Vì Em Là Bình An

Chương 42: Giải cứu con tin




An bất lực mở mắt, kinh ngạc tột bậc khi xung quanh đều là người Việt, chỉ có duy nhất một người bản địa, hẳn là kẻ đã gọi điện cho Nhật, tự xưng là quân nổi dậy. Cả nhóm tổng cộng sáu người, cưỡi trên sáu con lạc đà chất đầy đồ. An ngồi chung với một trong số đó.

- Các anh là ai?

- Không hổ danh con gái chủ tịch tập đoàn ngàn tỉ, giờ vẫn bình tĩnh nói chuyện được, bản lĩnh thật. - Một gã to béo ra dáng thủ lĩnh tên Đạt lên tiếng. Đây cũng là kẻ đã bảo cô không cần nhắm mắt. - Tất nhiên chúng tôi không phải quân nổi dậy.

- …

- Chúng tôi từ Angola qua. Chắc cô cũng biết Angola giờ làm ăn khó khăn hơn trước trong khi Niger đang hút nhiều tập đoàn quốc tế lớn nên bọn tôi qua tìm cơ hội.

An cố nhịn để không bật ra mấy câu mỉa mai về cái gọi là “tìm cơ hội”.

- Vừa hay lại phát hiện ra tiểu thư Sunflower đang ở Niamey. Chúng tôi đã theo dõi cô từ lâu, nhưng cô không mấy khi ra khỏi khu chuyên gia, chờ mãi mới có cơ hội hôm nay. Nếu cô không bảo thằng vệ sĩ đi lấy xe thì nó đã ăn kẹo đồng rồi.

- Các anh bắt cóc tôi xong còn quậy banh nhà máy, đúng không?

- Lựu đạn đấy, vừa để tiện tẩu thoát, vừa triệt để đổ cho phiến quân. Phần lớn bọn tôi đều từng đi lính, có người còn là đặc công nên mấy vụ này rất chuyên nghiệp.

- Anh đã giao dịch bằng bitcoin thì tuyệt đối bảo mật rồi, đâu lo ai lần ra mà phải giả làm phiến quân?

Đạt bật cười:

- Cô em ngây thơ quá. Chẳng lẽ bọn tôi không sợ quân đội, cảnh sát truy bắt hay sao? Nói cô em nghe, bọn này chỉ cần năm triệu đô thôi, chính là số tiền anh cô đã chuyển.

- …

- Đưa ra con số mười triệu để kéo dài thời gian cho bọn tôi bỏ trốn. Hiện giờ chính phủ còn mải điều quân lên mạn miền núi phía tây bắc là chỗ trốn của bọn nổi dậy còn chúng ta đang đi xuyên sa mạc xuống phía nam sang Nigeria rồi từ đó sẽ bay về Việt Nam. Tới lúc họ phát hiện ra là bị lừa thì quá muộn rồi.

- Làm ơn thả tôi ra, tôi thề sẽ không khai gì hết. Năm triệu đô chưa đáng để tôi và gia đình bỏ công truy đuổi các anh.

- Cô em ơi, làm gì có chuyện dễ dàng thế. - Một kẻ hét to. - Chúng tôi mang cô theo bây giờ để tránh bị ai đó tìm thấy sớm quá. Tới đêm nay, vào giữa sa mạc rồi thì bọn tôi sẽ chôn cô ở đấy, thánh cũng không tìm được. Mà kể cả có tìm được xác cô thì cũng chẳng còn chứng cớ gì buộc tội bọn tôi nữa.

- À, nhưng trước đó thì… - Một kẻ khác tiếp lời. - bọn tôi cũng muốn thử xem tiểu thư tập đoàn lớn có gì khác hơn mấy đứa đứng đường rẻ tiền không…

Tên ngồi sau An làm một hành động rất tục tĩu với cô khiến cả lũ phá ra cười trong lúc cô run lên vì giận và sợ hãi. Lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy mình thật nhỏ bé và bất lực. Hiện tại, cô không có bất cứ điều kiện gì để thuyết phục hay thương lượng với bọn chúng. An bặm môi, cố gắng không khóc. Khóc lóc bây giờ không những không lay động được lòng thương hại mà chỉ càng kích thích chúng hơn mà thôi.

Đi thêm một đoạn, Đạt bỗng quay sang cô.

