"Này, em và Ngôn Thanh Hạm có chuyện gì hả? cô ta nói muốn qua đón em, hình như bộ dạng rất gấp gáp." quầy rượu trong bao sương, Lăng Vi nhìn Lam Khiên Mạch không ngừng đổ rượu vào ly nốc hết, nghi ngờ hỏi. Lúc đầu cô định chuẩn bị ăn bữa cơm nến lãng mạn cùng Tả Tĩnh Nhan, ngay cả phòng cũng đặt xong.
Kết quả, Lam Khiên Mạch gọi điện nói đi uống rượu, còn gọi mình qua đây. Nghe âm thanh nàng vội vàng khàn khàn, Lăng Vi có chút khó chịu. Dù sao Tả Tĩnh Nhan còn đang chờ cô, nếu như lúc này mình bỏ đi uống rượu, sợ là làm người kia mất vui. Nhiều lần đấu tranh suy nghĩ, Lăng Vi gọi điện cho Tản Tĩnh Nhan, giải thích tình hình của Lam Khiên Mạch ở đây. Đối phương cũng không có gì bất mãn, ngược lại còn nói mình nhanh đến đó.
"Không có gì, chỉ chút chuyện nhỏ mà thôi." nghe Lăng Vi hỏi, Lam Khiên Mạch không để ý. Chỉ nghĩ đến Ngôn Thanh Hạm trong lòng liền đau đớn. Nói cho cùng nàng vẫn nhớ đến những chuyện phát sinh gần đây. Dù không ngừng gặt mình, còn cố gắng biểu hiện một cách giả dối.
Nhưng mà lòng không biết nói dối.
Xế chiều hôm nay sau khi Ngôn Thanh Hạm rời đi, Lam Khiên Mạch đã nghĩ rất nhiều, cuối cùng đem chuyện gần nhất hiểu rõ. Sinh nhật ngày hôm đó của Ngôn Thanh Hạm, Chiến Mang Tuyền đột nhiên xuất hiện, không phải ngẫu nhiên mà là tất nhiên. Đằng sau có người khởi xướng, ngoại trừ Mạc Lâm, Lam Khiên Mạch thực sự không nghĩ đến còn ai làm được như vậy.
Nếu Mạc Lâm chọn Chiến Mang Tuyền gây chia rẽ quan hệ của mình và Ngôn Thanh Hạm, vậy thì hắn hiểu rõ mọi chuyện cùng bối cảnh quá khứ của mình. Không hỏi Ngôn Thanh Hạm thì Lam Khiên Mạch cũng biết được Mạc Lâm đã quan hệ của mình cho cô ấy biết thế nào. Nghĩ đến Ngôn Thanh Hạm gạt mình lấy lọ thuốc kia, Lam Khiên Mạch đưa tay che ngực đau nhức, khó chịu đến nói không ra lời.
"Lam, em thực sự không sao?" nhìn Lam Khiên Mạch trầm mặc hồi lâu, sau đó vẻ mặt thống khổ che ngực. Lăng Vi vội tiếp ly rượu trên tay nàng, đỡ lấy nàng. "Lăng Vi em thực sự không sao, chỉ là em sợ, cũng bất an. Chị nói không sai em và Thanh Hạm thực sự xảy ra mẫu thuẫn, bởi vì người kia tìm đến."
"Cô ta? cô ta đến làm gì?" mặc dù Lam Khiên Mạch không vạch trần người kia, nhưng nhìn bộ dạng đối phương rối rắm, Lăng Vi cũng đoán được đầu sỏ gây chuyện chính là người đó. Thân là bạn duy nhất cũng là người đầu tiên của Lam Khiên Mạch ở thành phố X này, đối với quá khứ của nàng không phải là Lăng Vi không biết gì. Ngược lại còn biết được chuyện ngay cả Ngôn Thanh Hạm không biết đến.
Lam Khiên Mạch sở dĩ biến thành như vậy đều do một người phụ nữ tên Chiến Mang Tuyền gây ra. Cô ta lừa tình cảm, gia sản của Lam Khiên Mạch, còn bức nàng phải bỏ đi khỏi thành phố A. Chuyện này Lăng Vi đều biết rõ. Cô từng muốn giúp Lam Khiên Mạch đòi lại công đạo, nhưng lại bị đối phương ngăn lại. Thạm chí còn uy hiếp cô nếu mình làm thì nàng sẽ tuyệt dao với mình.
