Việt Cơ

Chương 213




Bất thình lình, mọi thanh âm đều tan biến. Vệ Lạc chỉ còn nghe thấy tiếng tim mình đập dồn dập, cuồng loạn trong lồ ng ngực. Yết hầu nàng nghẹn ứ, đầu óc choáng váng. Nàng ngẩng đầu, đờ đẫn nhìn công tử Kính Lăng.

Công tử Kính Lăng đối diện với sóng mắt mặc ngọc của nàng, không biết vì sao lại vội cúi đầu, né tránh đi tầm mắt của nàng.

Vệ Lạc ngạc nhiên, đảo mắt, nàng thấy vành tai hắn ửng đỏ. Dưới ánh nhìn chăm chú của nàng, mạch máu trên cổ công tử Kính Lăng giật mạnh. Không cần lắng nghe, Vệ Lạc cũng biết trái tim hắn đang cuồng loạn.

Nàng cúi đầu, mắt ướt nhòa, một nỗi đau xót từ nội tâm trào ra, nước mắt không kìm được tuôn rơi. Nàng cố gắng mở to mắt, muốn đem nước mắt bức ngược trở lại. Hai tay vô thức đan vào nhau, hàng mi dài như cánh quạt khẽ run. Nàng nuốt nghẹn, lồ ng ngực đau đớn, nàng muốn gào khóc nhưng không thể.

Trong nháy mắt, vô biên hận ý trào lên trong lòng nàng, nàng rất muốn ngẩng đầu cười lớn, ném hết rượu vào mặt hắn, muốn la hét, điên cuồng lao vào hắn, cùng hắn chết chung.

Nhưng tất cả chỉ là tưởng tượng, nàng không thể làm gì, thậm chí cũng không dám ngẩng đầu lên. Nàng sợ hãi, sợ hãi trong nháy mắt ngẩng đầu kia, cơn giận chưa kịp trút ra đã bi thương khóc trước mặt hắn.

Nàng cái gì cũng không thể làm.

Im lặng, im lặng đến đáng sợ.

Ba người như mất đi ngôn ngữ, mất đi mọi sức lực.

Công tử Kính Lăng cắn răng, yên lặng nhìn về phía Nghĩa Tín quân, chờ hắn trả lời.

Nghĩa Tín quân mặt mày tái mét, nghiêng đầu ngơ ngẩn nhìn Vệ Lạc.

Từ góc độ của hắn, hắn có thể thấy từng giọt nước mắt lặng lẽ lăn trên má nàng, rơi xuống bàn tay đan chặt, rồi nhỏ giọt xuống đất.

Thẳng qua hồi lâu, Nghĩa Tín quân mới chậm rãi hít một hơi.

Công tử Kính Lăng hơi nghiêng người về phía hắn, chờ đợi câu trả lời.

Nhưng dù đã hít vào một hơi thật sâu, Nghĩa Tín quân vẫn không thể thốt nên lời. Đầu óc trống rỗng, hắn không còn tìm thấy thanh âm của mình.

...

Rất lâu, rất lâu sau đó. Vệ Lạc chậm rãi ngẩng đầu, đôi môi mím chặt thành một đường. Nước mắt vẫn còn đọng lại trên mặt, đôi mắt mang theo nỗi đau xót cùng hận khổ vô bờ.

Công tử Kính Lăng sững sờ. Đây là lần đầu tiên hắn thấy Vệ Lạc rơi lệ.

Thật sự là lần đầu tiên.

Ngay cả khi bị hắn đưa đi sau khi hoan hảo ân ái, ánh mắt nàng vẫn bình thản như nước hồ thu.

Trước đây, nàng từng có giảo hoạt, từng có kinh hãi, từng có bất an, từng có phấn khích, từng có si mộ kéo dài. Nhưng là, nàng chưa từng nói với hắn, chưa từng biểu lộ qua nỗi đau cùng nước mắt.

Hắn ngây ngốc nhìn nàng, môi mỏng mím chặt, ánh mắt sâu thẳm đã mất đi vẻ rạng rỡ.

Vệ Lạc lên tiếng trước, giọng khàn đặc không giấu nổi nghẹn ngào. Nàng quay sang Nghĩa Tín quân, đôi mắt mặc ngọc đẫm lệ ngước lên, lẳng lặng nhìn hắn, nhẹ nhàng gọi: "Tố!"

"Ừ."

"Chàng không cần bận tâm ta. Hãy thận trọng cân nhắc."

