Trong hai ngày long trọng khai trương, Trần Nghĩa và Thi Ngọc Doanh có mặt ủng hộ cho đến tối mới về, thậm chí Trần Nghĩa còn ôm Thi Ngọc Doanh say khướt về.
Ngủ thẳng một ngày, Thi Ngọc Doanh cuối cùng cũng bước xuống phòng khách.
Trần Nghĩa nghe tiếng bước chân liền quay đầu nhìn, thấy Thi Ngọc Doanh ăn mặc cực kỳ lộng lẫy.
“Bây giờ mới 2 giờ chiều mà chị trang điểm kĩ vậy, định đi đâu?”, Trần Nghĩa cười hỏi.
“Đi, đi dạo phố!”, Thi Ngọc Doanh vui vẻ gọi.
“Không đi đâu!”, Trần Nghĩa vừa nghe mua sắm liền cự tuyệt ngay, quay đầu tiếp tục xem TV.
Chỉ có đồ ngốc mới đồng ý!
Thi Ngọc Doanh đã đoán trước Trần Nghĩa nhất định sẽ từ chối, điều này nằm trong dự tính, nhưng cô có cách!
“Xe Tăng vẫn độc thân, và em thấy em gái tôi có thể sẽ đồng ý với anh ấy. Nhưng do người nào đó không hợp tác, có lẽ tôi sẽ không giới thiệu em gái cho Xe Tăng.”, Thi Ngọc Doanh nói mỉm cười đầy ẩn ý.
“À, vì hạnh phúc của anh em ta…”, Trần Nghĩa thở dài rồi đứng dậy.
Rồi Thi Ngọc Doanh hí hửng đi trong đôi giày cao gót pha lê ra ngoài.
Một lần ra ngoài tới tận 8 giờ tối mới về!
Trần Nghĩa bưng vô số túi lớn nhỏ vào, từ đầu đến chân Thi Ngọc Doanh, từ ngoài vào trong, đều mua hết cả!
May Trần Nghĩa không phải người bình thường, chứ không đã kiệt sức rồi!
Trần Nghĩa thẳng chân lên lầu, vào phòng Thi Ngọc Doanh, ném đống túi lên giường cô rồi quay người bỏ đi.
Đi xuống, anh thấy Thi Ngọc Doanh đang nấu mỳ ở nhà bếp, nên vào xem.
Thi Ngọc Doanh đang nấu mì.
“Có cho ớt không?”, Thi Ngọc Doanh nghe tiếng bước chân hỏi ra.
“Cho anh một chén thôi.”, Trần Nghĩa đáp.
“Được!”, Thi Ngọc Doanh liền mở một chai dầu ớt, sẽ cho vào nước súp sau.
Trong lúc đó, tại quán bar Đám Mây Đen,
Tiểu Bạch một mình ngồi uống rượu, gương mặt đẹp trai thu hút vài cô gái đến chơi đùa.
Mặc dù là gái đẹp nhưng Tiểu Bạch biết họ chỉ đùa thôi, nên không để ý.
Tiểu Bạch lại nhớ đến Nguyễn Bạch Mi, liên tưởng nếu cô thật lòng thích mình thì sẽ hay biết bao! Anh không còn phải ngồi một mình cạn rượu ở đây, mà được hưởng hạnh phúc gia đình rồi.
Tiểu Bạch bèn rút điện thoại ra, dùng màn hình đen làm gương nhìn mặt mình. Anh cảm thấy vẫn đẹp trai chứ không xấu, vậy tại sao Nguyễn Bạch Mi không thích anh?
Chỉ là do cách biệt tuổi tác sao? Nhưng Tiểu Bạch nghĩ Trần Nghĩa theo đuổi các cô gái lớn tuổi hơn cũng thành công mà.
Tiểu Bạch suy nghĩ mãi không ra, cảm thấy rất buồn.
“Sau cùng kia cũng không có gì thay đổi!”,
“Phải, của em to! Của em có phải ép nó xuống không!?”.
Đằng sau Tiểu Bạch, đột nhiên hai cô gái, một tóc tím, một tóc màu nữa vàng nữa đỏ, cô tím tóc đấm mạnh vào ngực cô màu rực rỡ kia, làm cô này lùi lại đâm vào Tiểu Bạch.
“Quậy cái gì thế! Còn đâm vào tôi nữa!”, Tiểu Bạch quay lại quát tháo. Tâm trạng khó chịu, anh bộc phát ngay!
Tiếng quát tháo khiến giận Triệu Mẫn An bùng lên, lập tức quay lại xem ai dám chửi mình!?
Nhìn lại và thấy một chàng trai bảnh bao,
giận Triệu Mẫn An lập tức biến mất, cô mỉm cười quyến rũ nói với Tiểu Bạch: “Em trai đẹp trai thật đấy, chị rất thích đó!”.
Tiểu Bạch nhìn cô gái trước mặt, một nửa tóc vàng một nửa đỏ, khuôn mặt xinh đẹp, thân hình phát triển tốt, cao khoảng 1m7, ước tính không quá 20 tuổi.
Lại còn dám gọi anh là em trai!? Anh đây đã 23 tuổi rồi đấy!
Lúc này, Triệu Mẫn An vươn ngón tay ra muốn nâng cằm Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch lập tức đẩy tay cô ra, lạnh lùng nói: “Em gái à, tôi khuyên cô trở về chỗ cũ đi.”.
Em gái?!
