Ba năm trước.
Cái chết đột ngột của Phó tổng thanh tra Chu Thành Lân khởi đầu cho một loạt sự kiện sau đó, gián tiếp làm mọi tính toán, sắp xếp vào kỳ Đại hội của ông Tường và Quân đảo lộn hoàn toàn. Sự đổi ngôi dị thường của tất cả các chức danh nằm ngoài mọi dự đoán, báo hiệu một giai đoạn biến động khôn lường. Với xã hội, đó có thể chỉ là mấy câu chuyện trà dư tửu hậu nhưng với gia đình ông Tường, đây là cơn địa chấn mà hậu quả của nó vượt khỏi tầm kiểm soát.
Những thay đổi trên trường chính trị kéo theo vô số thanh tra, chất vấn ở Blue Ocean, hàng loạt dự án bị dừng vô thời hạn.
Quân ngồi một mình trong văn phòng riêng hai ngày liên tiếp, suy nghĩ, cân nhắc mọi kịch bản đã, đang và sẽ xảy ra. Với tiềm lực của Blue Ocean, khả năng của cá nhân hắn, kinh nghiệm của ông Tường, liệu có được bao nhiêu phần trăm thắng lợi?
Cuối cùng, hắn miễn cưỡng nhấc điện thoại, bấm một số không lưu trong danh bạ mà không bao giờ hắn nghĩ mình phải gọi tới.
- Tôi đây… anh giúp tôi bố trí cuộc gặp với… ừ, được… cám ơn nhiều.
Vậy là, theo thuật ngữ poker, đã đến lúc “showdown” - lật bài.
………………
Quân thắt lại cà vạt trước gương. Hắn đang mặc sơ mi xám, vest đen, cà vạt xanh lam đậm, trông chỉn chu và nghiêm túc hơn hẳn bình thường. Ông Tường bà Trâm nhìn hắn đầy thấp thỏm nhưng không nói gì.
- Bố mẹ đừng lo. - Hắn xoay người lại, tay kiểm tra ghim cài măng sét. - Chúng ta đã xác định chuyện này từ trước rồi. Con sẽ cố gắng hết sức.
- Có cần bố đi cùng không? - Ông Tường hỏi, nếp nhăn trên trán và khoé môi như hằn sâu hơn.
- Con đi một mình thì hơn.
……
Chiếc Quattroporte lăn bánh qua cánh cổng lớn rồi đỗ lại trên sảnh. Quân hít sâu một hơi rồi bước xuống. Hắn cùng vệ sĩ phải hoàn thành các bước kiểm tra an ninh bao gồm cả khám người trực tiếp xong mới được dẫn qua một hành lang dài và dừng ở phòng chờ rộng. Cánh cửa cuối phòng chờ có hai cảnh vệ đứng gác, họ thông báo chỉ mình Quân được phép vào còn vệ sĩ phải chờ bên ngoài.
Không xa hoa lộng lẫy như nhiều người tưởng tượng, căn phòng khiêm tốn, giản dị chỉ toàn sách và vài món đồ trang trí cơ bản, điển hình. Người Quân muốn gặp ngồi đằng sau bàn làm việc, thấy hắn mở cửa thì bước tới đón, bắt tay một cách nồng hậu. Hắn chỉ lạnh nhạt gật đầu. Hai người ngồi xuống bên bàn tiếp khách, trên đó đã có ấm trà pha sẵn.
- Mặc dù ngài hơn cả tuổi cụ thân sinh của tôi nhưng tôi xin phép không xưng cháu được không ạ? - Quân hơi nghiêng người, trang trọng nói. - Chúng ta đâu phải họ hàng, xưng hô thân mật quá không hay. Hi vọng ông không phật lòng.
- Không sao. Tôi biết cậu từng học ở nước ngoài, xưng hô như vậy cho tiện. - Người kia vui vẻ đáp. - Cậu hẹn gặp tôi hôm nay có việc gì không?
