Quân Thụy đưa Nghiên Hy tới viện, đưa cô tới tận phòng, để cô ngồi xuống giường bệnh, cô nhìn xung quanh có chút sợ, liền kéo góc áo anh nói:
''Em sợ.''
Nhìn cô bé hoảng hốt, đầy sợ hãi trong lòng, anh ngồi xuống cạnh cô, đưa tay lên vuốt tóc cô.
''Không cần sợ... Sẽ xong nhanh thôi''
Anh nhìn sắc mặt khó coi, trắng bệch của cô, chưa để anh nói gì tiếp theo, Lãng Nghệ chạy ầm tới, theo đó là một bác sĩ.
''Đông thiếu, người bị sao... Để tôi kiểm tra.''
''Không sao, mau tới kiểm tra cho em ấy.'' Anh đưa mắt về phía cô, bác sĩ kia cũng bàng hoàng nhìn, vì có lẽ đây là lần đầu anh thấy Quân Thụy mang một cô gái đến đây.
''Dương Trạch, nhanh đi.'' Lãng Nghệ đứng ngoài cũng nhanh chóng nói lớn.
Dương Trạch ngơ người, nhưng cũng nhanh chóng làm việc, nhìn chiếc chân bị trật, còn chảy cả máu vì va mạnh gây trầy đầu gối. Bắt đầu làm việc mà có hai cặp mắt nhìn chằm chằm làm Dương trạch cũng áp lực. Tiếng khóc cô vang lên khi Dương Trạch điều chỉnh lại khớp, cô ôm chặt Quân Thụy luôn miệng nói không muốn điều chỉnh lại.
''Sẽ nhanh thôi, không sao đâu." Anh xoa lưng an ủi, tay đưa cho cô một cái kẹo, vừa nói
Dương Trạch khi chỉnh xong thì nhẹ nhàng xoa bóp nhẹ, không còn cảm thấy đau nữa nhưng chân cô có vài vết thương nhỏ khi ngã vào đá. Nhanh chóng xử lí, Dương Trạch nói muốn đưa cô đi chụp x quang, lúc này cô không còn cảm thấy đau liền sợ hãi ôm chặt Quân Thụy hơn nữa. Thấy cô biểu hiện vậy, anh liền nói:
''Không sao, chụp một chút thôi... Không cần sợ.''
Nói qua nói lại một hồi, cô chẳng thể phản bác cũng chẳng thể phản kháng, liền thuận theo chụp vậy.
Cô ngoan ngoãn ngồi chụp xong liền được anh bế đi lấy kết quả, trên đường đi cô mải nhìn về phía khác, anh liền hỏi:
''Sao vậy, lúc nãy còn sợ mà, bây giờ em muốn chơi gì?''
''Không có.'' Cô liền phủ định ngay lập tức, rồi nhìn ra phía khác, lấy xong kết quả, anh đưa cô vào xe. Nhìn chiếc chân bị băng lại, cô không hiểu, liền hỏi anh:
''Sao lại quấn lại vậy, nhưng này em khó đi lắm."
''Không sao, may mắn cho em là không có vấn đề gì lắm, một tuần sau có thể tháo ra rồi.''
"Như vậy bất tiện quá ''
''Hạn chế đi lại, vận động.'' Anh nói thêm vào cho cô hiểu thì nhận ngay câu trả lời:''Vậy là em chỉ có thể ngồi một chỗ thôi sao?''
Cô cảm thấy thật buồn tẻ, lòng trĩu nặng
''Thế thì anh sẽ dẫn em đi chơi.''
Nghe thấy được chơi cô lấy lại niềm hạnh phúc hân hoan, cười tươi đáp:
''Chơi ở đâu vậy anh " nhưng vừa dứt câu cô nhớ ra anh có rất nhiều việc mà, vậy là cô nói tiếp:''Anh có nhiều việc mà, sao có thể đưa em đi.'' Nói xong cô liền buồn bã thở dài.
''Tôi đưa cô đi nha'' Lãng Nghệ lên tiếng phá vỡ đi sự coi thường mình như không khí. Lúc nãy, Lãng nghệ bị Quân Thụy ném cho một đống bơ, không thèm nói mà dùng ánh mắt ghẻ lạnh làm Lãng Nghệ sợ không dám nói lên lời.
Dù là bạn từ thuở nhỏ, nhưng tính Quân Thụy phân minh rõ ràng, sợ bị Quân Thụy cấm tới nhà, thấy cô nói muốn chơi nhanh chóng đáp lại để không bị đá bay khỏi nhà Quân Thụy từ ngoài cổng.