Nghe thế, giận Triệu Mẫn An lại bùng lên! Cô nổi tiếng là đại tỷ tại đây mà, không ai gặp cô không xưng một tiếng An tỷ cơ mà! Hơn thế nữa, do bố là bang chủ băng Nha Lang, nên giới giang hồ nhiều người cũng phải khách khí với cô! Giờ đây một thằng nhãi con dám khiêu khích cô! Còn gọi cô là em gái! Còn bảo cô quay về!
Điều này nghiêm trọng xúc phạm đến uy quyền An tỷ!
Nhất định phải cho nó biết tay An tỷ!
Cô gái tóc tím hào hứng xem kịch, nhưng hoàn toàn không có ý định ngăn cản.
“Uống cốc rượu này, rồi đi với tao!”, Triệu Mẫn An rót một ly rượu đưa trước miệng Tiểu Bạch, lạnh lùng nói.
“Ha ha ha!”, Tiểu Bạch cười ngạo nghễ, em gái mà cũng dám đe dọa anh?
“Cái gì, mày còn dám từ chối ta hả?” Triệu Mẫn An nổi cơn thịnh nộ, nói.
“Cút!”, kế tiếp, Tiểu Bạch lạnh lùng phun ra một từ.
“Tốt! Tốt! Tốt!”, Triệu Mẫn An nói liên tiếp ba từ tốt, rồi quay người bước thẳng ra ngoài quán bar.
Cô gái tóc tím càng thêm phấn khích, vội vã đuổi theo Triệu Mẫn An.
Tiểu Bạch lạnh lùng cười, không thèm nhìn bóng lưng Triệu Mẫn An rời đi.
Sau đó, anh tiếp tục uống rượu.
Lúc này, một người ở tầng hai quán bar Đám Mây Đen chỉ về phía Tiểu Bạch nói với Liễu Hồng Hạc: “Chị à, tôi thấy thằng nhóc kia từng nhậu với Trịnh Độ!”.
“Ồ?”, ánh mắt Liễu Hồng Hạc lóe lên tia sáng, đôi môi đỏ mỉm cười: “Chị ra gặp cậu ấy.”.
Rồi đi xuống trên đôi giày cao gót đỏ rực.
Tiểu Bạch vẫn đau khổ tự hỏi, tại sao Nguyễn Bạch Mi lại không thích mình? Anh vì cô ấy, ném đi 5 triệu, còn nhờ anh trai Trần Nghĩa giải cứu công ty cô ấy. Anh tốt với cô đến thế, sao cô không rung động, thích anh?
“Anh chàng đẹp trai, mời tôi ly nào?”, đột nhiên, bên tai vang lên giọng nói dịu dàng.
Tiểu Bạch quay lại, thấy một phụ nữ mặc váy đỏ tuyệt mỹ, khác hẳn những cô kia chỉ đến đùa giỡn.
“Tất nhiên được!”, Tiểu Bạch cố nén xúc động, cười đáp.
Cuối cùng vận hạn hoa đào của anh cũng tới!
Có lẽ anh và Nguyễn Bạch Mi không có duyên, nếu không với ngoại hình và tấm chân tình của anh, sao Nguyễn Bạch Mi không rung động, không thích anh?
Anh nghĩ thế cũng đúng!
“Cảm ơn!”, Liễu Hồng Hạc ngồi cạnh Tiểu Bạch, nói với nữ bartender: “Một ly cocktail!”.
Nữ bartender tất nhiên biết đây là sếp, nên muốn thể hiện tốt.
Nhanh chóng, một ly cocktail được đưa tới trước mặt Liễu Hồng Hạc. Cô uyển chuyển cầm lên, đưa lên môi nếm từng chút.
Quyến rũ không gì sánh bằng!
Cụm từ này miêu tả cực chuẩn.
Tiểu Bạch nhìn mê mẩn! Thật muốn ôm cô về nhà ngay lập tức! Làm vợ!
“Anh thường ra đây nhậu à?”,
“Mấy hôm gần đây hay ra.”.
“Vậy cảm ơn anh, vì tôi chính là bà chủ quán bar này.”.
“Cái gì, chị là sếp quán bar! Giỏi quá!”.
“Cũng nhờ anh trai tôi ủng hộ thôi, chẳng giỏi gì.”.
Sau đó, Liễu Hồng Hạc và Tiểu Bạch vui vẻ tán gẫu, toàn nói chuyện đời thường, không nhắc gì đến Trịnh Độ.
Vì cô muốn từ từ, không thể thể hiện rõ mục đích, nếu không Tiểu Bạch có thể nhìn ra.
Tất nhiên, Tiểu Bạch không có vẻ tinh ý lắm. Nhưng Liễu Hồng Hạc vẫn cảm thấy cần thận trọng.
Hơn một tiếng sau, Liễu Hồng Hạc nói đầu hơi choáng, tạm biệt trước.
Còn Tiểu Bạch vô cùng phấn khích, anh cảm thấy lần này có thể tìm được tình yêu như ý!
Rồi Tiểu Bạch tươi cười bước ra khỏi quán bar.
Anh không gọi taxi về ngay, mà định đi dạo chút.
Đột nhiên, vài người từ một chiếc xe bán tải xuống, vây quanh Tiểu Bạch!
Tiểu Bạch kinh hoàng, giãy giụa chống cự nhưng không thoát được. Anh bị khống chế, dí vào mặt khăn thấm thuốc mê, rồi lôi lên xe bán tải!
Xe bán tải chạy nhanh rời đi, đến đoạn đường vắng vẻ tối om thì dừng lại, đưa Tiểu Bạch lên một chiếc sedan đen rồi vội vã rời đi.