- Cô nhìn xung quanh xem… cả đất nước này, cũng như nhiều nước khác ở châu Phi, ngày càng xơ xác, kiệt quệ vì những kẻ như cô. Các tập đoàn lớn vung tiền hối lộ quan chức để rút ruột tài nguyên, đẩy về đây rác thải và hàng trăm thứ tồi tệ khác. So ra bọn tôi còn tử tế chán.

- Thiệt hả? - An cười khẩy. - Vậy trước các anh làm gì ở Angola?

- Khai thác gỗ.

- Khai thác gỗ lậu, hãy nói cho chính xác. - Cô nhún vai. - Tôi biết rõ từng công ty, tập đoàn được cấp phép khai thác gỗ trên toàn châu Phi đó.

- Rồi sao? Vì những kẻ đó mà bọn tôi mới mất việc.

Không muốn gây sự với đám này nên An im lặng nhưng nét mặt không giấu được khinh miệt. Chó chê mèo lắm lông. Trên đời có nhiều kẻ trơ trẽn đến mức lúc nào cũng chỉ nhăm nhăm giành mọi thứ về mình, kể cả lẽ phải, mà quên mất rằng bản thân thực sự đang nằm ở đâu. Cô không bào chữa cho những việc làm của Sunflower nhưng cách lũ bắt cóc cố đóng vai nạn nhân, thản nhiên kết tội người khác khiến cô lợm giọng.

Nhưng rốt cuộc, thái độ An có thế nào cũng chẳng thể ngăn được việc cô sẽ bỏ mạng giữa sa mạc đêm nay, trừ phi có phép màu xảy ra.

Trời dần về chiều, Đạt ra lệnh cho cả lũ dừng chân bên một khu đất bằng phẳng có những tảng đá lớn bao quanh. Theo lịch trình, cả nhóm sẽ nghỉ ngơi, ăn uống nhanh ở đây khoảng một tiếng rồi tiếp tục đi tới đêm. Chúng cởi trói cho An để cô giúp chuẩn bị đồ ăn. Đằng nào giữa sa mạc này cô cũng chẳng thể chạy đi đâu được.

Đột nhiên, trước khi bất kì ai kịp trở tay, một tiếng xé gió vút tới và một kẻ trong nhóm gục xuống, máu từ ngực tuôn xối xả. Trong lúc cả lũ nhốn nháo thì thêm hai kẻ trúng đạn, ngã vật ra. An theo phản xạ nằm rạp xuống đất. Giờ cô không quan tâm ai ở phe bên kia, bất kể là phiến quân hay trộm cướp, chỉ cần thoát khỏi lũ bắt cóc này, cô sẽ tìm cách điều đình với họ.

Đám bắt cóc sau mấy giây hoảng hốt thì vội rút súng đáp trả. Chúng nhanh chóng xác định được mục tiêu liền tập trung nã đạn về hướng đó. Nhưng kết quả là thêm một tên ngã xuống, một tên bị bắn vào tay. Gã bị thương cùng gã thủ lĩnh còn lành lặn liền thay đổi chiến thuật, lừ lừ tiến lại phía An đang nằm, hòng lấy cô làm lá chắn. Cô kịp nhận ra chuyện đó, hoảng loạn quờ tay xung quanh tìm bất cứ thứ gì có thể hữu ích. May mắn đã mỉm cười với An khi cô sờ trúng lưng quần một tên đã chết. Ngay lúc chạm vào con dao găm đeo trên thắt lưng gã, adrenaline trong người cô vọt lên cao hơn bao giờ hết. Đứng giữa sự sống và cái chết với cơ hội duy nhất trên tay, An trở nên bình tĩnh lạ thường.

Chờ Đạt cúi xuống tóm lấy mình, cô đột ngột xoay người, vung mạnh tay, vừa đúng lúc bên kia bắn viên đạn cuối kết liễu tên bắt cóc còn lại.

An gài con dao vào cạp quần, giơ hai tay quá đầu, từ từ đứng dậy để đảm bảo phe kia không tiếp tục nã đạn vào mình. Cả người cô bê bết cát và máu, tóc tai bù rù. Đạt ôm cổ nằm dưới đất, máu rỉ ra từ kẽ tay, nhìn An đầy kinh hoàng. Cô bặm môi, thầm thề rằng nếu thế lực mới tới kia cũng định bắt cô thì cô sẽ liều chết.