Trái với sự thoải mái của người đối diện, Quân ngồi thẳng lưng, hai tay đan vào nhau đặt trên đùi. Hắn sắp xếp lại trong đầu một lượt những điều sắp nói. Hơn ai hết, hắn hiểu tầm quan trọng của cuộc gặp này.
- Chúng ta bỏ ba thứ xã giao lòng vòng mà thẳng thắn với nhau đi. Tôi đến đây vì tương lai của Blue Ocean, và cả gia đình tôi. Tôi biết ông đã và đang tính toán cái gì.
- Tôi cũng vậy. Xem ra chúng ta khá hiểu nhau đấy.
- Phải… và tôi đã thua, thật buồn nhưng phải chấp nhận sự thật đó. Ông đã đi trước tôi một bước.
- Trời giúp tôi thôi. - Người kia nhún vai.
- Trời giúp? - Quân cười khẩy. - Giúp ông loại đi Chu Thành Lân rất đúng lúc phải không?
Ông ta mặt không đổi sắc, cầm tách trà nhấp một ngụm:
- Các cụ vẫn dạy “Thiên bất dung gian” mà. Đã đến lúc những nhóm lợi ích đang thao túng đất nước như nhà cậu phải dừng lại.
Quân lấy từ trong ca-táp ra bộ hồ sơ đặt lên bàn.
- Ông trời hành xử thật hoàn hảo khi ra tay rất đúng đối tượng, đúng thời điểm. - Hắn dừng một chút để người kia kịp cầm lên tập tài liệu. - Đáng tiếc, tôi lại không phải người mê tín.
Bộ hồ sơ là bản sao toàn bộ bệnh án của bệnh nhân Chu Thành Lân. Trong đó ghi rất rõ nguyên nhân tử vong của ông ta là do viêm não mô cầu. Đây là chuyện đã đồn rất nhiều từ trước, không ít người biết, rằng để bảo vệ uy tín các giáo sư tham gia hội chẩn mà tin công bố ra truyền thông là ông bị đột quỵ do trúng gió. Nhưng người đàn ông hơi nhíu mày khi lật những trang cuối cùng. Đó là bản báo cáo từ một đơn vị nghiên cứu độc lập.
- Tôi tin mọi việc đều phải có nguyên nhân, - Quân thủng thẳng nói. - nên tôi đã bí mật lấy mẫu bệnh phẩm của ông ta chuyển tới một phòng lab ở nước ngoài xét nghiệm.
- Rồi sao?
- Đúng là ông ta bị viêm não mô cầu. Có điều, hẳn ông cũng biết vi khuẩn gây viêm não mô cầu có nhiều chủng, phổ biến nhất là A, C, Y, W-135. Còn nhóm hiếm gặp nhất, tính trên toàn thế giới là X, và cũng là chủng duy nhất chưa có vắc-xin. Theo ông, chủng vi khuẩn gây bệnh cho ông Lân là nhóm gì?
Người kia tựa lưng vào ghế nhìn Quân, không ai đoán được ông ta đang nghĩ gì.
- Đúng, là X. - Hắn mỉm cười. - Kỹ thuật viên phân lập mẫu bệnh phẩm của ông Lân đã ngạc nhiên đến mức gọi tôi giữa đêm vì X chỉ chủ yếu xuất hiện ở Bắc và Trung Phi, làm sao ông Lân có thể bị nhiễm? Tôi đã điều tra cẩn thận, trong vòng một tháng trước khi mất, ông ta không đi công tác và cũng không tiếp xúc với bất kỳ ai từ châu Phi về.
- Cậu đang muốn nói gì?
- Nghĩ lại thì… lộ trình thăng tiến của ông Lân vốn không thể thay đổi. Ông ta có tài, thanh liêm, cực kỳ được lòng dân, một con người gần như không có điểm yếu…
- Bề ngoài… - Người kia gằn giọng nhắc nhở. - Đâu phải ai cũng bị bưng tai bịt mắt để không nhận diện được nhóm lợi ích? Chu Thành Lân chẳng qua chỉ là con tốt tiên phong.
