Việt Tố Việt Ái

Chương 1




Đứng bên ngoài nhìn kiến trúc được xây dựng theo phong cách xưa, Ngôn Thanh Hạm hơi nhíu mày, lúc này cô thật sự hối hận vì đã nghe lời bạn thân đề cử mà đến nơi này. Một chỗ như vậy, nhìn thế nào cũng không thấy giống như là nơi chữa trị tâm lý, mà nó lại 10 phần giống như là một phòng triển lãm nghệ thuật trưng bày đồ cổ.

Trên tấm bảng màu xanh da trời còn khắc rõ phượng hoàng cùng ba chữ to màu vàng kim, Tiêu Tương Các. Lấy ba màu làm chủ đạo, xanh da trời (lam), vàng kim, đỏ xây dựng một cổ lầu ngay giữa còn chung quanh đều là những tòa nhà chọc trời khiến cho con đường có chút hoàn toàn khác lạ.

Trong từ điển của cô, cho đến giờ cũng chưa có hai chữ mất bình tĩnh.

"Xin chào tiểu thư, xin hỏi ngài có hẹn trước không ạ?" Nhìn thấy Ngôn Thanh Hạm đi vào, không chỉ là tiểu thư đang đứng trước bàn tiếp tân, ngay cả những người đang đi quanh đó cũng không khỏi dừng bước để nhìn cô. Cũng không phải nói Ngôn Thanh Hạm có hành động quái dị gì, mà là một cô gái như cô trong cuộc sống thực tế quả thật rất hiếm thấy.
Vào lúc này cô phải đối mặt với ánh nhìn chăm chú của mọi người, cũng không hề có chút luống cuống nào, khuôn mặt vẫn là nụ cười đứng nơi đó. Vóc người cao gầy phối cùng chiếc đầm dài trên ngực xẻ hình chữ V để trần, khiến cho vóc người cô triển lộ hoàn mỹ không bỏ sót chỗ nào. Mái tóc đen dài xỏa đều trên hai vai, cũng không có cắt bags (mái bằng) khiến cho mọi người cũng có thể mình thấy rõ dung nhan tinh xảo của cô hơn.

Bên dưới chính là đôi lông mày không chút gợn sóng cùng với đôi con ngươi thuần túy màu đen không gợn sóng không sợ hãi, sống mũi cao thẳng xinh đẹp, đôi môi mỏng dày vừa đủ. Cô gái này giống như lấy được sự chiếu cố đặc biệt của thượng đế, có đủ tất cả mọi ưu điểm của mọi người, vứt bỏ mọi hết khuyết điểm. Cho dù chính mình đang đứng trong rừng người, chịu đựng mọi sự quan sát cùng bình luận bàn tán về mình từ những người xung quanh, nhưng cô không hề giấu chút gì bên trong nụ cười vẫn trên nở trên mặt, duy trì sự lễ phép và khiêm tốn. Chỉ có từ trong xương tản ra sự tự tin, mới có thể tạo nên điểm này.
Vóc người cùng tướng mạo như vậy, hơn nữa còn có cả khí chất ưu nhã trầm ổn. Dù là trong biển người mênh mông, liếc mắt một cái cũng có thể nhìn thấy cô. Giống như có nhiều hoa hồng nhưng ở giữa chính là một đóa sen, cao nhã mà tự ái. Cô sẽ không bị tình yêu nồng nhiệt của hoa hồng tại một nơi khuếch đại thành diêm dúa, chỉ biết đem xao động của bọn họ lắng đọng càng xuất sắc hơn.