Nhưng, thay cho mọi lo lắng, An nhận ra chiếc SUV đen quen thuộc đang tiến lại, liền sụp xuống khóc nức nở. Mọi sợ hãi, ấm ức giờ mới được bộc phát. Tidj vội bước tới đỡ lấy cô:

- Cô có sao không? Tôi xin lỗi…



- Không… cám ơn anh…

Sau một hồi, An dần ép mình bình tĩnh lại để xem xét tình hình. Ngoại trừ Đạt, tất cả những tên còn lại đều đã chết hoặc đang hấp hối. Cả bãi đất rộng ngập màu máu đỏ sậm chưa kịp khô, trên trời, đám kền kền và quạ kéo đến kêu ai oán khiến quang cảnh càng thêm phần thê lương. An rùng mình, biết rằng sẽ còn gặp nhiều ác mộng về chuyện này. Và mặc cho Tidj dùng đủ lý lẽ phản đối, cô vẫn kiên quyết bắt hắn lấy túi cứu thương sơ cứu cho Đạt.

- Hắn đã cố giết cô cơ mà?

- Hoặc anh làm, hoặc tôi sẽ làm, kiểu gì tôi cũng phải đưa anh ta sống sót về Niamey.

Tidj đành nhượng bộ. Hắn xem xét cẩn thận vết thương của tên bắt cóc và rất kinh ngạc. Không biết vô tình hay cố ý mà đường dao của An cực kỳ chuẩn xác, cắt ngang qua khí quản tên kia mà không hề phạm vào tĩnh mạch hay động mạch hai bên cổ. Tuy máu chảy ra nhưng chỉ cần sơ cứu thì sẽ không ảnh hưởng tính mạng. Mang điều này hỏi lại, cô chỉ đáp đơn giản:

- Chắc ăn may, lúc đó tôi sợ quá làm liều thôi.

- Tôi mà là cô, tôi mặc cho nó chết dần chết mòn trên sa mạc hoặc cho thêm nhát dao nữa rồi. Đúng kiểu tiểu thư, lúc nào cũng thích mấy thứ nhân đạo viển vông.

An cười thay cho câu trả lời, cùng hắn trói chặt và khiêng Đạt đặt ngay ngắn ở băng ghế sau. Cô lên ghế trước, vừa cài dây bảo hiểm thì Tidj đưa cho cô chiếc túi xách đánh rơi hồi sáng. An vội vã mở túi, lấy điện thoại bấm gọi Nhật.

- Anh hai, em nè. - Nghe tiếng cả nhà rối rít ầm ĩ đầu dây bên kia, cô vội trấn an. - Em không sao hết, không rụng một sợi tóc. Tidj đã cứu em, cả nhà đừng lo.

An kể vắn tắt lại câu chuyện, liếc thấy Đạt vẫn còn tỉnh táo, tiếp tục:

- Em đã bắt sống được thằng cầm đầu, đang mang về Niamey. Hai muốn cho dẫn độ về nước hay để lại Niger?… Ừm… Vậy đi ha, đỡ tốn kém.

Cô dập máy rồi quay hẳn người lại, thân mật nói:

- Chúng tôi đã quyết định không dẫn độ. Anh sẽ được điều trị trong bệnh viện tốt nhất ở Niamey tới khi khỏe hẳn rồi mới ra toà.

Dừng một chút để tên tội phạm kịp tiếp thu hết thông tin, cô mỉm cười nhưng ánh mắt đủ lạnh khiến gã rùng mình:

- Chắc anh cũng biết, ở Niger này, nhân quyền còn rẻ hơn tờ một trăm đô. Tôi vốn là người rất hào phóng… nên tôi sẽ không tiếc tiền để anh trong tù sống không bằng chết đâu.

Gã giơ năm ngón tay ra hiệu nhưng An gạt đi:

- Không cần đề nghị trả lại năm triệu ngay lúc này bởi tôi không có ý khoan hồng gì cho anh hết. Tôi sẽ buộc anh phải khai ra theo cách miễn cưỡng nhất.

- …

- Nếu chỉ là bắt cóc thì tôi có thể nhân nhượng nhưng tội khủng bố Sunflower, thêm dự định cưỡng bức và giết hại tôi thì không tha được.