Mặc dù Lam Khiên Mạch nhìn qua như nhược không gì công kích được, nhưng Lăng Vi hiểu rõ, người này đã kiên quyết thì không ai cản được. Nhìn nàng đắm chìm trong thống khổ không thể kiềm chế, thậm chí còn dùng cách tổn thương thân thể để mình có cảm giác tồn tại. Lăng Vị nói không đau lòng là giả. Hiện tại, vất vả lắm mới thấy Lam Khiên Mạch có thể thoát khỏi lo lắng, dự định mở lòng với Ngôn Thanh Hạm. Lại không ngờ được Chiến Mang Tuyền lại tìm đến đây, không muốn người khác nghi ngờ đúng là khó.
"Sau đó thì sao? cô ta và em nói gì? quan hệ hai người bị Ngôn Thanh Hạm phát hiện, rồi cãi nhau một trận?" Lăng Vi nghĩ đến kết cục xấu nhất, vẫn còn nghĩ tiếp. Kỳ thực, cô luôn có sự hoài nghi muốn hỏi Lam Khiên Mạch. Đó chính là thật ra nàng có yêu Chiến Mang Tuyền không? nếu không yêu sao lại không ngừng tổn thương mình? nếu yêu, sao nàng lại vì Ngôn Thanh Hạm trả giá nhiều như vậy, thậm chí là mạng sống?
"Ha ha, cô ta không nói gì, chẳng làm gì cả, lại dễ như trở bàn tay đánh bại chúng ta. Lăng Vi chị nói có phải nực cười lắm không?" nhớ đến tiệc sinh nhật tối đó khi Ngôn Thanh Hạm ngừng bước. Lam Khiên Mạch cố nhếch miệng lộ ra nụ cười yếu ớt. Cũng là nguyên nhân tác động từ người này, cái mũi chua xót muốn rơi xuống.
Đối với Lam Khiên Mạch mà nói, Chiến Mang Tuyền chính là điểm yếu của nàng. Từ 17 tuổi, tính mạng của nàng liền bị cô ta chiếm lấy lừa lọc, mãi không tan được. Dù cho cảnh trong mộng ngày đó phá hủy, nàng cũng không nguyện tỉnh lại từ lời dối trá của đối phương. Thậm chí còn ngây ngốc nghĩ rằng, đây tất cả đều do Chiến Mang Tuyền đùa giỡn với nàng.
Cho đến khi nàng bị giam vào bệnh viện vô nhân tính kia, mỗi ngày luôn có người mặc đồ trắng đến cười với nàng rồi tiêm thuốc. Những thứ thuốc kia căn bản không phải chữa một người không bệnh như nàng, mà khiến cơ thể nàng đau đớn không dứt thêm, ngay cả sức đi vệ sinh cũng không có, cả ngày sống trong vô tri vô giác.
Bọn họ không ngừng nói với mình, nàng là bệnh nhân tâm thần, mọi chuyện của nàng và Chiến Mang Tuyền đều là ảo tưởng. Lam Khiên Mạch nhớ rõ, lúc mình còn ngây thơ nói với họ mình không có bệnh. Chiến Mang Tuyền là người yêu của nàng, còn từng có rất nhiều ngọt ngào đã trải qua.
Nhưng khi mình nói xong bọn họ lại lộ ra ánh mắt khinh thường cũng giễu cợt, rồi vô tình đem dụng cụ trị bệnh tâm thần đặt lên người mình. Điện lưu xuyên thấu qua não, hầu như muốn nghiền nát đầu, Lam Khiên Mạch đến giờ cũng không quên được.
Vào bệnh viện được vài tháng Lam Khiên Mạch mỗi ngày đều mong Lam Minh hoặc Chiến Mang Tuyền đến thăm nàng. Cho dù cô ta không đón nàng về, chỉ cần thăm nàng một chút hạy nói câu trả lời cho nàng biết cũng được. Nhưng mà chờ đợi cũng thất bại. Lam Khiên Mạch nghĩ mình không phải người bệnh tâm thần, sao lại ở đây trị liệu?
Tối đó, khi nàng bị cái máy trị liệu làm đau đớn. Lam Khiên Mạch nhìn thấy Chiến Mang Tuyền đứng ngoài cửa mặt đầy ý cười nhìn nàng. Nụ cười kia giống như lần đầu gặp nhau, nhưng sự cưng chiều đều không có thay vào đó là sự đùa cợt đắc ý.