Chỉ với khí tràng tản mát từ người cô gái ấy thì có thể đoán được ngay cô không phải là người bình thường, sau khi nghe được tên cô, tiểu thư đứng ngay bàn tiếp tân kinh ngạc tới mức cả miệng cũng không ngậm lại được. Ngôn Thanh Hạm, là Thiên Kim của tổng tài Ngôn thị, Ngôn Luật, là một nhà giám định tác phẩm nghệ thuật bậc thầy trong nước. Trong mấy năm qua đã tham gia giám định trong các hội chợ triển lãm, với sự phân tích cực kỳ cao cùng với trình độ chuyên nghiệp dày công tu dưỡng liền trở thành một ngôi sao giám định mới quyền thế trong nước.
Ngoại trừ danh tiếng bản thân Ngô Thanh Hạm ra, gia thế nhà cô cũng có rất nhiều người mơ tưởng muốn cầu mà không cách nào sánh được. Ngôn Luật vốn tên là Thiết Quân, về sau vì muốn nghiêm khắc kiềm chế với bản thân mà đổi tên thành Ngôn Luật. Ban đầu, hắn chỉ là một tên không có kinh nghiệm mở mang buôn bán đất đai, dựa vào sự tích góp của cha mẹ để dành được cùng với sự hỗ trợ của bạn bè mới có thể mở một công ty nhỏ. Tuy nói là không phải đại phú đại quý gì, nhưng vẫn duy trì được cuộc sống dư thừa cơ bản.

Trong một lần được tham gia vào bữa tiệc của các doanh nhân trong giới thượng lưu, hắn may mắn làm quen được với Đại tiểu thư Mạc gia, Mạc Vân. Cũng từ đó hàm ngư phiên thân, thay đổi số mạng. Nói đến Mạc gia, thì tuyệt đối ai ở X thị này cũng đều biết đến gia tộc này. Ông cố của Mạc Vân là Mạc Hạ Tuần từng là một tên địa chủ, phải biết là, Trung Quốc thời kỳ đó, thì địa chủ cũng tương đương với tầng lớp quý tộc địa chủ nhỏ. Bọn họ có đất có thế, dựa vào đó mà bóc lột đám người yếu thế bóc lột sức lực để thu hoạch lợi ích cho mình. Khi mọi người vẫn còn phải cầm phiếu đi đổi lấy được một ít thức ăn, thì Mạc Hạ Tuần lại có thịt cá để ăn, thậm chí còn dư thừa lại.
Nhưng mà ngày vui cũng ngắn ngủi, bởi vì trong một lần hiểu lầm, Mạc gia đắc tội với quân phản động địa phương nhiều lần bị gài bẫy hãm hại. Đất càng ngày càng ít, tiền cũng càng vơi đi càng nhiều, thu hoạch lợi ích cơ hồ đều biến mất hết. Mạc Hạ Tuần vừa chết, thì Mạc gia cũng hoàn toàn sa sút tụt dốc. Ông nội của Mạc Vân là Mạc Chi cũng vì vậy mà không thể gượng dậy nổi cơ nghiệp, ngược lại liền đi tham gia kháng chiến để lập nghiệp.

Dựa vào hơn 10 năm đánh trận, Mạc Chi kết giao được không ít chiến hữu, kết hôn với một y tá trong quân doanh, sau sinh hạ Mạc Lâm là cha của Mạc Vân. Khi Trung Quốc vừa thành lập, cuộc sống dân chúng càng ngày càng tốt. Bọn họ cũng không cần phải cúi đầu trước những nước đế quốc chủ nghĩa, mỗi ngày phải trải qua cuộc sống lo lắng sợ hãi nữa.
Cho dù là như vậy, Mạc Chi vẫn cương quyết để cho Mạc Lâm nhập ngũ làm giải phóng quân Trung Quốc, từ khi đó cho đến giờ. Nay Mạc Lâm cũng đã hơn 80 tuổi, Mạc Lâm cũng không còn là một tên lính mặt đầy non nớt nữa, mà trở thành một thủ trưởng quân khu tiếng tăm lừng lẫy. Hùng bá một phương, địa vị không người nào có thể rung chuyển.

Khi nói đến Ngôn Luật cậy dựa vào gia thế nhà Mạc Vân, sự nghiệp cũng không còn như trước đây không nóng không lạnh, mà lại nhảy vọt, như là mặt trời buổi trưa nhanh chóng phát triển. Rất nhanh, thành phố liền có tập đoàn Ngôn thị, Ngôn Luật từ một ông chủ nhỏ lên cấp trở thành tổng tài. Làm ăn càng lúc càng lớn, cuối cùng Mạc Lâm cũng đồng ý hôn sự của hắn cùng Mạc Vân. Hai nhà một thương một quan, trai tài gái sắc, ngược lại cũng có thể gọi là cường cường liên thủ, môn đăng hộ đối.
Cái gọi là vừa ra đời đã ngậm chìa khóa vàng bất quá là như vậy, Ngôn Thanh Hạm vừa ra đời thì đều được các bác sĩ trong bệnh viện bình luận là một đứa trẻ tốt số nhất, lại luôn được Mạc Lâm yêu thương. Bởi vì luôn nói Ngôn Luật và Mạc Vân thường xuyên công việc bận rộn, đại đa số thời gian đều là Mạc Lâm giúp đỡ trông nom Ngôn Thanh Hạm. Từ nhỏ đã ở cùng với ông ngoại, trên người Ngôn Thanh Hạm cũng sẽ dính một ít khí tức của hắn.