Mặc kệ tên tội phạm mặt trắng bệch như xác chết, cô xoay qua Tidj, tò mò hỏi:

- Vì sao anh tìm được tôi? Chẳng phải bọn chúng tự nhận là quân nổi dậy sao?

- Mạn phía bắc đã có quân đội chính phủ phụ trách, mà nếu là quân nổi dậy thật thì tôi không lo, chỉ cần gia đình cô trả đủ tiền sẽ không vấn đề gì.

- …

- Tôi chỉ sợ là đám khác bắt cóc cô rồi cố tình đổ cho phiến quân… - Tidj chậm rãi nói tiếp. - Loại trừ đi phía bắc có quân đội và tây nam dọc theo sông Niger rất đông người, tôi thử đi ngược xuống đông nam, cung đường trên sa mạc này tôi khá rành. Cuối cùng may mà tìm thấy.

- Anh thông minh quá trời. - An xuýt xoa. - Dự đoán như thần vậy.

- Tôi đã được hỗ trợ nhiều… Thực ra tôi bắt kịp từ chiều, đủ lâu để thấy cô bị trói suốt dọc đường. Tôi chờ tới lúc này mới ra tay để giảm thiểu nguy hiểm cho cô.

- Tại sao anh phải mạo hiểm vì tôi như vậy? - An xúc động hỏi, không ngờ một vệ sĩ “nghĩa vụ” lại quá sức tận tâm.

- Nhiệm vụ duy nhất của tôi là đảm bảo an toàn cho cô, kể cả hi sinh tính mạng cũng phải hoàn thành. - Tidj nhún vai, giọng nói thản nhiên như thể đó là chuyện tất yếu.

Trên đường về, cả nhóm ghé qua trạm xá thay băng cho tên tội phạm rồi tìm chỗ ăn uống, nghỉ ngơi, nên lúc về tới nhà đã là sáng sớm.

Trước cửa nhà An, xe cảnh sát, quân đội đỗ kín và vô số người hiếu kì lố nhố xung quanh. Một bóng người lao vụt tới ngay khi cô vừa mở cửa xuống xe.

Và trước khi kịp nhận ra người kia là ai, cô đã thấy mình bị ôm lấy. Một cảm giác vừa lạ vừa quen ùa về làm cô bất giác ngẩn người.

- Ơn trời… may mà… em không sao… - Tiếng Thành ngắt quãng, khàn đặc.

An hơi bất ngờ, không nghĩ một người luôn trầm tĩnh như Thành có lúc lại kích động đến thế. Khuôn mặt hắn tái mét, hai mắt trũng sâu, râu ria lởm chởm khiến cô tự hỏi, ai mới là nạn nhân vụ bắt cóc. An bất giác đưa tay áp lên má hắn, dịu dàng mỉm cười:

- Em không sao mà.



Rồi trước sự kinh ngạc của tất cả những người có mặt, kể cả An, Thành vòng tay bế cô lên đi thẳng vào nhà. Đám cảnh sát vây quanh sau một thoáng ngỡ ngàng thì giúp Tidj gọi xe cấp cứu và áp tải tên bắt cóc về bệnh viện, trả lại không gian tĩnh lặng vốn có. Mọi việc lấy lời khai và các thủ tục khác có thể lùi lại ngày hôm sau.

……

Dương quấn quýt bên An suốt buổi sáng, phục vụ cô đủ thứ từ đồ ăn thức uống tới bóp vai đấm lưng. Khoé mắt cậu nhóc vẫn còn hoe đỏ.

- Nhóc lo cho chị tới vậy sao? - Cô xoa đầu Dương, cười.

- Ai chả lo chứ, nhưng lo nhất là anh Thành. - Cậu chỉ vào anh trai đang ngồi đối diện. - Ông ấy còn đi theo cảnh sát lên chỗ bọn phiến quân, tới lúc nghe tin chị được cứu thì lái xe nguyên một đêm về đón chị đấy.

An gượng cười, cảm thấy chút tội lỗi vì đã làm phiền người khác quá nhiều.

- Em không sao thật chứ? - Thành hỏi, đồng thời ra hiệu cho Dương im lặng.

- Chỉ trầy trụa sơ sơ thôi à.