Nụ cười đó khiến tâm Lam Khiên Mạch khó chịu đau đớn, giống như có người đang moi tim khi nàng còn sống, rồi nghiền nát trước mặt nàng. Không biết sức lực từ đâu Lam Khiên Mạch thoát mọi kiềm chế, lảo đảo đi đến cửa. Nàng hỏi Chiến Mang Tuyền, sao lại làm vậy với nàng, sao lại nhốt nàng ở đây.
Nhưng mà khi nàng nói những lời đó đáp lại nàng chỉ là tiếng bước chân xa dần "cộp cộp…" có lần đến giờ ăn hộ lý không cẩn thận làm rơi đồ ăn. Nhìn miểng nhọn, nàng nhân lúc mọi người không chú ý, dấu đi một mảnh trong người.
Tối đó ánh trăng vô cùng sáng, tà tà chiếu vào phòng, mảnh vụn từ cái tô, khiến nó như dao sắc bén. Nhìn tay trái mình không trọn vẹn, Lam Khiên Mạch cười, dùng miểng rạch lên tay mình. Máu cứ vậy chảy lên làn da trắng nõn thành hình rõ ràng.
Đau đớn chân thực khiến nàng suиɠ sướиɠ. Nháy mắt, khiến nàng cảm nhận được cuộc sống thực sự. Đại não u mê rốt cuộc cũng thanh tỉnh, Lam Khiên Mạch vì đã không hoạt động mà nhũn ra, lảo đảo nghiêng ngả đi đến cửa sổ.
Ngoài cửa sổ còn có lưới thép bao quanh phòng ngừa bệnh nhân nhảy lầu, nhưng vì nhiều năm không sửa, đã sớm rỉ sét. Lam Khiên Mạch tìm thùng nước để dưới giường, đánh vào lưới sắt. Máu trên vết thương vì động tác mạnh mà văng lên mặt mình, còn có mảnh thủy tinh. Lam Khiên Mạch cũng không sợ, ngược lại có chút khoái ý.
Rốt cuộc sau nhiều lần, lưới sắt rơi xuống dưới lầu. Nhìn thành quả của mình Lam Khiên Mạch chống thân thể vô lực cười, tựa đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Nàng ở trên lầu ba, cửa sổ lại hướng ra vườn hoa phía sau.
Chỗ này cách mặt đất cũng không quá cao, nhưng cũng không hề thấp. Ngã xuống tỷ lệ chết không lớn, có thể bị thương lớn. Lam Khiên Mạch biết, mình còn hai lựa chọn, chết hoặc bỏ trốn. Cho dù cái nào nàng cũng có thể tiếp nhận. Yêu cầu duy nhất của nàng chính là không ở lại đây.
Vì mong muốn được sống, Lam Khiên Mạch bịt kín đầu mình cùng hai chân. Bởi vì đầu là bộ vị quan trọng, hai chân cũng cần để chạy trốn. Té bị thương chỗ nào thì chân nàng cũng cần để chạy trốn. Té bị thương chỗ nào thì chân nàng cũng không thể bị gì được. Ngồi bên bệ cửa sổ, nhìn mặt đất cánh mình 10 mét, Lam Khiên Mạch kinh ngạc phát hiện, nàng lại không chút sợ hãi.
Dù cho cú nhảy này nàng có thể chết, có khi so với chết còn thảm hơn, nàng cũng không sợ. Lòng người đã chết, tổn thương trên người cũng không còn là gì. Nàng hiện tại thầm nghĩ vì tự do cùng tôn nghiêm đánh liều một lần. Thắng, nàng sẽ tiếp tục sống. Thua, thì thua tất cả.
Khi nhảy xuống, thân thể không trọng lực khiến Lam Khiên Mạch muốn la lên, nàng cắn chặt môi dưới, không dám phát ra bất kỳ âm thành nào. Nhìn mình cách bãi cỏ càng lúc càng gần, nàng nhắm hai mắt lại. Ngay sau đó toàn thân đau đớn từng đợt nhập vào khớp xương như muốn vỡ ra.
Có lẽ ông trời thương nàng, hay chăn bông có tác dụng. Nàng ngã xuống cũng chỉ trầy tay, không gì đáng ngại. Từ dưới đất bò dậy, Lam Khiên Mạch bất chấp chật vật, nhanh chạy đến cửa sau vườn hoa, thấy cửa đã bị khóa.