Cô cũng không giống như những đứa trẻ bình thường được đến trường đi học, mà là lão sư trực tiếp đến nhà giảng dạy một đối một. Tư chất Ngôn Thanh Hạm vốn thông minh, thơ cổ chỉ cần đọc mấy lần thì đã có thể ghi nhớ nằm lòng. Mỗi lần kết thúc xong một khóa học, các lão sư đều mang theo bài thi dành cho học sinh tốt nghiệp từ trường học để cho Ngôn Thanh Hạm giải đáp. Sự thật đã chứng minh, Ngôn Thanh Hạm chỉ dùng 8 năm đã học xong chương trình học của tiểu học cùng với đệ nhất trung học (chính là trung học sở sở cấp 2 ở Việt Nam ấy), mặc dù không đến trường học, nhưng thành tích của cô so với bất kỳ học sinh học trong trường không hề kém một người nào. thậm chí còn có hơn chứ không kém.
Ngôn Luật và Mạc Vân vô cùng yêu thương đứa con gái này, bọn họ cũng không yêu cầu cô phải học tài chính, sau này thừa kế gia sản, mà để cô được tự do lựa chọn chuyên ngành mà cô muốn học. Cuối cùng, Ngôn Thanh Hạm chọn lựa chọn chuyên ngành nghệ thuật mà cô luôn mong mỏi, sau đó sang nước ngoài học đến 5 năm, đồng thời cũng học thêm những kiến thức về chuyên ngành tài chính. Sau khi tốt nghiệp, cô vẫn luôn ở nước ngoài tham gia vào các hội trợ triển lãm giám định các tác phẩm nghệ thuật cùng với một số diễn đàn, người biết đến cô thậm chí còn nhiều hơn người biết cha mẹ cô.

Một cô gái hoàn mỹ như vậy cũng không tìm ra được một điểm thiếu sót nào, nửa tháng trước cô quyết định kết hôn cùng bạn trai đã quen được 3 năm. Buổi hôn lễ ấy có thể nói là buổi hôn lễ thế kỷ một chút cũng không khoa trương, tiền tài tiêu hao cho buổi hôn lễ tại thành phố X này tuyệt đối chỉ có một mà không có hai.
Nhưng cũng chính vì vậy mọi người mới nhìn chăm chú, hận không thể đem tất cả lời chúc phúc gửi đến hôn lễ, nhưng sau hôn lễ một tuần nhanh như tia chớp ly dị, hơn nữa yêu cầu này lại đến tù nhà trai. Tin tức này khiến toàn bộ thành phố X chấn động, ở xa ngàn dặm Mạc Lâm phát cáu cũng không thông suốt liền ngồi máy bay cả đêm chạy về thành phố X, hận không thể đem gia đình nhà trai bằm thây vạn đoạn.

Đang lúc nói tới hai nhà Ngôn Mạc hăm he, chuẩn bị vì Ngôn Thanh Hạm xử lý, thì cô lại bình thản như một người không có chuyện gì, mỗi ngày ngủ dậy sớm, đều nghiên cứu giám định các tác phẩm nghệ thuật, dường như chuyện cô gái vừa kết hôn một tuần liền bị vứt bỏ cũng không phải là cô vậy. Thấy thái độ Ngôn Thanh Hạm như vậy, Mạc Lâm và Ngôn Luật cũng không nói được gì, không thể làm gì khác hơn là đến từ đâu thì về chỗ đó, coi như là một chuyến đi tay không.
Hôm nay, thấy Ngôn Thanh Hạm đến nơi này, lại liên tưởng đến cái hôn lễ như là không có gì của cô, tiểu thư đứng ở bàn tiếp tân nụ cười trên mặt không thay đổi, chẳng qua trong đó còn có thêm vài phần cao thâm khó lường.

