Vì Em Là Bình An

Chương 9: Người lạ từng quen




Quân ký xong tập giấy tờ An mang lên rồi bỗng đặt bút xuống, nói:

- Này, trước em học ở Anh có quen ai tên Phúc không? Đỗ Đình Phúc.

Cô bấu chặt vào thành ghế, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh hỏi lại:

- Có việc gì vậy anh?

- Liên quan tới kế hoạch mở rộng YNE sang thị trường Trung Đông. Anh mới thuê Wilson & Associates tư vấn pháp lý, họ cử Phúc làm trưởng nhóm dự án. Anh không quen anh ta, chỉ biết là cũng học UCL lại cùng khoá với em nên hỏi thử.

An mím môi. Cái tên quen thuộc này lâu lắm cô mới lại nghe thấy.

………………

Thu gọn

London, bốn năm trước.

Hôm nay An rất vui. Cô mới nhận được kết quả thi, hoàn toàn như mong đợi. Vậy là An đã trở thành một trong những người trẻ tuổi nhất lấy được ACCA[1], ngay khi vừa tốt nghiệp đại học. Đây không phải may mắn mà nó đơn giản là thành quả từ đam mê và nỗ lực không mệt mỏi của cô từ khi còn chân ướt chân ráo là sinh viên năm nhất.

Người đầu tiên An gọi điện thông báo là mẹ. Hơn bốn năm xa nhà với đủ mọi khó khăn bủa vây, tới thời điểm này cô mới bắt đầu được nếm chút trái ngọt từ biết bao cố gắng của cả hai mẹ con.

- Năm nay con không về đâu, chị hai đừng buồn nghen. Con rải hồ sơ rồi, có nơi nào nhận là đi làm liền.

- Mày không bị bắt buộc phải về à?

- Điều kiện không quá ngặt nghèo, với con tính ở vài năm thôi, sớm muộn cũng về à. Con muốn có thêm kinh nghiệm, chưa kể còn phải sắp xếp đưa chị hai qua chơi nữa chớ.

- Thôi khỏi, tao quê mùa không thích du lịch du kịch gì hết, mày lo cho mày đi.

- Chị hai kỳ quá à…

Suốt bốn năm qua, trừ phi An về chứ bà Cúc dứt khoát từ chối sang với cô. Bà nói cô là sinh viên nghèo, không cần thêm gánh nặng nữa, đợi khi nào kiếm ra tiền thì tính sau. Từ bé đến lớn, An chưa thấy mẹ đi đâu xa khỏi thành phố, dường như nhu cầu du lịch luôn nằm cuối danh sách ưu tiên của bà, kể cả về quê. Cô không hề biết quê quán mình ở đâu ngoài việc nghe chất giọng hơi pha của mẹ thì đoán bà người gốc Bắc. Cô từng hỏi nhưng bà Cúc chỉ trả lời sơ sơ là ông bà ngoại cô mất sớm, bà lại là con một nên chẳng còn nhiều ràng buộc ngoài đó. Bà chưa từng một lần đề cập chuyện đưa An về viếng mộ ông bà nhưng cô không lấy đó làm phiền bởi cô nghĩ mình hiểu phần nào câu chuyện. Làm mẹ đơn thân với xã hội ngày trước là điều quá mức nặng nề. Hẳn bà đã bị tổn thương rất nhiều, đến nỗi phải bỏ vào Nam định cư, một thân một mình nuôi nấng cô giữa chốn đất khách quê người. Vì thế nên An cũng chẳng muốn qua lại nơi đã làm mẹ đau khổ. Rốt cuộc, mẹ ở đâu thì đó chính là nhà, là quê hương.

- Mày đã báo với thằng Phúc chưa?

- Dạ, con đang trên đường nè, hôm nay giáo sư nghỉ đột xuất nên con về sớm, tính nói trực tiếp cho ảnh chớ không gọi điện.