Vì bò ra ngoài Lam Khiên Mạch tự mình phá tường, không ngừng dùng chân đạp tường. Chân tay không ngừng đập lên mặt tường xù xì, cho dù máu me đầm đìa. nàng cũng không bỏ. Vách tường từ bên trong ngã ra ngoài, Lam Khiên Mạch không dám thở mạnh, liền chạy đi thật xa.
Nàng không biết mình đang ở đâu, không biết đi đâu. Lam Khiên Mạch biết rõ là mình muốn chạy, không ngừng chạy, đi khỏi chỗ bắt đầu mọi ác mộng này.
Mấy năm qua Lam Khiên Mạch không phải là không hận Chiến Mang Tuyền, cũng có ý muốn đoạt lại mọi thứ. Khi Lăng Vi nói muốn giúp mình, nàng cũng đã động tâm. Nhưng Chiến Mang Tuyền có thể đổi chủ Lam gia hoàn toàn, sau lưng sao lại không có chỗ dựa? Lam Khiên Mạch khẳng định sau lưng Chiến Mang Tuyền nhân vật này dĩ nhiên không đơn giản.
Nghĩ đến Lăng Vi đã giúp mình nhiều, Lam Khiên Mạch không muốn làm phiền cô, quay về thành phố A kế hoạch cũng không còn. Cho đến khi nàng gặp được Ngôn Thanh Hạm, cũng chỉ còn yêu thương. Trong giai đoạn cuộc sống không ngắn không dài này, Lam Khiên Mạch phát hiện mình cần Chiến Mang Tuyền thời gian cũng càng ít đi, trong ký ức nụ cười mờ nhạt không rõ kia cùng biến thành hình dáng ôn nhu cùng nụ cười nhẹ nhàng không mất đi ưu nhã của Ngôn Thanh Hạm.
Lam Khiên Mạch biết, điều này đã bù đi nỗi đau trước đó. Nàng không ngờ tới, sau Chiến Mang Tuyền còn có người để mình yêu không vì lý do gì. Trái tim không muốn động tâm, cũng dẫn tìm được lý do sống, chống đỡ thậm chí còn có động lực.
Không sai, tai nạn lần đó chính là cơ hội, khiến Lam Khiên Mạch thấy rõ lòng mình. Ngoài Ngôn Thanh Hạm, nàng chỉ có hai bàn tay trắng, nếu người kia có chuyện, nàng cũng tan theo, đến cả xác không hồn cũng không bằng. Vì vậy thà để nàng dùng mạng mình cứu nữ nhân này, chút tình cảm này.
Cho đến giờ, Lam Khiên Mạch cho là mình yêu Ngôn Thanh Hạm đủ sâu, đủ để chống lại mọi thử thách. Nhưng mà tối qua không khống chế được, nàng phát hiện mình vẫn còn lo Ngôn Thanh Hạm không tin tưởng. Nàng không cách nào quên được Ngôn Thanh Hạm gạt nàng trộm thuốc, càng tự trách vì tư dục bản thân mà khiến Ngôn Thanh Hạm mệt mỏi.
Lam Khiên Mạch không biết đối mặt Ngôn Thanh Hạm làm sao, cho nên mới chạy đến đây, một tên lính hèn nhát bỏ chạy. Chỉ có như vậy, lòng nàng mới yên lại.
"Được rồi, đừng uống nữa." nhìn Lam Khiên Mạch uống khá nhiều vỏ rượu chất đống, Lăng Vi giữ tay nàng lại, nhẹ giọng nói: "Lăng Vi, em không biết nên làm gì mới tốt. Trên đời này không ngờ khiến Ngôn Thanh Hạm tổn thương chính là em, có thể em khiến cho cô ấy khó chịu."
"Em cũng không trách chị ấy không nói, cũng không muốn phạt chị ấy. Em chỉ muốn chị ấy tin em mà thôi, nhưng vì sao chị ấy vẫn chỉ tin những thứ đó, mà không tin em đối với em lén lút? vì sao chị ấy lại không chờ thêm một chút, chỉ một chút thôi, em sẽ nói mọi chuyện cho chị ấy biết. Lăng Vi, em thực sự rất khó chịu, giống như bị dao đam vào tim, nó không phải đứng nguyên mà tàn nhẫn khuấy nát bên trong. Em đau đến không thở được, nhưng phải vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra."
"Em rất nhớ chị ấy, hận không thể về đến trước mặt chị ấy, nói xin lỗi với chị ấy. Nhưng mà chị ấy lại không tin chuyện của em. Em không có bệnh, cũng không coi chị ấy như người thay thế. Em biết chị ấy là Ngôn Thanh Hạm, là nữ nhân của Lam Khiên Mạch này."
