều hôm đó hắn không ngừng mỉm cười khi nghĩ tới cô gái miền Nam giản dị, hiền lành. Cô nàng không hẳn là xấu nhưng vẻ rụt rè có phần lạc lõng với phần đông các cô gái đẹp rực rỡ, tràn đầy tự tin và cá tính thời nay. Nhìn cô ta rất trẻ nên hắn nghĩ có thể là thực tập hay thử việc gì đó. Trước giờ, Thành chỉ tập trung việc của mình nên không quá quan tâm tới xung quanh. Ngoài những người thường xuyên tiếp xúc trong công việc, hắn không biết nhiều người khác, kể cả những người đã làm trước hắn, huống hồ cô nàng nhân viên thực tập mới vào.

- Này… - Thành vỗ vai Duy Anh, anh chàng phòng Bảo trì, nổi danh “bà tám” nhất công ty. - bên kế toán có cô bé thực tập mới à? Cái cô nói giọng miền Nam ấy.

- An hả? *** cô bé mới hết hồn. - Anh chàng bật cười. - Nhìn trẻ thế thôi chứ thấy bảo hai tư, hai lăm rồi. Không phải thực tập đâu, ngôi sao đang lên của phòng Kế toán đấy.

- Vậy hả?

- Ờ, nghe nói giỏi lắm, sếp còn thường xuyên phải tham vấn cơ mà. - Nói rồi Duy Anh bỗng tò mò. - Sao tự dưng ông quan tâm? Có ý định gì sao?

- Nghe giọng Nam thấy là lạ nên hỏi thôi. Trước giờ công ty mình chỉ có dân Bắc vào Nam làm việc chứ mấy khi ngược lại đâu. - Thành nhún vai.

_____________

[1] UCL: University College London