Chuyện An và Phúc sống chung bà Cúc tuy không hoàn toàn hài lòng nhưng không phản đối. Về mặt nào đó, mẹ cô hoàn toàn khác mọi người xung quanh. Dù chỉ là nhân viên kế toán bình thường lo ăn lo mặc hàng ngày nhưng bà lại có tư tưởng rất phóng khoáng. Bà hiểu và luôn bắt kịp sự thay đổi của thời thế. Chính bà Cúc là người dạy An những bài học giáo dục giới tính đầu tiên, đồng thời là người ép cô đi tập Kendo. Bà cho cô uống chai bia đầu tiên nhưng lại đặc biệt nghiêm cấm cô say xỉn quá mức. Ở thành phố có bất cứ trào lưu gì, từ nhảy hip hop, vẽ graffiti, đi phượt, bà đều khuyến khích An tham gia nhưng chuyện học hành thì tuyệt đối phải đặt hàng đầu. Bà nói, bà chỉ đơn giản muốn cô tự do tận hưởng cuộc sống một cách an toàn.

An tắt điện thoại, chân bước nhanh hơn về nhà. Còn một người cô cần thông báo tin vui này, chẳng ai khác ngoài Phúc, bạn trai cô. Phúc học ngành luật cùng trường An dù khác với cô, nhà hắn rất khá giả nên không cần săn lùng học bổng giống cô ngày trước. Nhưng điều đó không có nghĩa là hắn không giỏi. Phúc là một trong những sinh viên xuất sắc nhất khoá, từng được vài công ty săn đón khi còn chưa tốt nghiệp. An thích sự thông minh, chịu khó, hiền lành của hắn từ những lần đầu gặp mặt và hai người chính thức thành một đôi khi cô bước sang năm hai. Nhìn chung cô và hắn đều chín chắn hơn tuổi nên mối quan hệ của cả hai nhẹ nhàng, không thường cãi vã và cũng không có quá nhiều điểm nhấn. Về cơ bản, cô cảm thấy hài lòng, không đòi hỏi gì hơn.

Nhà An hơi xa trung tâm một chút, đổi lại được cái rộng rãi với một khu vườn xinh xắn bao quanh. Nhà có ba phòng ngủ, vì An đứng tên hợp đồng và trả nhiều tiền nhất nên phòng ngủ lớn là của cô và Phúc, một phòng của Ánh - cô bạn chơi chung nhiều năm, phòng còn lại của cậu sinh viên người Indo mới chuyển vào. An đã ở căn nhà này từ ngày mới sang và không có ý định chuyển đi vì nơi đây gắn liền với bao kỷ niệm vui buồn suốt quãng đời sinh viên của cô.

An mở cổng không một tiếng động, định nhón chân đi vào phòng hù Phúc giật mình. Nhưng khi tới sát cửa phòng, người giật mình lại là cô. Từ bên trong, những âm thanh hoang dại đặc trưng phát ra đều đặn. Lúc đầu An còn tưởng Phúc xem phim “đen” nhưng chỉ giây sau đó đã lập tức hiểu chuyện gì đang diễn ra. Cô run người muốn khuỵu xuống, đầu óc trống rỗng. Cả thế giới như sụp đổ. Đằng sau lớp cửa mỏng kia là người mà An từng tuyệt đối tin tưởng chỉ sau mẹ. Thiếu chút nữa cô đã quay lưng bỏ chạy vì không dám tận mắt chứng kiến chuyện bẩn thỉu đang diễn ra ngay trên giường ngủ của mình.

Nhưng mặc cho vẻ ngoài hiền lành nhu mì, An chưa bao giờ là kẻ hèn nhát.

“Rầm!”

Cửa phòng bật tung làm đôi nam nữ đang quấn nhau trên giường giật bắn người, theo phản xạ vội quơ chăn quấn chặt lấy thân thể trần trụi. Cả hai mặt mũi tái mét khi thấy An cầm thanh shinai[2] hằm hằm nhìn chúng như hung thần báo oán. Phúc biết rõ với thân thủ của mình, cô thừa sức tiễn hắn lẫn nhân tình vào viện nằm ít nhất ba tháng.