- Vấn đề là lấy đâu ra bằng chứng? - Quân nhếch mép. - Vì không bằng chứng, không cách nào cản lại nên chỉ có cái chết mới là giải pháp. Ông Lân chết, cơ cấu ban Thanh tra thay đổi hoàn toàn, kéo theo một loạt biến động nhân sự trong Chính phủ từ trên xuống dưới… Tôi đâu đến mức ngu dốt để không biết ai đang giật dây mọi việc.
Người kia lắng nghe Quân bằng thái độ rất kiên nhẫn, gương mặt phẳng lặng không lộ bất kỳ cảm xúc nào. Và không hề tỏ ý phản đối hay bào chữa lời kết tội đang nhắm vào mình. Mãi sau ông ta mới điềm đạm nói:
- Không chỉ Blue Ocean đâu… Tôi quyết sẽ cắt hết các khối ung nhọt đang giết dần giết mòn đất nước này.
- Ồ, thật cao đẹp, mục đích biện minh cho hành động, vậy những người như ông Lân sẽ thành gạch lót đường sao?
- Đừng ra vẻ đạo đức giả, chẳng có cuộc chiến nào không có thương vong. Đổi lại là bố con cậu thì cũng vậy thôi.
Quân thở dài.
- Chiến tranh sẽ gây thiệt hại rất lớn, không chỉ từ phía tôi đâu… - Hắn dừng một chút. - Vì vậy tôi gặp ông hôm nay để thương lượng.
- Cậu muốn gì?
- Cho tôi hai đến ba năm, Blue Ocean sẽ thoái vốn khỏi các công ty quốc doanh có liên quan tới tài nguyên và các dự án tầm quốc gia. Tôi sẽ chịu án, cung cấp thêm một danh sách, giúp ông vừa thanh trừng nội bộ vừa tạo được tiếng vang.
- Đổi lại…?
- Không được động vào bố tôi và tài sản riêng của gia đình, không đụng vào các công ty con không liên quan của Blue Ocean, không có án tử hình, tha cho một số người không can dự quá sâu. Xử lý gọn nhẹ, hạn chế tối đa tổn thất cho tất cả các bên.
- Ông Tường không thể trắng án được. Nếu tôi không đồng ý thì sao?
- Bố tôi có tuổi rồi, mấy năm gần đây hầu như đều là tôi ký hết giấy tờ. - Quân thở dài rồi đột nhiên gằn giọng. - Nếu ông không đồng ý thì ngay khi tôi bước chân khỏi căn phòng này, cuộc chiến sẽ bắt đầu. Trong vòng hai tư giờ Blue Ocean sẽ chỉ còn là cái xác, cả gia đình tôi đi tị nạn chính trị, tôi sẽ điều hành mọi việc từ nước ngoài. Đến cuối cùng, tôi vẫn thua thôi nhưng ông đã thử ước tính thiệt hại về phía mình chưa?
- …
- Bố tôi đã già, không còn tham vọng lẫn năng lực như ngày trẻ nữa, Khang thì vô hại, ban quản trị toàn bù nhìn nên nguồn lực cốt lõi của Blue Ocean chính là tôi. - Hắn hơi nghiêng người về phía trước. - Chỉ cần loại bỏ tôi, đám bậu xậu và tái cơ cấu là ông đã đạt mục đích giải quyết xong nỗi lo lớn nhất.
Người kia ngồi im lặng cân nhắc một chút.
- Hai lăm năm không ân xá? Trong thời gian thụ án cậu không động vào Blue Ocean dưới bất kì hình thức nào?
Quân lặng lẽ gật đầu.
- Được, nếu ông đồng ý với các điều kiện của tôi… Chưa kể, tôi không muốn đột tử hoặc gặp bất kỳ vấn đề gì ngoài ý muốn trong tù… Ông cũng đừng nghĩ đến lật lọng thoả thuận.