Cả Nghĩa Tín quân và công tử Kính Lăng đều hiểu ý nàng. Lời đề nghị của công tử Kính Lăng quá hấp dẫn.

Chỉ cần đưa nàng về Tấn, chẳng qua bên người chỉ thiếu một phụ nhân, nhưng hắn lại không có nỗi lo về sau, con cháu hắn cũng không còn phải ưu phiền. Có đất phong kia, địa vị của hắn sẽ ngang bằng một tiểu quốc chư hầu. Ít người có được vận may như vậy. Hắn sẽ không phụ lòng tổ tiên, không phụ lòng hậu thế.

Thậm chí, hắn còn không có lỗi với Vệ Lạc, bởi vì nàng không phải đi chịu khổ. Lợi ích lớn như vậy, trong thời buổi loạn lạc này, với một người xuất thân như Nghĩa Tín quân, là không thể chối từ.

Đây là cơ hội trời ban!

Cho nên, Vệ Lạc muốn hắn thận trọng cân nhắc.

Lời nói của nàng không hề có chút tư tâm, chỉ đơn thuần là đứng trên lập trường của Nghĩa Tín quân mà suy xét.

Công tử Kính Lăng nghe, đột nhiên cảm thấy rất chói tai. Hắn muốn chế giễu nàng là một phụ nhân "trung hiền", nhưng lời nói vừa đến cổ họng đã mang theo chua xót, nhè nhẹ đau đớn. Hắn không nói nên lời.

Nghĩa Tín quân ngơ ngẩn nhìn chằm chằm Vệ Lạc, cánh môi run rẩy.

Rất lâu, rất lâu sau, hắn cúi đầu, chậm rãi lắc đầu, thấp giọng trả lời: "Công tử có lòng."

Hắn từ chối. Sau một hồi suy xét kỹ lưỡng, hắn vẫn từ chối.

Công tử Kính Lăng nhìn chằm chằm đôi môi run rẩy của Nghĩa Tín quân. Lâu sau, hắn khẽ cười, nụ cười nhạt nhòa có chút tối nghĩa. Hắn vỗ tay, ra lệnh cho thị tỳ rót rượu.

Trong tiếng rót rượu ào ạt, chung rượu nhanh chóng được rót đầy.

Chúng thị tỳ lui xuống.

Công tử Kính Lăng nâng chung rượu hướng về phía Nghĩa Tín quân, đôi mắt nhìn chằm chằm hắn, giọng khàn khàn chậm rãi nói: "Quân không cần vội vàng. Ta cho quân ba tháng, trong ba tháng, quân có thể đồng ý bất cứ lúc nào."

Nghe đến đây, Nghĩa Tín quân vội cụp mắt, môi không còn run rẩy.

Vệ Lạc quay đầu lại. Lúc này, công tử Kính Lăng nâng chung rượu về phía nàng, trực diện nhìn nàng.

Sau một lúc, mạch máu trên cổ hắn lại bắt đầu giật mạnh. Hắn chậm rãi mở miệng, "Tiểu nhi."

Thanh âm hắn khàn đặc, "Tiểu nhi," hắn gọi lại lần nữa.

Tiếng gọi này ôn nhu, triền miên vô cùng, mơ hồ như lời thì thầm khi h0an ái trên giường.

Ánh mắt Vệ Lạc hoảng hốt.

Công tử Kính Lăng nhìn nàng chằm chằm, yết hầu giật giật, khẽ nói: "Tiểu nhi, tóc đen quấn vào nhau, hai sợi tóc đã kết, thật là lễ phu thê sao?"

Vệ Lạc đột ngột ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn.

Bốn mắt nhìn nhau.

Trong nháy mắt, từng chuỗi, từng chuỗi giọt nước mắt giống như trân châu chảy xuống gương mặt nàng.

Sau một lúc lâu, Vệ Lạc chậm rãi gục đầu xuống, nghẹn ngào nói: "Tóc đã bị quân cắt đứt rồi!"

Nàng nói thực trầm ổn, thanh âm tuy khàn đặc nhưng lại kiên định vô cùng.

Mặt công tử Kính Lăng trắng bệch như tờ giấy! Hắn chậm rãi nhắm mắt lại.

Cũng không biết qua bao lâu, hắn đột ngột đứng dậy, xoay người bước nhanh ra ngoài điện. Khi thân ảnh hắn khuất dạng sau cánh cửa, Vệ Lạc hoảng hốt thấy bước chân hắn lảo đảo.