Cô đáp qua loa rồi rút về phòng, lấy cớ nghỉ ngơi. Thật ra không phải An không bị thương. Lúc ngã xuống tránh đạn, mạng sườn cô đã va vào đá, giờ tím ngắt. Nhưng ngoài tiết lộ cho Tidj để nhờ hắn tìm túi đá chườm, cô không nói với ai. Để mọi người thêm lo lắng là hoàn toàn vô ích.

………………

Vụ bắt cóc đã để lại cho An nhiều suy nghĩ. Đoạn đường từ sa mạc về nhà đi qua vô số khu ổ chuột rách nát, giúp cô lần đầu tiên tận mắt chứng kiến bản chất nghèo khó, xơ xác của Niger. Những chỗ ở quây tôn xụp xụp khó có thể gọi là nhà, một số nơi người ta thậm chí vẫn sống trong lều dựng bằng vách cót ép, mái rơm tạm bợ. Nghèo đói in hằn trên những đứa trẻ ăn xin ngoài đường cùng vẻ mặt khô cằn, thiếu sinh khí của người dân bản địa. An biết mình không thể ngăn được bước chân những tập đoàn kinh tế lớn đang thi nhau dẫm đạp nơi đây nhưng quyết định ít nhất phải làm điều gì đó.

Cô bàn với Nhật về việc mở một quỹ từ thiện, kết hợp với WHO [1] để xây dựng trạm xá ở các vùng quê nghèo. Quỹ sẽ tài trợ tiền xây và một số thiết bị y tế cơ bản còn WHO hỗ trợ duy trì thuốc men và đào tạo nhân lực. Dự án từ thiện này không chỉ tốt cho người dân mà còn giúp Sunflower giải quyết vấn đề giấy tờ bấy lâu nay vẫn làm An đau đầu. Đề xuất này lập tức được Nhật và ông Công thông qua, giao cho cô toàn quyền xử lý. Trong vòng ba ngày, cô đã lấy được giấy phép thành lập quỹ, đồng thời ký xong thoả thuận sơ bộ với đại diện của WHO.

Nhân dư âm của vụ bắt cóc vẫn còn rầm rộ, An liền gửi giấy mời tất cả các doanh nghiệp nước ngoài đang hoạt động ở Niger tới dự buổi ra mắt và đấu giá gây quỹ Quỹ từ thiện For Nigeriens. Phần đông mọi người đều tò mò muốn trực tiếp gặp mặt nạn nhân vụ bắt cóc, đồng thời cũng muốn bắt thân quan hệ với Sunflower nên tuy thời gian rất gấp, ai nấy đều vui vẻ nhận lời.

……

An xoay một vòng trước gương. Chiếc váy đỏ hở lưng rất hợp với làn da rám nắng của cô hiện tại, tạo cảm giác quyền lực vô hình. Cô búi tóc cao, trang điểm cẩn thận. Dù muốn dù không, An vẫn buộc phải thấy vết chân chim bắt đầu mờ mờ ở đuôi mắt. So với phần đông bạn bè đồng trang lứa đã lập gia đình thì nhìn cô trẻ trung hơn nhưng ở ngưỡng ba mươi, cô biết mình đã không còn là cô gái hồn nhiên dạo nào.

- Wow, chị đẹp quá. - Dương xuýt xoa ngay khi cô từ trong phòng bước ra.

- Em cũng thế. - Cô mỉm cười nói rồi cúi xuống chỉnh cho cậu nhóc chiếc nơ trên cổ.

Thành trong bộ vest đen đã đứng đợi hai chị em ngoài cửa. Hắn cũng được mời với tư cách đại diện của YNE.

An cố tình chờ sát giờ mới xuất hiện bởi không muốn mất thời gian giả lả với những vị khách đến sớm. Cô sẽ còn một buổi tiệc tri ân, đó mới là lúc cô trực tiếp gặp gỡ các mạnh thường quân. Vì vậy, lúc An có mặt, gần như tất cả khách mời đã yên vị chỗ ngồi. Cô mỉm cười gật đầu chào họ rồi đi lên hàng ghế đầu. Dương và Thành ngồi cuối khán phòng.