- Cậu không tin tôi sao? - Lần đầu tiên trong ngày, ông ta mỉm cười.
- Giữa chính khách và kẻ lừa đảo thì tôi chẳng thà tin kẻ lừa đảo… Nhưng tôi nói thẳng, ông không có lựa chọn nào khác ngoài việc giữ đúng cam kết, nếu ông không muốn có một Edward Snowden thứ hai… Ví dụ đơn giản nhất là cuộc nói chuyện vừa xong của chúng ta đã được ghi âm ở một nơi nào đó. - Quân giật khuy áo trên cùng ra ném xuống bàn. - Trong này có máy phá sóng, ngoài kia kiểm tra đủ lượt mà vẫn để tôi làm được trò trẻ con này thì ông nên thanh lọc nhân sự đi. Kỹ sư hạng bét của tôi còn làm tốt hơn đấy.
- …
- Tôi chủ động nhận thua vì không muốn thêm thương vong, không có lợi gì cho đất nước cả nhưng ông đừng quên, trong tay tôi còn vô số giấy tờ có giá trị đến cả trăm năm nữa. Đừng giở mặt với tôi. “Dưa gang đỏ đít thì cà đỏ chôn”, tôi có ngồi tù hay kể cả chết thì tôi vẫn đủ sức để lại hậu quả đối với cá nhân ông.
……
“An à, hôm nay là ngày đầu tiên anh ghi âm những lời muốn nói với em vì từ giờ sẽ không nói trực tiếp được nữa. Em từng bảo anh là “người luôn nắm chắc và kiểm soát được mọi chuyện”… đáng tiếc, đó chỉ là ngày xưa. Mọi thứ đang dần tuột khỏi tay anh, chuỗi đổ vỡ đã bắt đầu. Điều duy nhất anh hối tiếc sau tất cả là anh không còn có thể ở bên, chăm sóc em được nữa. Nhưng em sẽ ổn… cô gái mạnh mẽ của anh sẽ không đầu hàng trước bất cứ chuyện gì, đúng không?
Anh xin lỗi…”
……………….
Quân tự tay gắp thức ăn cho Khang, cười buồn:
- Em rất không muốn gọi anh về thế này nhưng chẳng có cách nào khác.
Khang uống một hơi rồi đặt cốc bia rỗng xuống bàn, tiếng “cạch” có mạnh hơn bình thường.
- Không còn cứu vãn nổi sao?
- Bố mẹ cần cuộc sống thường nhật, cần quê hương chứ không thể đi lưu vong được… Chưa kể nếu lấy đá chọi đá thì thiệt hại rất khó lường.
- …
- Ông bà già đã xác định tâm lý từ xưa rồi, được làm vua, thua thì lao lý nên không sốc… Nhưng Blue Ocean và cả nhà mình giờ chỉ còn anh chống đỡ.
- Ông bà già thì không thành vấn đề nhưng anh làm được gì với tập đoàn chứ, anh đâu phải chú?
- Anh yên tâm, anh có hơn hai năm để theo em học hỏi dần. Với cả, sau khi em bị bắt, Blue Ocean sẽ bị tái cơ cấu và thu hẹp hoạt động nên anh cũng không có nhiều việc phải làm đâu, chưa kể bố còn giúp anh nữa.
- …
- Em sẽ giữ nguyên vẹn ít nhất YNE và một công ty nghiên cứu công nghệ sinh học. YNE là tâm huyết của em, từ khi thành lập, em đã rất cố gắng giữ nó sạch sẽ để dù có chuyện gì xảy ra, nó vẫn sẽ đứng vững, làm chỗ dựa cho anh.