Lam Khiên Mạch hiển nhiên say không ít, nghe nàng nói với mình nàng sợ, bất an của nàng khó chịu của nàng rồi tình yêu của nàng và Ngôn Thanh Hạm. Lăng Vi vuốt mặt nàng, chỗ tay chạm cũng là nơi khô ráo. Cô kinh ngạc quay đầu đi, nhìn đôi mắt đỏ của Lam Khiên Mạch, đau lòng ôm nàng vào ngực mình vỗ về.
"Khóc đi a, sẽ thoải mái một chút."
"Ha ha… không được a. Em khóc, chị ấy sẽ đau lòng. Dù hiện tại chị ấy không thấy, em cũng sẽ nghe lời chị ấy."
"Lam, em…"
"Lão bản."
Lúc Lăng Vi muốn nói gì đó, thì có nam nhân mặc tây trang đi đến, thấy Lăng Vi mập mờ cùng Lam Khiên Mạch ôm nhau, hắn cũng không kinh ngạc, mà dùng mắt hỏi Lăng Vi, mình có được nói hay không. "Chuyện gì?" Lăng Vi không ngại bị Lam Khiên Mạch phát hiện, có ý để đối phương nói thẳng.
"Lão bản, hàng lại bị cướp rồi."
"Ah? lại bị cướp rồi? vậy thì đây là lần thứ mấy rồi?"
"Số lần bị cướp đã là lần thứ 7 rồi, bị do thám phát hiện cũng 11 lần rồi."
"Ha ha, được lắm."
Nghe thủ hạ báo cáo, sát ý trong mắt Lăng Vi càng nồng. Từ sau lần trước cô bị đánh lén, thì mỗi ngày Lăng Vân Đường đều có chuyện. Không phải hàng bị chặn, thì giao dịch bị cảnh sát phát hiện. Hiển nhiên, không phải do thủ hạ của mình phạm sai lầm, mà có người cố ý. Xem ra đối phương muốn chơi đùa với mình.
"Báo cho các đường chủ, tối mại họp mặt, tôi có chuyện muốn nói."
"Vâng, đường chủ."
"Ừ."
Lăng Vi giao cho thủ hạ dọn sạch ghế ngồi, ôm Lam Khiên Mạch ra ngoài. Cô quyết định đem người về nhà mình trước, dù sao người này cũng đã xỉn không còn ý thức, để ở quán bar cũng không an toàn. "Lăng Vi." lúc Lăng Vi sắp chạy xe, Lam Khiên Mạch đang ngủ đột nhiên tỉnh lại. Nhìn hai mắt nàng mê ly, Lăng Vi nghĩ không phải người này muốn nôn a?!!! đừng có nôn lên xe mình a.
"Đưa em về."
"Em chắc chứ?" nghe Lam Khiên Mạch nói muốn về nhà với Ngôn Thanh Hạm, Lăng Vi nghi ngờ. Người này không phải còn muốn mình giữ nàng sao? sao bây giờ lại đòi về?
"Em nhớ chị ấy."
"Được, chị đưa em về."
Đơn giản ba chữ bình thường, Lăng Vi nghe lại đau xót. Nhìn Lam Khiên Mạch co người ngồi ghế sau không ngừng run rẩy, Lăng Vi tắt điều hòa trong xe phóng nhanh hơn. Đến trước nhà Ngôn Thanh Hạm cũng đã 11 giờ hơn. Nhìn cửa sổ đèn vẫn mở Lam Khiên Mạch lo lắng đi lên lầu. Ba lần bốn lượt xém tý là ngã, nhưng vẫn không đi chậm lại. Nhìn thấy nàng mở cửa về được nhà, Lăng Vi mới yên tâm lái xe về.
Khóa cửa lại, Lam Khiên Mạch thay giày, đi vào nhà. Ánh đèn chói mắt rọi vào, dù đôi mắt bị đèn bất ngờ chiếu vào, nàng vẫn thấy được người đang ngồi trên sofa. Hiện tại Ngôn Thanh Hạm vẫn còn mặc bộ trang đi làm, thân thể gầy nhỏ co ro trên bộ sofa màu trắng, mày gắt gao nhăn lại, nói rõ cô ngủ không được yên ổn.