Ngay sau khi buổi lễ bắt đầu, MC mời An lên phát biểu. Bài diễn văn của cô rất ngắn gọn, gồm giới thiệu quỹ For Nigeriens, mục đích thành lập và nguyên tắc hoạt động. Tuy mọi thứ đều rất suôn sẻ, bằng trực giác riêng, cô cảm thấy có gì đó bất thường đến từ khách mời nhưng vì đèn sân khấu quá sáng, cô không thể quan sát bên dưới.

Phần quan trọng nhất của sự kiện, tất nhiên là buổi đấu giá. Bằng nhiều nguồn, An đã huy động được cho buổi đấu giá những vật phẩm tương đối giá trị như đá quý, cổ vật, đồ tâm linh của các bộ lạc ở Niger, cơ bản thu hút được sự quan tâm của mọi người. Nhưng tất nhiên, không thể bỏ qua ảnh hưởng từ địa vị của Sunflower và cá nhân An lên sự hào phóng của khách mời. Nhẩm tính sơ qua, cô biết mình đã gần đạt được chỉ tiêu đặt ra.

- Và cuối cùng, vedette của ngày hôm nay, - Tiếng cô nàng MC lanh lảnh. - tôi xin phép được mời cô Bình An lên sân khấu đích thân giới thiệu món đồ này.

An nhận mic từ MC, mỉm cười. Sau lưng cô, màn hình led cực đại chiếu đoạn phim ngắn quay chi tiết từng góc cạnh chiếc nhẫn kim cương tuyệt đẹp.

- Đây là chiếc nhẫn độc bản của Cartier, được làm từ platinum và kim cương năm carat, màu D, IF [2]. Từng có nhiều người chủ động đến gặp tôi, đề nghị mua lại với giá trên trời nhưng tôi đều từ chối. Không chỉ đẹp và độc nhất vô nhị trên thế giới mà đây còn là món quà đầu tiên ba tặng tôi sau khi ba con tôi đoàn tụ, nó rất có ý nghĩa với tôi… - Cô dừng một chút. - Tôi tặng lại cho quỹ bởi thay vì giới hạn tình cảm giữa những mối quan hệ ruột thịt, tôi mong muốn yêu thương được lan toả rộng khắp, tăng kết nối giữa con người với con người.

Vẻ mặt An đầy chân thành mà chỉ những người thân thiết nhất với cô mới biết nó giả tạo đến mức nào. Chiếc nhẫn này cô đã vứt lăn lóc suốt từ ngày được tặng và bị ném vào danh sách đấu giá không thương tiếc chứ chẳng mảy may có “ý nghĩa” gì. Ngược lại, dù dùng toàn bộ tài sản trên thế gian cũng không bao giờ mua được chiếc khăn cũ của bà Cúc mà An giữ gìn cẩn thận như bùa hộ mệnh. Nhưng tất nhiên, khi ra công chúng, những câu chuyện lâm li luôn rất hiệu quả.

Giá mở bán chiếc nhẫn là tám mươi ngàn đô, các bước giá tối thiểu một ngàn đô. Công bằng mà nói, chiếc nhẫn này rất đẹp, ngoài viên kim cương chất lượng tuyệt hảo thì thiết kế tinh tế cùng thương hiệu Cartier còn nâng giá trị nó lên nhiều lần. Con số đấu giá nhảy dần tới hơn trăm ngàn.

- Còn ai trả thêm không ạ? - Tiếng cô nàng MC lanh lảnh. - Một trăm năm mươi ngàn lần một… một trăm năm mươi ngàn lần hai…

- Hai trăm chín mươi ngàn! - Một giọng nam trầm vang lên chắc nịch khiến cả khán phòng chợt lặng ngắt trong mấy giây.

Gò má An tái nhợt. Chưa cần nhìn mặt, chỉ cần nghe tiếng cô đã biết đó là ai. Giọng nói này, con người này, dù có đầu thai chuyển kiếp cô cũng vẫn sẽ nhận ra.

_________________

Chú thích:

[1] WHO - World Health Organization: Tổ chức y tế thế giới

[2] Kim cương được định giá dựa trên độ lớn (carat), màu sắc (D-Z), độ trong (FL-SI2), và kĩ năng mài của thợ. Những viên được chứng nhận màu trong suốt (D, E, F) và có độ trong gần như tuyệt đối (FL, IF cho tới VVS1-2) là đắt nhất.