Khang vỗ vai em trai vẻ thông cảm tuy trong lòng rất không vui. Từ nhỏ hắn đã tuyệt nhiên không có chút hứng thú nào với sản nghiệp gia đình. Hắn yêu thích thiên nhiên, yêu thích sự khắc nghiệt sòng phẳng nơi rừng rậm thay vì ngồi văn phòng, mặc áo cổ cồn, vắt óc tính toán, luồn lách trong thương trường. Nhưng tới giờ thì hắn buộc phải từ bỏ tất cả để quay trở về. Rốt cuộc ai là người có lỗi? Ông Tường? Ban quản trị? Cơ chế hay chính Quân? Rất khó nói. Thời thế, thế thời, cờ tới tay ai người đó phất, ít nhất đó là quan điểm của ông Tường lúc bắt đầu Blue Ocean. Và khi chuyển giao tập đoàn lại cho Quân, vô hình trung ông đã đặt vào tay con trai mình không chỉ đơn giản là con dấu công ty mà là một ngai vàng, một đế chế. Khang có thể bất chấp, cự tuyệt vương miện hoàng tử bằng việc rời đi nhưng Quân, thái tử nối ngôi, đã phải tiếp tục điều khiển hệ thống theo quy tắc vận hành của nó. Hắn luôn làm rất tốt nhưng thời thế thay đổi, những thế lực khác đã nổi lên, liên kết với nhau hòng xâu xé miếng bánh trước giờ vẫn nằm trong tay Blue Ocean. Rốt cuộc, tất cả đều trở thành nạn nhân. Ông Tường bà Trâm mất đi cậu con trai út, Khang mất đi hoài bão hắn theo đuổi còn Quân mất cả cuộc đời.
- Chú đừng lo. - Khang chép miệng. - Anh ý thức được trách nhiệm của mình… nhưng còn chú? Lẽ nào không có cách cứu chú?
- Cái giá để cứu em quá đắt… Kết cục này là tốt nhất trong mọi kịch bản rồi, em không đòi hỏi gì hơn… - Quân dừng một chút, giọng hơi chùng xuống. - Điều bận tâm duy nhất của em là An.
- Chú có định nói với An không?
- Làm sao em có thể? - Hắn cay đắng lắc đầu. - Anh không biết An cứng đầu đến mức nào đâu, cô ấy sẵn sàng chờ em đấy.
- Chú cứ nói quá. Yêu đương tan hợp là bình thường, làm gì có ai ngu đến mức bỏ mấy chục năm chờ với đợi?
- Anh không hiểu An như em…
- Thế chú định chia tay con bé hả?
- Không đơn giản vậy. Đang yên đang lành tự dưng đòi chia tay đời nào cô ấy tin… - Quân lầm bầm rồi cầm chai rót tràn hai cốc. - Mà thôi, đây là việc riêng của em, em sẽ tự lo liệu. Giờ uống đi.
- Chú uống lại từ bao giờ thế?
- Hôm nay là ngoại lệ… Bao năm rồi mình mới lại ngồi uống với nhau còn gì…
……
“An à, anh xin lỗi vì chuyện hôm qua. Anh đi uống với Khang và đã say. Anh đòi Khang đưa về nhà em… ngay khi nhìn thấy em, anh đã không kiềm chế được… Anh nhớ em đến phát điên… Nhưng anh thề, anh sẽ không bao giờ lặp lại việc đó, anh thề sẽ không để cuộc đời em lỡ dở vì anh.”
………………
Quân nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt. Cô nàng này là ứng viên tốt nhất trong số nộp đơn ứng tuyển cho vị trí trợ lý Phó chủ tịch.
- Em có thể bắt đầu đi làm ngay ngày mai. - Hắn mỉm cười.
- Thật ạ? - Linh sung sướng đến mức mắt rơm rớm. - Em cám ơn anh.
- Anh cần phải nói rõ với em… Em là trợ lý riêng của anh thì sẽ thường xuyên phải bên cạnh anh, làm việc ngoài giờ, đi tiếp khách với anh nhưng giữa anh và em tuyệt đối chỉ là quan hệ công việc. Anh không bao giờ lẫn lộn giữa công và tư nên em không có gì phải lo.
- Vâng ạ, em hiểu.