Nhưng An chỉ đứng trân trân nhìn, tay run run không nhấc nổi thanh kiếm. Cô thêm một lần cảm thấy tim mình bị đâm một nhát khi nhận ra “con hồ ly tinh” kia lại chính là Ánh, người bạn cô vẫn coi như em gái suốt một thời gian dài.



Nhiều năm sau này nhớ lại, An vẫn không hiểu lúc đó cô đã lấy đâu ra đủ bình tĩnh mà nói rành rọt từng chữ:

- Tao cho tụi bay mười lăm phút để dọn dẹp sạch sẽ. Nếu còn để tao nhìn thấy tụi bay lúc tao quay lại thì đặt phòng bệnh viện đi là vừa.

An chạy ra khỏi nhà, nước mắt đầm đìa. Nỗi đau đầu đời dường như lớn quá sức chịu đựng. Cô tự hỏi mình đã làm gì sai để bị trừng phạt nặng nề đến thế. Người yêu và bạn thân… cái thứ mô típ phim ảnh cũ rích mà cuối cùng lại vận vào chính cô.

An quen Ánh từ khi cô ta còn học A level, sau đó cô ta vào học cùng ngành với cô nhưng ở một trường làng nhàng khác, đúng tiêu chí du học của phần đông đám “con nhà”: tấm bằng đại học từ một nước tư bản, bất kể trường nào. Về sau có người kể với cô, gia đình Ánh không hề khá giả, thậm chí là nghèo nên ngoài tấm bằng, “nhiệm vụ” lớn hơn của Ánh là chọn được một đối tượng tốt trong đám ứng viên tiềm năng toàn du học sinh. Với sứ mệnh đó, Ánh đâu còn thời gian để tâm trí vào bài vở nên đôi lúc phải cậy nhờ tới An. Cô đã nhiệt tình giúp, không mảy may hay biết cô em thân thiết đâu chỉ quý cô mà còn quý cả người yêu cô. Tuy Phúc không vào loại điển trai hay dân chơi sành sỏi nhưng dưới tiêu chuẩn của cô ta thì hắn hoàn hảo: gia đình điều kiện, bản thân còn rất tài năng. Ánh học không giỏi như An nhưng bù lại xinh đẹp và có biệt tài trong việc quyến rũ người khác giới.

An ngồi bên bờ sông Thames, đây là góc yêu thích của cô, nơi có thể ngắm trọn vẹn cầu London vào chiều tà. Nhưng hôm nay cô chẳng còn tâm trí nào mà để ý cảnh quan. Nước mắt cô vẫn rơi không ngừng, mặc cho người đi đường qua lại chỉ chỏ.

- Mẹ… - Ngay khi bà Cúc nghe máy, An oà lên khóc mà không thốt nên lời.

Suốt bốn năm ở Anh, chưa một lần, kể cả những lúc yếu lòng nhất cô lại gọi điện khóc với mẹ như hôm nay. Cô kể câu chuyện một cách lộn xộn, bị ngắt quãng bởi những tiếng nức nở. Bà Cúc kiên nhẫn lắng nghe dù trái tim đau như bị đâm bởi những nhát dao sắc ngọt. Hơn ai hết, bà hiểu An và khao khát đến cùng cực việc được ở bên cô con gái bé bỏng ngay lúc này.

- Mẹ hiểu rồi… - Bà cố nén vào giọt nước mắt, bình tĩnh nói. - Thế con có cho mỗi đứa một gậy vào đầu không?

- Dạ không, tay con run quá làm không nổi. - An gạt nước mắt gượng cười. - Với cả bên này tội hành hung người khác nặng lắm, Phúc còn học luật nữa.