Nhìn Ngôn Thanh Hạm như vậy, Lam Khiên Mạch đi đến, xoay người rờ mặt cô. Nàng không dám ngồi lên sofa, sợ đánh thức Ngôn Thanh Hạm, nhưng nàng không ngờ, chỉ sờ nhẹ như vậy cũng làm Ngôn Thanh Hạm tỉnh lại. Cổ bị đối phương vòng lấy, ngay sau đó mùi hương quen thuộc xông vào mặt. Cánh môi mềm mại lướt qua môi mình, không mang theo sắc dục, chỉ có sâu đậm yêu thương cùng quyến luyến. Lam Khiên Mạch ngẩng đầu nhìn Ngôn Thanh Hạm mỉm cười với mình, nhất thời không biết đáp lại thế nào.
"Tiểu Mạch, mừng em về nhà."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tả tỷ tỷ: sao em lại biến thành như vậy? (nhìn Lăng Vi biến thành máy vi tính không còn gì để nói.)
Lăng lão bản: Ai nha ~, Nhan Nhan, ta làm sao biết được. Chị nghĩ em muốn mình như vậy sao? Như vậy cũng không thể ân ái với chị được a.
Tả tỷ tỷ: Em… em chớ nói xàm, bây giờ phải làm gì? em làm sao biến lại đây?
Lăng lão bản: Ai nha ~, lỡ thành như vậy rồi thì chịu thôi chứ biết sao nữa, eh, Nhan Nhan, chị hiện tại đã có được máy tính có tính năng tốt nhất rồi, nói đi, chỉ muốn xem phim gì a? em tìm cho chị.
Tả tỷ tỷ: Ah, nghe nói gần đây có bộ phim đĩnh lôi nhân, xem cái đó a!
Lăng lão bản: Ah, được, chờ em tìm cho chị a. (Lăng lão bản tìm kiếm, đột nhiên, thấy có cái 18+, tay run một cái, liền nhấn vào.)
Trong máy vi tính: A! Tỷ tỷ đại nhân! Yamete! Đừng mà, chỗ đó không được!
Tả tỷ tỷ: Lăng Vi! Em! Em đang nhấn cái gì vậy! (Tả tỷ tỷ mắc cỡ mặt đỏ bừng, nhìn hai cô gái hoạt hình quấn lấy nhau, mắt không dám nhìn nữa.)
Lăng lão bản: Khụ khụ, xin lỗi, em đổi, em đổi.
Trong máy vi tính: Oh! Bitch! Come on! Fuck me! Fuck! Oh! Oh!
Tả tỷ tỷ: Lăng Vi! Em đủ rồi! (nhìn trên màn hình hai cô gái Mỹ quấn lấy nhau phóng đãng, Tả tỷ tỷ mặt so với vừa rồi còn đỏ hơn.)
Lăng lão bản: A, em không nhấn đâu, thì ra phần cứng có vấn đề, Nhan Nhan yên tâm, lần này nhất định đúng ah.
Trong máy vi tính: A! A! Cưng thật giỏi a, a! Nhanh một chút, nhanh chút nữa!
Tả tỷ tỷ:… (Nhìn trên màn hình hai cô gái Trung Quốc đang quấn nhau, Tả tỷ tỷ liền tắt máy vi tính, chuẩn bị đi.)
Lăng lão bản: Ai nha ~, Nhan Nhan đừng đi mà, chị chờ đi, lần này em sẽ cho chị niềm vui bất ngờ mà.
Tả tỷ tỷ: được rồi. (dưới dụ dỗ máy tính Lăng Vi thì Tả tỷ tỷ lại lần nữa về vị trí.)
Trong máy vi tính: Phi Dương! Ta muốn ngươi! Phi Dương!
A! Tiểu Lộ! không được!
Tả tỷ tỷ: Em được lắm đó. (Tả tỷ tỷ nhìn trong màn hình là cảnh mình đóng với Tạ Sương Sương quấn nhau. Bên trong cảnh nóng tương đối nhiều, không nhịn được nữa liền giật nguồn máy vi tính, dùng sức giật đứt mọi dây nguồn!)
Lăng lão bản: Ah! Nhan Nhan, mũi em ah… chảy máu, em chảy máu mũi!
Tả tỷ tỷ: em không có, em là máy vi tính.
Lăng lão bản: Em biết rồi, máu em chảy thành sông rồi!
Hiểu Bạo: vì vậy, Lăng lão bản lần nữa trong kịch trường nàng chảy máu mũi.