……
Linh là một trợ lý tuyệt vời, bất kể là về chuyên môn hay cách cư xử. Không giống nhiều người khác, cô nàng luôn tỏ ra an phận và giữ khoảng cách nhất định với Quân. Đổi lại, hắn trả cho Linh mức lương rất hào phóng, còn ít nhiều giúp đỡ thêm cho gia đình cô nàng.
Đó là thời gian hắn và An căng thẳng nhất.
Một ngày, sau buổi tiếp khách, Quân nán lại nhà hàng uống thêm vài ly rồi mới cùng Linh ra về. Hôm nay hắn lại chọn chiếc Ferrari 488 Pista, điều khá lạ lùng bởi hắn chưa bao giờ dùng xe thể thao đi tiếp khách.
Mặc dù đã uống rượu, Quân vẫn kiên quyết cầm lái, khẳng định rằng mình còn đủ tỉnh táo. Linh đành im lặng, bởi ngoài hắn ra thì cũng chẳng mấy ai lái được xe này. Thế nhưng, chỉ đi được độ mười phút, Quân bỗng táp vào vỉa hè, đầu gục trên tay lái.
- Anh… anh có sao không? - Linh lo lắng lay nhẹ người hắn.
- Anh hơi chóng mặt. - Quân lẩm bẩm.
Sau đó là tiếng thở đều của hắn.
Linh dở khóc dở cười. Cô không thể để mặc hắn như thế mà về, cũng không thể ở lại cả đêm trên xe. Nhìn ra ngoài, cô bỗng thấy vô cùng may mắn vì Quân đã vô tình đỗ xe ngay cửa một khách sạn bốn sao rất khang trang, sạch sẽ.
- Gì thế em? - Quân lè nhè hỏi khi Linh mở cửa ghế lái, cố dìu hắn ra khỏi xe.
- Anh say quá, không lái xe được đâu. Em đưa anh vào đây ngủ tạm, khi nào tỉnh hẵng về.
- Thế còn em? - Tiếng hắn ríu lại.
- Em bắt taxi được rồi, anh đừng lo.
Island là khách sạn khá nổi tiếng, và nó nằm ngay đối diện quán cafe mà Dũng, vệ sĩ tâm phúc của Nhật thường ngồi.
Linh dìu Quân lên tận phòng, lúc này hắn dường như đã say bí tỉ không biết gì. Cô biết rõ việc của mình chỉ là đưa hắn vào và ra về. Tuy vậy, khi nhìn anh chàng cao lớn điển trai đang nằm mê man trên giường, cô liền nảy ra một ý khác.
Chiếc áo sơ mi của Quân nhanh chóng bị lột khỏi người, lộ ra nửa thân trên cơ bắp gọn gàng, rồi mùi nước hoa Coco Mademoiselle ngọt ngào lấp kín không gian bao quanh hắn. Tiếp theo, chiếc váy vàng rực rỡ rơi khỏi giường.
- Anh tưởng anh bảo em tự về rồi cơ mà. - Câu nói mang âm điệu mỉa mai vang lên phá tan bầu không khí nóng bỏng đang có ngay khi bàn tay cô chạm vào thắt lưng hắn.
Linh giật mình, theo phản xạ hơi lùi ra nhưng vẫn giữ nguyên tình trạng lõa lồ.
- Em muốn ở lại với anh… - Cô vuốt ve bả vai hắn, trượt dần xuống dưới.
Quân ngồi dậy, nhìn Linh bằng ánh mắt thản nhiên và hoàn toàn tỉnh táo. Ngoài chút hơi rượu còn vương vất, hắn không hề có vẻ say xỉn như trước đó năm phút.
- Nhưng anh không muốn, em mặc quần áo vào đi. - Hắn rành rọt từng lời dù giọng khàn đặc.
Linh sốc. Cô không thể tin nổi một người đàn ông khoẻ mạnh bình thường trong hoàn cảnh này có thể phản ứng lạnh lùng đến vậy. Chỉ có người ta khao khát cô chứ chưa một ai lại nhìn cô như một món hàng rẻ tiền giống cách hắn đang làm. Và tệ hơn, hắn hoàn toàn không có ý giấu giếm điều đó.