Bà Cúc im lặng một chút để sắp xếp mớ suy nghĩ ngổn ngang trong đầu, bà có quá nhiều điều cần phải nói với cô.

- An này, mẹ nghĩ khi nào gặp Ánh thì con nên cám ơn nó.

- Sao lại thế ạ? - An tròn mắt kinh ngạc, quên cả khóc.

- Nhờ nó con mới thấy được bộ mặt thật của Phúc. Con đâu có gì phải tiếc một thằng đàn ông khốn nạn như vậy. Thôi thì cũng may là hai đứa chưa cưới xin con cái chi hết.

- …

Tuy An hiểu bà Cúc nói đúng, cô tạm thời chưa thể chấp nhận. Nói chung thì khi gặp phải cú sốc quá lớn như vậy, chẳng lời khuyên đúng đắn nào có thể “ngấm” ngay được. Nhưng cô không nói gì bởi việc có mẹ bên cạnh an ủi đã là quý báu, kể cả chỉ qua điện thoại.

- Ừm, nói thật mẹ nghe, có phải con đang tự hỏi con đã làm gì sai mà bị chúng nó đối xử như thế đúng không?

- Dạ…

- Và cả cảm giác thất bại?

- Dạ. - Đây chính là cảm giác đang cào xé mà cô chưa gọi được tên cho tới lúc bà Cúc nói ra.

- An, mẹ muốn con nhớ thật kỹ một điều, dù thời điểm này có thể con chưa hiểu hết. - Giọng bà Cúc bỗng đanh lại. - Đừng bao giờ tự dằn vặt mình rằng con có lỗi hay không đủ tốt. Bọn nó mới có lỗi. Đây cũng không phải thất bại vì bọn nó không phải thuớc đo để con đánh giá bản thân, chẳng qua con chỉ gặp vận xui, giống ra đường dẫm nhầm cứt chó vậy thôi.

- Dạ.

Từng câu từng chữ mẹ nói không bao giờ An quên. Nhiều năm về sau, cô cảm thấy chúng không chỉ có ích lúc ấy mà chính là kim chỉ nam cho cả cuộc đời cô. Nỗi buồn vẫn đó nhưng suy nghĩ không còn bế tắc luẩn quẩn trong dằn vặt, so sánh và hận thù.

An chuyển khỏi nhà ngay trong đêm. Cô đã phải sống ở phòng ngủ chung của hostel hơn hai tuần trước khi tìm được nhà thuê, cũng là thời gian cô cho phép mình đắm chìm trong nước mắt. Nhưng liền sau khi ổn định chỗ ở mới, An vùi đầu vào công việc như một cách để làm dịu đi nỗi đau. Cô tự đặt ra những mục tiêu thật cao và dồn hết tâm lực vào đó. Kết quả không phụ lòng người, An được nhận vào PWC và trong hai năm tiếp theo cô đã đỗ CFA[3] level 3. Mỗi thành tích đạt được đều là những bước chân đưa cô đi xa hơn khỏi ký ức về Phúc. An không quên những gì đã xảy ra nhưng cô không còn đau khổ hay tức giận, đối với Phúc hay Ánh cũng không còn chút nào căm hận nữa. Cuối cùng một ngày tình cờ gặp họ trên đường, cô đã bình thản đi qua mà tim không đập gấp lên một nhịp.

Và rồi bà Cúc đổ bệnh. Khi nghe tin, An bỏ tất cả về nước để ở bên, chăm sóc mẹ những ngày tháng cuối cùng. Mẹ mất, để lại cho cô một sự thay đổi ngoài sức tưởng tượng khiến cái tên Đình Phúc rơi hẳn vào quên lãng từ bao giờ. Con người hắn quen bốn năm trước và Bình An ngày hôm nay đã không còn là một.

………………

Nhìn ánh mắt chờ đợi của Quân, An chậm rãi gật đầu.



- Dạ có.

- Đủ thân để hiểu năng lực của anh ta không?

