Việt Cơ

Chương 231




Thời đại này, dù là giữa các quốc gia hay trong nội bộ một nước, đều hiếm có kẻ mạnh vĩnh viễn. Công tử Kính Lăng rốt cuộc vẫn chưa phải Tấn hầu, mà cho dù hắn có là Tấn hầu, biết đâu sau này hắn chết đi, Vệ Lạc thân là thê tử của hắn cũng sẽ vì đủ loại nguyên nhân mà không thể không đào vong. Lời hứa của hai vị công tử cũng xuất phát từ điều này.

Vệ Lạc tiễn Tần thái tử Diễn đi khuất mới mỉm cười quay về. Không hiểu sao, sau cuộc gặp gỡ hôm nay, tâm trạng nàng tốt hơn hẳn.

Đến chiều, khi đang ngồi nghỉ trong tiểu viện, Vệ Lạc nghe được một trận tiếng bước chân truyền đến.

Đó là thị tỳ bên người nàng.

Chỉ chốc lát, thị tỳ đã đến bên nàng vui mừng bẩm báo: "Chủ mẫu, Tề Thập Cửu công chúa cùng hai vị quý nữ Điền thị và Công Tôn thị đã đến, chủ mẫu có muốn gặp không?"

Vệ Lạc quay đầu lại, nàng nhìn thị tỳ xem xét một cái, chậm rãi đứng lên.

Nàng đi đến bên người thị tỳ, đi được vài bước, hỏi: "Có chuyện gì mà vui mừng vậy?"

Thị tỳ cười đáp: "Chủ mẫu thật có phúc, công tử hết mực quan tâm, nô tỳ thấy vui lây."

Vệ Lạc nghe vậy chỉ khẽ cười.

Còn chưa đến chủ viện, Vệ Lạc đã nghe thấy tiếng nói cười huyên náo của nữ nhân. Nàng khẽ nhíu mày bước chân chậm lại, ổn định tâm tình rồi mới bước vào.

Trong sân chủ viện, ba quý nữ cùng hơn mười thị tỳ và kiếm khách, mặt mày hớn hở đang tụ tập trò chuyện.

Thiếu nữ chính giữa cao gầy, dáng người đầy đặn, sắc mặt như trăng tròn. Thiếu nữ này ước chừng 17-18 tuổi, mắt to, làn da trong trắng lộ hồng, mũi cao, ngũ quan tương đối khắc sâu, là bộ dáng điển hình của nữ nhân phương Bắc.

Xem ra, thiếu nữ này chính là Thập Cửu công chúa.

Các nàng vừa thấy Vệ Lạc, đồng loạt quay lại cung kính hành lễ. Trong khi Vệ Lạc đang ngạc nhiên, Tề Thập Cửu công chúa dẫn đầu gọi: "Bái kiến tỷ tỷ."

Tỷ tỷ? Vì sao gọi ta là tỷ tỷ? Lấy thân phận của họ, tại sao lại hành lễ lớn như vậy với ta?

Vệ Lạc nhíu mày.

Nàng chậm rãi tiến lại gần, dừng lại cách ba người chừng bảy bước, lặng lẽ quan sát.

Dù thân phận cao quý, ba thiếu nữ này vẫn không có được khí chất uy nghiêm của Vệ Lạc sau khi trải qua bao nhiêu đao quang kiếm ảnh, trải qua bao nhiêu sóng gió cuộc đời.

Vì vậy, dù ánh mắt nàng bình thản, tĩnh lặng, nhưng sự xem xét kỹ lưỡng ấy khiến ba thiếu nữ không khỏi cúi đầu. Họ liếc nhìn nhau, vẻ mặt từ vui vẻ chuyển sang bất an.

Vệ Lạc lặng lẽ nhìn họ, rồi từ tốn hỏi: "Vì sao gọi ta là tỷ tỷ?"

Câu hỏi này khiến ba người ngơ ngẩn, họ kinh ngạc nhìn Vệ Lạc.

Không chỉ họ, mà tất cả những người phía sau cũng đều kinh ngạc nhìn nàng. Trong mắt mọi người, dường như Vệ Lạc vừa phạm phải một sai lầm rất ngớ ngẩn.

Vệ Lạc biết mình hẳn đã vi phạm một quy tắc thông thường nào đó, nhưng nàng vẫn trầm tĩnh hỏi lại: "Vì sao gọi ta là tỷ tỷ?"

Trong sự im lặng, thị tỳ phía sau Vệ Lạc bước lên, cung kính nói: "Chủ mẫu, ba vị này đều là chính nữ, thân phận cao quý."

Vệ Lạc nhíu mày, nhìn thị tỳ chờ nàng ấy nói tiếp. Thị tỳ ngập ngừng ngẩng đầu, liếc nhìn Vệ Lạc, thấy nàng vẫn trầm tĩnh, không khỏi chần chừ.

Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Lúc này, Tề Thập Cửu công chúa bước lên, cung kính hành lễ rồi ngẩng đầu, đôi mắt to sáng ngời nhìn Vệ Lạc, trong trẻo nói: "Tỷ tỷ không biết sao? Tỷ tỷ hiện đang ở Tề, sắp sửa chuẩn bị của hồi môn để gả cho Tấn công tử Kính Lăng. Chúng ta là của hồi môn của người, sẽ cùng tỷ tỷ đến Tấn, cùng gả cho phu chủ, hầu hạ phu chủ."