- Tại sao? - Linh bật khóc, cảm thấy lòng tự tôn bị xúc phạm nặng nề. - Em có gì không đủ tốt? Cứ cho là chị An đến trước em đi, nhưng em thua kém chị ấy chỗ nào? Em cũng không hề đòi hỏi chiếm vị trí của chị ấy hay gì cả.
Quân ra khỏi giường, mở tủ lạnh lấy chai nước tu gần nửa rồi mới thủng thẳng đáp:
- Em có biết vì sao anh đã đối xử rất tốt với em không?
- …
- Không phải vì năng lực, càng không phải vì xinh đẹp. Lần đầu gặp em, anh đã thấy em có gì đó rất quen… - Hắn khẽ cười. - một cô gái rất dịu dàng nhưng cũng rất thẳng thắn và luôn cố gắng một trăm hai mươi phần trăm khả năng.
- Ý anh là… anh đã tốt với em chỉ vì thấy em giống người khác sao?
- Hồi đầu thôi, còn về sau thì… - Quân dừng một chút. - Em còn nhớ hôm em đi tiếp khách với anh ở Le Coeur không?
- Có ạ.
- Anh vẫn nhớ rất rõ khi mình từ nhà hàng ra, An đang đứng bên ngoài. Lúc đó trời mưa và cô ấy đã chứng kiến cảnh anh bật ô che cho em.
- …
- Anh biết em cũng đã liếc thấy An, thấy cô ấy đứng trong mưa, ướt sũng, đau khổ vì hiểu lầm nhưng em không nói gì, mặc kệ cô ấy như vậy…
- Đâu có… em hoàn toàn không thấy chị ấy… - Linh lắp bắp.
- Chứ không phải vì An nhìn mà em cố tình nép sát hơn vào anh hả? - Quân cười khẩy, giọng lạnh nhạt. - Em hỏi An có gì hơn em à? Vậy để anh nói em nghe.
- …
- Anh biết những ngày mới đến Blue Ocean, em thật sự hồn nhiên, nỗ lực trong công việc và chủ động giữ khoảng cách với anh. Anh đã rất cảm tình với em vì thế… Nhưng rồi em dần thay đổi, em không an phận với vị trí trợ lý mà muốn bằng cách này cách khác leo cao hơn. - Hắn đảo mắt một vòng quanh căn phòng khách sạn như để chứng minh.
- Không, em không có mục đích gì khác, không phải vì tiền hay địa vị… em thực sự yêu anh.
- Nên em chủ động nhảy lên giường anh lúc anh say trong khi anh vẫn đang có bạn gái? - Hắn nhún vai. - Đó là điểm khác biệt giữa em và An. Em có thể vì tham vọng riêng mà bất chấp, còn An thì không. Cô ấy là người ở hoàn cảnh nào cũng luôn giữ phẩm chất, lòng kiêu hãnh của mình. Không gì có thể khiến cô ấy thay đổi.
- …
Quân ngửa cổ uống nốt chai nước.
- Anh là thằng đàn ông, tất nhiên khi ở cạnh em thế này anh cũng bị kích thích chứ… Nhưng đáng tiếc, bản năng của anh chưa đủ mạnh để thắng khi tâm trí anh chỉ có một người duy nhất.
……
“An à, tại sao em đã đến Island mà lại bỏ về? Xông vào đánh anh một trận mới phải chứ? Biết đâu đánh anh một trận em sẽ dễ chịu hơn?
… Thế là cuối cùng em rời xa anh thật rồi. Do anh diễn đạt quá hay em ngốc quá mà lại hỏi anh rằng anh còn yêu em không. Giá như không có cơn ác mộng này, anh sẽ hét lên cho cả thế giới biết anh yêu em đến thế nào… Nhưng tất cả đã kết thúc rồi, mong em sẽ sống tốt… và quên anh thật nhanh…”