- Phúc là bạn trai cũ của em. - An thản nhiên đáp. - Bọn em quen nhau vài năm rồi chia tay nên ít nhiều cũng khá hiểu nhau. Về mặt chuyên môn, em nghĩ anh có thể yên tâm.

Quân gật đầu.

- Anh muốn em cùng tham gia họp với nhóm của Phúc, nếu em không có vấn đề gì.

- Dạ, em chẳng có chi phải né Phúc, nhưng em chỉ là nhân viên kế toán, có lẽ chị Nguyệt hay chị Nga sẽ phù hợp hơn…

Quân đan hai tay vào nhau. Hắn đã cân nhắc việc này từ lâu, nên nhân tiện câu chuyện đang dở mà trao đổi luôn.

- Anh có một đề nghị với em. - Hắn chậm rãi nói. - Anh tính bổ nhiệm em vào vị trí Giám đốc tài chính đang trống, em nghĩ sao?

Cô tròn xoe mắt, vì quá kinh ngạc mà không thốt nên lời. Vị trí CFO cho một người trẻ và còn thiếu kinh nghiệm như cô ư?

- Anh biết, về lý thuyết YNE hiện chỉ là một công ty cỡ vừa nhưng anh tự tin nói là tiềm năng phát triển của nó rất lớn, kể cả không tính đến Blue Ocean đằng sau, cho nên em yên tâm…

- Dạ, ý em không phải vậy. Em quá ngạc nhiên thôi ạ, với không chắc mình đủ tốt.

- Anh làm quản lý nhiều năm nên kinh nghiệm nhìn người không tệ đâu. Anh chỉ muốn biết em có đồng ý không thôi. - Hắn cười.

An cầm cốc nước uống một ngụm, cô suy nghĩ rất lung.

- Trước hết em muốn cám ơn anh, nhưng mà, - Cô nuốt nước miếng. - em nghĩ em không nên nhận ạ. Vì anh biết đó, em không giấu là em có quan hệ với anh Nhật, dù hai công ty không cạnh tranh trực tiếp thì vẫn là không ổn.

- Chẳng thành vấn đề, anh tin em.

- Vì anh tin em nên em càng thấy mình phải có trách nhiệm. YNE không phải của riêng anh, em không muốn có ngày anh bị hội đồng cổ đông chất vấn, chưa kể Blue Ocean nữa. Sẽ thế nào nếu tất cả mọi người đều biết CFO của YNE lại liên quan tới con trai chủ tịch Sunflower?

- Em nghĩ quá nhiều rồi. - Quân nhún vai.

- Anh cứ cho là em chu đáo đi. - An cười. - Theo em, CFO thì không nên nhưng em có thể làm cố vấn tài chính cho anh. Như vậy ổn hơn vì các anh chị phòng Kế toán tài chính đều lớn hơn em, anh bổ nhiệm em làm CFO, họ sẽ không phục đâu.

………………

- Dzô! - Thành chạm ly với An. - Chúc mừng em được thăng chức.

- Mệt thí mồ, báu bở gì chớ. - Cô bĩu môi.

- Dù sao cũng được tăng lương, hôm nay khao anh nhé. - Hắn nháy mắt.

Buổi chiều mát mẻ, ngồi uống bia tán gẫu trong gió hồ lồng lộng, An bỗng thấy thành phố này trở nên thân thương lạ thường. Lần đầu tiên cô có cảm giác đã về nhà.

_______________

[1] ACCA - The Association of Chartered Certified Accountant: Chứng chỉ kế toán quốc tế.

[2] Shinai: Kiếm gỗ dùng trong Kendo.

[3] CFA - Chartered Financial Analyst: Chứng chỉ phân tích tài chính. (Trong ngành kế toán-tài chính, ACCA và CFA là hai chứng chỉ giá trị nhất. Tuy mọi sự so sánh đều là khập khiễng nhưng thực tế, đạt được ACCA và CFA khó hơn MBA rất rất nhiều.)