Ầm!

Đột ngột, hoàn toàn đột ngột, Vệ Lạc như bị tảng đá đập vào ngực, sắc mặt trắng bệch lùi lại một bước.

Nàng từ từ rũ mắt xuống.

Các nàng là đằng thiếp hồi môn? Nàng vậy mà, vậy mà lại bỏ qua chuyện quan trọng như vậy.

Một lúc lâu sau, Vệ Lạc mới chậm rãi mở mắt. Nàng lặng lẽ nhìn ba thiếu nữ đang vui vẻ, nhìn đôi mắt sáng ngời gần như trong suốt của họ, nhìn khuôn mặt rạng rỡ vì ngượng ngùng của họ.

Đột nhiên, nàng cảm thấy sức cùng lực kiệt.

Vệ Lạc chậm rãi quay đầu đi, nhàn nhạt nói: "Không cần gọi ta là tỷ tỷ, ta không thích."

Dứt lời, nàng xoay người bước nhanh ra ngoài. Nàng đi vội vã, gần như chạy trốn.

Ba thiếu nữ phía sau Vệ Lạc lập tức tái mặt. Họ nhìn theo bóng nàng khuất dần, thiếu nữ có khuôn mặt thanh tú tái nhợt như tờ giấy, kéo tay Tề công chúa, nức nở: " Tề Khương tỷ tỷ, có phải chúng muội vô lễ khiến tỷ ấy không vui? Tỷ ấy có phải muốn đổi quý nữ khác vào của hồi môn không? Muội, muội thật sự rất thích công tử Kính Lăng!"

Thiếu nữ này vừa dứt lời, hai thiếu nữ còn lại cũng rưng rưng nước mắt. Chỉ trong chốc lát, trên mặt họ đã từ vui mừng vô hạn chuyển sang sợ hãi vô bờ.

Vệ Lạc đi rất vội, gần như chạy trốn khỏi sân. Nàng cứ thế chạy, đến khi vào sâu trong rừng cây rậm rạp, mới dựa vào một thân cây từ từ ngồi thụp xuống.

Đúng vậy, sao nàng có thể quên chuyện quan trọng như vậy?

Vệ Lạc, sao ngươi lại quên mất chuyện quan trọng như vậy?

Với thân phận và địa vị của công tử Kính Lăng, một nữ tử lai lịch không rõ như nàng gả cho hắn làm chính thất, dù là hắn hay Tề công tử Trật cũng sẽ vì thiện ý và mục đích chiếu cố nàng, mà chọn những thiếu nữ tính tình ôn hòa trong nước Tề làm của hồi môn cho nàng.

Phải nói, thời đại này là như vậy, bất cứ nữ nhân nào gả cho công tử của một nước làm chính thất, đều sẽ có đằng thiếp trong của hồi môn.

Đúng vậy, đây là thiện ý. Vệ Lạc nàng là ai chứ? Đường đường công chúa nước Tề cũng làm của hồi môn cho nàng, nguyện ở dưới nàng, gọi nàng là tỷ tỷ, thật là vinh dự lớn lao!

Đột nhiên Vệ Lạc nhớ ra, hôm qua công tử Trật đã nói một câu khó hiểu: "Nghe nói nàng không nơi nương tựa." Thái độ của y khi đó rõ ràng là muốn nói với nàng: Y nguyện làm người nhà của nàng, nguyện làm chỗ dựa cho nàng.

Thế nên, y đã phái muội muội thân thiết của mình, cùng hai chính nữ của quan đại phu làm của hồi môn cho nàng. Y muốn cho thấy, Vệ Lạc - một người không nhà để về, vẫn có người thân, nước Tề chính là nhà của nàng.

Thật chu đáo, một nữ tử cô độc không nơi nương tựa như nàng, dù có gả cho công tử Kính Lăng làm chính thất, không có hậu thuẫn, không có tỷ muội tương trợ, sau này khi công tử Kính Lăng cưới thứ thê, lại cưới thêm những quý nữ có thế lực khác, nàng rất dễ bị bỏ rơi, cũng khó mà đảm bảo địa vị thừa kế cho con trai mình.

Đúng vậy, thật chu đáo.

Vệ Lạc, ngươi đến thời đại này đã lâu, sao có thể bỏ qua vấn đề quan trọng như vậy?

Kỳ lạ là, lúc này, Vệ Lạc không hề rơi một giọt nước mắt nào.

Có lẽ, khi bị đưa trở về lần nữa, nàng đã khóc cạn nước mắt.

Có lẽ, trong tiềm thức của nàng, trước nay nàng chưa từng tồn tại hy vọng?

Sau một hồi lâu, Vệ Lạc chậm rãi đứng dậy, khuôn mặt tái nhợt quay lại, đôi mắt mặc ngọc rạng rỡ xuyên qua giữa tán lá thông rậm rạp, nhìn lên bầu trời xanh thẳm.