"Xin lỗi, tôi cũng không có hẹn trước, là do một người bạn giới thiệu, tôi muốn tìm Lăng Vi, Lăng tiểu thư."

"Thật xin lỗi, vị tiểu thư này, bà chủ hôm nay có chuyện phải đi ra ngoài, nếu như ngài cần gấp, chúng tôi ngài liên lạc cho với cô ấy."

"Không cần, cám ơn."

Ngôn Thanh Hạm cũng không muốn dây dưa, mà đón lấy ánh mắt mọi người chậm rãi đi ra ngoài. Cô cảm thấy không khí nơi này dường như có chút quỷ dị, hình như cũng không giống như lòi nói trong miệng người nào đó là một nơi chữa trị tâm lý đơn giản như vậy. Ngay lúc Ngôn Thanh Hạm sắp đến gần cửa, cô thấy một cô gái đang lao đầu đi tới. Đợi đối phương tới gần, cảm giác đầu tiên mang đến cho cô chính là kinh diễm. Từ nhỏ đã thấy nhiều biết rộng Ngôn Thanh Hạm cũng gặp qua không ít nữ nhân, trong đó những thiên kim nhà giàu tướng mạo xuất chúng đều không thiếu, nhưng không một ai có thể so với người trước mắt này.
Cô ấy rất cao và cũng rất gầy, có lẽ nếu cởi đôi giày cao gót kia xuống thì cũng cao 1m74. Trên người mặc một bộ sườn xám cách tân màu đỏ bó sát người, bao quanh lấy vóc người lỗi lõm quá đáng của cô. Để lộ ra ngoài cánh tay như ngọc cùng đôi chân thon dài trắng nõn, trên hai bàn tay còn đeo ngăng tay tơ lụa màu đỏ.

Mái tóc dài màu đen nhu thuận dày đặc sáng bóng, khuôn mặt trái xoan trắng nõn trên đó không có một chút tỳ vết nào. Lông mày đen nhánh bay lượn khoe khoang nhưng không dày đặc, mắt phượng hẹp dài giống như đang cười, nhưng đôi mắt lại không thấy chút vui vẻ nào. Sống mũi nhỏ cao thẳng khiến cho ngũ quan lập thể nổi lên, môi mỏng hơi cong lên, tạo thành độ cong cực tốt, lộ ra hàm răng trắng bóc chỉnh tề.

Nhìn thấy cô ấy cách mình càng lúc càng gần, ba thước, hai thước, một thước, vài ly. Lập tức mong đợi che dấu đối phương khơi mào, Ngôn Thanh Hạm không hề né tránh, mà quang mình chính đại đối mặt với cô. Mùi hương đặc thù trên người cô gái này tràn ngập không khí chung quanh, đó không phải bất kỳ là một loại nước hoa nào, giống như là bạc hà, nhưng lại không giống bạc hà lộ vài tia ngọt ngào cùng trong trẻo lạnh lùng. Giống như là sự kết hợp của Huân Y Thảo và Hoa Lài, tạo thành một mùi hương mát mẻ mà mùi vị cũng không hề nồng nặc.
Kiểm tra với một khoảng cách gần như vậy, Ngôn Thanh Hạm phát hiện màu sắc đôi mắt cô gái này không giống như màu nâu của người châu Á, mà trong đó còn hiện lên màu đỏ nhạt. Con ngươi như vậy không thể nghi ngờ vốn dĩ khí chất của cô đã yêu mị lại còn tăng thêm vài tia tà mị. Có lẽ, ý nghĩa tồn tại của cô chính là câu hồn phách và tầm mắt của người khác.

Có lẽ nhận ra được Ngôn Thanh Hạm đang quan sát mình, cô gái ấy cười càng càn rỡ hơn, khuôn mặt rực rỡ vui vẻ dường như so với mặt trời còn hơn nhiều. Cô từ từ đến gần, đôi môi dán vào bên tai Ngôn Thanh Hạm, thốt ra một câu khiến cho cô từ lúc sinh ra cho đến giờ không biết phải trả lời làm sao.

"Cô gái, muốn lên đỉnh sao?"