''Tôi không muốn nhìn thấy anh.'' Nghiên Hy đáp lại tỏ ý khó chịu khi anh đề nghị chơi cùng cô, phồng má, cau mày mà nói lại Lãng Nghệ
Quân Thụy cười khi thấy biểu cảm đó của cô, chẳng khác một bé cá nóc đang giận dỗi mà tự vệ mình khỏi tên địch nguy hiểm.
''Em không thích, thì cậu ta không cần tới trước mắt em.'' Nghe anh nói, cô vui vẻ gật gật, nhưng với Lãng Nghệ thì khác, ý của anh là đừng mong mình tới nhà chứ sao.
Lãng Nghệ thầm chửi rủa bọn họ đồng vợ đồng chồng đá mình ra khỏi đó, nhưng vẫn tươi cười xin xỏ:
''Tôi đến nhà chơi được chứ?''
''Bộ cậu thiếu nhà?'' Câu nói sắc lạnh kéo Lãng Nghệ về hiện tại, mặt dày lên xe họ ngồi rồi giờ còn bị họ cấm tới nhà.
''Không... Tôi không thiếu... Chỉ là muốn.''
Chưa nói dứt câu, Quân Thụy nói tiếp:
''Dừng xe.''
Nghe vậy, Lãng Nghệ chết đứng khi mình bị đuổi rồi.
''Khoan đã... Tôi ''
Nói không thành câu đã bị Quân Thụy hất bay khỏi xe, đóng cửa lại liền cho tài xế chạy tiếp, tiếng Lãng Nghệ vang xa gọi lại.
''Anh để anh ấy ở đây có sao không?'' Cô vừa hỏi vừa quay lại nhìn Lãng Nghệ dần xa đang đứng gọi
''Không sao, cậu ta giỏi nhất là chạy bộ đó''
''Anh ấy giỏi vậy sao?''
Cô thắc mắc, liền hỏi lại, anh không hài lòng nói:
''Em quan tâm cậu ta thế à?''
Thấy đáy mắt anh đen lại, sắc lạnh nhìn cô, lần đầu tiên anh dùng ánh mắt vậy nhìn cô, cô liền không dám nhìn thẳng nữa, mà lập tức quay đi nhìn chỗ khác. Biết bản thân hơi quá, liền thở dài nói:
''Em chỉ cần quan tâm bản thân mình và anh thôi, em làm được chứ?'' Kéo cô gần mình anh nói, chờ mãi mới thấy cô đáp:''Nhưng... Thế còn mọi người?'' Cô khó hiểu nhìn anh.
''Em suy nghĩ đơn giản không nhất thiết bận tâm, chỉ nhớ lời anh nói là được.''
''Được thôi, em sẽ nhớ kĩ." Cô nói xong liền cười
''Hứa với anh, được chứ?'' Anh nhìn cô như thể mong chờ.
''Được thôi.'' Cô đưa tay nhỏ của mình ra giơ ngón út nhỏ lên, nhìn ngón tay trắng nhỏ xinh, anh liền làm theo cô. Hai ngón tay lớn bé kề nhau như hoàn thành lời hứa, sau đó liền nắm lấy tay cô không buông.
Nhận thấy xe dừng lại, nhưng bên ngoài có hơi lạ lẫm, cô liền hỏi:
''Đây là đâu vậy?'' Cô nhìn anh với ánh mắt hoang mang
''Là nơi anh làm việc.''
Nói xong anh liền đứng dậy ra ngoài, đi đến cửa bên kia mở ra, bế cô lên. Khung cảnh bên ngoài làm cô choáng váng, nhìn mãi không thôi, xung quanh toàn nhà cao tầng, xe cộ đi lại vùn vụt.
''Anh còn chút việc cần xử lí, sẽ xong nhanh thôi... Rồi anh đưa em đi ăn, chịu không?'' Chưa để cô hỏi gì, anh đã lên tiếng giải thích.
Đi qua cửa lớn, nhanh chóng vào thang máy. Mọi người còn đang làm việc không hiểu chuyện gì mà chạy đến chào hỏi, nhưng anh đã đi nhanh qua. Bọn họ được phen bàn tán, trước giờ không thấy anh ra khỏi phòng khi làm việc nay tự nhiên ra khỏi công ty, lúc về mang theo một cô gái. Họ bàn tán không ngừng, người này hỏi người kia, xem danh tính cô gái đó là ai sao trước giờ chưa ai nhắc qua.
''Các cô chê tiền lương nhiều sao?''
''Quản lí... Chúng tôi''
''Mau mau làm việc đi.''
Bà cô trung niên nhìn họ nhiều chuyện liền nhắc nhở, nếu không muốn mất việc thì mau làm việc, chuyện của người có tiền sao mấy người như họ hiểu được.